Chương 238: Hóa ra là người quen
Hải Đồng
06/09/2013
Bao nhiêu là nhiệt huyết vì là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tràn ngập trong lòng lý tưởng và khát vọng, cần phải bằng chính đôi bàn tay của mình để làm lên tiền đồ, tương lai xán lạn? chẳng qua chỉ là tiếc nuối cái xã hội luôn phải làm cho bọn họ phải máu chảy đầu rơi, sau khi được thức tỉnh muốn không dựa dẫm vào cha mẹ dốc sức vì tương lai rốt cuộc khó khăn đến mức nào đây.
Đầu năm tốt nghiệp các bạn học sinh phải tìm đến một đơn vị xin thực tập, Dương Lâm thấy rất nhiều bạn học mới bắt đầu đã rất là hăng hái thề là bằng đôi bàn tay của mình sẽ xông lên giành lấy một mảnh thiên hạ, cuối cùng cũng không bao giờ dựa dẫm vào cha mẹ mình. Một năm trở lại đây cũng không phải là Dương Lâm không làm việc, có thể đang lúc làm việc thì biết được một người trong xã hội dốc sức làm thì khó khăn sẽ cỡ nào, chuyện làm quan này cho dù là không có bán chức nhân viên công vụ nhỏ thì sao thì sao có thể đem đầu óc của mình đi nâng cao lên được.
Cách đó không lâu, lúc chưa đến nửa năm có thể là hơn 5 tháng Dương Lâm đã hạ quyết tâm: tham gia cuộc thi nhân viên công chức năm nay.
Có thể nói đối với một sinh viên khoa Khoa học tự nhiên mà nói, thì cuộc thi nhân viên công vụ này chính là thuộc về ngành Khoa học xã hội đúng là cuộc thi này không dễ dàng gì.
Có thể nói đối với người trẻ tuổi nhất lại là Dương Lâm một người vừa mới bước ra khỏi cánh cổng trường Đại học lại càng không dễ dàng gì, mấy tháng đóng cửa học tập, Dương Lâm đã rục rịch chuẩn bị: tuy là quyết định tham gia cuộc thi công chức năm nay nhưng nếu như được thi vào lĩnh vực sở trường của mình thì đúng là hoàn mỹ.
Mà bây giờ, Trương Anh Duệ lại cho mình một cơ hội hiển nhiên như vậy.
- Được thôi.
Do dự một chút Dương Lâm nói với người gác cổng: cô ta cũng hiểu được, xác nhận thân phận của đối phương, hơn nữa lại là người mang thiện ý đến, nếu như cứ tiếp tục để họ đứng ngoài cửa thì đúng là không phải đạo đãi khách.
- Cậu là… cậu là…
Vừa mới đi vào phòng, Dương Lâm đã nhìn thấy ánh mắt của Lý Đông Hạ trợn tròn, ngón ta trắng muốt chỉ vào mặt Lý Đông Hạ, tỏ ra ngạc nghiên và vui mừng:
- Ngươi là Lý sư huynh?
Lý Đông Hạ gặp được bằng hữu cũng tỏ ra vui mừng khôn xiết:
- Hả, Dương Lâm? Đúng là cậu đó sao?
- ừ, là tôi đây.
Dương Lâm gật đầu liên tục, tỏ ra vô cùng vui sướng, tươi cười:
- Sư huynh, mấy năm nay anh đi đâu vậy? đang làm gì? Lúc vừa rồi nhìn qua gác cổng cao thấy anh hơi quen nhưng chỉ cho rằng có người giống thôi chứ không nghĩ lại là anh.
Mặc dù là song gác cổng cao nhưng vẫn nhìn được, trong lâu vũ hội người trong gia đình có thể thông qua hệ thống camera thấy người gác cổng nhưng những người gác cổng thì lại không thể nhìn thấy vào trong các hộ gia đình…loại camera gác cổng này có kĩ thuật cao, hơn nữa trong lúc nhất thời Dương Lâm lại thấy được hình như Lý Đông Hạ có vẻ rất quen, rồi không thấy đâu nữa cũng là chuyện bình thường.
Thấy Trương Anh Duệ nhìn bỗng nhiên Lý Đông Hạ tỉnh ngộ, vỗ đầu:
- Ồ, bây giờ cậu là nhân viên công chức? Trương Trấn Trường bây giờ là cậu? Chúc mừng cậu nhé nhưng Lý sư huynh, cậu phải nói để cho mọi người hâm mộ nhân viên công vụ mà lại trốn đi vui vẻ một chỗ, không có liên lạc gì với bạn bè, hơi quá đáng đấy nhé!
Nghe Dương Lâm hỏi câu này, Lý Đông Hạ sắc mặt tối sầm lại, có phải lần này Dương Lâm cao hứng ăn nói không cẩn thận lại chọc vào chỗ đau của hắn.Nhưng mấy năm trở lại đây ma luyện trong xã hội Lý Đông Hạ đã thấy nhiều rồi, nghĩ đến tầng quan hệ này mình tham gia cuộc thi công vụ cũng không có vấn đề gì quá lớn phải nghi ngờ… Cửa ải thi viết này đối với mình mà nói cho tới giờ cũng không có vấn đề gì.
Ý thức được điều này, vừa mới buồn bã nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều, trộm nhìn Trương Anh Duệ thấy hắn khẽ gật đầu, liền yên tâm cười nói:
- Hừ, công vụ viên gì chứ, mới vừa làm làm tạm , không nói đến mấy năm gần đây không được suôn sẻ nhưng thật ra cậu ấy à tiểu Lâm, trước kia đến giờ chúng tôi vẫn không biết cậu là đệ tử của quan chức, dấu kĩ quá đấy nha.
Đâu có? Nghe Lý Đông Hạ nói vậy, Dương Lâm sửng sốt: sao mà nghe thấy vị Lý sư huynh này nói dường như có ẩn tình gì khác nhỉ? Ông ta liền liếc nhìn Trương Anh Duệ.
Trương Anh Duệ không thể ngờ được mình và Dương Lâm lần đầu tiên gặp mặt lại thành ra như thế này… hình như Dương Lâm và thư kí mới của hắn có quen biết nhau? Hơn nữa nghe Lý Đông Hạ nói thì trước kia Dương Lâm ở trong trường học không có cố gắng, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến gia đình của cô ta thế nào? Thật là ngạc nghiên thế mà đầu năm nay đám con cháu quan chức cũng không có nhiều.
- Tôi nói nay, hai người vốn quen nhau hả?
Vỗn dĩ là tươi cười nhìn Trương Anh Duệ thì giờ phút này lại càng tươi cười hơn, có một tầng quan hệ như vậy không ngờ lại càng làm cho mình thêm phần chắc chắn:
- Ông chủ Hạ, không cho tôi giới thiệu một chút?
- Ha ha…
Lý Đông Hạ cười ngượng ngùng, vội vàng giải thích với Trương Anh Duệ:
- Dương Lâm là bạn học thời đại học của tôi, lúc tôi học hơn cô ấy hai khóa thì cô ấy mới là sinh viên năm nhất, tôi giúp cô ấy nhiều, sau đó quan hệ với mọi người cũng không tồi.
Nói mấy câu đơn giản rồi sau đó giới thiệu quan hệ của mình với Dương Lâm.
Dừng lại một chút, đối với ánh mắt tò mò của Dương Lâm, Lý Đông Hạ giới thiệu thân phận của Trương Anh Duệ với Dương Lâm:
- Vị này là xếp của tôi, Phó Trấn Trường Trương, là cán bộ nghiêm chỉnh của quốc gia.
Trương Anh Duệ gật đầu sau đó mới lên tiếng:
- Mặt khác, hai chúng tôi cũng là chỗ thân thích, tính ra thì tôi cũng hơi lớn tuổi hơn một chút.
- Như vậy sao?
Dương Lâm nhìn về phía Lý Đông Hạ, ánh mắt có vẻ như cười nhạo:
- Nói như vậy thì anh là anh còn không bằng một đệ đệ tốt?
- Hì hì…
Lý Đông Hạ cười cười, lời này cũng không quá, ông ta liền im lặng.
Cũng được, trái lại Dương Lâm lại rất hợp với Trương Anh Duệ, cô phán đoán, không phải mọi người đều cho rằng cái loại người kia ngang ngược, bổn cô nương đây là đệ nhất thái tử nữ nhưng thực ra trình độ cũng thấp, thấy vấn đề này khiến cho Lý Đông Hạ có vẻ hơi xấu hổ, ông ta vộ vàng nói xin lỗi:
- Ngại quá, chỉ là đùa một chút thôi mà… à đúng rồi Trấn Trường Anh Duệ, tôi còn có chút hứng thú có thể kể lại cho tôi nghe một chút về tình hình phương Trấn của các cậu không?
Đầu năm tốt nghiệp các bạn học sinh phải tìm đến một đơn vị xin thực tập, Dương Lâm thấy rất nhiều bạn học mới bắt đầu đã rất là hăng hái thề là bằng đôi bàn tay của mình sẽ xông lên giành lấy một mảnh thiên hạ, cuối cùng cũng không bao giờ dựa dẫm vào cha mẹ mình. Một năm trở lại đây cũng không phải là Dương Lâm không làm việc, có thể đang lúc làm việc thì biết được một người trong xã hội dốc sức làm thì khó khăn sẽ cỡ nào, chuyện làm quan này cho dù là không có bán chức nhân viên công vụ nhỏ thì sao thì sao có thể đem đầu óc của mình đi nâng cao lên được.
Cách đó không lâu, lúc chưa đến nửa năm có thể là hơn 5 tháng Dương Lâm đã hạ quyết tâm: tham gia cuộc thi nhân viên công chức năm nay.
Có thể nói đối với một sinh viên khoa Khoa học tự nhiên mà nói, thì cuộc thi nhân viên công vụ này chính là thuộc về ngành Khoa học xã hội đúng là cuộc thi này không dễ dàng gì.
Có thể nói đối với người trẻ tuổi nhất lại là Dương Lâm một người vừa mới bước ra khỏi cánh cổng trường Đại học lại càng không dễ dàng gì, mấy tháng đóng cửa học tập, Dương Lâm đã rục rịch chuẩn bị: tuy là quyết định tham gia cuộc thi công chức năm nay nhưng nếu như được thi vào lĩnh vực sở trường của mình thì đúng là hoàn mỹ.
Mà bây giờ, Trương Anh Duệ lại cho mình một cơ hội hiển nhiên như vậy.
- Được thôi.
Do dự một chút Dương Lâm nói với người gác cổng: cô ta cũng hiểu được, xác nhận thân phận của đối phương, hơn nữa lại là người mang thiện ý đến, nếu như cứ tiếp tục để họ đứng ngoài cửa thì đúng là không phải đạo đãi khách.
- Cậu là… cậu là…
Vừa mới đi vào phòng, Dương Lâm đã nhìn thấy ánh mắt của Lý Đông Hạ trợn tròn, ngón ta trắng muốt chỉ vào mặt Lý Đông Hạ, tỏ ra ngạc nghiên và vui mừng:
- Ngươi là Lý sư huynh?
Lý Đông Hạ gặp được bằng hữu cũng tỏ ra vui mừng khôn xiết:
- Hả, Dương Lâm? Đúng là cậu đó sao?
- ừ, là tôi đây.
Dương Lâm gật đầu liên tục, tỏ ra vô cùng vui sướng, tươi cười:
- Sư huynh, mấy năm nay anh đi đâu vậy? đang làm gì? Lúc vừa rồi nhìn qua gác cổng cao thấy anh hơi quen nhưng chỉ cho rằng có người giống thôi chứ không nghĩ lại là anh.
Mặc dù là song gác cổng cao nhưng vẫn nhìn được, trong lâu vũ hội người trong gia đình có thể thông qua hệ thống camera thấy người gác cổng nhưng những người gác cổng thì lại không thể nhìn thấy vào trong các hộ gia đình…loại camera gác cổng này có kĩ thuật cao, hơn nữa trong lúc nhất thời Dương Lâm lại thấy được hình như Lý Đông Hạ có vẻ rất quen, rồi không thấy đâu nữa cũng là chuyện bình thường.
Thấy Trương Anh Duệ nhìn bỗng nhiên Lý Đông Hạ tỉnh ngộ, vỗ đầu:
- Ồ, bây giờ cậu là nhân viên công chức? Trương Trấn Trường bây giờ là cậu? Chúc mừng cậu nhé nhưng Lý sư huynh, cậu phải nói để cho mọi người hâm mộ nhân viên công vụ mà lại trốn đi vui vẻ một chỗ, không có liên lạc gì với bạn bè, hơi quá đáng đấy nhé!
Nghe Dương Lâm hỏi câu này, Lý Đông Hạ sắc mặt tối sầm lại, có phải lần này Dương Lâm cao hứng ăn nói không cẩn thận lại chọc vào chỗ đau của hắn.Nhưng mấy năm trở lại đây ma luyện trong xã hội Lý Đông Hạ đã thấy nhiều rồi, nghĩ đến tầng quan hệ này mình tham gia cuộc thi công vụ cũng không có vấn đề gì quá lớn phải nghi ngờ… Cửa ải thi viết này đối với mình mà nói cho tới giờ cũng không có vấn đề gì.
Ý thức được điều này, vừa mới buồn bã nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều, trộm nhìn Trương Anh Duệ thấy hắn khẽ gật đầu, liền yên tâm cười nói:
- Hừ, công vụ viên gì chứ, mới vừa làm làm tạm , không nói đến mấy năm gần đây không được suôn sẻ nhưng thật ra cậu ấy à tiểu Lâm, trước kia đến giờ chúng tôi vẫn không biết cậu là đệ tử của quan chức, dấu kĩ quá đấy nha.
Đâu có? Nghe Lý Đông Hạ nói vậy, Dương Lâm sửng sốt: sao mà nghe thấy vị Lý sư huynh này nói dường như có ẩn tình gì khác nhỉ? Ông ta liền liếc nhìn Trương Anh Duệ.
Trương Anh Duệ không thể ngờ được mình và Dương Lâm lần đầu tiên gặp mặt lại thành ra như thế này… hình như Dương Lâm và thư kí mới của hắn có quen biết nhau? Hơn nữa nghe Lý Đông Hạ nói thì trước kia Dương Lâm ở trong trường học không có cố gắng, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến gia đình của cô ta thế nào? Thật là ngạc nghiên thế mà đầu năm nay đám con cháu quan chức cũng không có nhiều.
- Tôi nói nay, hai người vốn quen nhau hả?
Vỗn dĩ là tươi cười nhìn Trương Anh Duệ thì giờ phút này lại càng tươi cười hơn, có một tầng quan hệ như vậy không ngờ lại càng làm cho mình thêm phần chắc chắn:
- Ông chủ Hạ, không cho tôi giới thiệu một chút?
- Ha ha…
Lý Đông Hạ cười ngượng ngùng, vội vàng giải thích với Trương Anh Duệ:
- Dương Lâm là bạn học thời đại học của tôi, lúc tôi học hơn cô ấy hai khóa thì cô ấy mới là sinh viên năm nhất, tôi giúp cô ấy nhiều, sau đó quan hệ với mọi người cũng không tồi.
Nói mấy câu đơn giản rồi sau đó giới thiệu quan hệ của mình với Dương Lâm.
Dừng lại một chút, đối với ánh mắt tò mò của Dương Lâm, Lý Đông Hạ giới thiệu thân phận của Trương Anh Duệ với Dương Lâm:
- Vị này là xếp của tôi, Phó Trấn Trường Trương, là cán bộ nghiêm chỉnh của quốc gia.
Trương Anh Duệ gật đầu sau đó mới lên tiếng:
- Mặt khác, hai chúng tôi cũng là chỗ thân thích, tính ra thì tôi cũng hơi lớn tuổi hơn một chút.
- Như vậy sao?
Dương Lâm nhìn về phía Lý Đông Hạ, ánh mắt có vẻ như cười nhạo:
- Nói như vậy thì anh là anh còn không bằng một đệ đệ tốt?
- Hì hì…
Lý Đông Hạ cười cười, lời này cũng không quá, ông ta liền im lặng.
Cũng được, trái lại Dương Lâm lại rất hợp với Trương Anh Duệ, cô phán đoán, không phải mọi người đều cho rằng cái loại người kia ngang ngược, bổn cô nương đây là đệ nhất thái tử nữ nhưng thực ra trình độ cũng thấp, thấy vấn đề này khiến cho Lý Đông Hạ có vẻ hơi xấu hổ, ông ta vộ vàng nói xin lỗi:
- Ngại quá, chỉ là đùa một chút thôi mà… à đúng rồi Trấn Trường Anh Duệ, tôi còn có chút hứng thú có thể kể lại cho tôi nghe một chút về tình hình phương Trấn của các cậu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.