Quyển 2 - Chương 160: Khải Hoàn Ca
Sa Mạc
14/03/2013
Quân đội của Hàn gia theo đường cũ từ thành Hàn Diệp trở về quận Đông Hải. Trên đường hành quân kỷ luật nghiêm minh, vì đi qua quận Hội Kê là địa bàn của Tô gia và Tiêu gia, nếu để xảy ra vấn đề gì thì thật khó ăn nói. Bởi thế, nên Hàn Huyền Xương đã ra quân lệnh, giao các tướng lĩnh phải quản thúc binh lính nghiêm ngặt, không được làm loạn.
Các tướng sĩ ai nấy đều vui vẻ. Chiến lợi phẩm là những xe chở đầy vàng bạc của cải, khi về tới quận Đông Hải sẽ luận công ban thưởng. Bây giờ không những đã trừ được cái gai trong mắt là Diệp gia, mà còn kiếm thêm được rất nhiều đồ quý giá, coi như lần này hi sinh không uổng.
Hàn Huyền Xương tinh thần cũng rất tốt. Khi ra khỏi quan Lê Cốc hắn nhận được bồ câu đưa tin, Ngô gia ở thành Lam Điền đã bị đánh tan, kết cục giống như Diệp gia rơi vào vực thẳm diệt vong. Hàn Huyền Xương dẫu vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi tư lự. Đây là hậu quả của thế gia diệt vong. Trong đầu hắn, còn mơ hồ nhớ tới hình ảnh đêm đó chém hơn một ngàn người Diệp gia, hơn một ngàn đầu người, dưới ánh đao, đầu thân hai nơi, vô cùng thê thảm.
Hàn Huyền Xương biết, tuy đã diệt hai gia tộc, nhưng cuộc đấu trên quan trường lại càng hiểm ác. Hàn gia càng phải cẩn thận ứng phó, không ai dám khẳng định, gia tộc của mình sẽ không có cùng kết cục như hai nhà Diệp Ngô.
Hội Kê là quận phủ lớn nhất nước Yến, từ đông sang tây kéo dài hàng trăm dặm. Phía đông là địa bàn của Tô gia., phía tây là địa bàn Tiêu gia, mà kinh thành ở chỗ giao giới giữa hai nhà, vô cùng nguy nga tráng lệ, dù ở xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy những toà thành đồ sộ, sững sững trang nghiêm, giống như con thú ngàn năm tuổi đang nằm phủ phục bảo vệ đất đai rộng lớn của đất nước.
Quân đội của Hàn gia rút quân theo chỉ dẫn của Bộ binh truyền cho nên không đi qua Kinh thành, chỉ từ xa nhìn lại hình dáng Yến kinh mờ ảo mà mỹ lệ thôi.
Hàn Mạc nhìn kinh thành từ xa xa, cũng hơi khiếp sợ. Hắn chưa từng đến kinh thành, nên lúc này nhìn lại, cảm thấy khí thế kinh người, làm hắn không khỏi khâm phục công sức tài trí của cổ nhân. Có thể từ xa nhìn lại mà thấy được khí thế uy nghiêm kỳ vĩ, cũng không biết đã hao phí bao nhiêu sức lực vật lực trí lực mới có thể xây dựng thành công, sự tài hoa của những người cổ đại, thật không phải bình thường.
- Dường như Ngũ thiếu gia rất có hứng thú đối với Yến kinh!
Chu Tiểu Ngôn nói vọng tới, trong mắt hắn không khỏi nghi hoặc:
- Không phải là ngài chưa từng đến kinh thành đấy chứ?
Hàn Mạc liếc hắn, bĩu môi:
- Chỗ đó là nơi rất tốt sao?
Nói ra thật ngại, đúng là hắn chưa đến Yến kinh bao giờ.
Chuyện này hắn không phải không muốn đi, mà do Hàn gia hành sự cẩn thận, đối với con cháu trong gia tộc quản lý rất nghiêm, càng vì Yến kinh là nơi thị phi, Hàn Mạc lại là Hàn gia trực hệ, cho nên vì bảo vệ Hàn Mạc, trong tộc không cho phép hắn vào kinh, nên dù đã mười tám tuổi hắn cũng chưa từng đặt chân đến kinh thành.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên:
- Nơi đó có máu tanh, có âm mưu, có phản bội, có dâm dục, có giết chóc, lại tàn nhẫn, nhưng nơi đó có những cô gái đẹp nhất, có rượu mạnh nhất, có những điệu múa phiêu dật hay nhất, có cung điện xa hoa nhất, có châu báu quý nhất, có giọng hát mê mẩn lòng người….!
Hắn không nói tiếp, dường như nhớ đến điều gì rất xúc động, mặt thoắt cái trở nên hờ hững.
Đi theo bên cạnh Hàn Mạc, Hàn Thanh lên tiếng:
- Thiếu gia, ngài lần này lập công lớn, có phải lên kinh làm quan không?
Hắn cũng nhìn về phía kinh thành phía xa đầy khát vọng.
Biết đến kinh thành, mới thấy thành Đông Hải thật nhỏ bé.
Hàn Mạc liếc Hàn Thanh hỏi:
- Cậu rất thích đến kinh thành?
Hàn Thanh rụt đầu, cười hì hì:
- Thiếu gia đi đâu, ta theo đến đó.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Tuỳ theo hoàn cảnh!
Hàn gia quân mang theo rất nhiều tài vật, cho nên đi đường không dám vội. Hơn nữa Bộ binh chỉ đường cũng không rõ ràng, thêm vào đó mùa đông tuyết rơi, mỗi ngày đi được hai trăm dặm là hết, phải đi ba ngày mới ra khỏi Hội Kê tiến vào khu vực quận Đông Hải.
Hai bên đường, quan dân đánh trống khua chiêng, nghênh đón những binh lính chiến thắng trở về, đàn hát thổi thổi xướng xướng, náo nhiệt vô cùng, cũng là việc đại hỉ của quan dân quận Đông Hải.
Đoàn quân tới huyện Lạc Tông Bàn Hổ Khẩu dựng tạm doanh trại. Đặc sứ của Bộ binh cũng đã ở đây, dựa theo cách nói của dân gian, thì phải “Binh khí nhập khố, y giáp hoàn triều, kiết nhiên một thân, vinh quy cố lý!”
Các binh sĩ xuống ngựa cởi áo giáp, tháo vũ khí, sau đó dựa theo quân công lãnh thưởng, người nào hi sinh gia đình sẽ được trợ cấp, tất cả đều có trên có dưới.
Luận công lĩnh thưởng liên tiếp ba ngày mới hết, vàng bạc cướp được từ thành Hàn Diệp thành đều ban thưởng hết nhưng Diệp gia giàu có ngập trời, thành Hàn Diệp vô cùng phồn hoa, tuy thưởng công rộng rãi, nhưng vàng bạc vẫn còn rất nhiều.
Trong hơn trăm thớt ngựa đem từ quận Bột Châu cùng năm trăm thớt ngựa của mình, chọn ra hai mươi con ngựa tốt mang về thành Đông Hải, tặng con Đằng Sương Bạch Đái cho Hàn Nguyên, còn lại đều giao cho Chu Tiểu Ngôn cùng Phong Kỵ mang về mã tràng. Lần này Phong Kỵ lập công lớn, Hàn Huyền Xương nhắc nhở Hàn Mạc thưởng lớn cho họ, mỗi một lính Phong Kỵ được thưởng rất nhiều, còn những người hi sinh, Hàn Mạc nói Chu Tiểu Ngôn không cần tính toán trợ cấp thật nhiều.
Chờ Bộ binh mang binh khí giáp trụ về kinh, tướng sĩ Hàn gia cũng đều về đoàn tụ với gia đình. Đại chiến qua đi, những người còn sống trở về cùng người nhà đoàn tụ, đối với những người lính mới trải qua trận đại chiến này, không thể nghi ngờ đây là điều hạnh phúc nhất.
Đến ngày thứ năm, gần hai vạn Hàn gia quân đều trở về nhà mình, Chu Tiểu Ngôn mang Phong Kỵ trở về mã tràng từ sớm, còn cha con Hàn Huyền Xương mang theo hơn trăm hộ vệ trở lại thành Đông Hải.
Hoàng hôn phủ xuống, gió lạnh xào xạc, bên ngoài thành Đông Hải, có thể thấy một đám đông chen nhau đứng đen kịt một vùng. Đứng ở phía trước, chính là hai vị tông chủ Hàn gia, đứng ngay phía sau là các vị trưởng lão cùng người thân trong nhà, Hàn phu nhân, Bích di nương, Hàn Thấm, Bàn bá và gia nhân trong phủ đều yên lặng chờ đợi.
Hàn Huyền Xương xoay người xuống ngựa, dẫn Hàn Mạc tiến tới quỳ xuống:
- Hàn Huyền Xương may mắn không làm hổ danh gia tộc!
Đại tông chủ tiến đến nâng Hàn Huyền Xương dậy, mỉm cười:
- Huyền Xương, ngươi dùng bồ câu đưa thư ta đều đã đọc, ngươi xử lý không tồi, không uổng công ta đặt hi vọng vào ngươi.
Sau đó nhìn Hàn Mạc, cười:
- Tiểu Ngũ, đứng lên đi, trong thư phụ thân con nói, công lớn lần này là con lập, xem ra lần này đại gia gia ta phải thưởng thứ gì cho con rồi.
Hàn Mạc cười hì hì:
- Đại gia gia, ra ngoài quận Đông Hải, con không được ăn qua một bữa tiệc nào, ngài thưởng cho con một bữa tiệc lớn đi!
Đại tông chủ vuốt râu cười:
- Con yên tâm, Bát Trân các đã được đặt hết rồi. Hôm nay tất cả đi Bát Trân các ăn uống thoả thích một phen!
Hàn Mạc tiến lên bái kiến Nhị tông chủ, thấy lão tuổi lớn như vậy, lại đứng ngoài trời lạnh, trong lòng rất cảm động, lấy ra từ trong ngực một bình sứ tinh xảo, hai tay dâng lên, nhẹ nói:
- Ông nội, đây là chiến lợi phẩm của cháu, nghe nói rượu trong đó uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, cháu xin kính dâng lên Người!
Bình này cũng không phải là rượu tiên, mà là ngày đó gặp Viên Đạo Linh hắn lấy từ trong túi của hắn, biết đây là thứ có thể bổ dưỡng nguyên khí rất tốt, cho nên đem ra tỏ lòng hiếu kính.
Nhị tông chủ cười ha ha tiếp nhận, nhét bình rượu vào trong ngực, nói :
- Ta còn đang nghĩ, nếu ngươi quên mang lễ vật cho ta, ta nên phạt ngươi thế nào đây?
Hàn Thấm ở bên kêu lên:
- Ca ca, lễ vật của muội đâu?
Hàn Mạc a a cười, sau đó chỉ phía xe chứa tài vật, nói:
- Kia đều là chiến lợi phẩm của ca ca, cho muội tha hồ chọn.
Lại nhìn qua Hàn phu nhân, Bích di nương và Hàn bá, đi đến trước Hàn phu nhân, ngọt giọng kêu lên:
- Mẹ !
Hàn phu nhân nhìn khuôn mặt Hàn Mạc tuấn tú bị gió lạnh thổi qua, đều nứt ra vết nhỏ, nhìn như rất mệt mỏi, trong lòng đau xót, chỉnh lại quần áo cho hắn, dịu dàng nói:
- Trở về là tốt rồi!
Từ Đông Hải xuất quân, Hàn phu nhân và Bích di nương ngày đêm lo lắng, hai cha con ở tiền tuyến, việc đao binh nguy hiểm, không ai dám khẳng định sẽ không có gì ngoài ý muốn, họ đều ngày đêm cầu nguyện bình an cho hai người sớm trở về. Hiện giờ hai cha con không bị thương lại ca khúc khải hoàn, tảng đá nặng trịch trong lòng cả nhà rốt cục cũng đã rơi xuống.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người nhà, Hàn Mạc biết, có lẽ rất nhiều gia đình khác đang khóc, hi sinh trên chiến trường hơn một ngàn binh sĩ, vợ con người thân của họ đang đau lòng ruột gan như đứt từng khúc.
Sau khi vào thành, trên đường tràn ngập dân chúng, hoan hô rợp trời, khua chiêng gõ trống, nghênh đón những người anh hùng trở về.
Hàn Huyền Xương ngồi trên lưng ngựa, vẫy tay thăm hỏi dân chúng hai bên đường. Hắn biết, mỗi một lần thắng trận, đều tăng thêm niềm tin của người dân Đông Hải đối với Hàn gia, càng làm cho họ càng đoàn kết xoay quanh Hàn gia.
Hàn gia quyết không như Diệp gia không quan tâm đến dân chúng, đặc biệt là lòng dân, sẽ không bao giờ để xảy ra cảnh dân chúng phản bội lại gia tộc.
Hàn Mạc đi phía sau Hàn Huyền Xương, khoan khoái nhìn cảnh toàn bộ dân chúng hoan hô mình. Ở trong đám người đó, hắn thấy không ít bóng dáng thân quen, liền vẫy tay thăm hỏi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ người trong gia tộc họ Hàn gia tộc cùng các tướng lĩnh trọng yếu của trận này đều đến Bát Trân các để mở tiệc chúc mừng. Đàn bà con gái ở phòng riêng, còn nam giới hiển nhiên không say không về.
Hai vị tông chủ và Hàn Huyền Xương không ở cùng mọi người trong đại sảnh, mà họ ở trong các phòng đặc biệt nói chuyện với nhau.
- Huyền Xương, lần này con chia công cho Tiêu gia, làm rất chính xác.
Đại tông chủ trầm ngâm nói:
- Chuyện này với hai nhà đều có lợi. Nếu xảy ra tranh chấp, lúc đó lợi cho các gia tộc khác, Hàn gia chúng ta chưa chắc được lợi gì. Nhưng chia công với Tiêu gia, công này của hai nhà, miếng thịt lớn này cũng chỉ hai nhà ăn, mặc dù ăn không được hết, nhưng chắc chắn Hàn gia có một phần.
Hàn Mạc không kìm được hỏi:
- Đại gia gia, chúng ta được ưu thế gì?
Đại tông chủ vuốt chòm râu:
- Diệp - Ngô hai nhà bị diệt, quan chức lục bộ quan thừa ra hai ghế. Hàn gia chúng ta công lớn như thế, trong hai chức quan này sẽ chiếm một chức. Dù là vị trí nào thì thực lực Hàn gia đều tăng lên, đối với Hàn gia đều là có chỗ tốt.
Lúc trước Diệp gia giữ chức Công bộ thượng thư, Ngô gia giữ chức Lễ bộ thượng thư, bây giờ hai nhà bị diệt, hai vị trí này đều bị trống.
Nước Yến ngoài nội các, còn chịu ảnh hưởng của nước Tề, do vậy quốc gia tuy có nội các nhưng thi hành các mệnh lệnh đều do lục bộ. Nói cách khác binh, công, lại, lễ, hộ, hình lục bộ này là một bộ phận quan trọng, đảm bảo cho bộ máy khổng lồ của nước Yến vận hành tốt.
Hàn Huyền Xương nói:
- Công bộ quản lý các công trình, thợ thủ công, ruộng đất, thuỷ lợi, giao thông… nếu Hàn gia đoạt được chức này, ở đất đai và công trình chúng ta kiếm được rất nhiều lợi ích. Lễ bộ quản lý kinh tế kinh thành, từ bên trong mua chuộc nhân tài cho Hàn gia, đó cũng là lợi ích rất lớn.
Đại tông chủ lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Hàn Huyền Xương, thấp giọng nói:
- Đây là thư ta viết cho Hàn Huyền Đạo, ngươi xem xem!
Hàn Huyền Xương cẩn thận mở thư, vừa xem qua, mày nhíu lại, giật mình hỏi:
- Đại bá, ngài muốn đại ca tiến cử Tiêu Hoài Kim làm Công bộ thượng thư?
Các tướng sĩ ai nấy đều vui vẻ. Chiến lợi phẩm là những xe chở đầy vàng bạc của cải, khi về tới quận Đông Hải sẽ luận công ban thưởng. Bây giờ không những đã trừ được cái gai trong mắt là Diệp gia, mà còn kiếm thêm được rất nhiều đồ quý giá, coi như lần này hi sinh không uổng.
Hàn Huyền Xương tinh thần cũng rất tốt. Khi ra khỏi quan Lê Cốc hắn nhận được bồ câu đưa tin, Ngô gia ở thành Lam Điền đã bị đánh tan, kết cục giống như Diệp gia rơi vào vực thẳm diệt vong. Hàn Huyền Xương dẫu vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi tư lự. Đây là hậu quả của thế gia diệt vong. Trong đầu hắn, còn mơ hồ nhớ tới hình ảnh đêm đó chém hơn một ngàn người Diệp gia, hơn một ngàn đầu người, dưới ánh đao, đầu thân hai nơi, vô cùng thê thảm.
Hàn Huyền Xương biết, tuy đã diệt hai gia tộc, nhưng cuộc đấu trên quan trường lại càng hiểm ác. Hàn gia càng phải cẩn thận ứng phó, không ai dám khẳng định, gia tộc của mình sẽ không có cùng kết cục như hai nhà Diệp Ngô.
Hội Kê là quận phủ lớn nhất nước Yến, từ đông sang tây kéo dài hàng trăm dặm. Phía đông là địa bàn của Tô gia., phía tây là địa bàn Tiêu gia, mà kinh thành ở chỗ giao giới giữa hai nhà, vô cùng nguy nga tráng lệ, dù ở xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy những toà thành đồ sộ, sững sững trang nghiêm, giống như con thú ngàn năm tuổi đang nằm phủ phục bảo vệ đất đai rộng lớn của đất nước.
Quân đội của Hàn gia rút quân theo chỉ dẫn của Bộ binh truyền cho nên không đi qua Kinh thành, chỉ từ xa nhìn lại hình dáng Yến kinh mờ ảo mà mỹ lệ thôi.
Hàn Mạc nhìn kinh thành từ xa xa, cũng hơi khiếp sợ. Hắn chưa từng đến kinh thành, nên lúc này nhìn lại, cảm thấy khí thế kinh người, làm hắn không khỏi khâm phục công sức tài trí của cổ nhân. Có thể từ xa nhìn lại mà thấy được khí thế uy nghiêm kỳ vĩ, cũng không biết đã hao phí bao nhiêu sức lực vật lực trí lực mới có thể xây dựng thành công, sự tài hoa của những người cổ đại, thật không phải bình thường.
- Dường như Ngũ thiếu gia rất có hứng thú đối với Yến kinh!
Chu Tiểu Ngôn nói vọng tới, trong mắt hắn không khỏi nghi hoặc:
- Không phải là ngài chưa từng đến kinh thành đấy chứ?
Hàn Mạc liếc hắn, bĩu môi:
- Chỗ đó là nơi rất tốt sao?
Nói ra thật ngại, đúng là hắn chưa đến Yến kinh bao giờ.
Chuyện này hắn không phải không muốn đi, mà do Hàn gia hành sự cẩn thận, đối với con cháu trong gia tộc quản lý rất nghiêm, càng vì Yến kinh là nơi thị phi, Hàn Mạc lại là Hàn gia trực hệ, cho nên vì bảo vệ Hàn Mạc, trong tộc không cho phép hắn vào kinh, nên dù đã mười tám tuổi hắn cũng chưa từng đặt chân đến kinh thành.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên:
- Nơi đó có máu tanh, có âm mưu, có phản bội, có dâm dục, có giết chóc, lại tàn nhẫn, nhưng nơi đó có những cô gái đẹp nhất, có rượu mạnh nhất, có những điệu múa phiêu dật hay nhất, có cung điện xa hoa nhất, có châu báu quý nhất, có giọng hát mê mẩn lòng người….!
Hắn không nói tiếp, dường như nhớ đến điều gì rất xúc động, mặt thoắt cái trở nên hờ hững.
Đi theo bên cạnh Hàn Mạc, Hàn Thanh lên tiếng:
- Thiếu gia, ngài lần này lập công lớn, có phải lên kinh làm quan không?
Hắn cũng nhìn về phía kinh thành phía xa đầy khát vọng.
Biết đến kinh thành, mới thấy thành Đông Hải thật nhỏ bé.
Hàn Mạc liếc Hàn Thanh hỏi:
- Cậu rất thích đến kinh thành?
Hàn Thanh rụt đầu, cười hì hì:
- Thiếu gia đi đâu, ta theo đến đó.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Tuỳ theo hoàn cảnh!
Hàn gia quân mang theo rất nhiều tài vật, cho nên đi đường không dám vội. Hơn nữa Bộ binh chỉ đường cũng không rõ ràng, thêm vào đó mùa đông tuyết rơi, mỗi ngày đi được hai trăm dặm là hết, phải đi ba ngày mới ra khỏi Hội Kê tiến vào khu vực quận Đông Hải.
Hai bên đường, quan dân đánh trống khua chiêng, nghênh đón những binh lính chiến thắng trở về, đàn hát thổi thổi xướng xướng, náo nhiệt vô cùng, cũng là việc đại hỉ của quan dân quận Đông Hải.
Đoàn quân tới huyện Lạc Tông Bàn Hổ Khẩu dựng tạm doanh trại. Đặc sứ của Bộ binh cũng đã ở đây, dựa theo cách nói của dân gian, thì phải “Binh khí nhập khố, y giáp hoàn triều, kiết nhiên một thân, vinh quy cố lý!”
Các binh sĩ xuống ngựa cởi áo giáp, tháo vũ khí, sau đó dựa theo quân công lãnh thưởng, người nào hi sinh gia đình sẽ được trợ cấp, tất cả đều có trên có dưới.
Luận công lĩnh thưởng liên tiếp ba ngày mới hết, vàng bạc cướp được từ thành Hàn Diệp thành đều ban thưởng hết nhưng Diệp gia giàu có ngập trời, thành Hàn Diệp vô cùng phồn hoa, tuy thưởng công rộng rãi, nhưng vàng bạc vẫn còn rất nhiều.
Trong hơn trăm thớt ngựa đem từ quận Bột Châu cùng năm trăm thớt ngựa của mình, chọn ra hai mươi con ngựa tốt mang về thành Đông Hải, tặng con Đằng Sương Bạch Đái cho Hàn Nguyên, còn lại đều giao cho Chu Tiểu Ngôn cùng Phong Kỵ mang về mã tràng. Lần này Phong Kỵ lập công lớn, Hàn Huyền Xương nhắc nhở Hàn Mạc thưởng lớn cho họ, mỗi một lính Phong Kỵ được thưởng rất nhiều, còn những người hi sinh, Hàn Mạc nói Chu Tiểu Ngôn không cần tính toán trợ cấp thật nhiều.
Chờ Bộ binh mang binh khí giáp trụ về kinh, tướng sĩ Hàn gia cũng đều về đoàn tụ với gia đình. Đại chiến qua đi, những người còn sống trở về cùng người nhà đoàn tụ, đối với những người lính mới trải qua trận đại chiến này, không thể nghi ngờ đây là điều hạnh phúc nhất.
Đến ngày thứ năm, gần hai vạn Hàn gia quân đều trở về nhà mình, Chu Tiểu Ngôn mang Phong Kỵ trở về mã tràng từ sớm, còn cha con Hàn Huyền Xương mang theo hơn trăm hộ vệ trở lại thành Đông Hải.
Hoàng hôn phủ xuống, gió lạnh xào xạc, bên ngoài thành Đông Hải, có thể thấy một đám đông chen nhau đứng đen kịt một vùng. Đứng ở phía trước, chính là hai vị tông chủ Hàn gia, đứng ngay phía sau là các vị trưởng lão cùng người thân trong nhà, Hàn phu nhân, Bích di nương, Hàn Thấm, Bàn bá và gia nhân trong phủ đều yên lặng chờ đợi.
Hàn Huyền Xương xoay người xuống ngựa, dẫn Hàn Mạc tiến tới quỳ xuống:
- Hàn Huyền Xương may mắn không làm hổ danh gia tộc!
Đại tông chủ tiến đến nâng Hàn Huyền Xương dậy, mỉm cười:
- Huyền Xương, ngươi dùng bồ câu đưa thư ta đều đã đọc, ngươi xử lý không tồi, không uổng công ta đặt hi vọng vào ngươi.
Sau đó nhìn Hàn Mạc, cười:
- Tiểu Ngũ, đứng lên đi, trong thư phụ thân con nói, công lớn lần này là con lập, xem ra lần này đại gia gia ta phải thưởng thứ gì cho con rồi.
Hàn Mạc cười hì hì:
- Đại gia gia, ra ngoài quận Đông Hải, con không được ăn qua một bữa tiệc nào, ngài thưởng cho con một bữa tiệc lớn đi!
Đại tông chủ vuốt râu cười:
- Con yên tâm, Bát Trân các đã được đặt hết rồi. Hôm nay tất cả đi Bát Trân các ăn uống thoả thích một phen!
Hàn Mạc tiến lên bái kiến Nhị tông chủ, thấy lão tuổi lớn như vậy, lại đứng ngoài trời lạnh, trong lòng rất cảm động, lấy ra từ trong ngực một bình sứ tinh xảo, hai tay dâng lên, nhẹ nói:
- Ông nội, đây là chiến lợi phẩm của cháu, nghe nói rượu trong đó uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, cháu xin kính dâng lên Người!
Bình này cũng không phải là rượu tiên, mà là ngày đó gặp Viên Đạo Linh hắn lấy từ trong túi của hắn, biết đây là thứ có thể bổ dưỡng nguyên khí rất tốt, cho nên đem ra tỏ lòng hiếu kính.
Nhị tông chủ cười ha ha tiếp nhận, nhét bình rượu vào trong ngực, nói :
- Ta còn đang nghĩ, nếu ngươi quên mang lễ vật cho ta, ta nên phạt ngươi thế nào đây?
Hàn Thấm ở bên kêu lên:
- Ca ca, lễ vật của muội đâu?
Hàn Mạc a a cười, sau đó chỉ phía xe chứa tài vật, nói:
- Kia đều là chiến lợi phẩm của ca ca, cho muội tha hồ chọn.
Lại nhìn qua Hàn phu nhân, Bích di nương và Hàn bá, đi đến trước Hàn phu nhân, ngọt giọng kêu lên:
- Mẹ !
Hàn phu nhân nhìn khuôn mặt Hàn Mạc tuấn tú bị gió lạnh thổi qua, đều nứt ra vết nhỏ, nhìn như rất mệt mỏi, trong lòng đau xót, chỉnh lại quần áo cho hắn, dịu dàng nói:
- Trở về là tốt rồi!
Từ Đông Hải xuất quân, Hàn phu nhân và Bích di nương ngày đêm lo lắng, hai cha con ở tiền tuyến, việc đao binh nguy hiểm, không ai dám khẳng định sẽ không có gì ngoài ý muốn, họ đều ngày đêm cầu nguyện bình an cho hai người sớm trở về. Hiện giờ hai cha con không bị thương lại ca khúc khải hoàn, tảng đá nặng trịch trong lòng cả nhà rốt cục cũng đã rơi xuống.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người nhà, Hàn Mạc biết, có lẽ rất nhiều gia đình khác đang khóc, hi sinh trên chiến trường hơn một ngàn binh sĩ, vợ con người thân của họ đang đau lòng ruột gan như đứt từng khúc.
Sau khi vào thành, trên đường tràn ngập dân chúng, hoan hô rợp trời, khua chiêng gõ trống, nghênh đón những người anh hùng trở về.
Hàn Huyền Xương ngồi trên lưng ngựa, vẫy tay thăm hỏi dân chúng hai bên đường. Hắn biết, mỗi một lần thắng trận, đều tăng thêm niềm tin của người dân Đông Hải đối với Hàn gia, càng làm cho họ càng đoàn kết xoay quanh Hàn gia.
Hàn gia quyết không như Diệp gia không quan tâm đến dân chúng, đặc biệt là lòng dân, sẽ không bao giờ để xảy ra cảnh dân chúng phản bội lại gia tộc.
Hàn Mạc đi phía sau Hàn Huyền Xương, khoan khoái nhìn cảnh toàn bộ dân chúng hoan hô mình. Ở trong đám người đó, hắn thấy không ít bóng dáng thân quen, liền vẫy tay thăm hỏi.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ người trong gia tộc họ Hàn gia tộc cùng các tướng lĩnh trọng yếu của trận này đều đến Bát Trân các để mở tiệc chúc mừng. Đàn bà con gái ở phòng riêng, còn nam giới hiển nhiên không say không về.
Hai vị tông chủ và Hàn Huyền Xương không ở cùng mọi người trong đại sảnh, mà họ ở trong các phòng đặc biệt nói chuyện với nhau.
- Huyền Xương, lần này con chia công cho Tiêu gia, làm rất chính xác.
Đại tông chủ trầm ngâm nói:
- Chuyện này với hai nhà đều có lợi. Nếu xảy ra tranh chấp, lúc đó lợi cho các gia tộc khác, Hàn gia chúng ta chưa chắc được lợi gì. Nhưng chia công với Tiêu gia, công này của hai nhà, miếng thịt lớn này cũng chỉ hai nhà ăn, mặc dù ăn không được hết, nhưng chắc chắn Hàn gia có một phần.
Hàn Mạc không kìm được hỏi:
- Đại gia gia, chúng ta được ưu thế gì?
Đại tông chủ vuốt chòm râu:
- Diệp - Ngô hai nhà bị diệt, quan chức lục bộ quan thừa ra hai ghế. Hàn gia chúng ta công lớn như thế, trong hai chức quan này sẽ chiếm một chức. Dù là vị trí nào thì thực lực Hàn gia đều tăng lên, đối với Hàn gia đều là có chỗ tốt.
Lúc trước Diệp gia giữ chức Công bộ thượng thư, Ngô gia giữ chức Lễ bộ thượng thư, bây giờ hai nhà bị diệt, hai vị trí này đều bị trống.
Nước Yến ngoài nội các, còn chịu ảnh hưởng của nước Tề, do vậy quốc gia tuy có nội các nhưng thi hành các mệnh lệnh đều do lục bộ. Nói cách khác binh, công, lại, lễ, hộ, hình lục bộ này là một bộ phận quan trọng, đảm bảo cho bộ máy khổng lồ của nước Yến vận hành tốt.
Hàn Huyền Xương nói:
- Công bộ quản lý các công trình, thợ thủ công, ruộng đất, thuỷ lợi, giao thông… nếu Hàn gia đoạt được chức này, ở đất đai và công trình chúng ta kiếm được rất nhiều lợi ích. Lễ bộ quản lý kinh tế kinh thành, từ bên trong mua chuộc nhân tài cho Hàn gia, đó cũng là lợi ích rất lớn.
Đại tông chủ lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Hàn Huyền Xương, thấp giọng nói:
- Đây là thư ta viết cho Hàn Huyền Đạo, ngươi xem xem!
Hàn Huyền Xương cẩn thận mở thư, vừa xem qua, mày nhíu lại, giật mình hỏi:
- Đại bá, ngài muốn đại ca tiến cử Tiêu Hoài Kim làm Công bộ thượng thư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.