Chương 203: Phó thị trưởng Nhạc dũng mãnh
Hải Đồng
06/09/2013
Mặc dù trước đó chết vì cái miệng đồng ý, thế nhưng vấn đề là, Trương Anh Duệ không quen biết chút nào với bên cục dân chính… chứ đừng nói đến lục dân chính thành phố, nếu không phải quen Lý Ngưng Mặc cô gái là bạn gái mà không phải bạn gái kia, thì 1 Trương đại trưởng trấn mới nhậm chức hơn 1 tháng nay đến cửa cục dân chính mở ở chỗ nào cũng không biết nữa.
Đã như vậy, nghĩ mà biết, Trương Anh Duệ cũng không muốn chỉ muốn nghĩ cách vào cục dân chính thàn phố … hình như cục dân chính thành phố vốn đã quá nghèo, vốn định kiếm miếng thịt từ cục dân chính thành phố.
Nghĩ tới nghĩ lui, đếm số ngón tay những lãnh đạo mà mình quen biết, Trương Anh Duệ lắc đầu:
- Hay là… thử đến phó thị trưởng Tạ xem sao?
Thế nhưng đáng tiếc là không biết phó thị trưởng Tạ đang công tác ở thành phố nào. Nói chuyện, từ cấp bậc phó trưởng trấn đến phó thị trưởng thành phố, khoảng cách không chỉ là lớn bình thường, Trương Anh Duệ không biết công tác của Tạ Ngọc Quốc, cái này đúng là chuyện không phải cái gì cũng giỏi.
Thế nhưng vấn đền này không làm khó được Trương Anh Duệ, mình không biết không sao, còn nhiều người biết mà. Trương Anh Duệ gọi điện thoại cho Vương Hải Triệu:
- Bí thư Vương à, bây giờ có bận không?
Bận thì cũng không bận, thế nhưng cậu không không thể khách khí 1 chút sao? Vương Hải Triệu nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng thì là nhiệt tình ghê gớm:
- Không bận đâu, cho dù có bận, điện thoại của lão đệ, anh có thể bận được hay sao?
- Ha ha
Người này thật là biết nói chuyện, Trương Anh Duệ vui vẻ:
- Cũng không phải là chuyện lớn lắm, có chuyện em muốn hỏi 1 chút, thị trưởng Tạ Ngọc Quốc công tác ở đâu nhỉ?
- Phó thị trưởng Tạ Ngọc Quốc à?
Vương Hải Triệu sửng sốt 1 chút, không rõ Trương Anh Duệ hỏi cái này để làm gì, thể nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu ta, nhanh chóng đưa ra đáp án:
- Phó thị trưởng Tạ à? Tôi nhớ xem…
Hình như là ông chủ Vương Hải Triệu cũng không thường xuyên qua lại với Tạ Ngọc Quốc, hoặc có thể là bộ phận chủ quản của phó thị trưởng Tạ Ngọc Quốc thực sự là “cấm cung”, Vương Hải Triệu nghĩ 10 giây mới nghĩ ra:
- À, nhớ ra rồi, công tác của phó thị trưởng Tạ ở bên mặt phạm vi văn hóa, truyền thông truyền hình, xuất bản tin tức, du lịch và văn vật.
- Không phải là bên mặt dân chính à?
Trương Anh Duệ có chút thất vọng, cũng hiểu được trước kia phó thị trưởng Tạ vì sao lại tỏ ý ra sức muốn lôi kéo vào… nhìn phạm vi công tác của ông ta, chậc chậc…Tuy rằng có chút rùng mình, ở thành phố du lịch cũng được coi là không tồi, thế nhưng thành phố Lỗ Nam là 1 thành phố lấy việc buôn bán làm chính, khách du lịch ư? Đương nhiên không phải là không có, thế nhưng so sánh với nhưng thành phố du lịch anh em khác thì đúng là đáng chê cười, cũng khó tránh khỏi phó thị trưởng Tạ chỉ là 1 chức danh thấp nhất.
- Không.
Vương Hải Triệu nói rất chắc chắn, làm 1 thư ký của 1 bí thư quận, đối với phân công công tác của các lãnh đạo thành phố là nhiệm vụ là Vương Hải Triệu bắt buộc phải thuộc lòng, cho nên đáp án tiếp theo Vương Hải Triệu trả lời cho Trương Anh Duệ:
- Công tác chủ quản cục dân chính là phó thị trưởng thường vụ Nhạc Phong. Nói đến người này, Vương Hải Triệu lúc này mới như hiểu ra ý của Trương Anh Duệ:
- Lão đệ cậu là vì chuyện của cục dân chính quận của chúng ta phải không?
Chắc chắn là vì cục dân chính rồi, đương nhiên, nếu xâm nhập vào trong lời nói 1 chút, chính xác mà nói, có thể là vì tòa nhà viễn đại của cậu ta… lời này trong lòng mọi người đều hiểu nhưng ai cũng không dám lắm miệng.
- Không phải vì chuyện này thì là chuyện gì chứ?
Trương Anh Duệ thở dài:
- Mấy năm nay muốn giúp mọi người 1 chút, cũng không dễ dàng gì. Chỉ vì để giúp chúng ta thôi sao?
Vương Hải Triệu đối với cách làm kiểu này của Trương Anh Duệ có chút lắm miệng, thế nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu. lúc này giúp Trương Anh Duệ chỉ ta ai là lãnh đạo cục dân chính, mà hơn nữa giúp Trương Anh Duệ chỉ ra vị trí này là của phó trị trưởng Nhạc, cần thận nói với Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ này, thế nhưng tôi nói với cậu 1 câu, phó thị trưởng Nhạc người này, haiz… không dễ tiếp xúc đâu.
- Không dễ tiếp xúc à? Chuyện trong thành phố anh biết nhiều hơn em, chuyện của phó thị trưởng Nhạc là thế nào? Anh nói cho em biết xem nào.
Trương Anh Duệ liên tiếp gật đầu, tinh thần lập tức phấn chấn lên: không dễ tiếp xúc à? Ông mày mà sợ ngươi không dễ tiếp xúc sao? Nếu là người khác thì không nói làm gì thế nhưng nếu là Trương Anh Duệ này, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi càng khó gần, thì ông đây càng biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, sợ ngươi chắc?
Theo như Trương Anh Duệ thấy, không dễ tiếp xúc đơn giản là có 2 khả năng, hoặc là cái loại ông chủ đầu óc cứng nhắc, hoặc là loại nhỏ mọn mà có cường thế mạnh, nếu phó thị trưởng Nhạc có thể lên đến chức phó thị trưởng thường vụ thường ủy thành phố, thì hình như là không có khả năng thứ nhất rồi, cái loại ông chủ đầu óc cứng nhắc chắc chắn là không thể ngồi lên đến cái chức đấy được, thế thì chỉ còn thừa lại 1 khả năng: phó thị trưởng Nhạc Phong, tính tình nhỏ mọn, hơn nữa đoán là cường thế rất mạnh, không chấp nhận bị người khác phản đối đâu.
Vấn đề là, chống lại 1 người như vậy thật khiến người ta đau đầu, người khác sợ ư? Đó không phải là chuyện của ông đây, ông đây không sợ!
Nói đến phó thị trưởng Nhạc, Vương Hải Triệu lập tức cũng đau đầu, nghiến răng:
- Tên phó thị trưởng Nhạc này chậc… chậc, nói thế nào nhỉ, cường thế người này tương đối mạnh, hơn nữa không để cho người khác phản đối ý kiến của hắn đâu, còn nghe nói phó thị trưởng Nhạc tương đối thích chỉ đạo công tác của những đồng chí khác, không chỉ nói những phân ngành của ông ta mà còn các phó thị trưởng khác nữa…
Cái này gọi là “thích chỉ đạo công tác của những đồng chí khác”, ý rõ ràng là, hắn không chỉ muốn lên mặt gây sức ép cho mình mà còn thích vung tay chỉ đạo nữa.
Xem ra Vương Hải Triệu rất ghét tên phó thị trưởng Nhạc này, không phải là ghét bình thường thôi đâu, ghét đến mức không để ý đến khoảng cách của phó phòng với phòng chính mà nói xấu Nhạc Phong, trong lòng Trương Anh Duệ xúc động, xem ra chuyện lần này hình như không dễ giải quyết đâu… nói cách khác, chuyện cái tên phó thị trưởng Nhạc này không phải là chuyện kết giao bình thường, ngươi lên mặt gây sức ép với cấp dưới, mà còn dám lên mặt chỉ tay chỉ đạo người khác nữa? Ngươi không sợ phạm phải điều cấm kỵ với khiến người khác tức giận hay sao?
Đối với nghi vấn của Trương Anh Duệ, Vương Hải Triệu chỉ cười nhạt:
- Điều cấm kỵ và khiến người khác tức giận à? Cái này là cái gì chứ? Nghe nói thế lực của phó thị trưởng Nhạc rất lớn… hình như có quan hệ với lãnh đạo cấp cao nào trong tỉnh, nghe nói là anh em đồng hao, còn nghe nói là anh em họ gì đấy, nghe nói nhiều lắm. Có chuyện như vậy à, được rồi, em biết rồi, cảm ơn thư ký Vương nha, anh đã giúp em 1 việc lớn đấy.
Bỗng chốc Trương Anh Duệ hiểu ra, hóa ra phó thị trưởng Nhạc dám không kiêng nể gì như vậy là vì bên trên có người! Mình đã nói rồi, đúng là 1 tên phó thị trưởng thường vụ “nho nhỏ”, lãnh đạo cấp trên còn có bao nhiêu người, mà hắn dám gây sức ép không phải muốn chết sao?
Đã như vậy, nghĩ mà biết, Trương Anh Duệ cũng không muốn chỉ muốn nghĩ cách vào cục dân chính thàn phố … hình như cục dân chính thành phố vốn đã quá nghèo, vốn định kiếm miếng thịt từ cục dân chính thành phố.
Nghĩ tới nghĩ lui, đếm số ngón tay những lãnh đạo mà mình quen biết, Trương Anh Duệ lắc đầu:
- Hay là… thử đến phó thị trưởng Tạ xem sao?
Thế nhưng đáng tiếc là không biết phó thị trưởng Tạ đang công tác ở thành phố nào. Nói chuyện, từ cấp bậc phó trưởng trấn đến phó thị trưởng thành phố, khoảng cách không chỉ là lớn bình thường, Trương Anh Duệ không biết công tác của Tạ Ngọc Quốc, cái này đúng là chuyện không phải cái gì cũng giỏi.
Thế nhưng vấn đền này không làm khó được Trương Anh Duệ, mình không biết không sao, còn nhiều người biết mà. Trương Anh Duệ gọi điện thoại cho Vương Hải Triệu:
- Bí thư Vương à, bây giờ có bận không?
Bận thì cũng không bận, thế nhưng cậu không không thể khách khí 1 chút sao? Vương Hải Triệu nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng thì là nhiệt tình ghê gớm:
- Không bận đâu, cho dù có bận, điện thoại của lão đệ, anh có thể bận được hay sao?
- Ha ha
Người này thật là biết nói chuyện, Trương Anh Duệ vui vẻ:
- Cũng không phải là chuyện lớn lắm, có chuyện em muốn hỏi 1 chút, thị trưởng Tạ Ngọc Quốc công tác ở đâu nhỉ?
- Phó thị trưởng Tạ Ngọc Quốc à?
Vương Hải Triệu sửng sốt 1 chút, không rõ Trương Anh Duệ hỏi cái này để làm gì, thể nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu ta, nhanh chóng đưa ra đáp án:
- Phó thị trưởng Tạ à? Tôi nhớ xem…
Hình như là ông chủ Vương Hải Triệu cũng không thường xuyên qua lại với Tạ Ngọc Quốc, hoặc có thể là bộ phận chủ quản của phó thị trưởng Tạ Ngọc Quốc thực sự là “cấm cung”, Vương Hải Triệu nghĩ 10 giây mới nghĩ ra:
- À, nhớ ra rồi, công tác của phó thị trưởng Tạ ở bên mặt phạm vi văn hóa, truyền thông truyền hình, xuất bản tin tức, du lịch và văn vật.
- Không phải là bên mặt dân chính à?
Trương Anh Duệ có chút thất vọng, cũng hiểu được trước kia phó thị trưởng Tạ vì sao lại tỏ ý ra sức muốn lôi kéo vào… nhìn phạm vi công tác của ông ta, chậc chậc…Tuy rằng có chút rùng mình, ở thành phố du lịch cũng được coi là không tồi, thế nhưng thành phố Lỗ Nam là 1 thành phố lấy việc buôn bán làm chính, khách du lịch ư? Đương nhiên không phải là không có, thế nhưng so sánh với nhưng thành phố du lịch anh em khác thì đúng là đáng chê cười, cũng khó tránh khỏi phó thị trưởng Tạ chỉ là 1 chức danh thấp nhất.
- Không.
Vương Hải Triệu nói rất chắc chắn, làm 1 thư ký của 1 bí thư quận, đối với phân công công tác của các lãnh đạo thành phố là nhiệm vụ là Vương Hải Triệu bắt buộc phải thuộc lòng, cho nên đáp án tiếp theo Vương Hải Triệu trả lời cho Trương Anh Duệ:
- Công tác chủ quản cục dân chính là phó thị trưởng thường vụ Nhạc Phong. Nói đến người này, Vương Hải Triệu lúc này mới như hiểu ra ý của Trương Anh Duệ:
- Lão đệ cậu là vì chuyện của cục dân chính quận của chúng ta phải không?
Chắc chắn là vì cục dân chính rồi, đương nhiên, nếu xâm nhập vào trong lời nói 1 chút, chính xác mà nói, có thể là vì tòa nhà viễn đại của cậu ta… lời này trong lòng mọi người đều hiểu nhưng ai cũng không dám lắm miệng.
- Không phải vì chuyện này thì là chuyện gì chứ?
Trương Anh Duệ thở dài:
- Mấy năm nay muốn giúp mọi người 1 chút, cũng không dễ dàng gì. Chỉ vì để giúp chúng ta thôi sao?
Vương Hải Triệu đối với cách làm kiểu này của Trương Anh Duệ có chút lắm miệng, thế nhưng cũng không gây trở ngại cho cậu. lúc này giúp Trương Anh Duệ chỉ ta ai là lãnh đạo cục dân chính, mà hơn nữa giúp Trương Anh Duệ chỉ ra vị trí này là của phó trị trưởng Nhạc, cần thận nói với Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ này, thế nhưng tôi nói với cậu 1 câu, phó thị trưởng Nhạc người này, haiz… không dễ tiếp xúc đâu.
- Không dễ tiếp xúc à? Chuyện trong thành phố anh biết nhiều hơn em, chuyện của phó thị trưởng Nhạc là thế nào? Anh nói cho em biết xem nào.
Trương Anh Duệ liên tiếp gật đầu, tinh thần lập tức phấn chấn lên: không dễ tiếp xúc à? Ông mày mà sợ ngươi không dễ tiếp xúc sao? Nếu là người khác thì không nói làm gì thế nhưng nếu là Trương Anh Duệ này, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi càng khó gần, thì ông đây càng biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, sợ ngươi chắc?
Theo như Trương Anh Duệ thấy, không dễ tiếp xúc đơn giản là có 2 khả năng, hoặc là cái loại ông chủ đầu óc cứng nhắc, hoặc là loại nhỏ mọn mà có cường thế mạnh, nếu phó thị trưởng Nhạc có thể lên đến chức phó thị trưởng thường vụ thường ủy thành phố, thì hình như là không có khả năng thứ nhất rồi, cái loại ông chủ đầu óc cứng nhắc chắc chắn là không thể ngồi lên đến cái chức đấy được, thế thì chỉ còn thừa lại 1 khả năng: phó thị trưởng Nhạc Phong, tính tình nhỏ mọn, hơn nữa đoán là cường thế rất mạnh, không chấp nhận bị người khác phản đối đâu.
Vấn đề là, chống lại 1 người như vậy thật khiến người ta đau đầu, người khác sợ ư? Đó không phải là chuyện của ông đây, ông đây không sợ!
Nói đến phó thị trưởng Nhạc, Vương Hải Triệu lập tức cũng đau đầu, nghiến răng:
- Tên phó thị trưởng Nhạc này chậc… chậc, nói thế nào nhỉ, cường thế người này tương đối mạnh, hơn nữa không để cho người khác phản đối ý kiến của hắn đâu, còn nghe nói phó thị trưởng Nhạc tương đối thích chỉ đạo công tác của những đồng chí khác, không chỉ nói những phân ngành của ông ta mà còn các phó thị trưởng khác nữa…
Cái này gọi là “thích chỉ đạo công tác của những đồng chí khác”, ý rõ ràng là, hắn không chỉ muốn lên mặt gây sức ép cho mình mà còn thích vung tay chỉ đạo nữa.
Xem ra Vương Hải Triệu rất ghét tên phó thị trưởng Nhạc này, không phải là ghét bình thường thôi đâu, ghét đến mức không để ý đến khoảng cách của phó phòng với phòng chính mà nói xấu Nhạc Phong, trong lòng Trương Anh Duệ xúc động, xem ra chuyện lần này hình như không dễ giải quyết đâu… nói cách khác, chuyện cái tên phó thị trưởng Nhạc này không phải là chuyện kết giao bình thường, ngươi lên mặt gây sức ép với cấp dưới, mà còn dám lên mặt chỉ tay chỉ đạo người khác nữa? Ngươi không sợ phạm phải điều cấm kỵ với khiến người khác tức giận hay sao?
Đối với nghi vấn của Trương Anh Duệ, Vương Hải Triệu chỉ cười nhạt:
- Điều cấm kỵ và khiến người khác tức giận à? Cái này là cái gì chứ? Nghe nói thế lực của phó thị trưởng Nhạc rất lớn… hình như có quan hệ với lãnh đạo cấp cao nào trong tỉnh, nghe nói là anh em đồng hao, còn nghe nói là anh em họ gì đấy, nghe nói nhiều lắm. Có chuyện như vậy à, được rồi, em biết rồi, cảm ơn thư ký Vương nha, anh đã giúp em 1 việc lớn đấy.
Bỗng chốc Trương Anh Duệ hiểu ra, hóa ra phó thị trưởng Nhạc dám không kiêng nể gì như vậy là vì bên trên có người! Mình đã nói rồi, đúng là 1 tên phó thị trưởng thường vụ “nho nhỏ”, lãnh đạo cấp trên còn có bao nhiêu người, mà hắn dám gây sức ép không phải muốn chết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.