Chương 77: Trình Giảo Kim
Hải Đồng
12/04/2013
- Ừm, vào ngày hôm qua, chính là sau khi tôi từ nơi này trở về, vừa mới đi tới chỗ trung tâm mua sắm huyện...
Trương Anh Duệ hắng giọng một cái, đem chuyện ngày hôm qua chính mình nhìn thấy, sinh động như thật thuật lại cho Lý Tuyết Âm.
- Xem ra người thành thật cũng không thể bắt nạt coi thường…
Nghe Trương Anh Duệ nói xong tiền căn hậu quả của chuyện này, Lý Tuyết Âm cười lắc đầu, giữa lông mày tựa hồ như có suy nghĩ gì,
- Chẳng thể trách mọi người đều nói thực tức giận Phật cũng có hỏa.
- Còn không phải là đạo lý này sao, tục ngữ nói đúng, vượt qua nỗi sợ, sợ không muốn sống. Người thành thật nếu không muốn sống, không người nào không sợ…
Trương Anh Duệ nói cho Lý Tuyết Âm:
- Tôi cảm thấy được loại chuyện này, không chỉ là áp dụng trong những người dân bình thường, về chính trị cũng áp dụng, giống như là Mĩ, cả ngày coi thường cái này khi dễ cái kia, ai không sợ, nhưng kết quả, mọi người không sợ nữa...
Lý Tuyết Âm lặng đi một chút, không khỏi cắn môi: nàng hiểu được ý tứ của Trương Anh Duệ, nhưng... Chỉ dùng lý do này mà thuyết phục người bảo thủ này? Lý Tuyết Âm không cảm giác mình có nắm chắc cái kia.
- Đúng rồi, tôi chợt nhớ tới một danh nhân lịch sử.
Trương Anh Duệ nhìn Lý Tuyết Âm liếc mắt một cái, cười nói.
- Hả... Ai cơ?
Lý Tuyết Âm lặng đi một chút, rồi mới lên tiếng.
- Trình Giảo Kim bản phủ tam đại danh lừng lẫy.
- Trình Giảo Kim?
Lý Tuyết Âm không biết rõ Trương Anh Duệ lúc này nói ra Trình Giảo Kim là có ý gì, chân mày chau lại không khỏi mỉm cười nói.
- À, lại nói tiếp Trình Giảo Kim cái tên kia tuyệt đối là cái lão yêu tinh, làm Đường triều loạn lạc sau khi bình ổn mọi người đều tự phong hầu, thì Trình Giảo Kim cả ngày hoành hành ngang ngược hung hăng càn quấy vô cùng, cả một Hỗn Thế Ma Vương, ngay lúc đó trong thành Trường An ai cũng không dám gây chuyện với hắn, ngay cả Lý Thế Dân đều nể ba phần người xấu này. Cũng khá kì quái, lúc trước Lăng Yên, giữa hai mươi bốn công thần, thì Trình gia rất tốt, nếu không phải sau khi Trình Giảo Kim chết mấy người con trai của hắn kia khinh suất, Trình gia cũng hoàn toàn không đến bướcsuy tàn.
- Trình Giảo Kim?
Lý Tuyết Âm ánh mắt tự nhiên rất nhanh chớp vài cái: cách làm hoành hành ngang ngược của Trình Giảo Kim này, và người thành thật kia hắn vừa mới nói lúc lấy đao chém người trái lại rất giống nhau.
- Ồ, chính là lão yêu tinh này, tôi cảm thấy được có câu nói kỳ thật rất thích hợp người nầy, người khác cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu.
Trương Anh Duệ cười gật đầu:
- Lại nói tiếp, bọn người kia cũng có thể dùng 'Chó điên' để hình dung, lý niệm hưng phấn của bọn hắn, tôi cảm thấy được thật là có thể dùng lý luận 'Chó điên' để hình dung.
Lý Tuyết Âm khẽ cau mày, hiển nhiên đang suy tư đến lời nói của Trương Anh Duệ, hai người trầm mặc, bên trong gian phòng không khí bắt đầu thoáng xuất hiện một chút thay đổi.
Nói nói tới đây là xong, tất cả mọi người là người thông minh, đều hiểu rõ lời nói này của Trương Anh Duệ là có ý gì: ngày hôm qua ngươi không phải hỏi ta tiểu muội kia của ngươi gia tộc gặp phải vấn đề có con đường gì giải quyết, biện pháp này ta đã đưa ra rồi, về gia tộc của tiểu muội kia của ngươi có phải nguyện ý làm như vậy hay không, có dám dùng biện pháp này hay không, thì phải là vấn đề của cô ấy.
Nhưng rất rõ ràng, Lý Tuyết Âm cũng là có chút động tâm.
Đúng vậy, nếu lần này cái gia tộc "Tiểu tỷ muội" kia của mình thật sự dám quơ lấy dao găm cùng cái kia có gan ngấp nghé liều mạng gia tộc của chính mình, nghĩ đến gia tộc kia sẽ lùi bước hay không? Nếu sau khi bọn hắn lùi bước, gia tộc "Tiểu tỷ muội" kia của mình lại học cách làm của Trình Giảo Kim Trình lão yêu tinh, ngoại trừ ôm chặt đùi, giương nanh múa vuốt một chút, ngang ngược càn rỡ một chút, làm cho người ta cảm thấy được chọc người nầy lấy được tổn thất lớn hơn...
- Bang bang bang...
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mới cảm thấy càng ngày càng không thoải mái, Trương Anh Duệ nhẹ nhàng thở một hơi: vừa rồi cái cảm giác kia, thật không tốt.
Tiếng đập cửa đánh thức Lý Tuyết Âm vừa rồi lâm vào trầm tư , vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi thế nhưng ở trước mặt người này thất thần, Lý Tuyết Âm không khỏi có chút thẹn thùng, che dấu giống như khẽ ho nhẹ:
- Vào đi.
- Lý tiểu thư, bữa sáng của cô.
Giám đốc Tống có chút kỳ quái nhanh chóng nhìn lướt qua không khí tựa hồ có chút không đúng lắm với Trương Anh Duệ cùng Lý Tuyết Âm hai người, lại vội vàng cúi đầu, nói nhẹ.
Giám đốc Tống này hiển nhiên là người có ý chí, biết phần bữa sáng này là cho Trương Anh Duệ , trọng lượng rõ ràng hơn phần của Lý Tuyết Âm kia, không chỉ có có một tiểu long bao, lại vẫn so với phần bữa sáng kia của Lý Tuyết Âm mà lấy ra hai quả trứng muối nóng hôi hổi.
- Ừm, vất vả ông rồi.
Lý Tuyết Âm gật gật đầu.
Giám đốcTống thực biết điều, được Lý Tuyết Âm khen ngợi, vẻ mặt cao hứng, lập tức nói,
- Chúc cô ăn ngon miệng, có cái gì cần, cô cứ gọi tôi.
Trương Anh Duệ người nầy tựa hồ không biết cái gì gọi là khách khí, thuần thục đem phân bữa sáng của mình xử lý gọn, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng của mình, nói với Lý Tuyết Âm:
- Tuyết Âm, tôi chợt nhớ tới đến trong công ti còn có chút việc, phải đi về xử lý một chút, bên này khi nào cô muốn đi ra ngoài liền gọi điện thoại cho tôi.
- Tốt, tôi đây sẽ không tiễn .
Đối với Trương Anh Duệ "Biết chuyện biết điều", Lý Tuyết Âm càng ngày hài lòng, người này thật sự là khiến mình giật mình, biết mình đã biết một điều tốt như vậy xoay chuyển chính mình biện pháp "Tiểu tỷ muội" , khẳng định phải cùng mình "Tiểu tỷ muội" khai thông một chút, lập tức liền khách khí tránh .
Về cái gọi là lâm thời nhớ tới trong công ti có chuyện gì, Lý Tuyết Âm sẽ không tin tưởng, chuyện đại sự cũng không có trọng yếu hơn mình?
- Đưa tiễn đi, đưa tôi đến trước cửa cũng tốt mà, làm cho người ta có mặt mũi.
Trương Anh Duệ cợt nhả nói.
- Sướng nhỉ! Cút nhanh lên đi!
Đối với sự bại hoại của Trương Anh Duệ, Lý Tuyết Âm sớm có nhận thức, nghe nói như thế, không chút khách khí vứt cho Trương Anh Duệ một cái lườm: loại này, cho hắn một cây thang hắn liền dám trèo lên đầu, cần kiên quyết hơn.
Trương Anh Duệ cười ha ha bỏ đi, Trương Anh Duệ vừa mới đi, Lý Tuyết Âm ngẫm nghĩ, luôn mãi châm chước một phen, cầm lấy di động thông qua một cái mã số:
- Alo, Nhị thúc, cháu là Tuyết Âm, chú hiện đang bận sao?
- Tuyết Âm à?
Trong điện thoại một cái hơi của một người đàn ông mỏi mệt phát ra:
- Tạm được, không bận quá. Có chuyện gì nói đi? Đúng rồi, ở dưới đó chơi vui vẻ chứ?
- Ha ha... Nhị thúc, vừa rồi cháu nghe vị bằng hữu củ cháu nói ngày hôm qua cậu ta gặp được một sự kiện, là có chuyện như vậy...
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại, nghe vậy không khỏi nhíu mày, hơi có chút dở khóc dở cười,
- Tuyết Âm, không phải Nhị thúc nói cháu, nhưng cháu nói chuyện với người bằng hữu kia, cũng không cần nói đến chuyện nhà ta như vậy chứ?
Đường đường là thường vụ phó tỉnh trưởng mà nghe một thương nhân nho nhỏ nói, Lý Trường Giang cảm thấy được mình bất luận như thế nào đều không muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.