Chương 34: Một đám người nguy cơ mất chức
Hải Đồng
12/04/2013
Bí thư Huyện ủy Chu Anh Thành đang phê duyệt một tập văn kiện, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Giương mắt nhìn dãy số biểu hiện trên máy điện thoại, Chu Anh Thành nhất thời giật mình, nhanh chóng bắt máy điện thoại:
- Lưu thị trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là...
- Chu Anh Thành, hiện tại tôi thay mặt Thị ủy Thị chính tuyên bố quyết định khẩn cấp của Thị ủy, căn cứ cuộc họp Thị ủy nhất trí quyết định: lập tức tạm đình chỉ chức vụ bí thư huyện ủy huyện Bình của Chu Anh Thành đang đảm nhiệm, hết thảy chờ kết quả điều tra tiếp tục quyết định! Mặt khác, tôi và Vương thị trưởng lập tức tới ngay!
Không đợi Chu Anh Thành nói cái gì, đầu bên kia điện thoại, thị trưởng thành phố Lỗ Nam nói lãnh băng với Chu Anh Thành.
Nói xong lời nói này, Lưu thị trưởng thậm chí lười cùng Chu Anh Thành nói nhiều thêm một câu, nói xong liền cúp điện thoại.
Trong điện thoại, thị trưởng Lưu Đại Sơn lạnh như băng, khiến Chu Anh Thành nhất thời như rớt vào hầm băng! Đình chỉ tất cả chức vụ chính mình đảm nhiệm? Vì sao phải đình chỉ chức vụ của mình? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí Lưu Đại Sơn lần này, Chu Anh Thành làm sao có thể không rõ, tạm thời bãi miễn chức vụ của mình, chẳng qua là cách nói trước khi bị cách chức mà thôi, nhưng Chu Anh Thành thật sự là không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chính mình tựa hồ cũng không có phạm phải cái sai lầm gì lớn mà.
Đã xảy ra chuyện gì? Đúng đúng, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, Chu Anh Thành luống cuống tay chân lấy điện thoại cầm tay ra. Sau khi phó bí thư huyện ủy trong điện thoại nói tình huống cho Chu Anh Thành. Chu Anh Thành nhất thời ngây tại đương trường, ngay cả di động rơi trên mặt đất cũng không phát giác... con trai của mình đã gặp phải tai hoạ ngập trời như vậy?
Biết là chuyện gì xảy ra, Chu Anh Thành hiểu không còn có một tia may mắn: chết chắc rồi.
... ... ...
Lúc này, cả huyện ủy đã lộn xộn thành một đoàn!
Vừa rồi những chuyện ở Đắc Nguyệt Lâu, người nhìn thấy chí ít có mấy chục, mấy chục người này, ai không rõ ràng hợp quan hệ với lãnh đạo huyện ? Lúc trước Chu đại thiếu gia trêu chọc cô gái đẹp kia, chuyện như vậy mọi người thấy nhiều, cũng thành thói quen, nhưng đợi cho Chu thiếu gia bị quân cảnh của Bành đội trưởng bắt hết, mọi người lập tức ý thức được, chuyện lần này quá lớn, tiểu tử họ Chu lần này tám phần đã lên thớt!
Hơn nữa điểm chết người chính là, Bành đội trưởng của trung đội quân cảnh huyện Bình thế nhưng lại gọi cô bé kia là thủ trưởng? Toàn bộ người nghe được tin tức này đều choáng váng.
Quy củ trong hệ thống quân đội tất cả mọi người biết, chỉ có người cấp bậc cao hơn so với bọn họ, bọn họ mới có thể xưng hô thủ trưởng, nhưng cái cô bé kia rõ ràng rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lại có thể khiến cho Bành đội trưởng xưng hô cô ta là thủ trưởng, cô bé này hiển nhiên không thể nào tầm thường, vậy ... thế lực nhà của cô ta rất lớn!
Rốt cuộc lớn bao nhiêu đây? Mọi người đã không dám tưởng tượng.
Con trai của bí thư Huyện ủy, những mầm mống cho mình là người có tư cách, làm cho một vài người đều mất công tác, ngồi trên xe nhanh chóng tiến đến nơi đóng quân của trung đội quân cảnh! Đến nỗi huyện ủy bí thư Chu Anh Thành? Không ai giải thích cho hắn, cũng không ai thông báo với hắn.
Quân cảnh làm việc hiệu suất rất cao, không đến mười phút sau, tình huống cũng đã triệt để tra xong. Chu Tử Hào – con trai bí thư huyện ủy huyện Bình Chu Anh Thành, lúc trước trêu chọc Lý Tuyết Âm tiểu thư đã thú nhận, trừ lần đó ra, Chu Tử Hào còn thú nhận hai lần cưỡng hiếp và ba lần bắt cóc, hơn nữa tựa hồ còn có liên quan đến vụ ba người dân mất tích.
Có những chứng cớ này, Chu Tử Hào nửa đời sau tuy rằng không đến mức ở trong ngục, nhưng đời này xem như xong rồi.
Còn Chu Tử Hào cố gắng xin xỏ Lý Tuyết Âm, hơn nữa nhận chịu trách nhiệm đối với những chuỵên phát sinh, tự nhiên không có người nào nhắc tới, loại chuyện này kế tiếp xử lý như thế nào, tất cả mọi người không ngốc, đều hiểu được nên làm cái gì. Những chuyện còn lại, đều là của cảnh sát.
Cái gì? Quân cảnh không có quyền lợi thẩm án ư? Lời này bạn mà hỏi thì thật ngu ngốc, về chuyện có nhiều bối cảnh đằng sau, hết thảy đều là để bảo vệ đứa con của lãnh đạo. Còn trình tự vấn đề? Giản lược hết thảy!
- Trước kia hắn thật sự làm nhiều chuyện xấu như vậy?
Lý Tuyết Âm vẻ mặt chán ghét nhìn Chu Tử Hào, hỏi Trương Anh Duệ.
- Ai biết được?
Trương Anh Duệ nhún nhún vai, cười khổ lắc đầu:
- Việc này có phải thật vậy hay không không biết, nhưng thanh danh tiểu tử này ở huyện chúng tôi tương đối không tốt, đó là sự thật, cho nên tôi đoán chừng, việc này, cho dù là không đúng 10, tám phần hẳn là chuẩn.
Bất động thanh sắc Trương Anh Duệ nghe được suy nghĩ trong lòng Lý Tuyết Âm, hơn nữa hợp ý hàn huyên vài câu, quan hệ của hai người so với trước đã hữu hảo rất nhiều.
- Ồ, vậy là tốt rồi.
Lý Tuyết Âm thoải mái gật đầu, tuy rằng cô không có thiện cảm gì với Chu Tử Hào, nhưng không muốn không duyên cớ làm oan uổng người khác, lúc trước còn lo lắng những người này có thể vì tốt cho chính mình mà cố ý thiết kế một số chuyện vu oan cho tên chán ghét này, hiện tại thì mình không cần lo lắng.
Mới vừa cùng Trương Anh Duệ nói vài câu, điện thoại Lý Tuyết Âm vang lên.
- Vâng, không có việc gì, không có việc gì, thật sự không có việc gì, ông yên tâm đi, vâng, cháu biết... cúp nhé!
Cúp điện thoại, Lý Tuyết Âm cười cười với Trương Anh Duệ :
- Một trưởng bối, chuyện lần này chính là ông ấy hỗ trợ.
- Vậy không biết tôi có cơ hội cám ơn ông ấy hay không, nếu lần này không có ông ấy, tôi khẳng định liền thảm rồi.
Trương Anh Duệ vui đùa.
- Khẳng định có cơ hội.
Lý Tuyết Âm gật gật đầu.
Đều nói con cháu của quan lớn cả đám đều hung hăng càn quấy, cũng thật theo chân bọn họ quen biết một chút , tựa hồ cũng cũng không phải tất cả mọi người như vậy? Trong lòng Trương Anh Duệ cảm thấy được có chút kỳ quái.
Không biết Lý Tuyết Âm từ trước đến nay luôn không xem đàn ông, không thế nào thuận mắt, trong lòng cũng có chút kỳ quái, vì cái gì mình cảm thấy tiểu tử này thân thiện như vậy? Hắn rõ ràng không có cái gì đặc biệt mà, chỉ là làm cho người ta cảm giác thân thiết một chút, trừ bỏ điều này, cũng không có cái gì.
Hai người đang muốn nói gì, một người chiến sĩ quân cảnh tuổi còn trẻ đi chậm lại đây, hành lễ với Lý Tuyết Âm:
- Thủ trưởng, bên ngoài có mấy người tới thăm ngài, ngài xem?
- Ở đây cô có người quen?
Trương Anh Duệ tò mò hỏi.
- Đoán chừng là các vị lãnh đạo huyện của anh thôi, bọn họ cũng dám đến đây…
Lý Tuyết Âm hừ một tiếng, dặn dò người chiến sĩ :
- Trước tiên ngăn bọn họ lại một chút, sau nửa giờ thì cho bọn họ tiến vào, biết nên làm như thế nào chứ?
- Vâng! Thủ trưởng!
Người chiến sĩ kính lễ, xoay người đi ra ngoài.
Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý đại tiểu thư làm sao có thể không tức giận? Không gây sức ép một phen, Lý gia là như thế nào? Ngay cả con trai của bí thư huyện ủy của huyện nho nhỏ cũng dám xúc phạm người của Lý gia, còn lại mấy cái tên ngấp nghé nhờ cậy quyền thế địa Lý gia, một đám đều xum xoe đến?
Nửa giờ này, chính là nói cho những người này biết, Lý đại tiểu thư thực sự tức giận, vô cùng tức giận…
... ...
Đã cúp điện thoại, Lý Trường Giang thở phào nhẹ nhõm một hơi: vị tiểu công chúa này không xảy ra việc gì là tốt rồi, không có xảy ra việc gì là may mắn, nếu thật xảy ra chuyện, nếu vị tiểu bà cô từ nhỏ được lão gia yêu thương nhất thật sự xảy ra chút chuyện gì đó?
Vừa nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng là lão gia tử rít gào phẫn nộ, Lý Trường Giang cảm giác mồ hôi trên ót mình mới vừa lau lại xuất hiện. Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc thả lỏng một hơi, nghĩ đến cái vị đang ở kinh thành kia chờ đợi mình đáp lời, Lý Trường Giang vội vàng tìm được một dãy số trong điện thoại di động, ấn gọi.
- Alo. Trường Giang à, Tuyết Âm không có sao chứ?
Điện thoại được nhận, người ở đầu bên kia điện thoại lập tức hỏi.
- Đại ca, anh yên tâm, Tuyết Âm không có việc gì.
Lý Trường Giang nhanh chóng trả lời.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì thật may, nếu nha đầu kia xảy ra chuyện gì, lão gia tử...
Người ở đầu bên kia điện thoại cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng tựa hồ lập tức ý thức được lời của mình có chút không ổn, lập tức sửa lại:
- Cậu đã nhắc các đồng chí rồi chứ?
Tim Lý Trường Giang lập tức đập mạnh lên:
- Còn chưa, em gọi điện thoại cho anh báo bình an, sau sẽ nói một tiếng cùng các đồng chí.
- Như vậy cũng tốt…
Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc:
- Nhưng chuyện lần này nhất định phải giáo huấn cho mấy người đó khắc sâu một chút, không thể để mấy năm tới Lý gia chúng ta không nói được, để cho người khác cho rằng ai cũng có thể giẵm lên đầu Lý gia chúng ta! Cậu hiểu chưa?
- Vâng! Em biết nên làm như thế nào .
Lý Trường Giang nhất thời vui vẻ trong lòng, Lý gia, rốt cục cần thay đổi một chút sao?
... ... ...
Xe của bí thư thị ủy thnàh phố Lỗ Nam - Vương Đức Thành cùng thị trưởng Lưu Đại Sơn, rất nhanh tới ngoài cửa lớn nơi đóng quân của huyện đội quân cảnh, nhìn cổng đóng chặt, Lưu Đại Sơn cùng Vương Đức Thành lại nhìn nhau: sự tình phiền toái.
Vừa đúng lúc này, điện thoại của Vương Đức Thành vang lên, lấy điện thoại cầm tay ra vừa nhìn, Vương Đức Thành nhất thời giật mình một cái:
- Tiếu bộ trưởng, chào ngài!
- Vương Đức Thành, sự tình anh đã xử lý tốt rồi chứ?
Giọng nói của Bộ trưởng văn phòng Tỉnh ủy nghe tựa hồ cùng bình thường không có gì khác biệt, cơ hồ nghe không ra một tia cảm tình dao động, nhưng mồ hôi trên mặt Vương Đức Thành lại chảy tràn.
Ngươi còn muốn bộ trưởng thế nào? Bộ trưởng tự mình điện thoại cho ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng? Chuyện này xử lý ra sao, trực tiếp quan hệ đến ghế của mình! Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng bộ trưởng vẻ mặt ôn hoà nói cho ngươi biết làm như thế nào?
- Báo cáo Tiếu bộ trưởng, chúng tôi mới vừa tới, căn cứ tình huống chúng tôi vừa mới nắm được, kẻ xấu đã bị khống chế, nhưng vị kia... hình như thực tức giận, hiện tại ngay cả cổng đều không cho chúng tôi tiến vào ...
Vương Đức Thành lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận nói:
- Chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp...
Không đợi Vương Đức Thành cường điệu hoàn khó khăn của mình, đầu kia thanh âm của Tiếu bộ trưởng lập tức dâng cao:
- Vương Đức Thành, có phải anh không biết làm hay không? Ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không được?
- Dạ? Không đúng không đúng... Tiếu bộ trưởng, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Lập tức đi ngay!
Bị Bộ trưởng văn phòng Tỉnh ủy uy hiếp, Vương Đức Thành run lên.
- Hừ, tôi chờ tin tức của cậu, Vương Đức Thành, tôi cho cậu biết, chuyện này nếu cậu giải quyết không tốt, tôi đổi lại người có năng lực lên!
Giọng nói của Tiếu Nham lạnh như băng!
- Vâng, vâng … xin bộ trưởng yên tâm, xin người lãnh văn phòng Tỉnh ủy yên tâm, Vương Đức Thành nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Vừa cúi đầu khom lưng cam đoan đối với đầu bên kia điện thoại, trong đầu, Vương Đức Thành đã hận Chu Anh Thành tới cực điểm.
Chu Anh Thành, tiên sư tám đời bà cô nhà ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.