Chương 112: Phó Trấn Trường
Hải Đồng
12/04/2013
Nói xong câu đó Bạch Băng liền đứng lên đi mất.
Bản thân ông ta và Trương Anh Duệ đã nói chuyện đủ lâu, nếu cứ tiếp tục tán gẫu thì e sẽ đắc tội với nhiều người…
Không thấy những người bên kia nhìn sang bên này đều đang đỏ lên rồi sao?
Bạch băng lặng lẽ dời đi, Trương Anh Duệ vẫn ngồi đó trầm tư, lời nói của ông ta làm gợn sóng trong lòng Trương Anh Duệ. Tuy lúc trước Triệu Văn Đường đã mấy lần ám chỉ nhưng Trương Anh Duệ không nghĩ là nó to tát đến vậy, có thể bây giờ tin nhỏ này của Bạch Băng đã khiến hắn không thể cho rằng nó không quan trọng:
- Mơ hồ, mình lại muốn trở thành lãnh đạo sao? Mình vẫn là lãnh đạo dưới thị trấn cơ mà? Mẹ kiếp thật là…
Tối nay, tất cả mọi người đều vui vẻ mà về, Trương Đức Vĩ là trai nhà nông mà cũng bị người ta mời rượu cho say như chết…
Sự việc quả nhiên như lời Bạch Băng nói, nửa tháng sau Trương Anh Duệ cũng phải trao quyền cho cấp dưới, tin đã bắt đầu lan truyền đến làng quê và thị trấn.
Lúc Bạch Tuyết nói tin này cho Trương Đức Vĩ, ông ta còn tưởng Bạch Tuyết đang nói đùa, xua tay liên tục:
- Đại muội, chuyện khác có thể đùa được chứ chuyện này không đùa được đâu?
- Sao lại đùa, bây giờ Trương Anh Duệ được đối xử như cấp phó, qua hệ của hắn và phó tỉnh trưởng Lý thì ai dám để cho hắn đại biểu nhân dân phụ trách phụng dưỡng người già, ngài yên tâm đi, nếu không có gì thay đổi thì lâu nhất cũng chỉ tháng nữa, nhất định Anh Duệ sẽ bị xuống cấp.
Bạch Tuyết nói với vẻ tự tin.
Một tuần trước Vương Hải Triệu đã mang thẻ công tác tới cho Trương Anh Duệ, thấy trên thẻ công tác viết gì đó, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng có suy tính thiệt hơn, rốt cục Trương Anh Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Lần này bố đã trải qua cấp Tiểu Kiền bộ rồi.
Môn phụ, đó là cơ chế của một cán bộ, cấp bậc này so với vô số thể chế khác mà nói chỉ là đi trước mức khởi điểm, đừng thấy là chủ nhiệm khoa thì cho rằng cao hơn một bậc so với môn phụ, có thể ai cũng biết, người chủ nhiệm khoa dù cấp bậc có cao thế nào thì cũng chỉ là một thành viên trong khoa mà thôi, chứ còn thực quyền e rằng còn thấp hơn cả môn phụ, người ta cũng là lãnh đạo nói lời giữ lời, dù người ta có nói khiến người khác không vui cũng phải lắng nghe.
Lời này đã gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Trương Đức Vĩ, ông ta như được mở cờ trong bụng.
Con trai mình cũng đang là cán bộ quốc gia, trong tay cầm tiền trợ cấp cho vùng hạn hán, lũ lụt, đối với tiền đồ của con trai mà nói Trương Đức Vĩ rất vừa lòng, đến độ không còn gì thỏa mãn hơn nữa. Nhưng ông ta vẫn có một băn khoăn:
- Đây cũng là chuyện tốt, con trai có thể chuyển cổ phần công ty cho mẹ, làm sao phải đến làng quê và thị trấn làm gì? Làm việc trong huyện không phải rất tốt đó sao?
Mấy ngày trước còn dặn dò Trương Anh Duệ hãy chuyển cổ phần công ty cho bố, mẹ nhưng chỉ là biệm pháp trước mắt thôi, chưa nói trắng ra là tiền ở trong tay bố mẹ mình hay mình thì cũng có gì khác nhau? Lúc mình cần tiêu chẳng lẽ bố mẹ lại không cho hay sao?
Có thể không ai nói ra nhưng quan chức cấm buôn bán như vậy, trước khi thành quan chức thì đã là thương nhân rồi, còn có thể làm cho người nhà phá sản được sao? Đây cũng là đạo lý của người làm qua cưới vợ, pháp luật đã quy định cấm con của quan chức buôn bán, chứ không cấm cưới vợ là một người đi buôn.
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết lắc đầu mỉm cười:
- Đây không phải là quy định của nước ta sao? Làm quan thì không được buôn bán, nếu không sẽ rất lộn xộn, Anh Duệ không chuyển cổ phần công ty cho anh thì còn có cách khác sao? Đến lỗi Anh Duệ vì cái gì mà đi vắng không có mặt trong huyện cũng dễ lý giải, ở quê và thị trấn đã có thành tích dễ dàng, lức đó sẽ càng tăng nhanh hơn.
- Vậy hả?
Trương Đức Vĩ nghĩ ngợi, gật đầu, không được vui cho lắm:
- Nếu nói như vậy, thì công tác vẫn tốt, nếu là chúng ta công tác thì sẽ còn tốt hơn.
Đối với Trương Đức Vĩ mà nói, con trai mình đang làm lãnh đạo công tác ở nói cũng không tồi, nếu không nhầm thì sẽ nhanh chóng được đề bạt. Hơn nữa Trương Đức Vĩ đã có sự tính toán của mình, nếu con trai mình được lên làm lãnh đạo nữa thì chẳng phải mình sẽ càng nở mày mở mặt hay sao?
- Việc này cũng khó mà nói được nhưng nó có cơ hội?
Bạch Tuyết cười lắc đầu, trong lòng cũng bùi ngùi, mấy tháng trước tên tiểu tử này còn suýt nữa bị bọn xã hội đen đánh chết không ngờ giờ đã làm lãnh đạo, nếu con gái mình có thể theo anh ta… Bạch Tuyết cũng chưa chú ý đến, muốn làm mối Trương Anh Duệ cho con gái mình, ý tưởng này đã là lần thứ 3 rồi.
Hai người đang nói chuyện thì Trương Anh Duệ dừng lại trong cửa hàng.
Một tiếng đồng hồ, Vương Hải Triều gọi điện cho Trương Anh Duệ, nói là có chuyện muốn bàn với hắn,lúc đó Bạch Tuyết đã nói với Trương Đức Vĩ đại khái là huyện đã có ý dùng Trương Anh Duệ, bây giờ thấy hắn trở về, sao Trương Đức Vĩ không vội cho được?
Không chỉ Trương Đức Vĩ khẩn trương mà ngay cả Bạch Tuyết cũng vậy.
- Anh Duệ, Thư kí Triệu gọi cậu qua có chuyện gì vậy?Có phải chuyện cậu bị xuống không!
Trương Đức Vĩ bước nhanh về phía trước, ân cần hỏi han.
- ừ, định xuống.
Trương Anh Duệ gật đầu.
- thư kí Triệu nói thế nào?
Trương Đức Vĩ thân thiết.
- đến Phó Trấn Trường.
Trương Anh Duệ vui mừng.
- Phó Trấn Trường?
Không đợi Trương Đức Vĩ nói gì, Bạch Tuyết nhíu mày:
- Không phải phó thường vụ sao?
- Không phải.
Trương Anh Duệ lắc đầu.
Nghe thấy Trương Anh Duệ nói Phó Trấn Trường, Bạch Tuyết nhíu mày suy nghĩ, hỏi:
- Vậy cậu quản lý khối công tác nào?
- Phân công quản lý Pháp luật, tuyên truyền, đất đai, công thương, điện lực, công tác thống kê, văn hóa giáo dục, vệ sinh, xây dựng nông thôn mới, đoàn hát đảng ủy, Phó Trấn Trường xếp thứ hai.
Trương Anh Duệ cười nói, đối với sự phân công này hắn không có bất mãn gì, tuy không được vào bên kinh tế nhưng đây cũng là miếng thịt béo bở.
- Vậy hả?
Nghe thấy sự phân công quản lý của Trương Anh Duệ, Bạch Tuyết cuối cùng cũng hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.