Chương 114: Đầu danh trạng có rồi, có dám làm hay không?
Hải Đồng
12/04/2013
- Mãnh Tử ca, anh xem chúng ta có phải làm những thứ gì hay không? Bằng không...
Đầu to do dự nói với Vương Mãnh, ngoài hắn ra hai huynh đệ đều liên tục gật đầu, đối đồng ý của Đầu to không thôi.
Vốn trước kia ba người Đầu to đối trước kia Vương Mãnh đi nhờ vả Trương Anh Duệ thực hiện có chút bất mãn, cho rằng chẳng qua tình thế so với người cố chấp, thời cơ tiểu tử Trương Anh Duệ đó xuất hiện lại không khỏi thật trùng hợp mà thôi. Chính là hiện tại, đã biết Trương Anh Duệ sắp đi đảm nhiệm một phó Trấn Trưởng, trong lòng ba người liền cũng không dám ... nghĩ như vậy nữa, mà là muốn như thế nào mới có thể giữ vững địa vị của mình dưới tay Trương Anh Duệ... Lăn lộn nhiều năm như vậy, tất cả mọi người hiểu được, dựa vào cái gọi là huynh đệ nghĩa khí là vô dụng nhất, muốn người khác nhớ kỹ ngươi, trừ phi ngươi có thể chứng minh chính mình đối với người khác hữu dụng.
Càng là người bên cạnh xã hội này chạy, càng biết uy lực quyền lợi, đừng nhìn diện mạo côn đồ có vẻ như phong sanh thủy khởi, có thể chọc giận thật nhân vật đương quyền bên trên, nói tiêu diệt ngươi chỉ là việc chỉ tay.
Sau khi đã biết tiền đồ của Trương Anh Duệ ,ba người Đầu to lập tức nóng nảy, đại ca một cái tiền đồ rộng lớn như vậy, ai buông tay người đó là đệ nhất thiên hạ đại ngốc. Cũng đúng là như thế, ba người quyết định hướng Vương Mãnh đòi chủ ý:
- Mãnh Tử ca, anh thật có đầu óc, anh đưa chủ ý ra cho các huynh đệ, sau này làm thế nào mới có thể khiến Trương ca đặt nhóm huynh đệ chúng ta ở trong lòng?
Vương Mãnh gật gật đầu, hắn cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng: trước kia chính mình đối Trương Anh Duệ còn có chút tác dụng, sau khi Trương Anh Duệ thật sự tiến nhập luôn luôn ở bên trong, chính mình đối với hắn liền biến thành có cũng như không , nếu không suy nghĩ biện pháp với con thuyền lớn Trương Anh Duệ này , thì chính mình nhiều nhất cũng chẳng qua là dân xã hội, đời này không có tiền đồ .Cơ hội lớn ngay trước mắt, nếu bỏ quên, Vương Mãnh làm sao có thể cam tâm?
Trầm ngâm một chút, Vương Mãnh nói,
- Đối với chúng ta mà nói, việc khẩn cấp trước mắt chính là muốn chứng minh cho Trương ca thấy, ngoài chúng ta có thể cho hắn kiếm tiền, còn có tác dụng lớn hơn nữa. Nếu có thể khiến Trương ca chứng kiến tác dụng của chúng ta ,thì mọi chuyện đều tốt, có Trương ca ở trước mặt quan tâm đến, huynh đệ chúng ta sau khi vượt lên là một chuyện thực đơn giản.
Ba người Đầu to liên tục gật đầu, đúng vậy, là Mãnh Tử ca nói có lý.
- Mãnh Tử ca, anh nói cho chúng em biết, làm thế nào mới có thể chứng minh chúng ta đối với Trương ca có hữu dụng đây?
Vương Thành Thánh khẩn cấp hỏi.
- Ngươi để cho ta ngẫm lại chút...
Vương Mãnh nói xong đứng lên, đốt một điếu thuốc, cau mày, ở bên trong phòng chậm rãi đi thong thả lên.
Ba người quen thuộc Vương Mãnh cũng biết, sau đó là lúc Vương Mãnh suy nghĩ, nói không chừng ngay sau đó thì có chủ ý, ai cũng không dám cắt đứt suy nghĩ của Vương Mãnh, đại khái cũng không dám ra ngoài.
Ước chừng mười mấy phút đồng hồ, thuốc lá trong tay Vương Mãnh bị rút sạch non nửa hộp, trong phòng sương khói lượn lờ, không khí càng ngày càng nặng nề áp lực ba người Đầu to cơ hồ muốn từ trong nhà chạy ra.
- Có rồi!
Hút hết cây thuốc lá thứ chính, Vương Mãnh vỗ mạnh vào đùi, hưng phấn hô.
- Biện pháp gì?
Ba người Đầu to trăm miệng một lời hỏi, thanh âm cực kỳ hưng phấn.
- Các ngươi muốn, hiện tại Trương ca đã muốn tiến vào quan trường, sau này nhất định sẽ gặp được rất nhiều chuyện hắn không có thể tùy tiện tự mình ra mặt rồi, lại không thể tự mình lo liệu , nói thí dụ như những người đối phó hắn trong quan trường, có người đối phó hắn Trương ca muốn quay lại trả thù vậy, có một vài lời nói không hay chuyện làm không tốt, thậm chí đối với đối thủ của hắn ngáng chân đánh hôn mê vậy... những cuộc bẩn đó, có phải đều cần có người giúp hắn lo liệu hay không ?
Ba người liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng gật đầu: đây là đương nhiên, làm quan những người kia đức hạnh cái gì, chúng ta còn có thể không biết? Đừng xem bọn hắn một đám người mặt mày dữ tợn, có thể động lòng người sau ngay cả cá nhân dạng đều không có.
- Điều này chúng ta cũng biết, nhưng Mãnh Tử ca anh nói nên làm gì?
Vương Thành Thánh khó hiểu hỏi.
- Đơn giản, sau khi Trương ca không tiện ra mặt việc này, chúng ta liền giúp hắn làm, ý tứ của mấy ca sao ?
Ý tứ thì đúng, sau này chúng ta chính là chó dữ trong tay Trương ca, Trương ca muốn thu thập ai, muốn đối ai bát nước bẩn ngáng chận đánh hôn mê, tìm chúng ta những người này làm thôi? liếc nhìn lẫn nhau một cái, Đầu to, Vương Thành Thánh cùng Hầu Đại Dũng cắn chặt răng,
- Được,làm!
- Ừ! làm đi!
Bốn người đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng sức thải hai bước: đối với những người xã hội này mà nói, không có nhiều chỗ có thể do dự như vậy, như đã hạ quyết tâm, thì cũng đừng có quay đầu lại.
- Nhưng chúng ta nếu quyết định như vậy , vậy muốn đưa ra danh trạng, nếu không Trương ca làm sao có thể tín nhiệm chúng ta?
Một câu của Vương Mãnh , khiến ba người hạ quyết tâm, không khỏi nhíu mày: nói là nói đúng vậy, nhưng đưa danh trạng này , chúng ta tìm chỗ nào? Cũng không nghe nói qua Trương ca cùng từng có xung đột với ai chẳng hạn.
Ngoại trừ phụ hoạ vài tiếng luôn luôn không nói gì Hầu Đại Dũng bỗng nhiên thấp giọng đã mở miệng,
- Mấy ca, còn nhớ rõ lúc trước Trương ca là vì cái gì mà nghĩ làm buôn bán trong thành không?
- Làm sao không biết?
Đầu to nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói,
- Cái này mọi người đều biết mà, là người kia muốn đòi tiền, xông tới công ty của bọn họ... Một cái đinh lớn cắm vào đầu Trương ca ...
Nói tới đây Đầu to bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên Hầu Đại Dũng, thanh âm đều không tự chủ được run run lên,
- Hầu Tử, ngươi nói...
Hầu Đại Dũng gật đầu liên tục, cắn răng, vẻ mặt hung hăng,
- Nếu là cần giao danh trạng, thì tổng muốn đưa ra một phần danh trạng đủ trọng lượng tới, nếu tên kia cùng Trương ca kết huyết thù sâu như vậy, chỉ cần chúng ta làm xong, còn có so với phân lượng danh trạng đưa ra này sao!
Nghe được những lời này của Hầu Đại Dũng, ba người khác đều biến sắc! Trêu chọc này sát thần? Không muốn sống nữa sao?
Đầu to chần chờ một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm,
-Thế nhưng như vậy làm cũng quá mạo hiểm ... Ta nghe nói trong tay bọn họ có súng, ngay cả súng đạn đều có.
Cái gọi là súng ngắn năm viên chính là năm phát lắp đạn năm phát thương, đối với người trên xã hội mà nói, đồ chơi trẻ con này có thể nắm giữ uy lực đại sát lớn nhất, bắn gần , bị trúng mục tiêu người kêu là một cái thê thảm. Đối với ngay cả khẩu 54 cũng chưa chơi đùa mấy người Vương Mãnh mà nói, súng ngắn này, thật sự là quá kinh khủng, nghe trên người đều lên nổi da gà.
- Nói là nói vậy, nhưng đưa ra danh trạng mà, có thể không mạo hiểm được sao? Không mạo hiểm, không thấy máu, dựa vào cái gì để cho người khác tin tưởng ta?
Hầu Đại Dũng cười lạnh hai tiếng,
- Chủ ý ta xem như nghĩ ra được , một câu, mọi người có nguyện ý làm hay không ? Có dám mạo hiểm như vậy hay không?
Không khí lại nặng nề xuống.
Nói trắng ra là, chính mình chẳng qua là mấy đại côn đồ mà thôi, loại khả năng chuyện bỏ mệnh này , sau này có thể chưa từng trải qua, hiện giờ lại muốn cùng vong mạng chân chính này đi làm, ai trong lòng không sợ hãi? Không sợ hãi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.