Chương 78: Đến rồi
Hải Đồng
12/04/2013
Nói không khách khí chút nào, là một phó tỉnh trưởng thường vụ chuyên quản việc chi tiêu, mỗi món tiền qua tay Lý Trường Giang đều không dưới mấy chục triệu, hôm nay lại vì một tiểu thương tổng tài sản không quá hai ba triệu mà phải đến cầu xin, Lý Trường Giang trong lòng thấy cực kì hoang đường:
- Lẽ nào bây giờ phó tỉnh trưởng thường vụ đều không đáng giá đến thế? Bất luận thế nào, ta cũng là một thành viên trong tỉnh ủy.
- Chú hai …
Ý thức được chú mình đang nghĩ gì, Lý Tuyết Âm không khỏi có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói:
- Không phải chuyện tình cảm, là thế này, chú nghe cháu nói, hôm qua trên phố anh ấy gặp một người dùng dao kè vào cổ người khác, sau đó…
Đầu bên kia điện thoại, cùng với tiếng kể lại của Lý Tuyết Âm, bắt đầu là một tên thanh niên mặt mũi đáng ngờ, dần dần, sắc mặt biến đổi:
- Chó điên, lí luận à?
Nghe ra lại thấy rất thú vị…
- Được rồi, Tuyết Âm, chú biết rồi, hôm nay chú sẽ điện cho ông cụ bên nhà.
Đợi Lý Tuyết Âm kể xong, Lý Trường Giang trịnh trọng bảo.
Nói xong, Lý Trường Giang không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Tuyết Âm à, chú biết chuyện lần này đã làm khó cháu…có điều cháu yên tâm, chỉ cần có cách thay đổi được tình hình trong nhà bây giờ, chú chắc chắn sẽ ủng hộ cháu lựa chọn hạnh phúc của bản thân.
Nghe được những lời này của Lý Trường Giang, Lý Tuyết Âm hai mắt đỏ hoe, nước mắt từ hai khóe lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nói:
- Chú hai, cảm ơn chú!
- Khách sáo gì chứ, dù thế nào thì chúng ta vẫn là người một nhà đúng không?
Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ gia tộc đang lâm phải, Lý Trường Giang trong lòng cũng có chút áp lực, tuy rằng đây là số mệnh tồn vong gia thế nhưng nếu đặt vào mười năm trước, không, cho dù là năm năm trước, ai dám đánh tiếng gây sức ép con gái họ Lý nhà chúng ta? Nói đi nói lại, còn không phải là những tên này biết Lý lão gia mắc một trận trọng bệnh, sắp không xong rồi?
- Đúng rồi chú hai, hôm qua cháu gặp tiểu tử nhà đó rồi.
Đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Lý Tuyết Âm ấm ức nói:
- Nói với cháu những lời chẳng dễ nghe chút nào.
- Gì cơ?!
Giọng điệu của Lý Trường Giang đột nhiên trầm hẳn xuống:
- Bọn chúng, quá đáng rồi! Khinh người quá mức! Lẽ nào nhà họ Lý nhất định xong đời?!
- Chuyện này đã có chú và cha cháu gánh vác, cháu không cần phải lo nghĩ.
Nghĩ đến việc đứa cháu gái mình ngay cả ra ngoài giải khuây cũng bị người theo dõi, cơn bực trong lòng Lý Trường Giang lập tức bốc lên!
- Xem ra, một số kẻ đã thực sự xem nhà họ Lý chúng ta không ra gì rồi, loại người đó cũng có thể qua đây gây áp lực.
Vốn dĩ trong lòng Lý Trường Giang còn có chút do dự. Sau khi nghe Lý Tuyết Âm nói chuyện này, trong lòng lập tức hạ ngay quyết định.
…
Trương Anh Duệ chắc không biết những chuyện này, vốn dĩ cậu bảo với Lý Tuyết Âm có chuyện quay về một lát thực chất chỉ là viện cớ từ chối khéo, chẳng ngờ công ty lại có chuyện thật. Lô hàng lần trước mình đi Kiệt Thạch tổ chức chẳng ngờ lại đến trước. Cả thảy mười xe, hàng được gói ghém cẩn thận trong mười thùng gỗ, một chuyến xe hàng không từ chỗ Kiệt Thạch tới.
- Ông chủ đến rồi ạ?
Triệu Quảng Thành đang chỉ huy dỡ hàng ở kho trông thấy Trương Anh Duệ đến mặt mũi hớn hở.
- Những xe này chúng tôi đều không hiểu, còn đang phát bực làm thế nào để thử tính năng của chúng.
- Cái này để tôi.
Trương Anh Duệ vui vẻ lập tức phân công nhiệm vụ.
- Anh Triệu, anh chỉ huy mọi người dỡ mười xe xuống, sau đó cử người đến trạm xăng mua xăng về đây.
- Okie ngay! Triệu Quảng Thành gật đầu, vội vàng dặn dò người làm.
Thực lòng mà nói, Triệu Quảng Thành hơi chút e ngại. Chiếc xe này hơn hai ba mươi nghìn, nếu thật có trục trặc gì, người bình thường đền sao nổi. Ngay đến những công nhân làm việc ở đây cũng đều phải cẩn thận, xe máy trong xưởng thông thường cũng mấy nghìn một con, đắt hơn nữa thì một vạn. Mười con xe ở đây, sơ sơ cũng phải hơn hai trăm nghìn, chẳng may không cẩn thận va phải, một tháng lương đi tong chưa chắc đã xong.
Sau hai tiếng, mười chiếc xe máy được lấy ra từ thùng gỗ, được sắp đặt cẩn thận trong kho Hồng Thái Dương.
Đẹp ! Đẹp thật! Kiểu dáng tinh tế, thiết kế gọn mắt, quả đúng là đỉnh cao cho phong cách xe máy hiện đại.
Nhìn mười con xe dàn hàng ngay ngắn, Trương Anh Duệ chìm đắm mê mẩn. Mười con xe trông như mười nàng công chúa kiêu kì, kiêu sa và trang nghiêm đứng trước mặt mình.
- Đẹp quá!
Đến Trương Anh Duệ còn chìm đắm mê mẩn, huống chi là những nhân viên trước giờ chưa từng trông thấy một lô xe máy nhập khẩu. Mọi người đều túm tụm vây quanh mười chiếc xe, xuýt xoa khen ngợi, muốn chạm tay vào một cái nhưng lại không dám, sợ tay mình dơ làm bẩn “lớp quần lụa bóng bẩy của nàng công chúa”.
Trương Anh Duệ thấy với những dân chơi xe mà nói, được cưỡi thử những con xe này quả là một niềm hạnh phúc lớn lao. Nhưng giờ, đủ tư cách để phóng lên những siêu xe này, chắc cũng chỉ có mình Trương Anh Duệ mà thôi…những vị nhân viên ồn ào nãy giờ tuy rằng ai nấy cũng mắt sáng long lanh khi trông thấy xe nhưng bọn họ có đủ sức thử nghiệm tính năng của mấy em này? Còn chưa nói trước giờ bọn họ chưa từng có kinh nghiệm đi xe máy cấp lít, Trương Anh Duệ có dám liều cho bọn họ đi thử hay không. Cứ cho là Trương Anh Duệ dám, bọn họ cũng không dám.
Vẫn câu nói đó, nếu chẳng may làm hỏng chút nào, tiền lương một tháng cũng không đủ để đền.
- Ting ting ting…
Điện thoại của Trương Anh Duệ bỗng nhiên đổ chuông.
Rút điện thoại ra, ấn nút.
- Giám đốc, mọi người phát tài rồi.
Trương Anh Duệ cười nói.
- Phát tài phát tài, mọi người cùng phát tài.
Đầu dây bên kia điện thoại cũng vui mừng không kém
- Lão đệ, nhận được xe rồi chứ?
- Nhận được rồi.
Trương Anh Duệ tươi rói gật đầu:
- Chất lượng của xe đều rất ổn, giờ đang chuẩn bị thử xe đây, anh yên tâm đi, chờ xe thử xong rồi tôi sẽ đánh tiền qua cho anh.
- Cái này không vội, lão đệ là người thế nào anh còn không rõ sao, mấy cái xe thôi mà.
Thi Quang haha cười
- Anh điện thoại là muốn nói với chú một chuyện khác. Năm cái biển số xe mà chú cần, anh làm cho chú xong rồi. Biển thật số đẹp, điều tra được trong phạm vi toàn quốc, bảo đảm miễn chê. Đương nhiên chú thừa biết, những biển này không thể đeo số báo danh tỉnh chú, vì chỗ chú kiểm tra rất ngặt.
- Vâng đệ biết!
Trương Anh Duệ gật gù
- Lão huynh vất vả rồi.
- Khách sáo gì chứ.
Nghe được thông tin chuẩn xác từ chỗ Trương Anh Duệ, Thi Quang như mở cờ trong bụng.
- Được rồi, nói với chú chuyện này thôi, hết chuyện rồi, tôi cúp máy đây.
Cúp máy xong, Trương Anh Duệ không nhịn nổi cười. Con người này, thúc người ta trả tiền cho mình còn phải bài bản trình độ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.