Chương 75: Lý luận "Chó điên" ( trung )
Hải Đồng
12/04/2013
- Ha ha...
Lão nhân dùng sức hít một hơi thuốc, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất:
- Đừng nóng vội đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói cho mọi người. người phía sau kia, cũng là ở trong thương trường mở cửa hàng, chính là Hồ Lão Thực, không chừng không ít người đều nghe nói qua.
Mọi người bất ngờ cười vang!
Trương Anh Duệ cũng cười theo.
Đúng vậy, "Đại danh lẫy lừng" Hồ Lão Thực, mọi người làm sao có thể chưa từng nghe qua? Người nầy không chỉ thành thật, mà còn là một đại danh lẫy lừng sợ vợ, nhưng lại không phải sợ vợ bình thường, là sợ vợ sợ tới cực điểm!
Người này sợ vợ sợ đến mức độ nào, có một chuyện đại khái có thể nói rõ chuyện này, nghe nói lại một lần đi ra ngoài cùng người uống rượu, lúc trở lại so với thời gian quy định của vợ chậm mười phút, người vợ của anh ta đều không có ý định tính toán với anh ta, mười phút nha, bao nhiêu việc xảy ra? Ai cũng sẽ không một chút tính toán, nhưng Vương Lão Thực này thì không, thành thật quỳ gối ở cửa lớn, tự mình kéo cái lỗ tai hô lớn "Vợ ơi tôi sai rồi!", biến thành chuyện hài hước nhất thời.
Vừa nhắc tới đại danh lừng lẫy này của Vương Lão Thực, ngay cả Trương Anh Duệ đều nghe nói qua ... Nghe Bạch Tuyết nói ra, lúc ấy Trương Anh Duệ còn nghe như trở thành chuyện cười. Nhưng một người đàn ông hiền lành như vậy, cũng dám lấy đao chém người? Thực tại này có chút khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng, quả thực chính là làm cho người ta hoàn toàn không thể lý giải!
Nhưng bởi vậy, thật ra thành công hấp dẫn Trương Anh Duệ hứng thú: như vậy một người đàn ông hiền lành, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, cũng dám lấy đao chém người nhỉ?
Vị lão gia tử hiển nhiên am hiểu sâu, kể tỉ mỉ chuyện xưa , đầu tiên đem một loạt tình tiết ra, đợi mọi người đều mong chờ đợi vị lão gia tử này tiết lộ, khụ khụ... Chung quanh đã muốn tụ tập thật nhiều người.
- Lão gia tử, ông nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tình cảm quần chúng mãnh liệt, có người nóng không thể nhẫn nại, hỏi.
Ông Lão không nhanh không chậm, cử động đầu ngón tay của mình chỉ còn lại có nửa tàn thuốc Hồng Tháp Sơn, tựa hồ có chút ngượng ngùng:
- chuyện này, hắc hắc... thuốc của tôi hết rồi.
Không phải là muốn thuốc lá sao, bị vị này thành công khơi gợi lên hứng thú, cái vị "Người giàu có" kia ở đâu còn có ở đây ư, lúc này đem một hộp Hồng Tháp Sơn đưa cho vị lão gia tử này:
- Lão gia tử, ngài nói mau, gói thuốc này đều là của ngài .
- Vậy thật tốt!
Một hộp Hồng Tháp Sơn tới tay, lão nhân nhất thời tinh thần tỉnh táo, tay mắt lanh lẹ đem thuốc cất vào trong túi quần, tốc độ nhanh nhẹn kia giống như tuổi trẻ ba mươi tuổi. ông lão kể chuyện không hề chậm rì rì, tốc độ nhất thời nhanh hơn rất nhiều, xem ra có người khen thưởng, hiệu quả khen thưởng tương đối rõ ràng:
- Không phải ba năm trước đây, Vương Nhị Cẩu mượn Hồ Lão Thực 2000 đồng tiền sao, lúc ấy đã nói là tạm thời quay vòng, nhiều nhất một tháng thì trả... của hàng của Hồ Lão Thực cùng Vương Nhị Cẩu gần sát nhau, hai nhà một nhà bán quần áo, một nhà bán giầy, trên kinh doanh cũng không có cái gì xung đột, vợ của Vương Lão Thực đi vắng, Vương Nhị Cẩu luôn hứa hẹn, nên Hồ Lão Thực đã đem tiền cho Vương Nhị Cẩu này mượn.
- Vương Nhị Cẩu tên kia tâm tính còn không biết sao, tặc gian tặc gian, có một hạt đậu tương hận không thể ăn đến hết nữa , thấy Hồ Lão Thực dễ ăn hiếp, cảm giác không để cho Hồ lão thực lấy lại tiền, 2000 đồng tiền này hắn làm sao còn nguyện ý ? Kết quả một đến hai đi thành như vậy. Nhưng hôm nay vợ của Hồ Lão Thực nói thực ra , nếu trước chiều hôm nay 2000 đồng tiền kia tiếp tục không trở lại, thì ly hôn với Hồ Lão Thực ... Hồ Lão Thực lúc này còn không điên lên sao? Kết quả tất cả mọi người thấy được, vì không ly hôn, Hồ Lão Thực hiền lành này đều cầm lấy đao liều mạng cùng Vương Nhị Cẩu.
- Hóa ra là như vậy a!
Hiểu rõ đầu đuôi trong này rồi, mọi người nhất thời xúc động.
Đám người còn chưa tản đi, tất cả mọi người tụ cùng một chỗ nghị luận sôi nổi: con thỏ tức giận đều cắn người, đừng nói người, thật sự tức giận, ngay cả Hồ Lão Thực hiền lành này dám lấy đao chém người, xem ra sau này làm người thật không có thể quá đáng, nếu thật là người nóng nảy, nói không chừng lên cơn điên thì còn đáng sợ hơn so với kẻ điên...
Trương Anh Duệ luôn dựng thẳng tai nghe chuyện, hiểu rõ tiền căn hậu quả rồi, triệt để hết chỗ nói rồi: cũng bởi vì sợ vợ, vì 2000 đồng tiền, người đàn ông hiền lành này liền dám cầm dao đuổi theo chém người? Trương Anh Duệ rất muốn hỏi một câu:
- Đến nỗi đó sao? Nếu là thật đem người chém chết hay chém bị thương làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này có sao?
Bất luận như thế nào, mặc kệ hai người các ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không quản có phải là ngươi hay không, ngươi chém người ta thành bộ dáng này, đến lúc đó chỉ cần một khi ra tòa án, ngươi nhất định không hay ho, dù sao, so với việc cố ý cầm đao đả thương người, tính chất nợ nần kinh tế đã có thể nhẹ hơn nhiều .
Nghe xong chuyện, Trương Anh Duệ lắc đầu chuẩn bị tiếp tục đi, một ý niệm trong đầu lại đột nhiên giống như một tia chớp điện từ trong đầu xẹt qua, chiếu trọn trong não, rõ ràng rành mạch, cả người lập tức ngây ngẩn: kẻ điên... Kẻ điên? ... Kẻ điên!
Đúng vậy! Kẻ điên!
...
Lý Tuyết Âm vô cùng buồn chán ngồi ở trong nhà khách huyện Bình, cổ tay trắng tinh nâng cằm, giữa ngón tay nhàm chán tung lên một quả một đồng tiền xu.
Đối với Trương Anh Duệ có thể giúp tự mình giải quyết vấn đề này hay không, Lý Tuyết Âm kỳ thật chính là miệng nói một câu như vậy mà thôi, kỳ thật chủ yếu sẽ không trông cậy vào Trương Anh Duệ có thể làm được. Đừng nói giỡn! Từ xưa đến nay, loại chuyện này đã nhiều rồi, cho tới bây giờ còn không nghe nói qua con nhà ai gặp được loại tình huống này có cách giải quyết gì ổn thoả tốt đẹp.
Lý Tuyết Âm thừa nhận Trương Anh Duệ là người rất thông minh, thậm chí lý ra nói Lý Tuyết Âm cũng thừa nhận, Trương Anh Duệ là người đàn ông thông minh nhất mà bản thân nhìn thấy khi đang tuổi này. Nhưng loại chuyện này cũng không phải là người thông minh là có thể giải quyết được, một bên đủ khí lực muốn nuốt chửng đối phương, một bên cố gắng muốn bảo tồn chính mình, nhưng bên muốn bảo tồn chính mình, không muốn trả ra một ít đồ vật thì lám sao bảo vệ chính mình? Làm sao có thể!
Nhưng... Không biết vì sao, ở điều đó không có khả năng trong lúc đó, Lý Tuyết Âm cảm giác tựa hồ sự tình còn sẽ có một chút khả năng phát sinh kỳ tích.
Nhưng tất cả chuyện này, đều cùng với người nữ phục vụ bên ngoài của không có quan hệ.
Nhận được việc giao phó của lãnh đạo trong huyện, sau đó đối với vị công chúa đến kinh thành này muốn thật cẩn thận hầu hạ, nhà khách của huyện liền lập tức thần kinh căng thẳng.
Cả nhà khách huyện lập tức như nghê đón đại công chúa thật, không chỉ có chọn lựa bên trong nhà khách huyện người phục vụ chuyên môn nhất, xinh đẹp nhất, thông minh nhất đến phục vụ đại công chúa, còn đặc biệt dặn dò phòng bếp bên kia, nhất định tùy lúc bảo đảm có một đầu bếp tên tuổi trong này, luôn chờ công chúa họ Lý có cái gì yêu cầu, liền lập tức dâng lên cho Lý công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.