Quyển 1 - Chương 19: Giai nhân trúng bệnh
Sa Mạc
14/03/2013
Hàn gia có chuồng ngựa riêng biệt, trong chuồng có hơn hai mươi chiến mã thượng phẩm của Yến Quốc. Tuy chuồng ngựa không lớn nhưng có năm tên phu ngựa chuyên phụ trách nuôi dưỡng và chăm sóc tuấn mã, ngoài ra còn có một tên tổng quản chuồng ngựa.
Chu Tiểu Ngôn cũng không ngại khi Hàn Mạc sắp xếp hắn ở trong chuồng ngựa, nơi đây không những có ăn có uống mà còn có sân bãi rộng rãi để hắn có cơ hội rèn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Tên tổng quản chuồng ngựa tuy có chút cảm thấy kỳ quái đối với thành viên mới nhưng cũng không có tâm lý bài xích, dù sao người cũng được Ngũ thiếu gia tự tay sắp xếp, quan trọng là người này còn mang đến một tuấn mã Ngụy Quốc không thua kém những thớt ngựa cực phẩm trong chuồng. Tất cả mọi người nơi đây đều có cái nhìn sâu sắc, chỉ cần nhìn bộ dạng dễ dàng sai bảo của tuấn mã đối với Chu Tiểu Ngôn thì trong lòng cũng hiểu rõ, thành viên mới đến với bộ dạng giống như ăn mày chính là một cao thủ huấn luyện ngựa.
Ngũ thiếu gia sắp xếp một hạ nhân vào chuồng ngựa, chuyện này giống như một giọt nước nhỏ vào hồ, không làm bùng lên bất kỳ con sóng nào.
Sau khi Hàn Mạc thu xếp ổn thỏa cho Chu Tiểu Ngôn thì rời khỏi chuồng ngựa, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú với thanh Huyết Đồng Âm Dương Côn trong tay và Bát Bộ Côn Thuật trong ngực. Sau khi trở lại hậu hoa viên thì nhất định phải nghiên cứu cực kỳ cẩn thận, ít nhất phải hiểu rõ Bát Bộ Côn Thuật, rốt cuộc cái gì gọi là bát bộ?
Hàn Mạc còn chưa kịp đi về phòng thì gặp Hàn bá đang ngồi hút thuốc trên một tảng đá bên cạnh cây cầu nhỏ. Những luồng sáng dư âm của buổi hoàng hôn rơi vãi trong hậu hoa viên, tình cảnh cực kỳ đẹp, trong không gian lại có thêm một Hàn bá vì vậy mà tăng thêm vài phần tịch mịch.
Hàn bá thấy Hàn Mạc xách theo đồng côn trở về thì lập tức đứng lên. Dù là lão nhân Hàn gia nhưng Hàn bá vẫn giữ vững sự cung kính đối với Hàn Mạc, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đã trở về.
Hàn Mạc thấy trên mặt Hàn bá bùng lên cái nhìn lo lắng thì ngạc nhiên nói:
- Hàn bá, có chuyện gì vậy? Người ngồi đây chờ cháu sao?
Hàn bá cũng không nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng:
- Ngũ thiếu gia, Liễu Như Mộng có chút không khỏe!
- Không khỏe?
Hàn Mạc sững người, hắn nghĩ đến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong phòng rồi hỏi:
- Sao lại không khỏe? Có chuyện gì rồi?
Hàn bá lắc đầu, lão giải thích:
- Bữa sáng lão đưa tới thì Ngũ thiếu gia đã dùng, nhưng đến trưa khi ta đưa cơm tới lại phát hiện ra Liễu Như Mộng không dùng điểm tâm. Không phải chỉ là như thế, ngay cả bữa trưa ta đưa đến nàng cũng không động đũa, rõ ràng cả ngày chưa ăn uống bất cứ thứ gì. Cô nương kia thân thể nhìn có vẻ yếu đuối, nếu cả ngày không ăn gì thì sao có thể chịu được?
- Nàng còn ở bên trong không?
Hàn Mạc cũng có chút nghi hoặc.
Hàn bá gật đầu nói:
- Người vẫn còn bên trong, ta nghe thấy tiếng nàng hít thở, nhưng ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân cũng không dám tiến vào xem tình hình thế nào, vì vậy phải ngồi đây chờ Ngũ thiếu gia trở về mới xem xét tình hình thế nào, mong sao đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Hàn bá, cũng không phải đã nói nếu nàng không cho phép thì cháu không được phép tiến vào sao?
Hàn bá cười hì hì rất xảo quyệt, lão bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu chủ tử tiến vào phòng nha hoàn thì có gì là không được?
- Nàng mà là nha hoàn sao?
Hàn Mạc cười khổ một tiếng, hắn cũng lo lắng sợ Liễu Như Mộng xảy ra chuyện. Dù sao thì đại tông chủ đã truyền lệnh, dù thế nào cũng phải bảo vệ cho sự an toàn của Liễu Như Mộng, lúc này tất nhiên phải bỏ đi những lễ tiết vụn vặt kia, cần phải tiến vào phòng xem tình hình ra sao.
Hàn Mạc tiến vào phòng, hắn đặt Âm Dương Côn vào một góc rồi mới đi đến trước rèm khẽ kêu lên:
- Như Mộng tỷ, tỷ còn thức hay không? Sao cả ngày không ăn uống, cũng đừng để bụng đói, nên thức dậy ăn chút gì đó, tất cả đều rất ngon.
Tiếng rên cực kỳ mềm mại làm toàn thân người khác nhũn ra lại truyền đến, nhưng lần này lại rất khẽ, thậm chí còn mang theo chút cảm giác mộng ảo. Trái tim Hàn Mạc đập thình thịch, hắn quay đầu lại nhìn Hàn bá, chỉ thấy Hàn bá khẽ cúi đầu, bộ dạng không muốn quan tâm.
Hàn Mạc lắc đầu, hắn cũng trở nên ngây ngốc. Hàn bá cao minh hơn bất kỳ kẻ nào khác, Hàn Mạc cũng không biết làm thế nào cho phải, cũng chỉ biết khẽ vén rèm lên, bên trong bùng lên một mùi hương nhàn nhạt. Hàn Mạc nghĩ đến mùi hương mê người từ trên thân thể Hàn Mạc, mùi hương này cũng đã đủ để hút hồn tất cả nam nhân.
Trong phòng cực kỳ u ám, Hàn Mạc khẽ đi đến bên giường, hắn thấy Liễu Như Mộng nằm nghiêng trên giường với một tư thế cực kỳ thanh nhã, áo ngủ bằng gấm vén lên tận eo, vì vậy mà thân thể không được che kín. Lúc này nàng đã thay một bộ váy mới cực kỳ mềm mại như mộng như ảo, nàng nằm nghiêng nên hai cặp núi khổng lồ trước ngực bị ép lại thành một khối. Lúc này núi đồi cao vút, cánh tay tuyết trắng đặt bên dưới bờ má, cực kỳ thanh nhã và quyến rũ động lòng người.
Hàn Mạc cảm giác được trái tim mình đang đập dồn dập.
Mỹ nhân với bộ dạng cực kỳ trưởng thành thế này, dù chỉ là một tư thế ngủ đơn giản cũng làm cho Hàn Mạc tự cho rằng mình có định lực cũng cảm thấy chấn động. Không thể nghi ngờ, sức hấp dẫn của nàng cực kỳ khủng bố.
Cặp mắt tuyệt đẹp của nàng nhắm lại thật chặt, hơi thở tuy nhẹ nhàng nhưng nghe ra lại có vẻ dồn dập, gương mặt mềm mại muốn chảy nước lúc này lại tái nhợt, rõ ràng tái nhợt như kẻ mắc bệnh. Hàn Mạc chỉ cần nhìn thoáng qua, chỉ cần dựa vào những kinh nghiệm y thuật kiếp trước thì lập tức đoán được Liễu Như Mộng đã trúng bệnh, hơn nữa dựa vào hơi thở của nàng thì biết được bệnh tình khá nghiêm trọng.
Hàn Mạc không tự chủ được tiến lên hai bước, nàng khẽ hỏi:
- Như Mộng tỷ, có phải đã sinh bệnh rồi không?
Giọng nói của hắn cuối cùng cũng đánh thức được Liễu Như Mộng, cặp mắt quyến rũ như hồ ly chậm rãi mở ra. Khi nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì giống như một con thỏ nhỏ thấy sói đói, trong cặp mắt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt này làm Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ khó chịu, chẳng sẽ mình rất có năng lực trở thành một sắc ma sao?
- Ngươi... ....
Cặp mắt hoảng sợ của Liễu Như Mộng nhanh chóng chuyển thành tức giận, nàng vùng vẫy thân thể nhưng toàn thân cực kỳ vô lực. Nàng vất vả lắm mới lấy từ dưới gối ra một thanh trủy thủ rồi dùng giọng mềm nhũn nói:
- Ngươi mau...Mau đi ra...Nếu ngươi...Nếu làm chuyện xằng bậy...Ta sẽ tự đâm thủng cuống họng chính mình.
Liễu Như Mộng khẽ dựng người dậy, nàng chỉa ngay thanh trủy thủ vào họng.
Nhưng Liễu Như Mộng không ngờ thân thể vừa động thì xiêm y đã tản ra, bộ ngực sữa vốn cực kỳ ngạo nghễ lập tức chen chúc lại thành một khối. Đồi núi thâm sâu trắng bóng một mảng, một phần ngực sữa lộ ra, điều này thiếu chút nữa làm cho Hàn Mạc phun máu mũi.
Hàn Mạc phải khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt chính mình từ bộ ngực sữa phập phồng đến gương mặt tái nhợt của Liễu Như Mộng, hắn dịu dàng nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ đừng sợ...Tỷ đã trúng bệnh... ....
- Không...Không cần ngươi quan tâm, ngươi ra ngoài ngay.
Liễu Như Mộng trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ mất hứng, từ khi ra đời đến nay Ngũ thiếu gia có thể nói cực kỳ thuận lợi trên phương diện nữ nhân. Tuy lúc này hắn vẫn là một đồng nam nhưng chỉ cần đi ra đường cái, dù là tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp thì Hàn Mạc chỉ cần dựa vào khí chất thanh nhã và nụ cười dịu dàng, như vậy đã đủ làm cho những nữ nhân đỏ mặt đến tận mang tai rồi lén đảo mắt đánh giá Ngũ thiếu gia. Nhưng lúc này Hàn Mạc Ngũ thiếu gia lại bị Liễu Như Mộng xem là một sắc lang, điều này làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái, vì vậy nhịn không được nói:
- Ta cũng không muốn chăm sóc nàng, mạng của nàng là một tiểu nha hoàn, bệnh chết cũng chẳng đáng là gì.
Vẻ mặt Liễu Như Mộng chợt trầm xuống, dù đang mang bệnh nhưng nàng cũng cảm thấy không vui vì câu nói của Hàn Mạc, nàng thản nhiên nói:
- Nha hoàn không phải là người sao?
Hàn Mạc cười ha hả, hắn xoay người đi ra ngoài rồi khẽ nói với Hàn bá:
- Hàn bá, nàng đã trúng bệnh.
- Trúng bệnh?
Hàn bá sững sờ, lão khẽ hỏi:
- Điều này...Có phải nên đi mời đại phu không?
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Nên mời một đại phu đến đây.
Hàn bá suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu mời đại phu đến thì sau khi rời khỏi sẽ phải chết, chuyện này cần phải báo cho đại tông chủ biết hay không?
Hàn Mạc lập tức nhớ đến chuyện thân phận Liễu Như Mộng không thể nào bị lộ ra ngoài, nếu mời đại phu thì tên này sẽ biết được sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ lén lút nói ra ngoài.
Hàn Mạc nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Hàn bá, thật ra cũng không phải bệnh nặng, chứng bệnh này cháu cũng đã xem qua trong sách thuốc, vì vậy cháu kê ra vài vị thuốc, người vào kho thuốc lấy ra, thuận tiện mang đến một nồi sắc thuốc loại tốt là được.
Hàn Mạc vừa nói vừa tiến đến bàn sách, hắn lấy ra giấy bút viết ra vài vị thuốc rồi đưa cho Hàn bá đang run cả người, hắn mỉm cười nói:
- Đi thôi, vất vả cho Hàn bá rồi.
Hàn bá nhận lấy đơn thuốc rồi nhìn kỹ một lượt, trên đó ghi rõ "Kim Thảo Hoa, Ba Húc Thảo", lão không khỏi ngạc nhiên nói:
- Thiếu gia, thứ này...Thứ này có được không? Cậu biết xem bệnh sao? Cũng không thể làm qua loa được.
Hàn bá dùng giọng có chút do dự nói:
- Thiếu gia, có nên thông báo cho đại tông chủ biết hay không.
Hàn Mạc đảo mắt nhìn Hàn bá, hắn cũng biết rõ một khi đại tông chủ biết Liễu Như Mộng sinh bệnh thì nhất định sẽ mời đại phu đến, sau đó tên đại phu kia cũng nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới này. Huống hồ Hàn Mạc dựa vào y thuật của mình cũng biết được Liễu Như Mộng vì dầm mưa, thân thể yếu đuối mà phát lạnh, nói trắng ra chỉ là phát sốt mà thôi. Nếu dùng phương thuốc của mình thì có chín phần điều trị khỏi bệnh cho Liễu Như Mộng, không cần phải mời đại phu đến để mất đi tính mạng.
- Hàn bá!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Cháu hoàn toàn nắm chắc, phương thuốc này nhất định sẽ thành công.
Hàn Mạc đứng thẳng người lên rồi nghiêm túc nói:
- Người phải biết rằng nếu chuyện này mà đại gia gia biết được thì nhất định sẽ có người chết, thậm chí là vài người...Chẳng qua chỉ là một chứng bệnh nho nhỏ, không đáng để có người phải bỏ mạng, người chỉ cần tin tưởng cháu là được.
Hàn bá thấy Hàn Mạc cực kỳ tự tin, cặp mắt hắn cũng bùng lên cái nhìn kiên định, cuối cùng lão gật đầu nói:
- Tốt lắm, thiếu gia, việc này ta sẽ nghe lời cậu, nếu thấy chuyện tiến triển không tốt thì nhất định phải báo lại cho đại tông chủ.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn ôm chầm lấy Hàn bá rồi hôn mạnh lên mặt lão vài cái, hắn dùng giọng hưng phấn nói:
- Tốt, cứ như vậy là được.
Hàn bá cười cực kỳ bất đắc dĩ, Ngũ thiếu gia này sao có phương pháp biểu lộ tình cảm dữ dội như vậy.
Chu Tiểu Ngôn cũng không ngại khi Hàn Mạc sắp xếp hắn ở trong chuồng ngựa, nơi đây không những có ăn có uống mà còn có sân bãi rộng rãi để hắn có cơ hội rèn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Tên tổng quản chuồng ngựa tuy có chút cảm thấy kỳ quái đối với thành viên mới nhưng cũng không có tâm lý bài xích, dù sao người cũng được Ngũ thiếu gia tự tay sắp xếp, quan trọng là người này còn mang đến một tuấn mã Ngụy Quốc không thua kém những thớt ngựa cực phẩm trong chuồng. Tất cả mọi người nơi đây đều có cái nhìn sâu sắc, chỉ cần nhìn bộ dạng dễ dàng sai bảo của tuấn mã đối với Chu Tiểu Ngôn thì trong lòng cũng hiểu rõ, thành viên mới đến với bộ dạng giống như ăn mày chính là một cao thủ huấn luyện ngựa.
Ngũ thiếu gia sắp xếp một hạ nhân vào chuồng ngựa, chuyện này giống như một giọt nước nhỏ vào hồ, không làm bùng lên bất kỳ con sóng nào.
Sau khi Hàn Mạc thu xếp ổn thỏa cho Chu Tiểu Ngôn thì rời khỏi chuồng ngựa, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú với thanh Huyết Đồng Âm Dương Côn trong tay và Bát Bộ Côn Thuật trong ngực. Sau khi trở lại hậu hoa viên thì nhất định phải nghiên cứu cực kỳ cẩn thận, ít nhất phải hiểu rõ Bát Bộ Côn Thuật, rốt cuộc cái gì gọi là bát bộ?
Hàn Mạc còn chưa kịp đi về phòng thì gặp Hàn bá đang ngồi hút thuốc trên một tảng đá bên cạnh cây cầu nhỏ. Những luồng sáng dư âm của buổi hoàng hôn rơi vãi trong hậu hoa viên, tình cảnh cực kỳ đẹp, trong không gian lại có thêm một Hàn bá vì vậy mà tăng thêm vài phần tịch mịch.
Hàn bá thấy Hàn Mạc xách theo đồng côn trở về thì lập tức đứng lên. Dù là lão nhân Hàn gia nhưng Hàn bá vẫn giữ vững sự cung kính đối với Hàn Mạc, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đã trở về.
Hàn Mạc thấy trên mặt Hàn bá bùng lên cái nhìn lo lắng thì ngạc nhiên nói:
- Hàn bá, có chuyện gì vậy? Người ngồi đây chờ cháu sao?
Hàn bá cũng không nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng:
- Ngũ thiếu gia, Liễu Như Mộng có chút không khỏe!
- Không khỏe?
Hàn Mạc sững người, hắn nghĩ đến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong phòng rồi hỏi:
- Sao lại không khỏe? Có chuyện gì rồi?
Hàn bá lắc đầu, lão giải thích:
- Bữa sáng lão đưa tới thì Ngũ thiếu gia đã dùng, nhưng đến trưa khi ta đưa cơm tới lại phát hiện ra Liễu Như Mộng không dùng điểm tâm. Không phải chỉ là như thế, ngay cả bữa trưa ta đưa đến nàng cũng không động đũa, rõ ràng cả ngày chưa ăn uống bất cứ thứ gì. Cô nương kia thân thể nhìn có vẻ yếu đuối, nếu cả ngày không ăn gì thì sao có thể chịu được?
- Nàng còn ở bên trong không?
Hàn Mạc cũng có chút nghi hoặc.
Hàn bá gật đầu nói:
- Người vẫn còn bên trong, ta nghe thấy tiếng nàng hít thở, nhưng ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân cũng không dám tiến vào xem tình hình thế nào, vì vậy phải ngồi đây chờ Ngũ thiếu gia trở về mới xem xét tình hình thế nào, mong sao đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Hàn bá, cũng không phải đã nói nếu nàng không cho phép thì cháu không được phép tiến vào sao?
Hàn bá cười hì hì rất xảo quyệt, lão bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu chủ tử tiến vào phòng nha hoàn thì có gì là không được?
- Nàng mà là nha hoàn sao?
Hàn Mạc cười khổ một tiếng, hắn cũng lo lắng sợ Liễu Như Mộng xảy ra chuyện. Dù sao thì đại tông chủ đã truyền lệnh, dù thế nào cũng phải bảo vệ cho sự an toàn của Liễu Như Mộng, lúc này tất nhiên phải bỏ đi những lễ tiết vụn vặt kia, cần phải tiến vào phòng xem tình hình ra sao.
Hàn Mạc tiến vào phòng, hắn đặt Âm Dương Côn vào một góc rồi mới đi đến trước rèm khẽ kêu lên:
- Như Mộng tỷ, tỷ còn thức hay không? Sao cả ngày không ăn uống, cũng đừng để bụng đói, nên thức dậy ăn chút gì đó, tất cả đều rất ngon.
Tiếng rên cực kỳ mềm mại làm toàn thân người khác nhũn ra lại truyền đến, nhưng lần này lại rất khẽ, thậm chí còn mang theo chút cảm giác mộng ảo. Trái tim Hàn Mạc đập thình thịch, hắn quay đầu lại nhìn Hàn bá, chỉ thấy Hàn bá khẽ cúi đầu, bộ dạng không muốn quan tâm.
Hàn Mạc lắc đầu, hắn cũng trở nên ngây ngốc. Hàn bá cao minh hơn bất kỳ kẻ nào khác, Hàn Mạc cũng không biết làm thế nào cho phải, cũng chỉ biết khẽ vén rèm lên, bên trong bùng lên một mùi hương nhàn nhạt. Hàn Mạc nghĩ đến mùi hương mê người từ trên thân thể Hàn Mạc, mùi hương này cũng đã đủ để hút hồn tất cả nam nhân.
Trong phòng cực kỳ u ám, Hàn Mạc khẽ đi đến bên giường, hắn thấy Liễu Như Mộng nằm nghiêng trên giường với một tư thế cực kỳ thanh nhã, áo ngủ bằng gấm vén lên tận eo, vì vậy mà thân thể không được che kín. Lúc này nàng đã thay một bộ váy mới cực kỳ mềm mại như mộng như ảo, nàng nằm nghiêng nên hai cặp núi khổng lồ trước ngực bị ép lại thành một khối. Lúc này núi đồi cao vút, cánh tay tuyết trắng đặt bên dưới bờ má, cực kỳ thanh nhã và quyến rũ động lòng người.
Hàn Mạc cảm giác được trái tim mình đang đập dồn dập.
Mỹ nhân với bộ dạng cực kỳ trưởng thành thế này, dù chỉ là một tư thế ngủ đơn giản cũng làm cho Hàn Mạc tự cho rằng mình có định lực cũng cảm thấy chấn động. Không thể nghi ngờ, sức hấp dẫn của nàng cực kỳ khủng bố.
Cặp mắt tuyệt đẹp của nàng nhắm lại thật chặt, hơi thở tuy nhẹ nhàng nhưng nghe ra lại có vẻ dồn dập, gương mặt mềm mại muốn chảy nước lúc này lại tái nhợt, rõ ràng tái nhợt như kẻ mắc bệnh. Hàn Mạc chỉ cần nhìn thoáng qua, chỉ cần dựa vào những kinh nghiệm y thuật kiếp trước thì lập tức đoán được Liễu Như Mộng đã trúng bệnh, hơn nữa dựa vào hơi thở của nàng thì biết được bệnh tình khá nghiêm trọng.
Hàn Mạc không tự chủ được tiến lên hai bước, nàng khẽ hỏi:
- Như Mộng tỷ, có phải đã sinh bệnh rồi không?
Giọng nói của hắn cuối cùng cũng đánh thức được Liễu Như Mộng, cặp mắt quyến rũ như hồ ly chậm rãi mở ra. Khi nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì giống như một con thỏ nhỏ thấy sói đói, trong cặp mắt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt này làm Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ khó chịu, chẳng sẽ mình rất có năng lực trở thành một sắc ma sao?
- Ngươi... ....
Cặp mắt hoảng sợ của Liễu Như Mộng nhanh chóng chuyển thành tức giận, nàng vùng vẫy thân thể nhưng toàn thân cực kỳ vô lực. Nàng vất vả lắm mới lấy từ dưới gối ra một thanh trủy thủ rồi dùng giọng mềm nhũn nói:
- Ngươi mau...Mau đi ra...Nếu ngươi...Nếu làm chuyện xằng bậy...Ta sẽ tự đâm thủng cuống họng chính mình.
Liễu Như Mộng khẽ dựng người dậy, nàng chỉa ngay thanh trủy thủ vào họng.
Nhưng Liễu Như Mộng không ngờ thân thể vừa động thì xiêm y đã tản ra, bộ ngực sữa vốn cực kỳ ngạo nghễ lập tức chen chúc lại thành một khối. Đồi núi thâm sâu trắng bóng một mảng, một phần ngực sữa lộ ra, điều này thiếu chút nữa làm cho Hàn Mạc phun máu mũi.
Hàn Mạc phải khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt chính mình từ bộ ngực sữa phập phồng đến gương mặt tái nhợt của Liễu Như Mộng, hắn dịu dàng nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ đừng sợ...Tỷ đã trúng bệnh... ....
- Không...Không cần ngươi quan tâm, ngươi ra ngoài ngay.
Liễu Như Mộng trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ mất hứng, từ khi ra đời đến nay Ngũ thiếu gia có thể nói cực kỳ thuận lợi trên phương diện nữ nhân. Tuy lúc này hắn vẫn là một đồng nam nhưng chỉ cần đi ra đường cái, dù là tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp thì Hàn Mạc chỉ cần dựa vào khí chất thanh nhã và nụ cười dịu dàng, như vậy đã đủ làm cho những nữ nhân đỏ mặt đến tận mang tai rồi lén đảo mắt đánh giá Ngũ thiếu gia. Nhưng lúc này Hàn Mạc Ngũ thiếu gia lại bị Liễu Như Mộng xem là một sắc lang, điều này làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái, vì vậy nhịn không được nói:
- Ta cũng không muốn chăm sóc nàng, mạng của nàng là một tiểu nha hoàn, bệnh chết cũng chẳng đáng là gì.
Vẻ mặt Liễu Như Mộng chợt trầm xuống, dù đang mang bệnh nhưng nàng cũng cảm thấy không vui vì câu nói của Hàn Mạc, nàng thản nhiên nói:
- Nha hoàn không phải là người sao?
Hàn Mạc cười ha hả, hắn xoay người đi ra ngoài rồi khẽ nói với Hàn bá:
- Hàn bá, nàng đã trúng bệnh.
- Trúng bệnh?
Hàn bá sững sờ, lão khẽ hỏi:
- Điều này...Có phải nên đi mời đại phu không?
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Nên mời một đại phu đến đây.
Hàn bá suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu mời đại phu đến thì sau khi rời khỏi sẽ phải chết, chuyện này cần phải báo cho đại tông chủ biết hay không?
Hàn Mạc lập tức nhớ đến chuyện thân phận Liễu Như Mộng không thể nào bị lộ ra ngoài, nếu mời đại phu thì tên này sẽ biết được sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ lén lút nói ra ngoài.
Hàn Mạc nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Hàn bá, thật ra cũng không phải bệnh nặng, chứng bệnh này cháu cũng đã xem qua trong sách thuốc, vì vậy cháu kê ra vài vị thuốc, người vào kho thuốc lấy ra, thuận tiện mang đến một nồi sắc thuốc loại tốt là được.
Hàn Mạc vừa nói vừa tiến đến bàn sách, hắn lấy ra giấy bút viết ra vài vị thuốc rồi đưa cho Hàn bá đang run cả người, hắn mỉm cười nói:
- Đi thôi, vất vả cho Hàn bá rồi.
Hàn bá nhận lấy đơn thuốc rồi nhìn kỹ một lượt, trên đó ghi rõ "Kim Thảo Hoa, Ba Húc Thảo", lão không khỏi ngạc nhiên nói:
- Thiếu gia, thứ này...Thứ này có được không? Cậu biết xem bệnh sao? Cũng không thể làm qua loa được.
Hàn bá dùng giọng có chút do dự nói:
- Thiếu gia, có nên thông báo cho đại tông chủ biết hay không.
Hàn Mạc đảo mắt nhìn Hàn bá, hắn cũng biết rõ một khi đại tông chủ biết Liễu Như Mộng sinh bệnh thì nhất định sẽ mời đại phu đến, sau đó tên đại phu kia cũng nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới này. Huống hồ Hàn Mạc dựa vào y thuật của mình cũng biết được Liễu Như Mộng vì dầm mưa, thân thể yếu đuối mà phát lạnh, nói trắng ra chỉ là phát sốt mà thôi. Nếu dùng phương thuốc của mình thì có chín phần điều trị khỏi bệnh cho Liễu Như Mộng, không cần phải mời đại phu đến để mất đi tính mạng.
- Hàn bá!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Cháu hoàn toàn nắm chắc, phương thuốc này nhất định sẽ thành công.
Hàn Mạc đứng thẳng người lên rồi nghiêm túc nói:
- Người phải biết rằng nếu chuyện này mà đại gia gia biết được thì nhất định sẽ có người chết, thậm chí là vài người...Chẳng qua chỉ là một chứng bệnh nho nhỏ, không đáng để có người phải bỏ mạng, người chỉ cần tin tưởng cháu là được.
Hàn bá thấy Hàn Mạc cực kỳ tự tin, cặp mắt hắn cũng bùng lên cái nhìn kiên định, cuối cùng lão gật đầu nói:
- Tốt lắm, thiếu gia, việc này ta sẽ nghe lời cậu, nếu thấy chuyện tiến triển không tốt thì nhất định phải báo lại cho đại tông chủ.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn ôm chầm lấy Hàn bá rồi hôn mạnh lên mặt lão vài cái, hắn dùng giọng hưng phấn nói:
- Tốt, cứ như vậy là được.
Hàn bá cười cực kỳ bất đắc dĩ, Ngũ thiếu gia này sao có phương pháp biểu lộ tình cảm dữ dội như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.