Chương 209: 2 cánh tay của phó thị trưởng
Hải Đồng
06/09/2013
- Chuyện này à?
Tạ Ngọc Quốc hơi đau đầu, mặc dù sắc mặt không thay đổi thế nhưng trong lòng có chút không thoải mái:
Như vậy thì là bằng mặt nhưng không bằng lòng với nhau à? Đúng buổi trưa Trương Anh Duệ đến tìm Tạ Ngọc Quốc, kể chuyện của mình cho Tạ Ngọc Quốc nghe, Tạ Ngọc Quốc liền đau đầu:
Đối với Tạ Ngọc Quốc mà nói, ông ta chẳng có chút hứng thú nào mà đụng chạm đến cái tên cường thế Nhạc Phong kia.
-Sao ạ? Khó lắm à?
Trương Anh Duệ nhíu mày, bởi vì không nghĩ đến trong lòng Tạ Ngọc Quốc đang nghĩ cái gì, phản ứng của Tạ Ngọc Quốc cậu có chút không hiểu:
Bất kể nói thế nào Tạ Ngọc Quốc ông cũng đường đường là 1 phó thị trưởng, cho dù là 1 phó thị trưởng xếp hạng thấp nhất thế nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, ông cũng không kỵ Nhạc Phong thế chứ?
- Thật cũng không phải là khó khăn, mà là… nói thế nào nhỉ?
Tạ Ngọc Quốc hơi do dự, thế nhưng, vẫn nói 1 số chuyện mình biết ra:
- Công ty kiến trúc của cục dân chính thành phố đó, người đứng sau chính là Chu Thạch Bình và con trai của Nhạc Phong.
Mẹ nó, Chu Thạch Bình là cục trưởng cục dân chính thành phố!
Có lời nói này của Tạ Ngọc Quốc, bỗng chốc Trương Anh Duệ hiểu ra, chả trách cục dân chính thành phố không đếm xỉa đến quy tắc như vậy, hóa ra công ty kiến trúc này có Chu Thạch Bình và Nhạc Phong chống lưng… nói rõ hơn 1 chút, cái công ty kiến trúc đáng chết này là công cụ để Nhạc Phong và Chu Thạch Bình kiếm tiền, có thể dùng uy quyền để uy hiếp cơ quan cấp dưới để kiếm tiền cho mình, có ngốc mới không làm.
Như vậy, mình muốn giành lấy công trình này thì phải tranh giành với Châu Thạch Bình và Nhạc Phong, thật đúng là đi đời nhà ma rồi!
- Mẹ nó!
Trương Anh Duệ chửi tục 1 câu, mặc kệ đây là đang ở trong phòng làm việc của Tạ Ngọc Quốc. Cậu lại có chút hoang mang, bởi vì Trương Anh Duệ bỗng nhiên phát hiện, mình bây giờ đúng là đâm lao phải theo lao rồi, sau khi biết quan hệ như vậy, mình có muốn bỏ việc này đi cũng không được, bởi vì rất đơn giản, nếu sau khi nghe thấy cái tên Nhạc Phong và Chu Thạch Bình mà chán nản rút lui luôn… ít nhất, chỉ cần mình rút lui thì tất cả mọi người biết chuyện này đều cho rằng mình sợ hãi mà rút lui… điều này khiến cho người ngoài nghĩ thế nào?
Người đứng sau cậu chỉ là phó thị trưởng thường vụ thưởng ủy, chỉ là 1 phó thị trưởng thường vụ “nhỏ nhỏ” ra mặt mà thôi, cậu rốt cuộc có làm được không?
Đàn ông chắc chắn không thể nói là không được, người trong chốn quan trường, không thể bị người khác nói là không được được, sau khi ý thức được điểu này, Trương Anh Duệ nghiến răng nghiến lợi phát hiện, bất kể là tình hình thế nào, lần này mình cũng phải kiên trì tiếp tục, nếu không giành được hạng mục này… sau này trong chốn quan trường, mình chắc sẽ trở thành kẻ câm điếc mất, thế nhưng nếu thành công, ai cũng không dám chèn ép mình nữa.
Hình như thấy được do dự trong lòng Trương Anh Duệ, Tạ Ngọc Quốc thở dài:
- Được rồi, chỉ cần cậu muốn đấu 1 trận với tên Nhạc Phong đó là được. Anh Duệ này, chuyện này nếu như cậu mà xử lý tốt, rất có lợi cho cậu, sau này về cán bản sẽ không có ai dám cản đường cậu nữa.
Tạ Ngọc Quốc nhắc nhở cậu 1 câu đúng lúc:
-Đúng thế, chuyện này nhìn thì khá là khó, thế nhưng suy nghĩ từ 1 góc độ khác, nếu cậu có thể đứng lên đầu tên phó thị trưởng thường vụ Nhạc Phong này, sau này trên chốn quan trường, ai dám cản đường cậu nữa? Đúng thế! Chuyện vẫn còn có 1 góc độ khác mà! Mắt Trương Anh Duệ lập tức sáng lên.
Lời nói của Tạ Ngọc Quốc nhắc nhở. 1 người không có nhiều kiến thức về quan trường lắm như cậu nhanh chóng hiểu được những lời nói của Tạ Ngọc Quốc, nếu như lần này có thể gây áp lực thành công cho Nhạc Phong và Chu Thạch Bình, đúng là sau này thực sự rất có lợi cho mình.
Có 1 chút ẩn bên trong chỗ có lợi đó, Trương Anh Duệ có chút do dự cắn môi, cuối cùng quyết định! Mẹ nó, làm thôi! Chỉ là 1 phó thị trưởng thường vụ mà thôi!
- Cái này em thực không để ý…
Trương Anh Duệ cười cười “ngượng ngùng”, hình như có chút không được tự nhiên:
- Có chuyện vẫn còn muốn làm phiền thị trưởng Ngọc quốc đây.
Không đợi Tạ Ngọc Quốc đồng ý là có giúp cậu chuyện này hay không, cậu nói tiếp:
- Anhcó thể giới thiệu tôi 1 chút với Nhạc Phong được không?
Cậu ta đúng là 1 chút cũng không khách khí với mình. Trong lòng Tạ Ngọc Quốc nói thầm, liên tục gật đầu, cười nói:
- Cái này không vấn đề gì, thế này đi bây giờ tôi gọi điện hỏi ông ta đã nhé?
- Vâng.
Trương Anh Duệ tán thành gật đầu, cậu thực ra không cảm thấy như thế có gì không ổn cả. Nếu Trương Anh Duệ không để ý, thì mình cũng do dự làm gì chứ? Tạ Ngọc Quốc vốn định mượn cơ hội này để dựa vào Trương Anh Duê, lập tức gọi điện thoại:
- Phó thị trưởng Nhạc đấy à, tôi là Tạ Ngọc Quốc đây, bây giờ ông có rảnh không?... là có chút chuyện, 1 đồng chí cấp dưới có chút chuyện muốn tìm ông giải quyết? Ông xem…
Hàn huyên 1 lát, Tạ Ngọc quốc gác điện thoại, cười nói với Trương Anh Duệ:
- Cũng may, bây giờ phó thị trưởng Nhạc đang ở văn phòng, bây giờ chúng ta qua đó đi.
- Anh đi cùng tôi qua đó à?
Nghe thấy Tạ Ngọc Quốc nói như vậy, Trương Anh Duệ không khỏi sửng sốt. Trương Anh Duệ vốn cho rằng Tạ Ngọc Quốc có thể gọi điện giúp giúp mình đã là may lắm rồi, thế mà Tạ Ngọc Quốc còn đi cùng mình? Cái ý nghĩ này Trương Anh Duệ chưa từng nghĩ qua, không cần để ý đến những chuyện nhỏ khác, đi cùng mình, đến gặp Nhạc Phong, thế thì có nghĩa là Tạ Ngọc Quốc đứng với mình rồi, đối với cường thế của Nhạc Phong mà nói, chuyện như thế này có hợp lý lắm không?
Thế nhưng Trương Anh Duệ cũng không từ chối, Tạ Ngọc Quốc không biết mình phải đối diện với cái gì sao? Biết rõ mình có thể đắc tội với phó thị trưởng thường vụ, thế mà còn đứng với mình, Tạ Ngọc Quốc hiệp nghĩa như vậy, mình nếu như ở đó mà sợ hãi đúng là khiến cho người ta chê cười.
- Ừ, lúc này tôi cũng không bận chuyện gì cả.
Tạ Ngọc Quốc gật gật đầu, trong lòng thoải mái:
Trương Anh Duệ rất sĩ diện, lúc này đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của mình rồi.
- Ấy… Thế thì không tiện lắm.
Trong lòng Trương Anh Duệ cảm thấy buồn bực:
- Nếu Tạ Ngọc Quốc đi cùng mình, những chiêu trò của mình trước mặt Tạ Ngọc Quốc, không thích hợp sử dụng cho lắm. Xấu hổ để dựa vào thuyền lớn phó chủ tịch tỉnh Lý ư? Tạ Ngọc Quốc 1 chút cũng không cảm thấy xấu hổ, trong tiềm thức của hắn thậm chí còn hy vọng Nhạc Phong lần này ngoan cố, khiến cho Trương Anh Duệ tức giận… đến lúc đó tên Nhạc Phong đó sẽ biết.
Thế nhưng trong lòng Tạ Ngọc Quốc vẫn có 1 chút lo lắng:
Tên Nhạc Phong đó lần này chắc sẽ không nhượng bộ đâu? Có thể đi đến bước này, không có ai là ngốc cả. Cường thế Nhạc Phong mạnh thế thế thì sợ đắc tội với ai chứ?
Tạ Ngọc Quốc hơi đau đầu, mặc dù sắc mặt không thay đổi thế nhưng trong lòng có chút không thoải mái:
Như vậy thì là bằng mặt nhưng không bằng lòng với nhau à? Đúng buổi trưa Trương Anh Duệ đến tìm Tạ Ngọc Quốc, kể chuyện của mình cho Tạ Ngọc Quốc nghe, Tạ Ngọc Quốc liền đau đầu:
Đối với Tạ Ngọc Quốc mà nói, ông ta chẳng có chút hứng thú nào mà đụng chạm đến cái tên cường thế Nhạc Phong kia.
-Sao ạ? Khó lắm à?
Trương Anh Duệ nhíu mày, bởi vì không nghĩ đến trong lòng Tạ Ngọc Quốc đang nghĩ cái gì, phản ứng của Tạ Ngọc Quốc cậu có chút không hiểu:
Bất kể nói thế nào Tạ Ngọc Quốc ông cũng đường đường là 1 phó thị trưởng, cho dù là 1 phó thị trưởng xếp hạng thấp nhất thế nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, ông cũng không kỵ Nhạc Phong thế chứ?
- Thật cũng không phải là khó khăn, mà là… nói thế nào nhỉ?
Tạ Ngọc Quốc hơi do dự, thế nhưng, vẫn nói 1 số chuyện mình biết ra:
- Công ty kiến trúc của cục dân chính thành phố đó, người đứng sau chính là Chu Thạch Bình và con trai của Nhạc Phong.
Mẹ nó, Chu Thạch Bình là cục trưởng cục dân chính thành phố!
Có lời nói này của Tạ Ngọc Quốc, bỗng chốc Trương Anh Duệ hiểu ra, chả trách cục dân chính thành phố không đếm xỉa đến quy tắc như vậy, hóa ra công ty kiến trúc này có Chu Thạch Bình và Nhạc Phong chống lưng… nói rõ hơn 1 chút, cái công ty kiến trúc đáng chết này là công cụ để Nhạc Phong và Chu Thạch Bình kiếm tiền, có thể dùng uy quyền để uy hiếp cơ quan cấp dưới để kiếm tiền cho mình, có ngốc mới không làm.
Như vậy, mình muốn giành lấy công trình này thì phải tranh giành với Châu Thạch Bình và Nhạc Phong, thật đúng là đi đời nhà ma rồi!
- Mẹ nó!
Trương Anh Duệ chửi tục 1 câu, mặc kệ đây là đang ở trong phòng làm việc của Tạ Ngọc Quốc. Cậu lại có chút hoang mang, bởi vì Trương Anh Duệ bỗng nhiên phát hiện, mình bây giờ đúng là đâm lao phải theo lao rồi, sau khi biết quan hệ như vậy, mình có muốn bỏ việc này đi cũng không được, bởi vì rất đơn giản, nếu sau khi nghe thấy cái tên Nhạc Phong và Chu Thạch Bình mà chán nản rút lui luôn… ít nhất, chỉ cần mình rút lui thì tất cả mọi người biết chuyện này đều cho rằng mình sợ hãi mà rút lui… điều này khiến cho người ngoài nghĩ thế nào?
Người đứng sau cậu chỉ là phó thị trưởng thường vụ thưởng ủy, chỉ là 1 phó thị trưởng thường vụ “nhỏ nhỏ” ra mặt mà thôi, cậu rốt cuộc có làm được không?
Đàn ông chắc chắn không thể nói là không được, người trong chốn quan trường, không thể bị người khác nói là không được được, sau khi ý thức được điểu này, Trương Anh Duệ nghiến răng nghiến lợi phát hiện, bất kể là tình hình thế nào, lần này mình cũng phải kiên trì tiếp tục, nếu không giành được hạng mục này… sau này trong chốn quan trường, mình chắc sẽ trở thành kẻ câm điếc mất, thế nhưng nếu thành công, ai cũng không dám chèn ép mình nữa.
Hình như thấy được do dự trong lòng Trương Anh Duệ, Tạ Ngọc Quốc thở dài:
- Được rồi, chỉ cần cậu muốn đấu 1 trận với tên Nhạc Phong đó là được. Anh Duệ này, chuyện này nếu như cậu mà xử lý tốt, rất có lợi cho cậu, sau này về cán bản sẽ không có ai dám cản đường cậu nữa.
Tạ Ngọc Quốc nhắc nhở cậu 1 câu đúng lúc:
-Đúng thế, chuyện này nhìn thì khá là khó, thế nhưng suy nghĩ từ 1 góc độ khác, nếu cậu có thể đứng lên đầu tên phó thị trưởng thường vụ Nhạc Phong này, sau này trên chốn quan trường, ai dám cản đường cậu nữa? Đúng thế! Chuyện vẫn còn có 1 góc độ khác mà! Mắt Trương Anh Duệ lập tức sáng lên.
Lời nói của Tạ Ngọc Quốc nhắc nhở. 1 người không có nhiều kiến thức về quan trường lắm như cậu nhanh chóng hiểu được những lời nói của Tạ Ngọc Quốc, nếu như lần này có thể gây áp lực thành công cho Nhạc Phong và Chu Thạch Bình, đúng là sau này thực sự rất có lợi cho mình.
Có 1 chút ẩn bên trong chỗ có lợi đó, Trương Anh Duệ có chút do dự cắn môi, cuối cùng quyết định! Mẹ nó, làm thôi! Chỉ là 1 phó thị trưởng thường vụ mà thôi!
- Cái này em thực không để ý…
Trương Anh Duệ cười cười “ngượng ngùng”, hình như có chút không được tự nhiên:
- Có chuyện vẫn còn muốn làm phiền thị trưởng Ngọc quốc đây.
Không đợi Tạ Ngọc Quốc đồng ý là có giúp cậu chuyện này hay không, cậu nói tiếp:
- Anhcó thể giới thiệu tôi 1 chút với Nhạc Phong được không?
Cậu ta đúng là 1 chút cũng không khách khí với mình. Trong lòng Tạ Ngọc Quốc nói thầm, liên tục gật đầu, cười nói:
- Cái này không vấn đề gì, thế này đi bây giờ tôi gọi điện hỏi ông ta đã nhé?
- Vâng.
Trương Anh Duệ tán thành gật đầu, cậu thực ra không cảm thấy như thế có gì không ổn cả. Nếu Trương Anh Duệ không để ý, thì mình cũng do dự làm gì chứ? Tạ Ngọc Quốc vốn định mượn cơ hội này để dựa vào Trương Anh Duê, lập tức gọi điện thoại:
- Phó thị trưởng Nhạc đấy à, tôi là Tạ Ngọc Quốc đây, bây giờ ông có rảnh không?... là có chút chuyện, 1 đồng chí cấp dưới có chút chuyện muốn tìm ông giải quyết? Ông xem…
Hàn huyên 1 lát, Tạ Ngọc quốc gác điện thoại, cười nói với Trương Anh Duệ:
- Cũng may, bây giờ phó thị trưởng Nhạc đang ở văn phòng, bây giờ chúng ta qua đó đi.
- Anh đi cùng tôi qua đó à?
Nghe thấy Tạ Ngọc Quốc nói như vậy, Trương Anh Duệ không khỏi sửng sốt. Trương Anh Duệ vốn cho rằng Tạ Ngọc Quốc có thể gọi điện giúp giúp mình đã là may lắm rồi, thế mà Tạ Ngọc Quốc còn đi cùng mình? Cái ý nghĩ này Trương Anh Duệ chưa từng nghĩ qua, không cần để ý đến những chuyện nhỏ khác, đi cùng mình, đến gặp Nhạc Phong, thế thì có nghĩa là Tạ Ngọc Quốc đứng với mình rồi, đối với cường thế của Nhạc Phong mà nói, chuyện như thế này có hợp lý lắm không?
Thế nhưng Trương Anh Duệ cũng không từ chối, Tạ Ngọc Quốc không biết mình phải đối diện với cái gì sao? Biết rõ mình có thể đắc tội với phó thị trưởng thường vụ, thế mà còn đứng với mình, Tạ Ngọc Quốc hiệp nghĩa như vậy, mình nếu như ở đó mà sợ hãi đúng là khiến cho người ta chê cười.
- Ừ, lúc này tôi cũng không bận chuyện gì cả.
Tạ Ngọc Quốc gật gật đầu, trong lòng thoải mái:
Trương Anh Duệ rất sĩ diện, lúc này đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của mình rồi.
- Ấy… Thế thì không tiện lắm.
Trong lòng Trương Anh Duệ cảm thấy buồn bực:
- Nếu Tạ Ngọc Quốc đi cùng mình, những chiêu trò của mình trước mặt Tạ Ngọc Quốc, không thích hợp sử dụng cho lắm. Xấu hổ để dựa vào thuyền lớn phó chủ tịch tỉnh Lý ư? Tạ Ngọc Quốc 1 chút cũng không cảm thấy xấu hổ, trong tiềm thức của hắn thậm chí còn hy vọng Nhạc Phong lần này ngoan cố, khiến cho Trương Anh Duệ tức giận… đến lúc đó tên Nhạc Phong đó sẽ biết.
Thế nhưng trong lòng Tạ Ngọc Quốc vẫn có 1 chút lo lắng:
Tên Nhạc Phong đó lần này chắc sẽ không nhượng bộ đâu? Có thể đi đến bước này, không có ai là ngốc cả. Cường thế Nhạc Phong mạnh thế thế thì sợ đắc tội với ai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.