Quyền Thế

Chương 208: Đinh Hương Uyển Uyển

Hải Đồng

06/09/2013

Là có 1 chút chuyện ạ.

Trương Anh Duệ lắc lắc đầu, vì 1 chuyện như vậy mà làm phiền đến Tạ Ngọc Quốc, hơn nữa lại là 1 người Tạ Ngọc Quốc không dễ đối phó… mấy năm nay, giữa những phó thị trưởng đối phó lẫn nhau không phải là chuyện khó khăn bình thường, đến cả Trương Anh Duệ cũng cảm thấy không phải cho lắm.

- Cái này…

- Là thế này…

Ngữ khí của Trương Anh Duệ khiến cho Tạ Kiến Quốc bỗng chốc hiểu ra chuyện Trương Anh Duệ đến tìm mình có khả năng có khó giải quyết, thoáng trầm tư 1 chút:

- Thế này đi, chiều này cậu đến văn phòng tôi nói chuyện, được không?

- Vâng, thế thì cảm ơn thị trưởng Tạ lắm ạ.

Có thể đồng ý nói chuyện với mình, chứng minh là Tạ Ngọc quốc có tâm lý chuẩn bị chuyện này, trong lòng Trương Anh Duệ rất vui mừng, vội vàng đồng ý.

- Thế được rồi, thế này đi, bên anh còn có chút việc….

- Vâng, chào anh ạ.

Ngắt điện thoại, Tạ Ngọc Quốc nhíu mày:

Rốt cuộc là chuyện gì? Mà tiểu tử này phải tìm mình giúp?

Sau khi biết chuyện Trương Anh Duệ rồi, mặc dù trong lòng Tạ Ngọc Quốc cũng không nắm được suy nghĩ của Trương Anh Duệ, thế nhưng trong lòng cũng có chút kiêng kỵ với TrươngAnh Duệ, như vậy, chuyện Trương Anh Duệ nhờ ông ta giúp có chút khiến Tạ Ngọc Quốc buồn bực:

- Gặp quỷ rồi, dựa vào thế lực sau lưng ngươi mà còn không giải quyết được chuyện này, ngươi mới đến tìm ta sao? Thế nhưng… rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thực ra, trong lòng Tạ Ngọc Quốc có chút tò mò.

Ngắt điện thoại xong, Trương Anh Duệ bắt đầu tính toán 1 chuyện khác:

- Phải thế nào, mới có thể làm cho Nhạc Phong nể mặt Để cho bọn Lại Văn Sinh biết được là ta đây không hồ đồ đâu.

Tuy rằng khi nãy trước mặt Lại Văn Sinh ăn nói rất ngoan cố, thế nhưng trong lòng Trương Anh Duệ hiểu rõ, đối diện với phó thị trưởng thường vụ, mình 1 phó trưởng trấn cỏn con, đúng là không có nhiều cách lăm, kể cả là mình có thể biết được trong lòng người khác nghĩ cái gì nhưng đến cấp bậc phó phòng này rồi, cái gọi là tham ô hối lộ là không thể đối với bọn họ, về điểm này Trương Anh Duệ rất rõ.



Hơn nữa…lắc lắc đầu. Trương Anh Duệ có chút đau đầu:

Dựa vào khả năng của mình, đơn giản chỉ là “phó chủ tịnh tỉnh thường vụ tỉnh Lý Trường Giang coi trọng thanh niên” mà thôi, còn tên Nhạc Phong này có thể biết, thế nhưng biết thì biết, nếu tên Nhạc Phong kia không nhận của mình, thì mình đúng là không có cách nào khác nữa…

Tên Nhạc Phong kiêu ngạo ương ngạnh đó nếu không có Lý Trường Giang đích thân ra mắt có thể nể mặt mình hay không, trong lòng Trương Anh Duệ cũng không chắc. Cậu cũng hoàn toàn không ý thức dược, 1 tên phó trưởng trấn nhỏ con như mình thế mà dám dò hỏi ý kiến của phó thị trưởng thường vụ, không phải là 1 từ “kiêu ngạo ương ngạnh” đơn giản có thể hình dung được, để cho người ta biết được quy định “không trời đất, không luật pháp, trong mắt không có ai” là không thể tránh được.

A, nếu ó thể trấn áp được tên Nhạc Phong quỷ tha ma bắt đó, thế thì mình sẽ thoải mái hơn, Trương Anh Duệ rung đùi đắc ý thờ dài.

- Ầm!

- Ai u~

Đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể đối phó được với Nhạc Phong, hoàn toàn trấn áp được tên Lại Văn Sinh kia, Trương Anh Duệ nhất thời không để ý, đứng thắng người lên, không đợi cho Trương Anh Duệ định thần lại, 1 tiếng gào lên bên tai Trương Anh Duệ:

- Đau quá!

- Hả?

Nghe thấy tiếng kêu to như vậy, Trương Anh Duệ theo bản năng ngẩng đầu lên trước nhìn.

Ở trước mặt mình, là 1 cô gái khoảng 20 tuổi dung mạo xinh xắn mặc 1 bộ trắng đang xoa xoa cái mũi kêu đau, 1 cặp mặt to đỏ hoe, hình như nước mắt sắp rơi xuống, đang trừng mắt nhìn cậu.

- Ngươi sao thế, đi đường không có mắt à?

- Ách…

Bản năng Trương Anh Duệ định đáp lại 1 câu.

- Cô cũng không có mắt à, sao cản trước mặt tôi?

Thế nhưng câu này lên tới miệng, lại bị Trương Anh Duệ nuốt xuống, ra vẻ mình vừa nghĩ chuyện vừa đi đường nên mới đụng phải cô ta, Trương Anh Duệ mặc dù tương đối nghịch ngợm, nhưng cậu vẫn là người hiểu lý lẽ, ít nhất cậu cũng cảm thấy mình là người biết lý lẽ, nên sau khi đụng phải, cậu lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng:

- Xin lỗi, vị…



Nói tới đây, Trương Anh Duệ bỗng nhiên dừng lại, căn bản đinh nói “vị tiểu thư này” thế nhưng bây giờ “tiểu thư” cách xưng hô này không còn được giới trẻ dùng nữa, gọi là “cô” thì rõ ràng là chê cô gái này già, còn “cô nương” thì hình như là không có thành ý lắm.

Thế nhưng phản ứng Trương Anh Duệ cũng tương đối nhanh, sau chỉ ngập ngừng 1 chút, cậu quyết định dẹp vấn đề xưng hô sang 1 bên:

- Cái này, khi nãy tôi đang mải nghĩ chuyện, cô không sao chứ, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?

Cậu cảm thấy mình rất có thành ý, thậm chí trong lòng còn có chút tự đắc:

- Xem này, Giác ngộ của mình càng ngày càng cao rồi, không sợ bị ngấy cô gái hiểu sai mình nữa. Nhưng ánh mắt vị cô nương này nhìn về phía Trương Anh Duệ lộ ra vẻ chán ghét, than thở 1 câu

- Đồ bệnh họa!

Theo như Đinh Hương Uyển Uyển thấy, cái tên này tự dưng đâm vào mình, chắc chắc là có ý đồ xấu, nhìn thấy mình xinh đẹp nên cố ý đâm vào mình, cũng giống như bọn ruồi nhặng, muốn kiếm chút đỉnh từ mình và nhà mình đây mà, nói không chừng tên này cố ý đâm vào mình, vì muốn có cơ hội đến gần mình… nghĩ như vậy, ánh mắt của Đinh Hương Uyển Uyển nhìn Trương Anh Duệ càng phát ra tia nhìn hèn mọn: kế này của ngươi định lừa cô nương ta sao?

Còn về phần Trương Anh Duệ có phải vô ý đụng vào người mình hay không, theo như Đinh Hương Uyển Uyền tháy là hoàn toàn không có khả năng đó.

- Cô mới bệnh họa ý!

Trương Anh Duệ lập tức bùng lên, tia xin lỗi ở tận đáy lòng kia lập tức bốc hơi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đinh Hương Uyển Uyền :

- Tôi nói tiểu nha đầu cô cho rằng cô là ai chứ? Không sai, cô nhìn cũng không tệ, thế nhưng cô cho rằng thế thì có thể kiêu căng à? Tôi nhổ vào!

Nói xong, cậu tiếp tục bước đi, trong lòng không khỏi thầm than đen đủi:

- Haiz, hôm nay làm việc không thuận lợi, có phải bước nhầm chân ra cửa không nữa?

Nhìn thấy Trương anh Duệ bước đi, Đinh Hương Uyển Uyền như hóa đá:

Người này, đã vậy còn không thèm nể mặt người đẹp nữa, sao lại đi như thế? Nhìn thấy cái lưng bì ổi của Trương Anh Duệ… còn theo như Trương Anh Duệ thất thì cái lưng mình phải là bừng bừng khí thế mới đúng… không biết vì sao, tức giận trong lòng Đinh Hương Uyển Uyền không mất đi mà còn càng phát ra thêm:

- Cái tên thối tha này, dám coi thường bản cô nương xinh đẹp ư?

Đối với con gái xinh đẹp, bạn tỏ vẻ là 1 anh Bát Giới háo sắc cô ta sẽ khinh thường ghét bạn, thế nhưng nếu bạn không thèm nhìn cô ta, hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook