Quyển 2 - Chương 161: Đình Viện Tĩnh Mịch
Sa Mạc
14/03/2013
Đại tông chủ nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, mỉm cười :
- Huyền Xương, con cảm thấy như thế nào ?
Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút:
- Đại bá, con hiểu ý của Người. Nếu chia công, chúng ta được một trong hai ghế Lễ bộ thượng thư hoặc Công bộ thượng thư. Đại ca tiến cử Tiêu Hoài Kim làm Công bộ thượng thư, Tiêu thái sư là người xảo quyệt, chắc chắn hiểu ý của chúng ta, đem chức Lễ bộ thượng thư tiến cử người của Hàn gia. Có điều Huyền Xương không hiểu, chúng ta vì sao muốn chức Lễ bộ mà không phải là Công bộ? Công bộ quản lý các công trình lớn nhỏ ở nước Yến, đứng ở giữa có thể kiếm được rất nhiều lợi lộc, hơn hẳn so với Lễ bộ!
Hàn Mạc đột nhiên thốt lên một câu:
- Cái gì quan trọng nhất? Nhân tài!
Mấy người đều chú ý nhìn hắn, lấy làm lạ.
Hàn Mạc xấu hổ cười, cúi xuống ăn tiếp. Đây là câu cửa miệng của hắn không hiểu sao vừa rồi buột mồm nói ra.
Nhị tông chủ vẫn dựa trên ghế, mắt mở lớn nhìn Hàn Mạc, cười :
- Huyền Xương, xem ngươi là phụ thân mà không bằng con trai mình a.
Hàn Huyền Xương vội hỏi:
- Phụ thân dạy bảo rất đúng.
Đại tông chủ tỏ ý khen ngợi nhìn Hàn Mạc, mỉm cười gật đầu:
- Tiểu Ngũ nói rất đúng. Nếu nhìn từ bên ngoài, Công bộ kiếm được rất nhiều so với nhiều nha môn khác, muốn có tiền bạc không phải là vấn đề. Nhưng như lời Tiểu Ngũ, tiền bạc rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất phải là con người. Hàn gia chúng ta giữ chức Lễ bộ thượng thư, giống như nắm lấy tiền bạc trong kinh, ngoài ra còn có thể thu hút rất nhiều nhân tài từ đó tăng thêm thực lực của Hàn gia.
Dừng một chút, cười lạnh:
- Nếu chỉ có tiền tài mà không có nhân tài, cũng không tốt hơn Diệp gia bao nhiêu. Họ nắm giữ quận giàu có và đông đúc nhất, tiền tài như rác, phú quý bằng một nước, nhưng Diệp gia không có nhân tài, cuối cùng chịu thảm hoạ diệt môn.
Mấy người ai nấy đều tỏ ra ngán ngẩm, ảm đạm.
Diệp - Ngô hai nhà diệt vong, tất nhiên sẽ khiến cho các nhà khác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng việc hai nhà này bị diệt vong này cũng chính là bài học đắt giá cho các gia tộc khác mà thôi.
Không thể phủ nhận, qua trận chiến này, các đại gia tộc sẽ tăng tốc phát triển, nhưng càng đấu tranh khốc liệt hơn.
- Chỉ lo Nhị ca không quen làm việc ở Lễ bộ. Từ trước đến nay Nhị ca đã quen ở trong quân đội, nếu cho sang Lễ bộ đúng là làm khó nhị ca.
Đại tông chủ xua tay nói:
- Huyền Linh thân mang trọng trách, không thể rời khỏi Đông Hải. Trấn phủ quân là căn cơ của Hàn gia, còn căn cơ đó, các ngươi ở kinh cũng yên tâm. Vị trí Lễ bộ thượng thư này hay là ngươi đi làm đi. Tuy trong kinh có chút khốc liệt, có nguy hiểm, nhưng vì đại cục của Hàn gia, ngươi ráng gánh vác vậy!
Trong kinh giông tố bão bùng, so với Đông Hải hiển nhiên là nguy hiểm gấp trăm lần.
Nhưng hắn là con cháu Hàn gia. Con cháu Hàn gia mỗi thế hệ có người nhập cung, sống trong hoàn cảnh hiểm ác, âm mưu quỷ kế đấu tranh quyền lực để thế hệ sau được thẳng đường thăng tiến.
Hàn Huyền Xương đứng dậy, không chối từ, hắn cung kính thi lễ:
- Hàn Huyền Xương lĩnh mệnh!
Đại tông chủ gật gật đầu vui mừng, chuyển sang nhìn Nhị tông chủ hỏi:
- Nhị đệ, ngươi không trách ta chứ?
Nhị tông chủ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Hàn gia đệ tử, mỗi một thời khắc đều sẵn sàng vì gia tộc đổ máu hi sinh, không có bất cứ ai dám coi thường lợi ích của gia tộc.
Sau đó vuốt đầu Hàn Mạc đầu, ân cần nói:
- Mạc nhi, đi tới kinh thành, con phải nghe lời Đại bá và phụ thân biết không, phải thật cẩn thận không được gây chuyện thị phi. Yến kinh là cái hang không đáy, ngươi nhớ không được sinh chuyện, càng không được làm mất mặt Hàn gia!
Hàn Mạc nháy mắt, hỏi:
- Con cũng phải vào kinh sao?
- Ngươi lập công lớn nhất, Hoàng đế sẽ phong chức cho ngươi. Nếu Người không thưởng phạt phân minh, thì làm sao giữ được kỷ cương triều đình, chấn hưng hoàng tộc.
Nhị tông chủ mỉm cười, nhưng Hàn Mạc chợt phát hiện trong sâu thẳm con mắt thoáng cái nhìn u sầu ảm đạm.
- Vậy mẫu thân và mọi người có phải đi không?
Hàn Mạc không kìm được hỏi.
Nhị tông chủ mỉm cười:
- Họ tất nhiên đi cùng!
- Thế còn ông nội?
Nhị tông chủ lắc đầu, thở dài:
- Ta đã già rồi, chụi không nổi đường sá xa xôi, ta muốn chôn bộ xương già tại Đông Hải mà thôi…!
Hàn Mạc không kìm nổi xúc động nắm tay của lão. Mà lão cũng dồn hết sức nắm chặt tay của đứa cháu cưng của mình.
Yến kinh mưa gió, ba chìm bảy nổi, không ai biết kết cục của chuyến lai kinh lần này là gì.
Đại tông chủ hơi trầm ngâm, kêu Hàn Huyền Xương ngồi xuống, mới nói :
- Qua nhiều năm, trụ cột của chúng ta ở Yến kinh chính là Huyền Linh. Ta cũng tìm cách cho ngươi vào kinh từ trước, nhưng nội các hoàng tộc sợ thế lực Hàn gia lớn mạnh, ra sức cản trở nên chưa có kết quả. Ngươi bây giờ lập công lớn, lại liên kết cùng Tiêu gia, bọn họ nếu muốn tiếp tục gây khó khăn cũng không có khả năng. Sau khi ngươi vào kinh, phải cẩn thận một chút.
- Huyền Xương biết!
Hàn Huyền Xương gật đầu trả lời.
…
Đêm tĩnh lặng.
Sau hoa viên tuyết đọng rất nhiều, không tiếng động, chỉ có trong tiểu tạ còn đốt đèn, nhìn ngọn đèn dầu le lói, Hàn Mạc khẽ thở dài, chắc Liễu Như Mộng rất cô độc.
Hắn đi lên cầu, mặt cầu sạch sẽ không một mảnh tuyết đọng, Liễu Như Mộng đang cầm xẻnh, quay lưng về phía hắn, dọn dẹp tuyết động.
Bóng dáng của nàng rất là dịu dàng, lại có vẻ yếu đuối, giữa trời đất, dường như một trận gió nhẹ cũng có thể cuốn nàng bay đi.
- Như Mộng tỷ!
Hàn Mạc gọi nhỏ, giọng vô cùng dịu dàng.
Thân hình mảnh mai của Liễu Như Mộng run lên, từ từ quay lại, nhìn thấy Hàn Mạc trước mắt, lộ ra vui vẻ:
- Ngươi đã trở về, ăn qua cơm chiều chưa?
Hàn Mạc thoáng thấy hương sen phảng phất:
- Tuy ăn qua một chút, nhưng giờ vẫn còn đói bụng, đợi về ăn chè hạt sen của tỷ đây!
Liễu Như Mộng khẽ cười:
- Sao ngươi biết ta nấu chè?
Hàn Mạc không trả lời, lẳng lặng ngắm Liễu Như Mộng, số phận nhiều trắc trở, nên dường như nàng rất hay lo nghĩ, thậm chí ánh mắt cũng lộ vẻ ưu sầu.
- Trời lạnh, tỷ còn ra đây làm việc này làm gì?
Hàn Mạc đi lên, cầm lấy xẻng ném sang một bên, nắm bàn tay mềm mại của Liễu Như Mộng, nhưng cảm thấy nó lạnh lẽo vô cùng.
- Ta biết ngươi sẽ trở lại.
Liễu Như Mộng hạ giọng :
- Ngươi thích sạch sẽ nên ta muốn dọn dẹp một chút.
Hàn Mạc thở dài, ủ đôi bàn tay lạnh giá của nàng trong tay mình.
Liễu Như Mộng không có đẩy ra, để yên tay mình trong tay hắn, đôi mắt như hồ ly quyến rũ nhìn về Hàn Mạc, trong ánh mắt không mang vẻ khác lạ, tinh khiết như nước.
- Trở về phòng đi!
Hàn Mạc dịu dàng nói, nắm tay Liễu Như Mộng trở về phòng.
Trong phòng củi còn đỏ rực, trên bàn bày bát sứ, trên có đậy lại, một mùi hương thơm toát ra từ khe hở, ở đó chắc là chè hạt sen, hơn nữa vừa nấu không lâu.
Liễu Như Mộng lấy ra một chén chè hạt sen đưa cho Hàn Mạc, hắn cầm lấy, ăn như hổ đói, vài ba miếng là hết, quẹt miệng nói:
- Đúng là rất ngon. Như Mộng tỷ, tỷ đúng là thông minh, chỉ làm theo sách nấu ăn mà nấu ra chè thơm ngon như vậy, khâm phục khâm phục.
- Không dám nhận, không dám nhận!
Liễu Như Mộng khẽ cười:
- Ngũ thiếu gia quá khen. Chỉ sợ Ngũ thiếu gia hành quân đánh giặc, ăn uống kém, cho nên mới có cảm giác này!
Hàn Mạc a a cười, đột nhiên đưa bát ra, ho khan một tiếng, đùa đùa nói:
- Liễu bà tử, lấy thêm cho ta một chén!
Liễu Như Mộng sửng sốt, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, biết Hàn Mạc nói đùa, vì thế nghiêm trang nói:
- Tốt, Hàn lão hán!
Một tay đón lấy chén, tay kia múc thêm chè vào. Hàn Mạc rất nhanh lại vét nhẵn chén, buông xuống, vỗ vỗ bụng nói:
- Không tệ, Liễu bà tử tay nghề rất cao, nói đi, muốn ta thưởng cái gì?
Liễu Như Mộng cố nhịn cười:
- Hàn lão hán, nếu ngài muốn thưởng, vậy đem chén lớn này uống hết đi!
Hàn Mạc giả bộ kinh hãi, nói:
- Uống hết nó, vậy Hàn lão hán sẽ trở thành Hàn bụng phệ rồi!
Liễu Như Mộng cuối cùng không kìm nổi, cười khúc khích, Hàn Mạc cũng cười theo ha ha, hai người đều cảm thấy bầu không khí cực kỳ vui vẻ, ấm áp vô cùng.
Từ đêm đó tâm sự hết mọi nghĩ suy trong lòng, quan hệ hai người trở lên thân thiết hơn, mà Liễu Như Mộng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thường cùng Hàn Mạc nói đùa, hai người đều vui vẻ.
Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng vui vẻ, trong lòng hắn cũng vui lây.
Sau khi cười đùa thoả thê, trong phòng trở lên trầm mặc, Hàn Mạc lấy từ trong người một hộp nhỏ tinh xảo, cười nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ biết bên trong là gì không?
Liễu Như Mộng lắc đầu, hơi có chút tò mò.
- Đây là chiến lợi phẩm của đệ!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Cũng là lễ vật đệ muốn tặng tỷ!
- Lễ vật?
Hàn Mạc mở hộp nhỏ, cẩn thận lấy ra cây khổng tước trâm bằng vàng, hình xếp, khắc bằng ngọc bích, nó vốn được lấy từ trong kho tàng của Diệp gia.
Hàn Mạc cầm khổng tước trâm cài lên mái tóc Liễu Như Mộng:
- Để ta đeo lên cho tỷ!
- Cái này rất quý…!
Liễu Như Mộng lông mi nhíu lại, tuy bây giờ sống hoà thuận với Hàn Mạc, nhưng nhận lễ vật của hắn, chuyện này…!
Nhưng lại nhìn dáng vẻ chân thành của Hàn Mạc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân như ngọc, Hàn Mạc đứng ở phía sau Liễu Như Mộng, ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng, ngắm ngấn cổ nàng trắng mịn như ngọc, lòng không khỏi rung động.
Cẩn thận cài trâm lên mái tóc dài mượt như suối của nàng, Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Quả nhiên rất hợp với tỷ, từ hôm nay mi đã tìm được chân chính chủ nhân.
- Đẹp không?
Liễu Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
Hàn Mạc gật đầu :
- Đẹp, tỷ soi gương xem.
Hắn đi tới trước Liễu Như Mộng, sau đó lùi lại vài bước, chỉ thấy giai nhân như mộng, nhan sắc khuynh thành đảo quốc, không kìm lòng nổi ngâm khẽ một tiếng.
Mặt hoa da phấn
Tự trong người mát rượi
Gió về điện nổi thoảng hương trời.
Rèm châu ngỏ
Trăng vàng len lén nghiêng soi
Người chưa ngủ
Tựa gối trâm nơi tóc rối
Tay đan tay ngọc dây
Lặng đến vô ngần
Chỉ thấy sao rơi đầy sông Hán
Muốn hỏi đêm chóng vậy?
Mới đã tàn canh
Sao Kim nhạt, trời hồng dần chuyển
Bấm đốt tay, gió Tây đã gần sang
Mà chẳng biết âm thầm trôi năm tháng
Liễu Như Mộng ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, nghe hắn ngâm thơ, hơi ngây người. vừa nghe hết bài, chợt như tỉnh mộng, nhẹ giọng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, đây là ngài làm?
Hàn Mạc tự biết đạo thơ người khác là không được, mỉm cười:
- Tỷ chưa từng nghe qua?
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hoá ra ngươi ngoài viết truyện “Liêu trai, còn biết ngâm thơ, xem ngươi cũng giống tài tử.
- Như Mộng tỷ quá khen.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ là một ít tài mọn thôi.
Liễu Như Mộng đứng dậy, nhẹ vuốt khổng tước trâm, khẽ mỉm cười, xoay người đi đến giường của Hàn Mạc, nói:
- Vừa từ xa trở về, chắc người mệt rồi, nên đi nghỉ sớm. Ta chuẩn bị giường xong…!
Nàng định nói đến áo ngủ bằng gấm của Hàn Mạc, chợt nghe Hàn Mạc cuống quít kêu lên:
- Không cần…!
Lại nghe “bịch ” một tiếng, từ trong áo ngủ bằng gấm rơi ra một vật, đó là một quyển sách.
Liễu Như Mộng vội vàng nhặt lên, thảng thốt “A” một tiếng, hai má đỏ ửng, vứt quyển sách xuống đất, nàng nhìn thấy rõ ràng trong sách hình ảnh một đôi nam nữ đang điên long đảo phượng.
Đây là cuốn “Đông cung đồ” Hàn Mạc giấu trong chăn.
Nàng gằm mặt lườm Hàn Mạc, rồi chạy nhanh về phòng .
- Như mộng tỷ!
Hàn Mạc vội giải thích:
- Ai đặt nó dưới chăn của ta? Phòng có người ngoài đến sao? Cái này… đây là trò đùa nào vậy? hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn, ta là chính nhân quân tử sao lại xem sách như vậy? Như Mộng tỷ, tỷ nghe ta giải thích…!
- Huyền Xương, con cảm thấy như thế nào ?
Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút:
- Đại bá, con hiểu ý của Người. Nếu chia công, chúng ta được một trong hai ghế Lễ bộ thượng thư hoặc Công bộ thượng thư. Đại ca tiến cử Tiêu Hoài Kim làm Công bộ thượng thư, Tiêu thái sư là người xảo quyệt, chắc chắn hiểu ý của chúng ta, đem chức Lễ bộ thượng thư tiến cử người của Hàn gia. Có điều Huyền Xương không hiểu, chúng ta vì sao muốn chức Lễ bộ mà không phải là Công bộ? Công bộ quản lý các công trình lớn nhỏ ở nước Yến, đứng ở giữa có thể kiếm được rất nhiều lợi lộc, hơn hẳn so với Lễ bộ!
Hàn Mạc đột nhiên thốt lên một câu:
- Cái gì quan trọng nhất? Nhân tài!
Mấy người đều chú ý nhìn hắn, lấy làm lạ.
Hàn Mạc xấu hổ cười, cúi xuống ăn tiếp. Đây là câu cửa miệng của hắn không hiểu sao vừa rồi buột mồm nói ra.
Nhị tông chủ vẫn dựa trên ghế, mắt mở lớn nhìn Hàn Mạc, cười :
- Huyền Xương, xem ngươi là phụ thân mà không bằng con trai mình a.
Hàn Huyền Xương vội hỏi:
- Phụ thân dạy bảo rất đúng.
Đại tông chủ tỏ ý khen ngợi nhìn Hàn Mạc, mỉm cười gật đầu:
- Tiểu Ngũ nói rất đúng. Nếu nhìn từ bên ngoài, Công bộ kiếm được rất nhiều so với nhiều nha môn khác, muốn có tiền bạc không phải là vấn đề. Nhưng như lời Tiểu Ngũ, tiền bạc rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất phải là con người. Hàn gia chúng ta giữ chức Lễ bộ thượng thư, giống như nắm lấy tiền bạc trong kinh, ngoài ra còn có thể thu hút rất nhiều nhân tài từ đó tăng thêm thực lực của Hàn gia.
Dừng một chút, cười lạnh:
- Nếu chỉ có tiền tài mà không có nhân tài, cũng không tốt hơn Diệp gia bao nhiêu. Họ nắm giữ quận giàu có và đông đúc nhất, tiền tài như rác, phú quý bằng một nước, nhưng Diệp gia không có nhân tài, cuối cùng chịu thảm hoạ diệt môn.
Mấy người ai nấy đều tỏ ra ngán ngẩm, ảm đạm.
Diệp - Ngô hai nhà diệt vong, tất nhiên sẽ khiến cho các nhà khác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng việc hai nhà này bị diệt vong này cũng chính là bài học đắt giá cho các gia tộc khác mà thôi.
Không thể phủ nhận, qua trận chiến này, các đại gia tộc sẽ tăng tốc phát triển, nhưng càng đấu tranh khốc liệt hơn.
- Chỉ lo Nhị ca không quen làm việc ở Lễ bộ. Từ trước đến nay Nhị ca đã quen ở trong quân đội, nếu cho sang Lễ bộ đúng là làm khó nhị ca.
Đại tông chủ xua tay nói:
- Huyền Linh thân mang trọng trách, không thể rời khỏi Đông Hải. Trấn phủ quân là căn cơ của Hàn gia, còn căn cơ đó, các ngươi ở kinh cũng yên tâm. Vị trí Lễ bộ thượng thư này hay là ngươi đi làm đi. Tuy trong kinh có chút khốc liệt, có nguy hiểm, nhưng vì đại cục của Hàn gia, ngươi ráng gánh vác vậy!
Trong kinh giông tố bão bùng, so với Đông Hải hiển nhiên là nguy hiểm gấp trăm lần.
Nhưng hắn là con cháu Hàn gia. Con cháu Hàn gia mỗi thế hệ có người nhập cung, sống trong hoàn cảnh hiểm ác, âm mưu quỷ kế đấu tranh quyền lực để thế hệ sau được thẳng đường thăng tiến.
Hàn Huyền Xương đứng dậy, không chối từ, hắn cung kính thi lễ:
- Hàn Huyền Xương lĩnh mệnh!
Đại tông chủ gật gật đầu vui mừng, chuyển sang nhìn Nhị tông chủ hỏi:
- Nhị đệ, ngươi không trách ta chứ?
Nhị tông chủ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Hàn gia đệ tử, mỗi một thời khắc đều sẵn sàng vì gia tộc đổ máu hi sinh, không có bất cứ ai dám coi thường lợi ích của gia tộc.
Sau đó vuốt đầu Hàn Mạc đầu, ân cần nói:
- Mạc nhi, đi tới kinh thành, con phải nghe lời Đại bá và phụ thân biết không, phải thật cẩn thận không được gây chuyện thị phi. Yến kinh là cái hang không đáy, ngươi nhớ không được sinh chuyện, càng không được làm mất mặt Hàn gia!
Hàn Mạc nháy mắt, hỏi:
- Con cũng phải vào kinh sao?
- Ngươi lập công lớn nhất, Hoàng đế sẽ phong chức cho ngươi. Nếu Người không thưởng phạt phân minh, thì làm sao giữ được kỷ cương triều đình, chấn hưng hoàng tộc.
Nhị tông chủ mỉm cười, nhưng Hàn Mạc chợt phát hiện trong sâu thẳm con mắt thoáng cái nhìn u sầu ảm đạm.
- Vậy mẫu thân và mọi người có phải đi không?
Hàn Mạc không kìm được hỏi.
Nhị tông chủ mỉm cười:
- Họ tất nhiên đi cùng!
- Thế còn ông nội?
Nhị tông chủ lắc đầu, thở dài:
- Ta đã già rồi, chụi không nổi đường sá xa xôi, ta muốn chôn bộ xương già tại Đông Hải mà thôi…!
Hàn Mạc không kìm nổi xúc động nắm tay của lão. Mà lão cũng dồn hết sức nắm chặt tay của đứa cháu cưng của mình.
Yến kinh mưa gió, ba chìm bảy nổi, không ai biết kết cục của chuyến lai kinh lần này là gì.
Đại tông chủ hơi trầm ngâm, kêu Hàn Huyền Xương ngồi xuống, mới nói :
- Qua nhiều năm, trụ cột của chúng ta ở Yến kinh chính là Huyền Linh. Ta cũng tìm cách cho ngươi vào kinh từ trước, nhưng nội các hoàng tộc sợ thế lực Hàn gia lớn mạnh, ra sức cản trở nên chưa có kết quả. Ngươi bây giờ lập công lớn, lại liên kết cùng Tiêu gia, bọn họ nếu muốn tiếp tục gây khó khăn cũng không có khả năng. Sau khi ngươi vào kinh, phải cẩn thận một chút.
- Huyền Xương biết!
Hàn Huyền Xương gật đầu trả lời.
…
Đêm tĩnh lặng.
Sau hoa viên tuyết đọng rất nhiều, không tiếng động, chỉ có trong tiểu tạ còn đốt đèn, nhìn ngọn đèn dầu le lói, Hàn Mạc khẽ thở dài, chắc Liễu Như Mộng rất cô độc.
Hắn đi lên cầu, mặt cầu sạch sẽ không một mảnh tuyết đọng, Liễu Như Mộng đang cầm xẻnh, quay lưng về phía hắn, dọn dẹp tuyết động.
Bóng dáng của nàng rất là dịu dàng, lại có vẻ yếu đuối, giữa trời đất, dường như một trận gió nhẹ cũng có thể cuốn nàng bay đi.
- Như Mộng tỷ!
Hàn Mạc gọi nhỏ, giọng vô cùng dịu dàng.
Thân hình mảnh mai của Liễu Như Mộng run lên, từ từ quay lại, nhìn thấy Hàn Mạc trước mắt, lộ ra vui vẻ:
- Ngươi đã trở về, ăn qua cơm chiều chưa?
Hàn Mạc thoáng thấy hương sen phảng phất:
- Tuy ăn qua một chút, nhưng giờ vẫn còn đói bụng, đợi về ăn chè hạt sen của tỷ đây!
Liễu Như Mộng khẽ cười:
- Sao ngươi biết ta nấu chè?
Hàn Mạc không trả lời, lẳng lặng ngắm Liễu Như Mộng, số phận nhiều trắc trở, nên dường như nàng rất hay lo nghĩ, thậm chí ánh mắt cũng lộ vẻ ưu sầu.
- Trời lạnh, tỷ còn ra đây làm việc này làm gì?
Hàn Mạc đi lên, cầm lấy xẻng ném sang một bên, nắm bàn tay mềm mại của Liễu Như Mộng, nhưng cảm thấy nó lạnh lẽo vô cùng.
- Ta biết ngươi sẽ trở lại.
Liễu Như Mộng hạ giọng :
- Ngươi thích sạch sẽ nên ta muốn dọn dẹp một chút.
Hàn Mạc thở dài, ủ đôi bàn tay lạnh giá của nàng trong tay mình.
Liễu Như Mộng không có đẩy ra, để yên tay mình trong tay hắn, đôi mắt như hồ ly quyến rũ nhìn về Hàn Mạc, trong ánh mắt không mang vẻ khác lạ, tinh khiết như nước.
- Trở về phòng đi!
Hàn Mạc dịu dàng nói, nắm tay Liễu Như Mộng trở về phòng.
Trong phòng củi còn đỏ rực, trên bàn bày bát sứ, trên có đậy lại, một mùi hương thơm toát ra từ khe hở, ở đó chắc là chè hạt sen, hơn nữa vừa nấu không lâu.
Liễu Như Mộng lấy ra một chén chè hạt sen đưa cho Hàn Mạc, hắn cầm lấy, ăn như hổ đói, vài ba miếng là hết, quẹt miệng nói:
- Đúng là rất ngon. Như Mộng tỷ, tỷ đúng là thông minh, chỉ làm theo sách nấu ăn mà nấu ra chè thơm ngon như vậy, khâm phục khâm phục.
- Không dám nhận, không dám nhận!
Liễu Như Mộng khẽ cười:
- Ngũ thiếu gia quá khen. Chỉ sợ Ngũ thiếu gia hành quân đánh giặc, ăn uống kém, cho nên mới có cảm giác này!
Hàn Mạc a a cười, đột nhiên đưa bát ra, ho khan một tiếng, đùa đùa nói:
- Liễu bà tử, lấy thêm cho ta một chén!
Liễu Như Mộng sửng sốt, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, biết Hàn Mạc nói đùa, vì thế nghiêm trang nói:
- Tốt, Hàn lão hán!
Một tay đón lấy chén, tay kia múc thêm chè vào. Hàn Mạc rất nhanh lại vét nhẵn chén, buông xuống, vỗ vỗ bụng nói:
- Không tệ, Liễu bà tử tay nghề rất cao, nói đi, muốn ta thưởng cái gì?
Liễu Như Mộng cố nhịn cười:
- Hàn lão hán, nếu ngài muốn thưởng, vậy đem chén lớn này uống hết đi!
Hàn Mạc giả bộ kinh hãi, nói:
- Uống hết nó, vậy Hàn lão hán sẽ trở thành Hàn bụng phệ rồi!
Liễu Như Mộng cuối cùng không kìm nổi, cười khúc khích, Hàn Mạc cũng cười theo ha ha, hai người đều cảm thấy bầu không khí cực kỳ vui vẻ, ấm áp vô cùng.
Từ đêm đó tâm sự hết mọi nghĩ suy trong lòng, quan hệ hai người trở lên thân thiết hơn, mà Liễu Như Mộng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thường cùng Hàn Mạc nói đùa, hai người đều vui vẻ.
Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng vui vẻ, trong lòng hắn cũng vui lây.
Sau khi cười đùa thoả thê, trong phòng trở lên trầm mặc, Hàn Mạc lấy từ trong người một hộp nhỏ tinh xảo, cười nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ biết bên trong là gì không?
Liễu Như Mộng lắc đầu, hơi có chút tò mò.
- Đây là chiến lợi phẩm của đệ!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Cũng là lễ vật đệ muốn tặng tỷ!
- Lễ vật?
Hàn Mạc mở hộp nhỏ, cẩn thận lấy ra cây khổng tước trâm bằng vàng, hình xếp, khắc bằng ngọc bích, nó vốn được lấy từ trong kho tàng của Diệp gia.
Hàn Mạc cầm khổng tước trâm cài lên mái tóc Liễu Như Mộng:
- Để ta đeo lên cho tỷ!
- Cái này rất quý…!
Liễu Như Mộng lông mi nhíu lại, tuy bây giờ sống hoà thuận với Hàn Mạc, nhưng nhận lễ vật của hắn, chuyện này…!
Nhưng lại nhìn dáng vẻ chân thành của Hàn Mạc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân như ngọc, Hàn Mạc đứng ở phía sau Liễu Như Mộng, ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng, ngắm ngấn cổ nàng trắng mịn như ngọc, lòng không khỏi rung động.
Cẩn thận cài trâm lên mái tóc dài mượt như suối của nàng, Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Quả nhiên rất hợp với tỷ, từ hôm nay mi đã tìm được chân chính chủ nhân.
- Đẹp không?
Liễu Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
Hàn Mạc gật đầu :
- Đẹp, tỷ soi gương xem.
Hắn đi tới trước Liễu Như Mộng, sau đó lùi lại vài bước, chỉ thấy giai nhân như mộng, nhan sắc khuynh thành đảo quốc, không kìm lòng nổi ngâm khẽ một tiếng.
Mặt hoa da phấn
Tự trong người mát rượi
Gió về điện nổi thoảng hương trời.
Rèm châu ngỏ
Trăng vàng len lén nghiêng soi
Người chưa ngủ
Tựa gối trâm nơi tóc rối
Tay đan tay ngọc dây
Lặng đến vô ngần
Chỉ thấy sao rơi đầy sông Hán
Muốn hỏi đêm chóng vậy?
Mới đã tàn canh
Sao Kim nhạt, trời hồng dần chuyển
Bấm đốt tay, gió Tây đã gần sang
Mà chẳng biết âm thầm trôi năm tháng
Liễu Như Mộng ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, nghe hắn ngâm thơ, hơi ngây người. vừa nghe hết bài, chợt như tỉnh mộng, nhẹ giọng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, đây là ngài làm?
Hàn Mạc tự biết đạo thơ người khác là không được, mỉm cười:
- Tỷ chưa từng nghe qua?
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hoá ra ngươi ngoài viết truyện “Liêu trai, còn biết ngâm thơ, xem ngươi cũng giống tài tử.
- Như Mộng tỷ quá khen.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ là một ít tài mọn thôi.
Liễu Như Mộng đứng dậy, nhẹ vuốt khổng tước trâm, khẽ mỉm cười, xoay người đi đến giường của Hàn Mạc, nói:
- Vừa từ xa trở về, chắc người mệt rồi, nên đi nghỉ sớm. Ta chuẩn bị giường xong…!
Nàng định nói đến áo ngủ bằng gấm của Hàn Mạc, chợt nghe Hàn Mạc cuống quít kêu lên:
- Không cần…!
Lại nghe “bịch ” một tiếng, từ trong áo ngủ bằng gấm rơi ra một vật, đó là một quyển sách.
Liễu Như Mộng vội vàng nhặt lên, thảng thốt “A” một tiếng, hai má đỏ ửng, vứt quyển sách xuống đất, nàng nhìn thấy rõ ràng trong sách hình ảnh một đôi nam nữ đang điên long đảo phượng.
Đây là cuốn “Đông cung đồ” Hàn Mạc giấu trong chăn.
Nàng gằm mặt lườm Hàn Mạc, rồi chạy nhanh về phòng .
- Như mộng tỷ!
Hàn Mạc vội giải thích:
- Ai đặt nó dưới chăn của ta? Phòng có người ngoài đến sao? Cái này… đây là trò đùa nào vậy? hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn, ta là chính nhân quân tử sao lại xem sách như vậy? Như Mộng tỷ, tỷ nghe ta giải thích…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.