Chương 150: Mời cơm
Hải Đồng
12/04/2013
Nếu là lâu như thế mới cho mình vào thế thì là bên trong đã giải quyết ổn thỏa rồi, tiểu Lý.. hay là tiểu Lệ, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, thế nhưng thất vọng thế này, cô bé cũng không thể thể hiện ra ngoài, vào trong ngắm Trương Anh Duệ từ trên xuống dưới, khá hài lòng gật đầu, hình như còn có chút tự đắc:
- Cũng được, rất vừa vặn, xem ra con mắt mình không tồi.
- Ừ ừ…
Trương Anh Duệ cười gượng gật gật đầu… chuyện này… tôi cảm thấy hình như không có chút nào không vừa cả. Phòng là 120 tệ 1 ngày, thế nhưng bình thường chỉ cần mặc cả 1 chút thì tiền phòng chỉ còn lại 100 tệ ngay.
Cô bé thở dài:
- Tiền quần áo giày tổng cộng là 1200 tệ, trong quận chúng ta loại quần áo thế này cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, cũng không biết ông ở mấy ngày, nên thu của ông 1 ngày trước, còn thừa lại 700 tệ. Nói xong, cô bé móc 1 xếp tiền ra đưa cho Trương anh Duệ… tuy rằng không đếm, thế nhưng nghĩ người ta không muốn nhận tiền boa của mình, thế thì chắc là 700 tệ thật rồi, đương nhiên, lời của cô bé này còn có 1 ý khác nữa, bộ trang phục cao cấp nhãn hiệu Goldlion hay là Shanshan thì 2000 này của ông cũng không đủ đâu, thế nhưng nói ra những lời này làm tổn thương người khác, cô bé này hiển nhiên là không phải là loại con gái ngu ngốc đơn giản.
- Ừ, cảm ơn cô nhé.
Trương Anh Duệ gật gật đầu, cũng không nhận số tiền đó:
- Không phái nói ra số tiền này là phí cảm ơn các cô sao.
- Mẹ tôi nói là giúp ngai đi mua mấy bộ quần áo, sao có thể thu tiền của ông được chứ.
Nhìn thấy Trương Anh Duệ có vẻ kinh ngạc, cô bé không khỏi hé miệng cười:
- Khách sạn này là nhà của tôi, không phải ông cho rằng tôi là nhân viên phục vụ ở đây chứ?
Hóa ra… cô bé này không phải là nhân viên phục vụ khách sạn mà là con gái của bà chủ, Trương Anh Duệ bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng không khỏi bĩu môi:
- Ta đúng là thật sự cho rằng cô bé chính là nhân viên phục vụ ở đây đấy .
Thế nhưng những lời này không nên nói ở đây, Trương Anh Duệ lắc đầu, không biết vì cái gì, bỗng cảm thấy hình như có chút xấu hổ:
- Thế sao…. Tối nay không đi học à?
Hóa ra cô bé này là con gái của bà chủ, lại ước chừng tuổi cô bé này, Trương Anh Duệ trong lòng đoan thế:
Rất rõ ràng, cô bé này khoảng 17, 18 tuổi, nếu không có gì bất thường, chắc là đang học trung học. Quả nhiên, lời của Trương Anh Duệ khiến cho cô bé đó dễ dàng bị lừa:
- Không, hôm nay không phải đi, trường chúng tôi mới thi xong, được nghỉ buổi tối.
Thật là trùng hợp! Gặp phải tình huống này, Trương Anh Duệ có chút không biết nói cái gì.. định nói chút gì với cô, thế nhưng chúng ta cũng không quen biết? Nghĩ 1 lát:
- Cái này, thật là cảm ơn cô, số tiền này cô cầm đi, coi như là lòng biết ơn của tôi.
- Số tiền này tôi không cần.
Cô bé đó thật là nguyên tắc, vì 700 tệ mà tranh chấp với Trương Anh Duệ, đúng lúc đang đấu khẩu, bụng Trương Anh Duệ đột nhiên kêu lên ọt ọt, Trương Anh Duệ lập tức cảm thấy xấu hổ. Bây giờ trời đã tối rồi, từ buổi trưa đến giờ, Trương đại trưởng trấn còn chưa bát cơm nào vào bụng… mọi người đều biết là, người mới tắm xong đặc biệt khát nước, cho nên lúc này Trương đại trưởng trấn không chỉ cảm thấy cực kỳ đói bụng mà còn cảm thấy vô cùng khát nước nữa.
Nghe thấy tiếng bụng Trương Anh Duệ réo lên, cô bé sửng sốt, lập tức 2 mắt mở to như trăng rằm:
- Thế này đi, nếu như ông muốn cảm ơn tôi thì mời tôi đi ăn 1 bữa là được rồi.
- Ăn 1 bữa à? Thế thì không thành vấn đề?
Trương Anh Duệ gật đầu:
- Được, để thể hiện lòng cảm ơn với cô, tôi mời cô đến Đắc Nguyệt Lâu. Là nơi dẫn đầu trong lĩnh vực ẩm thực của quận, đương nhiên, giới hạn cho tư nhân, khách sạn tốt nhất của quận là Đắc Nguyệt Lâu, nghe Trương Anh Duệ nói là mời mình đến Đắc Nguyệt Lâu ăn 1 bữa, ánh mắt cô bé nhìn Trương Anh Duệ cũng khác hẳn:
- Thật hay giả thế? Đắc Nguyệt Lâu à?
Trương Anh Duệ nói để dọa cô bé, không khỏi có chút đắc ý:
- Ừ, tôi cũng có chút cổ phần ở đó.
Đàn ông mà đều như vậy, trước mặt con gái trẻ đẹp đều không kìm nổi lòng khoe khoang, đặc biệt là nhưng đại gia mởi nổi… liệt Trương Anh Duệ vào hàng ngũ “đại gia mới nổi” hình như có chút không thỏa đáng, chỉ có từ “ tiểu nhân bỗng chốc giàu có” mới đúng.
- Ông có cổ phần ở Đắc Nguyệt Lâu à?
Ánh mắt cô bé này nhìn Trương Anh Duệ ít nhiều có chút không hiểu nổi, kéo Trương Anh Duệ ra ngoài:
- Được, hôm nay có lý do quang minh chính đại để ông chủ mời tôi 1 bữa rồi đấy.
Bà chủ khách sạn lúc này với con gái mình đi theo Trương Anh Duệ ra ngàoi có chút không vừa ý:
- Cậu trai, cậu có ý gì thế, muốn dụ dỗ con gái tôi à? Cái này… có chút quá trớn rồi nha?
Thế nhưng làm kinh doanh khách sạn, ánh mắt nhìn người cũng không giống người bình thường, đè nén lửa giận trong lòng nói với Trương Anh Duệ vài câu, bà chủ đã nhận ra không phải người ta dụ dỗ con gái mình mà là con gái mình sau khi nghe thấy người ta có tiền thì muốn để người ta mời 1 bữa.
Thế nhưng làm kinh doanh khách sạn, ánh mắt nhìn người cũng không giống người bình thường, đè nén lửa giận trong lòng nói với Trương Anh Duệ vài câu, bà chủ đã nhận ra không phải người ta dụ dỗ con gái mình mà là con gái mình sau khi nghe thấy người ta có tiền thì muốn để người ta mời 1 bữa.
Tính cách con gái mình làm sao mà người mẹ không biết? Hiểu được ý này, bà chủ cũng yên tâm:
- Ừ, chỉ cần không phải tiểu tử nhà ngươi dụ dỗ con gái tôi là được, nói 1 câu khách khí với Trương Anh Duệ, ý chỉ có 1: Ừ, ông chủ Trương mời con gái tôi 1 bữa, tôi quá cảm ơn đi chứ, thế nhưng các người ra ngoài ăn cơm, lúc về thì không được quá 10 giờ đấy.
Bây giờ săp 8 giờ, không được qua 10 giờ có nghĩa là cho Trương Anh Duệ và cô nương tiểu Lý, Trương Anh Duệ cuối cùng cũng biết cô bé này tên là gì…. Thời gian không được vượt quá 2 tiếng, đối với 2 người lạ mà nói, 2 tiếng chắc chắn là không đủ để làm cái gì hết.
Người ta là mẹ quan tâm đến con gái mình, mình có thể nói cái gì chư? Đương nhiên là gật đầu lia lịa:
- Bà chủ yên tâm đi, ăn 1 bữa cơm thôi mà, ăn xong là về, là để cảm ơn tiểu Lý đã giúp tôi chạy tới chạy lui.
Cậu ta đương nhiên ngượng ngùng cười nói:
- Kỳ thực tôi đưa tiền cho con gái bà, nhưng vấn đề là con gái bà không cần tiền, nói là chỉ cần tôi mời 1 bữa ăn là được, bà cho là tôi muộn thế này rồi còn thích ra đường à?
Thế nhưng ý trong những lời này của Trương Anh Duệ, mọi người nghe đều hiểu:
- Bà yên tâm đi, tôi không có ý đồ gì với con gái bà đâu.
Thế nhưng bất kể nói thế nào mình vẫn bị người ta nghi ngờ, mặc dù điều này là chuyện thường tình nhưng trong lòng Trương Anh Duệ vẫn thấy không thoải mái, ngươi dựa vào cái gì mà nghi ngờ trưởng trấn ta? Cứ như con cái bà là tiêu thư Trưng Quốc không bằng, ai nhìn thấy cũng phải động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.