Chương 237: Đồng liêu
Hải Đồng
06/09/2013
- Xin hỏi ngài tìm ai?
Dương Lâm cảnh giác nhìn hai người trẻ tuổi ngoài cửa, thông qua bộ đàm ở cổng hỏi.
- Xin chào, là bạn cùng học Dương Lâm phải không? Chúng ta đều là người của huyện trấn, đây là thẻ công tác của chúng ta
Trương Anh Duệ lấy ra thẻ công tác của mình dơ lên trước camera gác cổng, để Dương Lâm nhìn rõ ràng 1 lúc rồi thu hồi lại
- Là thế này, chúng ta thông qua tư liệu công bố tốt nghiệp của đại học Lỗ Nam năm nay có một chút hiểu biết đối với Dương Lâm đồng học, đối với sự phát triển kinh tế của phương trấn sẽ có tác dụng nhất định, hiện tại trấn chúng ta đang khan hiếm nhân tài, ta đại biểu cho đảng ủy cùng trấn cùng chính phủ đến mời Dương Lâm đồng học tới làm việc tại trấn chúng ta.
Nói xong TAD vẫy tay, phía sau Lý Đông Hạ bước lên phía trước đem 1 cái cặp nhỏ đưa cho TAD.
TAD lấy từ trong cặp ra một chồng văn kiện, phong trên cùng có dòng chữ thật to” Thư mời đảm nhiệm chức vụ” ba chữ.
- Đây là tính toán của các ngươi… Thông báo tuyển dụng ta?
Dương Lâm nhìn thấy TAD trong tay cầm là thư mời đảm nhiệm chức vụ, không khỏi đau đầu: tại sao chuyện này lại không giống như cậu nói với ta nhỉ? Không phải là nịnh bợ mình sao, làm sao lại thành thông báo tuyển dụng?
Nàng đương nhiên biết hai người kia là ai, lúc trước cậu có điện thoại cho mình nói một chút về việc này: có hai người dưới trấn muốn tới thuyết phục mình đến làm việc tại chỗ bọn họ, trong đó có một người ko phải trẻ tuổi mà, mà là nhiều tuổi, còn có một phó trấn trưởng.
Đối với những người này, Dương Lâm rất là khing thường, nói thế nào cũng là người đường đường chính chính tốt nghiệp đại học chính quy, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường gia đình công chức, Dương Lâm đương nhiên ý thức được việc làm của những người này: còn không phải là vì nịnh bợ mẹ mình sao? Nịnh bợ mẹ đúng vậy, muốn mình đến để bộ mặt thị trấn đi lên ư? Hừ! Bổn cô nương liền không theo xem sao?
Chẳng qua trong lòng, Dương Lâm có chút tò mò đối với vị phó trấn trưởng hơn hai mươi tuổi chưa kết hôn, mấy năm nay, theo đề xướng trẻ hóa đội ngũ cán bộ mạnh mẽ của trung ương, khắp nơi trong cả nước đã dề bạt không ít cán bộ trẻ tuổi, nhưng, hơn hai mươi tuổi, chưa kết hôn cũng vậy mà đã là một người nắm quyền, vẫn là rồng phượng trong bầy người, nếu là trong tỉnh hoặc là cấp lãnh đạo cục phòng môn phụ cấp thì cũng thôi, loại việc này cũng không hiếm thấy, nhưng nếu là ở một làng quê thị trấn quyền phó trấn trưởng thì đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Cho nên lúc này, Dương Lâm rất cảnh giác, không khỏi thông qua camera gác cổng đánh giá một chút TAD, trong lòng không khỏi có chút thất vọng: người trẻ tuổi kia, thoạt nhìn có vẻ cũng không có gì đặc biệt!
- Vâng, đúng vậy
TAD liên tục gật đầu đáp lời, khuôn mặt cười tựa một đóa hoa
- Trấn chúng ta là một trong những nơi kinh tế tốt nhất trong các thị trấn, mấy năm nay, thị trấn quy hoạch ngày càng không theo kịp tốc độ phát triển kinh tế, khoogn chỉ có thế, vốn quy hoạch của trấn đã tạo thành sự kiềm chế đối với việc phát triển kinh tế. Đảng úy chấn cùng chính phủ luôn luôn muốn thông qua một cách giải quyết hợp lý, vấn đề này, rất muốn thông qua Dương Lâm đồng học người tốt nghiệp ngành quy hoạch của đại học Lỗ Nam tìm ra một phương án độc đáo, vì vậy ta chịu sự ủy thác của đảng ủy trấn cùng chình phủ, đi mời người tới làm việc tại trấn.
TAD không hề biết mình vừa từ cục dân chính đi ra, liền bị tên Khương Minh kia “Bán đứng”, cũng may TAD lúc ấy không nói rõ kế hoạch “Lâm thời công”, nếu không lần này mời Dương Lâm đến trấn làm bản quy hoạch càng không dễ… Việc này chẳng khác nào nhắc cho người ta biết, phương trấn muốn làm kế hoạch” quy hoạch”, chẳng lẽ huyện lý nhiều cơ quan như vậy không làm được sao?
Năm nay, không biết ai so với ai là ngốc, một vị công chúa như vậy chịu đựng làm việc tại địa bàn của mình dĩ nhiên sẽ mang đến cho mình nhiều phiền toái, có thể mang đến phiền toái, nhưng chẳng phải cũng mang đến nhiều điều tốt sao?Có không ít người chú ý tới Dương Lâm, chẳng qua nhất thời còn chưa có biện pháp nào tốt mà thôi, nếu bị bọn người kia tranh dành, TAD cũng sẽ tuyệt đối không đùa dỡn.
- Haha…
Được người khác khen tặng, Dương Lâm trong lòng rất là thoải mái, trên mặt không tự chủ nở một nụ cười
- Không nghĩ tới các ngươi là cán bộ chính phủ nhưng tài cán nói chuyện với nhân dân cũng rất tốt.
Biết vị này chính là xuất thân trong gia đình quan lại, trong lời nói có vẻ giả tạo, TAD không nắm chắc không nói, y cười
- Không nói đến những đạo lý vì nhân dân phục vụ, ta nói một câu thật lòng,đây không phải là một thành tựu chính trị sao, làm quan có mấy người, không muốn vét chiến tích? Huống hồ lão bách tính cũng từ đó mà hưởng lợi, điều này có nghĩa là tốt cho ta tốt cho tất cả mọi người.
- Phì
Dương Lâm cuối cùng bật cười
- Thực chưa thấy aid a mặt dầy như ngươi.
- Da mặt không dầy có thể làm quan sao?
TAD cười cười chỉ chỉ camera
- Chúng ta có thể vào trong gặp mặt nói chuyện không? Nói chuyện qua cái đồ chơi trẻ con này rất là khó chịu… Nếu không tin, ta có thể báo số thẻ công tác, ngươi có thể điện thoại đến tổ chức quản lý cán bộ bình huyện kiểm tra một chút.
Hiện tại, trong lòng TAD đã nắm chắc tới 90% có thể thuyết phục Dương Lâm tới thị trấn làm việc.
Quả nhiên, lời TAD vừa nói ra, Dương Lâm hơi do dự một chút, rồi mở cửa… Nha đầu tự nhủ trong lòng, trước hết nghe hắn nói thế nào đã, dù thế nào đi nữa hắn cũng là cấp dưới của mẹ mình, làm sao dám không phải với mình.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không ý thức được, ý tưởng trong lòng mình, so với một giờ trước, khi nhận điện thoại đã khác nhau hoàn toàn, tuy rằng trong lòng như trước vẫn cho rằng người này vì mẹ mình mà tìm đến mình, nhưng nay ngoài suy nghĩ, người này vì mẹ mình mà đến, cũng có một chút nhân tố ảnh hưởng là năng lực bản thân mình mà hắn tới đây… Loại suy nghĩ vì năng lực bản thân mình mà tới càng làm cho Dương Lâm cảm thấy trong lòng thoải mái, tối thiểu trong lòng nàng đã có chút cảm giác, người ta là vì khả năng của mình mà tới, mà không phải vì mẹ là huyện trưởng.
Cũng không lạ khi Dương Lâm trong lòng có suy nghĩ như vậy, vừa mới tốt nghiệp, ai không có khát vọng, đem sở học của mình tìm một khối bản vẽ tận tình múa bút vẽ lên ý tưởng? Ít nhiều vì nhiệt huyết của một sinh viên mới tốt nghiệp, lòng tràn ngập lý tưởng, lập chí không dựa vào quan hệ trong gia đình, dựa vào đôi tay của mình dốc sức xây dựng một tương lai xán lạn? Chẳng qua, sự thật thì xã hội này, luôn làm cho họ đầu rơi máu chảy.
Dương Lâm cảnh giác nhìn hai người trẻ tuổi ngoài cửa, thông qua bộ đàm ở cổng hỏi.
- Xin chào, là bạn cùng học Dương Lâm phải không? Chúng ta đều là người của huyện trấn, đây là thẻ công tác của chúng ta
Trương Anh Duệ lấy ra thẻ công tác của mình dơ lên trước camera gác cổng, để Dương Lâm nhìn rõ ràng 1 lúc rồi thu hồi lại
- Là thế này, chúng ta thông qua tư liệu công bố tốt nghiệp của đại học Lỗ Nam năm nay có một chút hiểu biết đối với Dương Lâm đồng học, đối với sự phát triển kinh tế của phương trấn sẽ có tác dụng nhất định, hiện tại trấn chúng ta đang khan hiếm nhân tài, ta đại biểu cho đảng ủy cùng trấn cùng chính phủ đến mời Dương Lâm đồng học tới làm việc tại trấn chúng ta.
Nói xong TAD vẫy tay, phía sau Lý Đông Hạ bước lên phía trước đem 1 cái cặp nhỏ đưa cho TAD.
TAD lấy từ trong cặp ra một chồng văn kiện, phong trên cùng có dòng chữ thật to” Thư mời đảm nhiệm chức vụ” ba chữ.
- Đây là tính toán của các ngươi… Thông báo tuyển dụng ta?
Dương Lâm nhìn thấy TAD trong tay cầm là thư mời đảm nhiệm chức vụ, không khỏi đau đầu: tại sao chuyện này lại không giống như cậu nói với ta nhỉ? Không phải là nịnh bợ mình sao, làm sao lại thành thông báo tuyển dụng?
Nàng đương nhiên biết hai người kia là ai, lúc trước cậu có điện thoại cho mình nói một chút về việc này: có hai người dưới trấn muốn tới thuyết phục mình đến làm việc tại chỗ bọn họ, trong đó có một người ko phải trẻ tuổi mà, mà là nhiều tuổi, còn có một phó trấn trưởng.
Đối với những người này, Dương Lâm rất là khing thường, nói thế nào cũng là người đường đường chính chính tốt nghiệp đại học chính quy, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường gia đình công chức, Dương Lâm đương nhiên ý thức được việc làm của những người này: còn không phải là vì nịnh bợ mẹ mình sao? Nịnh bợ mẹ đúng vậy, muốn mình đến để bộ mặt thị trấn đi lên ư? Hừ! Bổn cô nương liền không theo xem sao?
Chẳng qua trong lòng, Dương Lâm có chút tò mò đối với vị phó trấn trưởng hơn hai mươi tuổi chưa kết hôn, mấy năm nay, theo đề xướng trẻ hóa đội ngũ cán bộ mạnh mẽ của trung ương, khắp nơi trong cả nước đã dề bạt không ít cán bộ trẻ tuổi, nhưng, hơn hai mươi tuổi, chưa kết hôn cũng vậy mà đã là một người nắm quyền, vẫn là rồng phượng trong bầy người, nếu là trong tỉnh hoặc là cấp lãnh đạo cục phòng môn phụ cấp thì cũng thôi, loại việc này cũng không hiếm thấy, nhưng nếu là ở một làng quê thị trấn quyền phó trấn trưởng thì đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Cho nên lúc này, Dương Lâm rất cảnh giác, không khỏi thông qua camera gác cổng đánh giá một chút TAD, trong lòng không khỏi có chút thất vọng: người trẻ tuổi kia, thoạt nhìn có vẻ cũng không có gì đặc biệt!
- Vâng, đúng vậy
TAD liên tục gật đầu đáp lời, khuôn mặt cười tựa một đóa hoa
- Trấn chúng ta là một trong những nơi kinh tế tốt nhất trong các thị trấn, mấy năm nay, thị trấn quy hoạch ngày càng không theo kịp tốc độ phát triển kinh tế, khoogn chỉ có thế, vốn quy hoạch của trấn đã tạo thành sự kiềm chế đối với việc phát triển kinh tế. Đảng úy chấn cùng chính phủ luôn luôn muốn thông qua một cách giải quyết hợp lý, vấn đề này, rất muốn thông qua Dương Lâm đồng học người tốt nghiệp ngành quy hoạch của đại học Lỗ Nam tìm ra một phương án độc đáo, vì vậy ta chịu sự ủy thác của đảng ủy trấn cùng chình phủ, đi mời người tới làm việc tại trấn.
TAD không hề biết mình vừa từ cục dân chính đi ra, liền bị tên Khương Minh kia “Bán đứng”, cũng may TAD lúc ấy không nói rõ kế hoạch “Lâm thời công”, nếu không lần này mời Dương Lâm đến trấn làm bản quy hoạch càng không dễ… Việc này chẳng khác nào nhắc cho người ta biết, phương trấn muốn làm kế hoạch” quy hoạch”, chẳng lẽ huyện lý nhiều cơ quan như vậy không làm được sao?
Năm nay, không biết ai so với ai là ngốc, một vị công chúa như vậy chịu đựng làm việc tại địa bàn của mình dĩ nhiên sẽ mang đến cho mình nhiều phiền toái, có thể mang đến phiền toái, nhưng chẳng phải cũng mang đến nhiều điều tốt sao?Có không ít người chú ý tới Dương Lâm, chẳng qua nhất thời còn chưa có biện pháp nào tốt mà thôi, nếu bị bọn người kia tranh dành, TAD cũng sẽ tuyệt đối không đùa dỡn.
- Haha…
Được người khác khen tặng, Dương Lâm trong lòng rất là thoải mái, trên mặt không tự chủ nở một nụ cười
- Không nghĩ tới các ngươi là cán bộ chính phủ nhưng tài cán nói chuyện với nhân dân cũng rất tốt.
Biết vị này chính là xuất thân trong gia đình quan lại, trong lời nói có vẻ giả tạo, TAD không nắm chắc không nói, y cười
- Không nói đến những đạo lý vì nhân dân phục vụ, ta nói một câu thật lòng,đây không phải là một thành tựu chính trị sao, làm quan có mấy người, không muốn vét chiến tích? Huống hồ lão bách tính cũng từ đó mà hưởng lợi, điều này có nghĩa là tốt cho ta tốt cho tất cả mọi người.
- Phì
Dương Lâm cuối cùng bật cười
- Thực chưa thấy aid a mặt dầy như ngươi.
- Da mặt không dầy có thể làm quan sao?
TAD cười cười chỉ chỉ camera
- Chúng ta có thể vào trong gặp mặt nói chuyện không? Nói chuyện qua cái đồ chơi trẻ con này rất là khó chịu… Nếu không tin, ta có thể báo số thẻ công tác, ngươi có thể điện thoại đến tổ chức quản lý cán bộ bình huyện kiểm tra một chút.
Hiện tại, trong lòng TAD đã nắm chắc tới 90% có thể thuyết phục Dương Lâm tới thị trấn làm việc.
Quả nhiên, lời TAD vừa nói ra, Dương Lâm hơi do dự một chút, rồi mở cửa… Nha đầu tự nhủ trong lòng, trước hết nghe hắn nói thế nào đã, dù thế nào đi nữa hắn cũng là cấp dưới của mẹ mình, làm sao dám không phải với mình.
Tiểu nha đầu hoàn toàn không ý thức được, ý tưởng trong lòng mình, so với một giờ trước, khi nhận điện thoại đã khác nhau hoàn toàn, tuy rằng trong lòng như trước vẫn cho rằng người này vì mẹ mình mà tìm đến mình, nhưng nay ngoài suy nghĩ, người này vì mẹ mình mà đến, cũng có một chút nhân tố ảnh hưởng là năng lực bản thân mình mà hắn tới đây… Loại suy nghĩ vì năng lực bản thân mình mà tới càng làm cho Dương Lâm cảm thấy trong lòng thoải mái, tối thiểu trong lòng nàng đã có chút cảm giác, người ta là vì khả năng của mình mà tới, mà không phải vì mẹ là huyện trưởng.
Cũng không lạ khi Dương Lâm trong lòng có suy nghĩ như vậy, vừa mới tốt nghiệp, ai không có khát vọng, đem sở học của mình tìm một khối bản vẽ tận tình múa bút vẽ lên ý tưởng? Ít nhiều vì nhiệt huyết của một sinh viên mới tốt nghiệp, lòng tràn ngập lý tưởng, lập chí không dựa vào quan hệ trong gia đình, dựa vào đôi tay của mình dốc sức xây dựng một tương lai xán lạn? Chẳng qua, sự thật thì xã hội này, luôn làm cho họ đầu rơi máu chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.