Chương 204: Gây khó dễ
Hải Đồng
06/09/2013
Nhấc điện thoại lên, trong lòng Trương Anh Duệ cân nhắc, 1 người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, haiz, bình thường suốt ngày bị bọn thuộc hạ nịnh bợ nên thành ra như vậy, có nên kết giao với hắn không nhỉ? Gãi đầu 1 hồi lâu, Trương Anh Duệ cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, đối với vấn đề này, mình thực là không biết giải quyết thế nào cả.
Hay là… đi hỏi thăm Tạ Ngọc Quốc trước, nhờ Tạ Ngọc Quốc ra mặt xem sao? Suy nghĩ 1 hồi, Trương Anh Duệ đột nhiên nghĩ ra 1 cách khác: bất kể nói thế nào Tạ Ngọc Quốc cũng là phó thị trưởng cấp cao, dù không là lãnh đạo cục dân chính thành phố, thế nhưng nếu ông ta nói, thì những vị lãnh đạo khác trong cục dân chính thế nào cũng phải nể mặt ông ấy chứ?
Đúng rồi! Cứ làm như vậy đi!
Trương Anh Duệ đập tay mạnh xuống, vì mình nghĩ ra được 1 cái “biện pháp hay” thế này nên rất vui mừng… cậu ta hoàn toàn không biết, không sai, trước kia Tạ Ngọc Quốc tỏ ý tốt và lôi kéo mình, thế nhưng chuyện này, Tạ Ngọc Quốc có nguy cơ bị người ta chụp mũ “chỉ nhầm tay”, giúp Trương Anh Duệ nói với cục dân chính cái gì chứ? Ông ta không sợ đắc tội với phó thị trưởng thường vụ kiêu ngạo Nhạc Phong hay sao?
Điều càng gay chính là, Trương Anh Duệ còn không ý thức được 1 chuyện khác: bất kể Tạ Ngọc Quốc có được phân công quản lý ở ngành nào đi nữa thế nhưng ông ta cũng là cán bộ cấp cao phó phòng cấp 8, lịch công tác mỗi ngày đều sắp xếp kín mít, không thể có thời gian ngồi nhâm nhi tách trà đọc báo như 1 ông lão bán bánh quẩy, lúc nào cũng có thời giờ được …. Tối thiếu cậu nên gọi điện liên lạc với Tạ Kiến Quốc 1 cái, sau đó hỏi thăm xem phó thị trưởng Tạ có thời gian hay không, mới quyết định tiếp chứ?
Thế nhưng cậu hoàn toàn không ý thức đến điểm này, theo như cậu thấy, nếu phó thị trưởng Tạ biểu thị thiện ý với mình, thì mình trực tiếp đến tìm ông ấy đấy là lẽ thường thôi… chúng ta phải công nhận, Trương đại thiếu gia sau khi vào trong quan trường, tận sâu thẳm trong đáy lòng đã có 1 ý nghĩ, thực sự đã coi mình là người có quan hệ thân thiết với những quan chức thường ủy tỉnh ủy, dù rằng Trương phó trưởng trấn của chúng ta tuyệt đối không thể thừa nhận điểm này.
Vì thế kết quả đương nhiên, lúc Trương Anh Duệ trực tiếp đến đại viện chính phủ thành phố, lúc bị bảo vệ ngoài cửa cẩn thận hỏi thăm 1 hồi, xác định cậu không phải là “điêu dân” đến kêu oan, cuối cùng cũng để cho cậu đi vào… xe thì dừng ở chỗ mà bọn bảo vệ chỉ định.
Quy tắc ở thành phố cũng nhiều thật, cả bọn bảo vệ cũng nghiêm ngặt nữa.
Trương Anh Duệ vừa đỗ xe vừa cảm thấy khó chịu:
- Ở trong quận ai mà dám áp bức mình thế chứ?
-
Đáng tiếc, cậu quên mất 1 điều, đây không phải là ở trong quận.
Sau đó cậu còn bị thúc giục:
- Phó thị trưởng Tạ hôm nay đi kiểm tra công tác, còn dẫn cả thư ký theo nữa, đến quận huyện nào đó, đại khái là tự mình thị sát.
- Thế… trưởng ban Lưu, ông có biết phó thị trưởng Lưu khi nào về không?
Trương Anh Duệ trợn tròn mắt, hỏi phó trưởng ban Lưu của thư ký văn phòng chính phủ xem. Đây đúng là không rõ lắm, hay là ngày mai cậu qua đây xem xem?
Phó trưởng ban Lưu tỏ vẻ có chút kiêu căng, phó trưởng ban Lưu không biết Trương Anh Duệ “có quan hệ rất thân thiết” với phó thường ủy tỉnh ủy, ngữ khí còn mang chút không kiên nhẫn:
- Mấy năm nay, bọn thanh niên không chịu chuyên tâm làm việc sao nhiều thế này?
Phó thị trưởng Tạ… ngươi chỉ là 1 tên phó trưởng trấn bé tí tẹo có tư cách gặp ông ấy sao? Thật đúng là không hiểu quy tắc gì hết. Trương Anh Duệ đúng là không hiểu quy tắc gì hết, cho nên lúc này cậu mới bực bội, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất là: mời phó trưởng ban Lưu 1 bữa cơm cũng quên mất.
Phó trưởng ban Lưu cũng không thể yêu cầu Trương Anh Duệ 1 bữa cơm được, huống chi phó trưởng ban Lưu trưa hôm nay còn có 1 bữa tiệc, có 1 thương nhân mời cơm rồi, hắn thậm chí trong lòng đã tính sẵn, đợi cậu ta mở lời mời cơm thì mình cũng không nể mặt từ chối luôn, ai bảo tên tiểu tử nhà ngươi không hiểu quy tắc gì hết.
Thế nhưng vấn đề là, Trương Anh Duệ không để cho phó trưởng ban Lưu có cơ hội từ chối.
- Thế à. Thế thì tiếc nhỉ.
Trương Anh Duệ lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, trong lòng giận chính mình, chết tiệt, thế nào lại quên không tìm danh thiếp của Tạ Ngọc Quốc nhỉ, cậu hoàn toàn quên mất, lúc đầu Tạ Ngọc Quốc cũng để lại danh thiếp cho mình, còn viết cả số điện thoại cá nhân nữa thế nhưng tấm danh thiếp đó đã bị mình tiện tay vứt đi rồi. Cái gì? Hắn dám không để mình có cơ hội từ chối à? Phó trưởng ban Lưu bỗng chốc bị nghẹn suýt chút nữa không hít vào được, lập tức giận:
Ta có nhận lời mời của ngươi hay không, đó là vấn đề của ta, thế nhưng ngươi có mời ta hay không, thì đó là vấn đề ngươi có hiểu quy tắc hay không… không sai, theo như phó trưởng ban Lưu thấy, mình từ chối Trương Anh Duệ đó là để cho tên tiểu tử này 1 cơ hội:
Chèn ép là để người ta mở mang, thế nhưng ngươi dám không để cho ta cơ hội, vậy là ngươi chết chắc rồi!
Cậu bên ngoài cười nhưng bên trong không cười:
- Đúng thế đúng thế, thật đúng là đáng tiếc.
Trong lòng lại lập tức quyết định:
Đợi lát nữa ta gọi điện cho phó thị trưởng Tạ… bất kể tiểu tử ngươi muốn gặp phó thị trưởng Tạ làm gì, ta cũng cho ngươi đo toong hết. Người thân của phó trưởng trấn Tạ, phó trưởng ban Lưu căn bản đều biết hết, trước nay chưa từng gặp Trương Anh Duệ bao giờ, như vậy, đối với hành động keo kiệt này của Trương Anh Duệ, phó trưởng ban Lưu chẳng thèm cần thận nữa” nếu người đến cả cách để liên lạc với phó thị trưởng Tạ cũng không có thì hoàn toàn không thể gặp được người rồi… cũng không biết ngươi sao lại có được vận tốt, trẻ thế này đã là cán bộ cấp phụ khoa rồi.
Từ 1 cấp độ nào đó mà nói, phó trưởng ban Lưu kỳ thực là người rất thành tín, đứng bên trong cửa sổ nhìn chiếc Santana của Trường anh Duệ từ từ rời khỏi văn phòng làm việc chính phủ, hắn lấp tức móc điện thoại ra, thân hình to lớn trước đó, lập tức cong lại như con tôm luộc, khuôn mặt tươi cười vẻ nịnh nọt, giống như đang đứng trước phó thị trưởng Tạ vậy:
- Chào phó thị trưởng Tạ ạ, tôi là tiểu Lưu bí thư tam khoa đây… vâng vâng vâng, có 1 chút chuyện nhỏ ạ, vừa rồi có đồng chí cấp dưới qua đây ạ.
Đáng tiếc, trên thế giới này chuyện không như ý mình rất nhiều, những lời này quên mất là của ai rồi, thế nhưng là câu vô cùng chuẩn xác để nói về hoàn cảnh của phó trưởng khoa Lưu lúc này.
Không đợi phó trưởng ban Lưu nói xong, nếu như phó trưởng ban Lưu nghe không nhầm, phó thị trưởng Lưu ở đầu dây bên kia nói hình như còn pha chút vội vàng:
- Hả? Đồng chí cấp dưới lên à? Có phải là đồng chí Trương Anh Duệ không?
Hay là… đi hỏi thăm Tạ Ngọc Quốc trước, nhờ Tạ Ngọc Quốc ra mặt xem sao? Suy nghĩ 1 hồi, Trương Anh Duệ đột nhiên nghĩ ra 1 cách khác: bất kể nói thế nào Tạ Ngọc Quốc cũng là phó thị trưởng cấp cao, dù không là lãnh đạo cục dân chính thành phố, thế nhưng nếu ông ta nói, thì những vị lãnh đạo khác trong cục dân chính thế nào cũng phải nể mặt ông ấy chứ?
Đúng rồi! Cứ làm như vậy đi!
Trương Anh Duệ đập tay mạnh xuống, vì mình nghĩ ra được 1 cái “biện pháp hay” thế này nên rất vui mừng… cậu ta hoàn toàn không biết, không sai, trước kia Tạ Ngọc Quốc tỏ ý tốt và lôi kéo mình, thế nhưng chuyện này, Tạ Ngọc Quốc có nguy cơ bị người ta chụp mũ “chỉ nhầm tay”, giúp Trương Anh Duệ nói với cục dân chính cái gì chứ? Ông ta không sợ đắc tội với phó thị trưởng thường vụ kiêu ngạo Nhạc Phong hay sao?
Điều càng gay chính là, Trương Anh Duệ còn không ý thức được 1 chuyện khác: bất kể Tạ Ngọc Quốc có được phân công quản lý ở ngành nào đi nữa thế nhưng ông ta cũng là cán bộ cấp cao phó phòng cấp 8, lịch công tác mỗi ngày đều sắp xếp kín mít, không thể có thời gian ngồi nhâm nhi tách trà đọc báo như 1 ông lão bán bánh quẩy, lúc nào cũng có thời giờ được …. Tối thiếu cậu nên gọi điện liên lạc với Tạ Kiến Quốc 1 cái, sau đó hỏi thăm xem phó thị trưởng Tạ có thời gian hay không, mới quyết định tiếp chứ?
Thế nhưng cậu hoàn toàn không ý thức đến điểm này, theo như cậu thấy, nếu phó thị trưởng Tạ biểu thị thiện ý với mình, thì mình trực tiếp đến tìm ông ấy đấy là lẽ thường thôi… chúng ta phải công nhận, Trương đại thiếu gia sau khi vào trong quan trường, tận sâu thẳm trong đáy lòng đã có 1 ý nghĩ, thực sự đã coi mình là người có quan hệ thân thiết với những quan chức thường ủy tỉnh ủy, dù rằng Trương phó trưởng trấn của chúng ta tuyệt đối không thể thừa nhận điểm này.
Vì thế kết quả đương nhiên, lúc Trương Anh Duệ trực tiếp đến đại viện chính phủ thành phố, lúc bị bảo vệ ngoài cửa cẩn thận hỏi thăm 1 hồi, xác định cậu không phải là “điêu dân” đến kêu oan, cuối cùng cũng để cho cậu đi vào… xe thì dừng ở chỗ mà bọn bảo vệ chỉ định.
Quy tắc ở thành phố cũng nhiều thật, cả bọn bảo vệ cũng nghiêm ngặt nữa.
Trương Anh Duệ vừa đỗ xe vừa cảm thấy khó chịu:
- Ở trong quận ai mà dám áp bức mình thế chứ?
-
Đáng tiếc, cậu quên mất 1 điều, đây không phải là ở trong quận.
Sau đó cậu còn bị thúc giục:
- Phó thị trưởng Tạ hôm nay đi kiểm tra công tác, còn dẫn cả thư ký theo nữa, đến quận huyện nào đó, đại khái là tự mình thị sát.
- Thế… trưởng ban Lưu, ông có biết phó thị trưởng Lưu khi nào về không?
Trương Anh Duệ trợn tròn mắt, hỏi phó trưởng ban Lưu của thư ký văn phòng chính phủ xem. Đây đúng là không rõ lắm, hay là ngày mai cậu qua đây xem xem?
Phó trưởng ban Lưu tỏ vẻ có chút kiêu căng, phó trưởng ban Lưu không biết Trương Anh Duệ “có quan hệ rất thân thiết” với phó thường ủy tỉnh ủy, ngữ khí còn mang chút không kiên nhẫn:
- Mấy năm nay, bọn thanh niên không chịu chuyên tâm làm việc sao nhiều thế này?
Phó thị trưởng Tạ… ngươi chỉ là 1 tên phó trưởng trấn bé tí tẹo có tư cách gặp ông ấy sao? Thật đúng là không hiểu quy tắc gì hết. Trương Anh Duệ đúng là không hiểu quy tắc gì hết, cho nên lúc này cậu mới bực bội, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất là: mời phó trưởng ban Lưu 1 bữa cơm cũng quên mất.
Phó trưởng ban Lưu cũng không thể yêu cầu Trương Anh Duệ 1 bữa cơm được, huống chi phó trưởng ban Lưu trưa hôm nay còn có 1 bữa tiệc, có 1 thương nhân mời cơm rồi, hắn thậm chí trong lòng đã tính sẵn, đợi cậu ta mở lời mời cơm thì mình cũng không nể mặt từ chối luôn, ai bảo tên tiểu tử nhà ngươi không hiểu quy tắc gì hết.
Thế nhưng vấn đề là, Trương Anh Duệ không để cho phó trưởng ban Lưu có cơ hội từ chối.
- Thế à. Thế thì tiếc nhỉ.
Trương Anh Duệ lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, trong lòng giận chính mình, chết tiệt, thế nào lại quên không tìm danh thiếp của Tạ Ngọc Quốc nhỉ, cậu hoàn toàn quên mất, lúc đầu Tạ Ngọc Quốc cũng để lại danh thiếp cho mình, còn viết cả số điện thoại cá nhân nữa thế nhưng tấm danh thiếp đó đã bị mình tiện tay vứt đi rồi. Cái gì? Hắn dám không để mình có cơ hội từ chối à? Phó trưởng ban Lưu bỗng chốc bị nghẹn suýt chút nữa không hít vào được, lập tức giận:
Ta có nhận lời mời của ngươi hay không, đó là vấn đề của ta, thế nhưng ngươi có mời ta hay không, thì đó là vấn đề ngươi có hiểu quy tắc hay không… không sai, theo như phó trưởng ban Lưu thấy, mình từ chối Trương Anh Duệ đó là để cho tên tiểu tử này 1 cơ hội:
Chèn ép là để người ta mở mang, thế nhưng ngươi dám không để cho ta cơ hội, vậy là ngươi chết chắc rồi!
Cậu bên ngoài cười nhưng bên trong không cười:
- Đúng thế đúng thế, thật đúng là đáng tiếc.
Trong lòng lại lập tức quyết định:
Đợi lát nữa ta gọi điện cho phó thị trưởng Tạ… bất kể tiểu tử ngươi muốn gặp phó thị trưởng Tạ làm gì, ta cũng cho ngươi đo toong hết. Người thân của phó trưởng trấn Tạ, phó trưởng ban Lưu căn bản đều biết hết, trước nay chưa từng gặp Trương Anh Duệ bao giờ, như vậy, đối với hành động keo kiệt này của Trương Anh Duệ, phó trưởng ban Lưu chẳng thèm cần thận nữa” nếu người đến cả cách để liên lạc với phó thị trưởng Tạ cũng không có thì hoàn toàn không thể gặp được người rồi… cũng không biết ngươi sao lại có được vận tốt, trẻ thế này đã là cán bộ cấp phụ khoa rồi.
Từ 1 cấp độ nào đó mà nói, phó trưởng ban Lưu kỳ thực là người rất thành tín, đứng bên trong cửa sổ nhìn chiếc Santana của Trường anh Duệ từ từ rời khỏi văn phòng làm việc chính phủ, hắn lấp tức móc điện thoại ra, thân hình to lớn trước đó, lập tức cong lại như con tôm luộc, khuôn mặt tươi cười vẻ nịnh nọt, giống như đang đứng trước phó thị trưởng Tạ vậy:
- Chào phó thị trưởng Tạ ạ, tôi là tiểu Lưu bí thư tam khoa đây… vâng vâng vâng, có 1 chút chuyện nhỏ ạ, vừa rồi có đồng chí cấp dưới qua đây ạ.
Đáng tiếc, trên thế giới này chuyện không như ý mình rất nhiều, những lời này quên mất là của ai rồi, thế nhưng là câu vô cùng chuẩn xác để nói về hoàn cảnh của phó trưởng khoa Lưu lúc này.
Không đợi phó trưởng ban Lưu nói xong, nếu như phó trưởng ban Lưu nghe không nhầm, phó thị trưởng Lưu ở đầu dây bên kia nói hình như còn pha chút vội vàng:
- Hả? Đồng chí cấp dưới lên à? Có phải là đồng chí Trương Anh Duệ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.