Quyển 1 - Chương 20: Ống hút màu xanh
Sa Mạc
14/03/2013
Kho thuốc của Hàn phủ lớn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của người ngoài, những dược liệu bên trong có đủ loại bình thường, kỳ hoa dị thảo, cũng không thiếu những loại cực kỳ quý hiếm. Vì vậy Hàn bá cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã mang đến một bếp lò loại nhỏ và nồi sắc thuốc, trong ngực là vài vị thuốc được gói lại rất sơ sài. Sau khi lão sắp xếp lò và nồi sắc thuốc thì cầm dược liệu đến bên cạnh Hàn Mạc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, những dược liệu này nên phối nhiều ít thế nào thì cậu nên nói cho ta biết, nếu dược liệu quá ba phần sẽ trở thành chất độc, không thể qua loa được.
Hàn Mạc lúc này đang cầm trong tay một quyển Vạn Thảo Bản Kỷ cực kỳ ra dáng. Đây là một quyển sách thuốc, hắn phải làm như vậy để Hàn bá tin y thuật của mình nhờ vào sách chứ không phải bẩm sinh. Dù sao y thuật cũng là một học vấn rất cao, nếu là tự nhiên thì quá mức yêu dị.
- Hàn Bá, ngài cứ lo những việc bề bộn trước đi, tất cả những chuyện bên này cứ giao cho cháu.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Cháu phối dược sẽ cực kỳ chính xác, dù sao thì người cũng ở trong phòng của cháu, đồng thời là một người chủ tử thì cũng phải có chút nhân từ.
Hàn Mạc nói ra những lời này với giọng điệu khá lớn, rõ ràng hắn cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe thấy.
Hàn bá nhìn quyển sách trên tay Hàn Mạc, lão khẽ hỏi:
- Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ y thuật của cậu đều từ trong sách ra sao?
- Có vấn đề gì à?
- Cũng có chút vấn đề!
Hàn bá cũng không kiêng kỵ mà khẽ nói:
- Liễu Như Mộng không phải là người bình thường, Ngũ thiếu gia ngàn vạn lần không nên sai lầm...Ngũ thiếu gia, chúng ta cũng không nên đem đến cho đại tông chủ chuyện chẳng lành.
- Cháu biết rõ.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn Hàn bá rồi nhún vai nói:
- Hàn bá, người không tin cháu sao?
Hàn bá khẽ chớp cặp mắt hơi mờ nhưng thật ra còn khôn khéo hơn cả hồ ly, lão đột nhiên cười hì hì, cũng không nói nhiều mà khẽ khom người thi lễ rồi chậm rãi rời đi.
- Lão nhân gia, không ngờ cũng lý sự như vậy.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng đã khuất xa của Hàn bá mà cười ha hả nói:
- Không giống như thanh niên, rõ ràng không phân biệt được tốt xấu.
Câu nói này Hàn Mạc cũng cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe được.
Kiếp trước Hàn Mạc xuất thân từ học viện quân sự, ngoài lý luận quân sự và huấn luyện thì ngành y học của hắn cũng cực kỳ có danh tiếng trong quân. Thậm chí có rất nhiều nữ học viên cảm thấy bộ ngực của chính mình không đủ lớn đã từng lén lút hỏi Hàn Mạc xem nên dùng những dược liệu gì để được tốt hơn. Sau đó…Dưới phương pháp mát xa rất có tiết tấu của Hàn Mạc thì bộ ngực của những học viên kia đều trở nên to lớn...Điều này cũng nói rõ sự tôn trọng của kẻ khác dành cho y thuật cao minh của Hàn Mạc, rõ ràng hắn không có ý khinh thường những nữ học viên kia.
Đối với kỹ thuật sắc loại thuốc cổ đông y này thì kiếp trước Hàn Mạc cũng đã thực hành qua, cho nên cũng không thành vấn đề. Hắn dựa theo kiến thức từ kiếp trước mà phối vị thuốc với nhau cực kỳ tương xứng, sau đó bỏ vào ấm thuốc, đổ nước, bắt đầu nhóm lửa sắc thuốc.
Hương vị của những loại thảo dược bùng ra khắp không khí rất nhanh, Hàn Mạc nâng cằm, hắn nhìn về phía tấm rèm rồi lẩm bẩm:
- Đến lúc này ta vẫn còn không phân biệt được rõ ràng ai là chủ tử ai là nha hoàn, có chủ nhân nào tự tay sắc thuốc cho nha hoàn không? Hừ, rõ ràng ta là một người tốt.
Sắc thuốc cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi dược tính đã hoàn toàn dung nhập vào trong chất nước thì Hàn Mạc lập tức tắt lửa, hắn dốc bình thuốc vào trong một bát sứ khá sạch. Chất nước màu vàng đồng thời còn bùng lên hương vị kỳ quái.
Hàn Mạc bưng lấy chén thuốc rồi đi đến trước rèm cửa, hắn ho khan hai tiếng rồi nói:
- Như Mộng tỷ, ta sắp vào trong, tỷ mau chuẩn bị đi.
Liễu Như Mộng cũng không trả lời, vì vậy Hàn Mạc xem ra nàng đã đồng ý. Hắn cẩn thận sửa sang y phục rồi kéo hai lọn tóc dài trên búi tóc xuống thả lơ lửng ở hai bên gò má, cố gắng tạo ra bộ dạng cực kỳ anh tuấn trước mặt đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nếu mỹ nữ mà có tình cảm với nam nhân anh tuấn mới là đạo lý.
Hàn Mạc vén rèm lên, khi bầu trời bên ngoài dần tối thì trong phòng ngày càng u ám, nếu không phải Liễu Như Mộng có nước da trắng bóng giống như một khối ngọc bạch sắc thì Hàn Mạc cũng chẳng nhìn thấy gì.
Hàn Mạc đặt chén thuốc xuống, hắn đốt đèn dầu, trong phòng lập tức sáng bừng lên. Lúc này hắn mới cười tủm tỉm bưng chén thuốc nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ xem thuốc sắc rất tốt, dù mùi vị có chút khó ngửi, thậm chí còn khó uống nhưng thuốc đắng dã tật, uống vào đổ mồ hôi thì bệnh sẽ giảm ngay.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn Liễu Như Mộng, lúc này nàng đã choàng thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen che chắn tất cả những phần da thịt của bộ ngực bị lộ ra ngoài, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng được che lại không cò thấy được vài phần. Nhưng lúc này cặp mắt mê người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, loại ánh mắt này làm gương mặt lộ ra nụ cười của Hàn Mạc phải cảm thấy xấu hổ.
- Ta đã nói rồi, không cần ngươi quan tâm.
Tinh thần Liễu Như Mộng đã khôi phục lại rất nhiều nhưng gương mặt vẫn trắng xanh, nàng không chùn bước mà tiếp tục gắng gượng:
- Ta là nha hoàn, nào dám...Nào dám làm phiền một chủ nhân như Ngũ thiếu gia phải hầu hạ.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Như Mộng tỷ, ta biết rõ nàng rất có cá tính, cũng biết rõ ta và nàng vừa mới ở chung với nhau, vẫn chưa quen biết nhiều. Nhưng nàng phải tin ta, ta...Ta là một người tốt.
- Người tốt sao?
Liễu Như Mộng bĩu môi:
- Trên đời này còn người tốt sao?
Động tác bĩu môi của nàng đã hoàn toàn bộc lộ thái độ của thiếu nữ, điều này làm trong lòng Hàn Mạc chấn động.
Chén nước thuốc liên tục bùng lên luồng khí nóng, Hàn Mạc biết rõ nếu thuốc ngày càng nguội thì dược tính sẽ giảm, vì vậy hắn nói:
- Người tốt hay không thì tạm thời không cần tranh cãi làm gì, uống thuốc trước đã, chữa bệnh quan trọng hơn, có gì từ từ nói sau.
- Sao ta phải uống thuốc của ngươi? Biết đâu nó là độc dược?
Liễu Như Mộng lạnh lùng nói.
Dù tâm tình của Hàn Mạc có tốt thế nào thì lúc này cũng khó thể nhịn được. Dù sao thì mười tám năm qua cũng chưa từng có ai nói qua những lời như vậy, hắn tức giận đặt chén thuốc lên bàn rồi lạnh lùng nói:
- Liễu Như Mộng, thiếu gia ta nói cho nàng biết, nếu không phải đại gia gia đã ra lệnh thì lão tử sẽ chẳng thèm quan tâm đến nàng. Như Mộng nàng liên tục gào thét trên đầu ta, tâm tình của nàng cũng đã vượt quá mức giới hạn chịu đựng của ta, thiếu gia ta không rãnh chơi trò mập mờ với nàng.
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi, khi đến tấm rèm thì nhịn không được quay đầu lại nói:
- Đây là lần đầu tiên ta sắc thuốc cho người khác, nàng có uống hay không ta cũng không quan tâm. Chẳng qua nàng đã vượt qua rất nhiều khổ ải mới đến được nơi này, chắc chắn trong lòng cũng có chút lưu luyến, ta nói rõ cho nàng biết, nếu tính mạng không còn thì tất cả những thứ lưu luyến sẽ trở thành mây khói.
Hàn Mạc vén rèm lên rồi thở phì phò bước ra khỏi phòng.
Con bà nó, dù là nữ nhân tuyệt sắc cũng đừng hòng nổi nóng trên đầu Ngũ thiếu gia ta, lão tử không muốn mình bị người khác quay như dế.
Tâm tình Hàn Mạc trở nên bực bội, thuốc tự tay hắn sắc mà không nhận được một lời cảm tạ còn bị nghi ngờ là độc dược, chẳng lẽ mỹ nhân không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn đi ra ngoài phòng thì lập tức leo lên giường móc Bát Bộ Côn Thuật từ trong ngực ra rồi bắt đầu xem xét.
Phần phía sau của Bát Bộ Côn Thuật đã không còn được trọn vẹn, may mà phía trước vẫn còn giữ lại được một nửa. Hàn Mạc mở sách ra, sau khi đọc qua thì lập tức cảm thấy nuối tiếc vì Bát Bộ Côn Thuật đã tổn hại mất ba bộ, lúc này chỉ còn lại ngũ bộ mà thôi.
Bộ thứ nhất được gọi là Xà Bộ Côn Thuật, bộ thứ hai là Hổ Bộ Côn Thuật, còn có Oa Bộ Côn Thuật, Bức Bộ Côn Thuật, Khuyển Bộ Côn Thuật, ba bộ còn lại phía sau xem như đã thất truyền.
Tất cả các bộ côn thuật đều có một nội dung trọng điểm đó chính là tinh túy trong côn thuật, chẳng hạn như Xà Bộ Côn Thuật chủ yếu coi trọng chữ "xảo", Hổ Bộ Côn Thuật chú ý chữ "lực", Bức Bộ Côn Thuật chú ý chữ "ẩn". Đồng thời bên trong còn ghi rõ những đặc điểm quan trọng của các trọng điểm, Hàn Mạc chỉ đọc một lát đã hoàn toàn dung hợp vào bên trong, hoàn toàn si mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngọn đèn đã dùng hết dầu đột nhiên tắt phụp Hàn Mạc mới hồi phục tinh thần trở lại. Hắn lục lọi một lúc mới tìm ra được một cây đèn khác, đang định tiếp tục đọc sách thì chợt nhớ đến Liễu Như Mộng trong phòng. Nãy giờ rõ ràng không có bất kỳ tiếng động nào, không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Dù sao nàng cũng vẫn là người trúng bệnh.
Hàn Mạc dù không tình nguyện nhưng vẫn vén rèm lên, trong phòng đen kịt một màu, hơi thở dồn dập của Liễu Như Mộng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Hàn Mạc vừa nghe thấy đã biết bệnh tình đang ngày càng trầm trọng.
Hàn Mạc nhịn không được mà thầm mắng một câu:
- Nữ nhân ngu ngốc, thật sự không muốn sống nữa sao?
Hàn Mạc lại tiếp tục thắp đèn trong phòng, hắn thấy chén thuốc vẫn còn nguyên mà Liễu Như Mộng đã đắp mền, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, chân mày cau lại, bộ dạng có chút đau khổ.
Hàn Mạc cầm lấy chén thuốc, hắn đi ra phòng ngoài rồi tiếp tục rót vào bình thuốc và hâm nóng lên. Sau đó hắn cầm chén thuốc đi vào bên giường Liễu Như Mộng rồi trầm giọng nói:
- Uống thuốc nhanh, nếu không uống thì có thể mất mạng.
Liễu Như Mộng khẽ mở mắt, nàng vươn một cánh tay ra ngoài, trong tay cầm trủy thủ:
- Không...Không được chạm vào người ta... ....
- Tự nàng có thể uống được sao?
Hàn Mạc nhìn cánh tay không có chút sức lực của nàng, sợ rằng cũng không đủ sức cầm chén thuốc, hắn nhíu mày rồi đột nhiên giãn ra, hắn buông chén thuốc nói:
- Nàng chờ ta một chút.
Hàn Mạc chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn đi đến bên cạnh ao nhỏ trong hoa viên. Hồ nhỏ cực kỳ tĩnh lặng trong bóng đêm, những cây cỏ lau bên cạnh hồ nước khẽ phất phơ qua lại, khung cảnh cũng cực kỳ ấm áp.
Hàn Mạc bẻ gãy một thân cỏ như trúc, hắn bẻ gãy hai bên rồi tạo thành một cái ống hút, sau đó mới cười tủm tỉm đi vào phòng rồi nói:
- Nàng sợ nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không sao, nàng không ngồi dậy uống được thì hút cũng tốt.
Hàn Mạc bưng bát thuốc lên, hắn thả chiếc ống hút làm bằng thân cỏ vào trong rồi cười hì hì nói:
- Nếu uống thuốc thế này thì có thêm mùi hương hoa cỏ.
Liễu Như Mộng nhìn nụ cười trên gương mặt Hàn Mạc, sau đó lại nhìn ông hút bằng thân cỏ, gương mặt vốn khẩn trương của nàng chợt hòa hoãn trở lại. Nàng hơi trầm ngâm, cặp môi đỏ như son cuối cùng cũng chu lại rồi khẽ hút.
Trong lòng Hàn Mạc cực kỳ vui sướng, hắn cười hì hì nói:
- Đúng rồi, đúng là như vậy, ta có phải rất thông minh không?
Liễu Như Mộng hít vào một hơi nhưng nghe Hàn Mạc nói như vậy cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy gương mặt anh tuấn của hắn cực kỳ vui vẻ, đồng thời cũng có vài phần dịu dàng. Nàng khựng lại một chút rồi khẽ lắc đầu, giọng nói mềm mại và thánh thót lại vang lên:
- Ngươi thông minh sao? Ta không biết...Cũng tính là có chút thông minh, nhưng không phải thật sự thông minh.
- Ngũ thiếu gia, những dược liệu này nên phối nhiều ít thế nào thì cậu nên nói cho ta biết, nếu dược liệu quá ba phần sẽ trở thành chất độc, không thể qua loa được.
Hàn Mạc lúc này đang cầm trong tay một quyển Vạn Thảo Bản Kỷ cực kỳ ra dáng. Đây là một quyển sách thuốc, hắn phải làm như vậy để Hàn bá tin y thuật của mình nhờ vào sách chứ không phải bẩm sinh. Dù sao y thuật cũng là một học vấn rất cao, nếu là tự nhiên thì quá mức yêu dị.
- Hàn Bá, ngài cứ lo những việc bề bộn trước đi, tất cả những chuyện bên này cứ giao cho cháu.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Cháu phối dược sẽ cực kỳ chính xác, dù sao thì người cũng ở trong phòng của cháu, đồng thời là một người chủ tử thì cũng phải có chút nhân từ.
Hàn Mạc nói ra những lời này với giọng điệu khá lớn, rõ ràng hắn cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe thấy.
Hàn bá nhìn quyển sách trên tay Hàn Mạc, lão khẽ hỏi:
- Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ y thuật của cậu đều từ trong sách ra sao?
- Có vấn đề gì à?
- Cũng có chút vấn đề!
Hàn bá cũng không kiêng kỵ mà khẽ nói:
- Liễu Như Mộng không phải là người bình thường, Ngũ thiếu gia ngàn vạn lần không nên sai lầm...Ngũ thiếu gia, chúng ta cũng không nên đem đến cho đại tông chủ chuyện chẳng lành.
- Cháu biết rõ.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn Hàn bá rồi nhún vai nói:
- Hàn bá, người không tin cháu sao?
Hàn bá khẽ chớp cặp mắt hơi mờ nhưng thật ra còn khôn khéo hơn cả hồ ly, lão đột nhiên cười hì hì, cũng không nói nhiều mà khẽ khom người thi lễ rồi chậm rãi rời đi.
- Lão nhân gia, không ngờ cũng lý sự như vậy.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng đã khuất xa của Hàn bá mà cười ha hả nói:
- Không giống như thanh niên, rõ ràng không phân biệt được tốt xấu.
Câu nói này Hàn Mạc cũng cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe được.
Kiếp trước Hàn Mạc xuất thân từ học viện quân sự, ngoài lý luận quân sự và huấn luyện thì ngành y học của hắn cũng cực kỳ có danh tiếng trong quân. Thậm chí có rất nhiều nữ học viên cảm thấy bộ ngực của chính mình không đủ lớn đã từng lén lút hỏi Hàn Mạc xem nên dùng những dược liệu gì để được tốt hơn. Sau đó…Dưới phương pháp mát xa rất có tiết tấu của Hàn Mạc thì bộ ngực của những học viên kia đều trở nên to lớn...Điều này cũng nói rõ sự tôn trọng của kẻ khác dành cho y thuật cao minh của Hàn Mạc, rõ ràng hắn không có ý khinh thường những nữ học viên kia.
Đối với kỹ thuật sắc loại thuốc cổ đông y này thì kiếp trước Hàn Mạc cũng đã thực hành qua, cho nên cũng không thành vấn đề. Hắn dựa theo kiến thức từ kiếp trước mà phối vị thuốc với nhau cực kỳ tương xứng, sau đó bỏ vào ấm thuốc, đổ nước, bắt đầu nhóm lửa sắc thuốc.
Hương vị của những loại thảo dược bùng ra khắp không khí rất nhanh, Hàn Mạc nâng cằm, hắn nhìn về phía tấm rèm rồi lẩm bẩm:
- Đến lúc này ta vẫn còn không phân biệt được rõ ràng ai là chủ tử ai là nha hoàn, có chủ nhân nào tự tay sắc thuốc cho nha hoàn không? Hừ, rõ ràng ta là một người tốt.
Sắc thuốc cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi dược tính đã hoàn toàn dung nhập vào trong chất nước thì Hàn Mạc lập tức tắt lửa, hắn dốc bình thuốc vào trong một bát sứ khá sạch. Chất nước màu vàng đồng thời còn bùng lên hương vị kỳ quái.
Hàn Mạc bưng lấy chén thuốc rồi đi đến trước rèm cửa, hắn ho khan hai tiếng rồi nói:
- Như Mộng tỷ, ta sắp vào trong, tỷ mau chuẩn bị đi.
Liễu Như Mộng cũng không trả lời, vì vậy Hàn Mạc xem ra nàng đã đồng ý. Hắn cẩn thận sửa sang y phục rồi kéo hai lọn tóc dài trên búi tóc xuống thả lơ lửng ở hai bên gò má, cố gắng tạo ra bộ dạng cực kỳ anh tuấn trước mặt đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nếu mỹ nữ mà có tình cảm với nam nhân anh tuấn mới là đạo lý.
Hàn Mạc vén rèm lên, khi bầu trời bên ngoài dần tối thì trong phòng ngày càng u ám, nếu không phải Liễu Như Mộng có nước da trắng bóng giống như một khối ngọc bạch sắc thì Hàn Mạc cũng chẳng nhìn thấy gì.
Hàn Mạc đặt chén thuốc xuống, hắn đốt đèn dầu, trong phòng lập tức sáng bừng lên. Lúc này hắn mới cười tủm tỉm bưng chén thuốc nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ xem thuốc sắc rất tốt, dù mùi vị có chút khó ngửi, thậm chí còn khó uống nhưng thuốc đắng dã tật, uống vào đổ mồ hôi thì bệnh sẽ giảm ngay.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn Liễu Như Mộng, lúc này nàng đã choàng thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen che chắn tất cả những phần da thịt của bộ ngực bị lộ ra ngoài, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng được che lại không cò thấy được vài phần. Nhưng lúc này cặp mắt mê người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, loại ánh mắt này làm gương mặt lộ ra nụ cười của Hàn Mạc phải cảm thấy xấu hổ.
- Ta đã nói rồi, không cần ngươi quan tâm.
Tinh thần Liễu Như Mộng đã khôi phục lại rất nhiều nhưng gương mặt vẫn trắng xanh, nàng không chùn bước mà tiếp tục gắng gượng:
- Ta là nha hoàn, nào dám...Nào dám làm phiền một chủ nhân như Ngũ thiếu gia phải hầu hạ.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Như Mộng tỷ, ta biết rõ nàng rất có cá tính, cũng biết rõ ta và nàng vừa mới ở chung với nhau, vẫn chưa quen biết nhiều. Nhưng nàng phải tin ta, ta...Ta là một người tốt.
- Người tốt sao?
Liễu Như Mộng bĩu môi:
- Trên đời này còn người tốt sao?
Động tác bĩu môi của nàng đã hoàn toàn bộc lộ thái độ của thiếu nữ, điều này làm trong lòng Hàn Mạc chấn động.
Chén nước thuốc liên tục bùng lên luồng khí nóng, Hàn Mạc biết rõ nếu thuốc ngày càng nguội thì dược tính sẽ giảm, vì vậy hắn nói:
- Người tốt hay không thì tạm thời không cần tranh cãi làm gì, uống thuốc trước đã, chữa bệnh quan trọng hơn, có gì từ từ nói sau.
- Sao ta phải uống thuốc của ngươi? Biết đâu nó là độc dược?
Liễu Như Mộng lạnh lùng nói.
Dù tâm tình của Hàn Mạc có tốt thế nào thì lúc này cũng khó thể nhịn được. Dù sao thì mười tám năm qua cũng chưa từng có ai nói qua những lời như vậy, hắn tức giận đặt chén thuốc lên bàn rồi lạnh lùng nói:
- Liễu Như Mộng, thiếu gia ta nói cho nàng biết, nếu không phải đại gia gia đã ra lệnh thì lão tử sẽ chẳng thèm quan tâm đến nàng. Như Mộng nàng liên tục gào thét trên đầu ta, tâm tình của nàng cũng đã vượt quá mức giới hạn chịu đựng của ta, thiếu gia ta không rãnh chơi trò mập mờ với nàng.
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi, khi đến tấm rèm thì nhịn không được quay đầu lại nói:
- Đây là lần đầu tiên ta sắc thuốc cho người khác, nàng có uống hay không ta cũng không quan tâm. Chẳng qua nàng đã vượt qua rất nhiều khổ ải mới đến được nơi này, chắc chắn trong lòng cũng có chút lưu luyến, ta nói rõ cho nàng biết, nếu tính mạng không còn thì tất cả những thứ lưu luyến sẽ trở thành mây khói.
Hàn Mạc vén rèm lên rồi thở phì phò bước ra khỏi phòng.
Con bà nó, dù là nữ nhân tuyệt sắc cũng đừng hòng nổi nóng trên đầu Ngũ thiếu gia ta, lão tử không muốn mình bị người khác quay như dế.
Tâm tình Hàn Mạc trở nên bực bội, thuốc tự tay hắn sắc mà không nhận được một lời cảm tạ còn bị nghi ngờ là độc dược, chẳng lẽ mỹ nhân không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn đi ra ngoài phòng thì lập tức leo lên giường móc Bát Bộ Côn Thuật từ trong ngực ra rồi bắt đầu xem xét.
Phần phía sau của Bát Bộ Côn Thuật đã không còn được trọn vẹn, may mà phía trước vẫn còn giữ lại được một nửa. Hàn Mạc mở sách ra, sau khi đọc qua thì lập tức cảm thấy nuối tiếc vì Bát Bộ Côn Thuật đã tổn hại mất ba bộ, lúc này chỉ còn lại ngũ bộ mà thôi.
Bộ thứ nhất được gọi là Xà Bộ Côn Thuật, bộ thứ hai là Hổ Bộ Côn Thuật, còn có Oa Bộ Côn Thuật, Bức Bộ Côn Thuật, Khuyển Bộ Côn Thuật, ba bộ còn lại phía sau xem như đã thất truyền.
Tất cả các bộ côn thuật đều có một nội dung trọng điểm đó chính là tinh túy trong côn thuật, chẳng hạn như Xà Bộ Côn Thuật chủ yếu coi trọng chữ "xảo", Hổ Bộ Côn Thuật chú ý chữ "lực", Bức Bộ Côn Thuật chú ý chữ "ẩn". Đồng thời bên trong còn ghi rõ những đặc điểm quan trọng của các trọng điểm, Hàn Mạc chỉ đọc một lát đã hoàn toàn dung hợp vào bên trong, hoàn toàn si mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngọn đèn đã dùng hết dầu đột nhiên tắt phụp Hàn Mạc mới hồi phục tinh thần trở lại. Hắn lục lọi một lúc mới tìm ra được một cây đèn khác, đang định tiếp tục đọc sách thì chợt nhớ đến Liễu Như Mộng trong phòng. Nãy giờ rõ ràng không có bất kỳ tiếng động nào, không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Dù sao nàng cũng vẫn là người trúng bệnh.
Hàn Mạc dù không tình nguyện nhưng vẫn vén rèm lên, trong phòng đen kịt một màu, hơi thở dồn dập của Liễu Như Mộng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Hàn Mạc vừa nghe thấy đã biết bệnh tình đang ngày càng trầm trọng.
Hàn Mạc nhịn không được mà thầm mắng một câu:
- Nữ nhân ngu ngốc, thật sự không muốn sống nữa sao?
Hàn Mạc lại tiếp tục thắp đèn trong phòng, hắn thấy chén thuốc vẫn còn nguyên mà Liễu Như Mộng đã đắp mền, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, chân mày cau lại, bộ dạng có chút đau khổ.
Hàn Mạc cầm lấy chén thuốc, hắn đi ra phòng ngoài rồi tiếp tục rót vào bình thuốc và hâm nóng lên. Sau đó hắn cầm chén thuốc đi vào bên giường Liễu Như Mộng rồi trầm giọng nói:
- Uống thuốc nhanh, nếu không uống thì có thể mất mạng.
Liễu Như Mộng khẽ mở mắt, nàng vươn một cánh tay ra ngoài, trong tay cầm trủy thủ:
- Không...Không được chạm vào người ta... ....
- Tự nàng có thể uống được sao?
Hàn Mạc nhìn cánh tay không có chút sức lực của nàng, sợ rằng cũng không đủ sức cầm chén thuốc, hắn nhíu mày rồi đột nhiên giãn ra, hắn buông chén thuốc nói:
- Nàng chờ ta một chút.
Hàn Mạc chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn đi đến bên cạnh ao nhỏ trong hoa viên. Hồ nhỏ cực kỳ tĩnh lặng trong bóng đêm, những cây cỏ lau bên cạnh hồ nước khẽ phất phơ qua lại, khung cảnh cũng cực kỳ ấm áp.
Hàn Mạc bẻ gãy một thân cỏ như trúc, hắn bẻ gãy hai bên rồi tạo thành một cái ống hút, sau đó mới cười tủm tỉm đi vào phòng rồi nói:
- Nàng sợ nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không sao, nàng không ngồi dậy uống được thì hút cũng tốt.
Hàn Mạc bưng bát thuốc lên, hắn thả chiếc ống hút làm bằng thân cỏ vào trong rồi cười hì hì nói:
- Nếu uống thuốc thế này thì có thêm mùi hương hoa cỏ.
Liễu Như Mộng nhìn nụ cười trên gương mặt Hàn Mạc, sau đó lại nhìn ông hút bằng thân cỏ, gương mặt vốn khẩn trương của nàng chợt hòa hoãn trở lại. Nàng hơi trầm ngâm, cặp môi đỏ như son cuối cùng cũng chu lại rồi khẽ hút.
Trong lòng Hàn Mạc cực kỳ vui sướng, hắn cười hì hì nói:
- Đúng rồi, đúng là như vậy, ta có phải rất thông minh không?
Liễu Như Mộng hít vào một hơi nhưng nghe Hàn Mạc nói như vậy cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy gương mặt anh tuấn của hắn cực kỳ vui vẻ, đồng thời cũng có vài phần dịu dàng. Nàng khựng lại một chút rồi khẽ lắc đầu, giọng nói mềm mại và thánh thót lại vang lên:
- Ngươi thông minh sao? Ta không biết...Cũng tính là có chút thông minh, nhưng không phải thật sự thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.