Chương 33: Bẽ mặt
Hải Đồng
12/04/2013
Hoàn toàn không ngờ Trương Anh Duệ chẳng những không bỏ trốn, lại vẫn dám đánh tiếp, bất ngờ không phòng ngự, Chu đại công tử kêu to một tiếng "á", ngã xuống dưới đất.
Nhưng vừa ngã xuống, thân mình Chu đại công tử run lên, đột nhiên một tiếng gào khóc thảm thiết.
Trương Anh Duệ liếc mắt, chỉ có thể cảm nhận họ Chu thật sự là đen tới cực điểm —— thật trùng hợp, chỗ mà Chu đại công tử ngã xuống, đúng là chỗ vừa rồi những cái đĩa cá chép dấm đường bị vỡ, mảnh sứ vỡ trên mặt đất một chút không lãng phí, toàn bộ cắm vào trên người tiểu tử này.
- Cuối cùng vẫn có đàn ông .
Giọng nói dễ nghe của vị mỹ nữ lúc trước kia lại vang lên ở trong đầu Trương Anh Duệ .
Lúc Trương Anh Duệ vừa mới đứng ra, trong lòng Lý Tuyết Âm mặc dù có chút thiện cảm đối với người dám mạo hiểm cứu mình như vậy, nhưng cô còn muốn xem thêm, cô sợ đây là tên khốn nào đó tự biên tự diễn.
Từ nhỏ ở kinh thành trưởng thành, đối với những điều ông nội nói về quê mình, trong lòng Lý Tuyết Âm vẫn là có chút không tin. Lý Tuyết Âm nghĩ, khi ông nội còn trẻ, những người như ông thời đó có thể thật sự như là ông nội nói, tất cả đều là vì giúp người, trượng nghĩa mà vui, hay bênh vực kẻ yếu. Nhưng hiện tại thì không, hiện giờ trạng thái xã hội càng ngày càng như đóng kịch, người giúp người làm niềm vui không dám nói đã không còn, nhưng cũng không còn mấy người, tình hình ở quê, làm sao có thể còn được tốt giống như ông nội nói?
Ngay từ đầu khi gặp họ Chu kia, Lý Tuyết Âm đã thất vọng về quê hương ông nội đến cực điểm. Lý Tuyết Âm thấy, người quê, ở xã hội hiện giờ cũng sa đọa .
Nhưng khi Trương Anh Duệ động thủ, Lý Tuyết Âm đột nhiên cảm giác được từ trong lòng có chút an ủi.
Kỳ thật chút an ủi ấy chính là Trương Anh Duệ cho Lý Tuyết Âm, cũng có nghĩa là Trương Anh Duệ làm cho Lý Tuyết Âm tin tưởng ông của mình: tuy rằng xã hội bây giờ càng ngày càng chán ngắt, nhưng ở quê hương của ông nội có những người này, vẫn là khích lệ với ông nội, còn không làm ông nội mất mặt. Khi cùng các lão chiến hữu nói chuyện phiếm, ông nội vẫn có thể đứng thẳng lên mà sống... Ai không hi vọng quê hương của mình tốt nhất đây? Những lão chiến hữu trong ngày thường khoác lác những gì? Còn không phải đều là về quê nhà của chính mình sao? Người và chuyện ở quê?
Như thế, cho dù là Trương Anh Duệ không muốn bị Lý Tuyết Âm nhớ đến cũng khó.
- Trương Anh Duệ, hiện tại tốt nhất cậu hãy đứng yên đó cho tôi, không nên mưu toan chạy trốn, một hồi cảnh sát sẽ đến xử lý chuyện này!
Phía trước vẫn cùng Trương Anh Duệ ăn uống linh đình, giờ phút này vẻ mặt Vương đội trưởng, đội trưởng phòng cảnh sát giao thông huyện đứng ở trước mặt Trương Anh Duệ, nói một câu vô cảm, tựa hồ cho tới bây giờ hắn cũng không nhận ra Trương Anh Duệ.
Giờ phút này trong lòng Vương đội trưởng rất hối hận, sớm biết rằng tiểu tử này là thằng đần như vậy, bữa cơm này có mẹ hắn bảo hắn cũng không tới, vì bữa cơm này đắc tội Chu bí thư... Ta bịi thê thảm tới mức độ nào? Bây giờ, cũng chỉ có thể nhanh chóng bám vào chân công tử Chu, hi vọng đến lúc đó có thể tránh nạn cho chính mình.
- Còn các ngươi nữa, còn không mau đỡ Chu công tử dậy hả?
Hung hăng trừng mắt nhìn những người chung quanh đang xem náo nhiệt, Vương đội trưởng nổi giận mắng.
Có những lời này của Vương đại đội trưởng, mọi người nhất thời tỉnh ngộ: ơ, đúng vậy, lúc này chính là cơ hội tốt để nịnh bợ đại công tử của bí thư huyện ủy!
- Mẹ kiếp! Tên khốn kia, mày nhất định phải chết, dám đánh lão tử, lão tử nói cho mày biết, mày nhất định phải chết, lần này lão tử nếu không làm mày chết, lão tử với không mang họ Chu!
Khi được những người khác giúp thật vất vả mới đứng lên được, đau đớn, Chu đại thiếu gia nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt thù oán độc ác nhìn Trương Anh Duệ, vừa hít lấy khí , vừa nói kháy.
- Tò tí te …
Còi cảnh sát vừa đúng lúc này từ xa mà đến gần, truyền vào lỗ tai mọi người.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người biến đổi.
Mới vừa rồi còn đau đớn, giờ phút này Chu đại công tử cũng cố ra vẻ tươi cười trên mặt, ánh mắt nhìn Trương Anh Duệ và Lý Tuyết Âm, giống như là đang nhìn hai con sơn dương đợi làm thịt.
Tới nhanh như vậy? ! Sắc mặt Trương Anh Duệ nháy mắt biến đổi.
Những người chung quanh vừa rồi thấy hành động của Trương Anh Duệ, giờ phút này trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, tựa hồ vừa rồi hắn không phải là một người thấy việc nghĩa hăng hái giúp, mà là một tên tội phạm... Thực tà ác!
Riêng chỉ có Lý Tuyết Âm, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không có gì biến hóa, tựa hồ những tiếng còi cảnh sát đối với cô hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, lúc trước thanh âm nghe còn có chút xa, nhưng nháy mắt thanh âm đã tới Đắc Nguyệt Lâu, theo đó, một tràng tiếng giày tây chạy ở trên sàn nhà truyền vào.
Cảnh sát chấp hành nhiệm vụ lại đi giày tây sao? Trương Anh Duệ có chút nghi hoặc.
- Các ngươi chết chắc rồi! Tuyệt đối chết chắc rồi!
Chu đại công tử dương dương đắc ý và lại oán độc nhìn Trương Anh Duệ và Lý Tuyết Âm, nhe răng cười nói:
- Lão tử phải cho các ngươi sống không bằng chết... Ơ? Tại sao là anh?
Chu đại công tử thấy kỳ quái đương nhiên là có nguyên nhân, bởi vì hiện ra trước mắt mọi người, cũng không phải những cảnh sát mặc một bộ đồ cảnh sát mọi người quen thuộc, mà là một bộ quân trang màu xanh biếc, súng vác vai, đạn lên nòng. Dẫn đầu đoàn người, cũng không phải người trong cục công an mà mình quen thuộc, ngược lại là trung đội trưởng Bành Liên Phi trong ban chỉ huy huyện đội.
Mẹ kiếp! Trương Anh Duệ cảm thấy được miệng có chút đắng: chuyện lớn không bằng cái rắm, không đến mức cần xuất quân cảnh chứ?
Nhưng đối với Chu đại công tử mà nói, tuy rằng quân cảnh hiện ra ở trong này đúng là có chút kỳ quái, nhưng đó cũng không phải vấn đề gì, hắn nghĩ, bất kể là quân cảnh đến đây, hay là cảnh sát đến đây, tính chất đều là giống nhau, đều là đến cho mình chỗ dựa.
Thậm chí quân cảnh đến, trong lòng Chu đại công tử còn có chút hưng phấn: chuyện này là ai làm nhỉ? Cho mình mặt mũi như vậy! Xuất quân cảnh đến cho mình chỗ dựa? Đây chính là oai hơn so với điều động cảnh sát làm chỗ dựa cho mình nhiều.
Căn cứ tình hình hệ thống quân cảnh, bộ đội trú đóng ở huyện, cấp bậc hành chính bình thường chỉ là đơn vị, được gọi là "Quân cảnh trong huyện đội XX " . Nhưng mặc dù là ngay cả cấp đơn vị, thì dựa theo truyền thống quốc nội, trung đội quân cảnh cấp huyện cũng không đủ quân số, một đơn vị tiêu chuẩn cần hơn 100 người. Trên thực tế ở trung đội quân cảnh cấp huyện thực tế nhân số đại khái chỉ có ba mươi người.
Đương nhiên, quân cảnh có cùng một tính chất như quân đội, như vậy ở phương diện quản lý dĩ nhiên là có tính đặc thù: tuy rằng có chút tương tự với hệ thống công an, thuộc thể chế do hai tầng lãnh đạo là lãnh đạo địa phương và thượng cấp quản lý, nhưng quyền uy bình thường đều là mạnh hơn, nguyên nhân rất đơn giản, chính phủ địa phương không tham dự được vào.
Hiện giờ, tất cả người trong trung đội đều theo Bành Liên Phi đến, cũng nóng lòng như lửa đốt!
Ngay vừa rồi, Bành Liên Phi trực tiếp nhận được điện thoại của đại đội trưởng Hà Kiến Quôc, với ngữ khí nghiêm túc chưa bao giờ có nói cho Bành Liên Phi, có cháu gái vị lão thủ trưởng trung ương ở địa phận mình đóng quân gặp phải nguy hiểm, bảo mình lập tức chạy tới khách sạn Đắc Nguyệt Lâu, giải cứu cháu gái Vị lão thủ trưởng này!
- Phải coi chuyện này trở thành một nhiệm vụ chính trị để hoàn thành!
Ở trong điện thoại, Hà Kiến Quốc trực tiếp ra lệnh cho Bành Liên Phi!
Tại nơi đóng quân khu trực thuộc chính mình lại có thể có cháu gái Vị lão thủ trưởng? Chính mình lại không biết? Hơn nữa cháu gái Vị lão thủ trưởng này lại gặp phải nguy hiểm tại nơi chính mình đóng quân?
Nhất là cái câu của đại đội trưởng kia "Coi là nhiệm vụ chính trị để hoàn thành ", càng làm cho Bành Liên Phi trên lưng nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh! Vô luận là hệ thống chính phủ, hay là hệ thống quân đội, chỉ cần nghe được " nhiệm vụ Chính trị " bốn chữ này, người ngốc cũng biết chuyện này không có bất kỳ dễ chịu.
Bốn chữ này chỉ ý nghĩa một điều: chuyện này nhất định phải làm tốt, bất kể như thế nào đều phải dựa theo cấp trên yêu cầu mà làm tốt, không có nửa phần thương lượng! Làm không xong, mất chức!
Nhất là Hà Kiến Quốc cuối cùng cường điệu nói ra một câu, càng làm cho Bành Liên Phi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Nhất định bảo đảm an toàn cho cháu gái lão thủ trưởng, lúc cần thiết, có thể vận dụng súng ống.”
Những lời này của Hà Kiến Quốc, chẳng khác gì là trao quyền cho Bành Liên Phi nếu phát sinh tình huống không thể khống chế, có thể trực tiếp nổ súng đánh gục kẻ bắt cóc.
Nhớ lại những gì vài phút trước chính mình nghe được này, nhìn nhìn lại cục diện trước mắt tựa hồ cũng không có gì không khống chế được, dọc theo đường đi tim đều luôn nghẹt ở cổ họng, rốt cục Bành Liên Phi đã được thở nhẹ nhõm một hơi.
- Bành đội trưởng anh đến vừa đúng lúc, nhanh bắt hai tên khốn lại! Mẹ nó, cũng dám đánh ta? ! Lão tử làm cho bọn họ chết cũng không biết chết như thế nào!
Chu đại công tử chỉ vào Trương Anh Duệ cùng Lý Tuyết Âm, cố nén đau nhức trên lưng, hung hăng càn quấy hét lớn.
Bành Liên Phi không để ý đến hắn, tiểu tử này, tính cả cha hắn làm bí thư huyện ủy, ở trong mắt Bành Liên Phi đã bị phán quyết tội chết.
Không chỉ nói bình thường cùng hắn không có gì sâu sắc, cho dù là có qua lại, cũng nhất định phân rõ giới hạn. Thẳng đi vào trước mặt Lý Tuyết Âm, chào theo nghi thức tiêu chuẩn quân đội:
- Chào Thủ trưởng! Bành đội trưởng trung đội quân cảnh Lỗ tỉnh trung đoàn Lỗ Nam trình diện! Xin chỉ thị!
- Không nên gọi tôi là thủ trưởng, tôi đang đi chơi.
Lý Tuyết Âm thản nhiên quét mắt qua Chu đại công tử một cái.
- Trị an chỗ các anh thật tốt!
Thủ trưởng tâm trạng thật không tốt đây, trong lòng Bành Liên Phi mồ hôi lạnh vẫn đang rơi, còn nghĩ được nhiều như vậy sao? Hết thảy đều phải lấy ý của thủ trưởng ý mà làm. Vung tay lên:
- Bắt lại toàn bộ!
- Dạ!
Theo sát phía sau Bành Liên Phi, những người mặc quân trang không nói hai lời, lập tức giữ Chu đại công tử mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy vô cùng đó lại.
- Tôi là...
Chu đại công tử giãy dụa còn muốn nói gì, người quân cảnh bên cạnh lập tức đem một miếng vải rách nhét vào miệng Chu đại công tử, tha như chó chết kéo đi ra ngoài.
Tình huống này rốt cuộc là như thế nào biến thành? Biến hóa trước mắt, khiến tất cả mọi người choáng váng.
Tất cả mọi người đang chờ xem Chu đại công tử xử lý hai người không biết trời cao đất rộng, dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của hắn.
Không ngờ Chu đại công tử ở trong mắt những người vốn nghĩ oai không ai bì nổi, trong nháy mắt bị những quân cảnh lôi đi như chó chết, người đánh Chu đại công tử kia và người con gái đó ngược lại không có việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.