Chương 35: Thiện cảm của Lý Tuyết Âm
Hải Đồng
12/04/2013
Đợi đến khi Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn thật vất vả gặp được Lý Tuyết Âm, hai người phát hiện, Lý Tuyết Âm đang ở cùng một người tuổi còn trẻ, đang chuyện trò vui vẻ, tựa hồ một chút tức giận đều không có.
Mắt của Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn sắp lồi ra rồi: tiểu tử này là ai?
- Lý tiểu thư, chào cô, tôi cùng đồng chí Lưu Đại Sơn đại biểu thị ủy thành phố Lỗ Nam đến đâyxin lỗi cô.
Trong lòng cứ việc nghi hoặc, hai người vẫn hiểu rõ nặng nhẹ, dằn kinh ngạc trong lòng xuống, tư thế vô cùng thấp.
- Hừ!
Lý Tuyết Âm mới vừa rồi còn mang khuôn mặt xuân phong sáng lạn, trong nháy mắt liền biến thành gió lạnh gào rít giận dữ của mùa đông.
Trương Anh Duệ thực biết điều đứng lên chào hỏi hai vị quan phụ mẫu:
- Vương bí thư, chào ngài, Lưu thị trưởng, chào ngài!
Tiểu tử này... Hay là chính là người thanh niên lúc ấy trượng nghĩa ra tay? Còn nói chuyện làm quen với tiểu công chúa của Lý gia nhanh như vậy sao? Vừa rồi ở bên ngoài hiểu được tình huống, trong đầu Vương Đức Sơn thầm tính toán, hiện giờ nhìn thấy thái độ của Lý Tuyết Âm đối với Trương Anh Duệ, tự nhiên không dám làm ra vẻ ta đây ở trước mặt Trương Anh Duệ, vẻ mặt ôn hoà nói với Trương Anh Duệ :
- Tiểu Trương đồng chí, trước khi đến tôi đã nghe các đồng chí nói về cậu, thanh niên hữu vi, có tinh thần trọng nghĩa, chưa làm mất mặt nhân dân Lỗ Nam chúng ta, cũng không làm mất mặt Lý lão!
- Vương bí thư ngài quá khen, đây đều là nhân dân chúng ta thuần phác, kỳ thật lúc ấy không ít người đều muốn làm như vậy, nhưng bị tôi làm trước.
Cố nén cảm giác trong lòng, Trương Anh Duệ nói thực khiêm tốn.
- Tiểu đồng chí thật hiểu chuyện.
Tuy rằng Trương Anh Duệ một chút cũng không nói gì về chính mình, nhưng Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn vẫn vô cùng vui sướng trong lòng.
Vì sao? Mặc dù không nói thẳng, nhưng cũng là ám chỉ chính mình có công lãnh đạo địa phương, bằng không vì cái gì địa phương mà những quan viên khác lãnh đạo, dân chúng đều thuần phác không đứng dậy, riêng chỉ có địa phương chính mình lãnh đạo này, là có thể có "Dân phong thuần phác", có gan cùng thế lực ác đấu tranh?
Đúng rồi, người trẻ tuổi kia là làm cái gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, tiểu tử giúp mình giải quyết một cái phiền phức lớn như vậy, đồng thời coi như là giơ một tay giải thích và bảo vệ cái ghế quan của chính mình, hơn nữa tiểu tử này nhìn qua còn rất thuận mắt, cảm tưởng của Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn về Trương Anh Duệ đã khá nhiều, có ý tưởng muốn nâng đỡ tiểu tử này một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn cũng không dám quên hiện tại chuyện trọng yếu nhất là cái gì.
Mới vừa rồi bị Vương Đức Thành đoạt sự nổi bật của mình, trong lòng Lưu Đại Sơn rất là khó chịu, nếu nguy cơ không được hóa giải, Vương Đức Thành cướp công đầu cũng thôi, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết vị Lý đại tiểu thư này, cơn tức trong lòng đã tiêu tan, chờ đợi mình bị người nầy cấp đoạt công đầu của mình, vậy chức thị trưởng lão tử còn làm thế nào được ?
Lập tức giành nói với Lý Tuyết Âm trước Vương Đức Thành:
- Nếu tình hình đã cơ bản được khống chế, vậy... hay là Lý tiểu thư đi chỗ nào an dưỡng?
- Có cái gì phải an dưỡng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt.
Lý Tuyết Âm trên mặt vẫn lạnh, thanh âm cũng lạnh băng.
Vừa nói đến vấn đề này, Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn cũng kịp phản ứng : huyện ủy huyện Bình còn chưa có ai nhận lỗi với người ta đâu.
Mẹ kiếp! Các ngươi làm kẻ phá hoại, thế nhưng lại để lão tử bị mắng? Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng lại lên. Lưu Đại Sơn lấy điện thoại cầm tay ra tức giận mắng:
- Triệu Văn Đường, huyện Bình các ông có còn ai không? Các ông còn xứng đáng với tín nhiệm của nhân dân hay không ?
Lời này nói rất nghiêm trọng.
Nghe nói vậy, Huyện trưởng trung đội quân cảnh huyện Bình Triệu Văn Đường đứng ngoài cửa lớn, trong lòng kêu khổ, chỉ cảm thấy cho dù là ăn 3 cân Hoàng Liên cũng không đắng như vậy, nhưng lãnh đạo lên tiếng, phía dưới ai dám không làm? Khuôn mặt khổ sở:
- Lưu thị trưởng, chúng tôi sớm đã tới rồi, nhưng Lý tiểu thư tâm trạng không tốt lắm, không muốn gặp chúng tôi …
- Không cần, lúc này tôi không muốn gặp những người đó!
Lý Tuyết Âm lên tiếng, khiến Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn trợn mắt há hốc mồm: cảm thấy cơn tức của bà cô này lớn như vậy?
- Vương bí thư, Lưu thị trưởng, hay là để tôi khuyên Lý tiểu thư?
Trương Anh Duệ cười khổ, thấp giọng nói với hai vị quan phụ mẫu này,
- Hai vị cũng phải thể hiện thành ý của Lỗ Nam chúng ta đi!
Ồ? Chàng trai thực thông minh, trực giác chính trị rất mẫn tuệ!
Có lời nói này của Trương Anh Duệ nhắc nhở, Lưu Đại Sơn cùng Vương Đức Thành lập tức ý thức được vì cái gì Lý Tuyết Âm không muốn gặp mình, thậm chí không thèm gặp những lãnh đạo của huyện: đúng, còn chưa có ý kiến xử lý Chu Anh Thành đó, người ta làm sao có thể muốn gặp họ? Đây không phải trắng trợn miệt thị uy nghiêm và địa vị Lý gia sao?
Sai lầm quá nghiêm trọng.
... ...
Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn đều đi rồi, Trương Anh Duệ cùng Lý Tuyết Âm lại tiếp tục nói chuyện như trước, Lý Tuyết Âm nhìn nhìn Trương Anh Duệ, tò mò hỏi:
- Hiện nay anh có thể đoán được lai lịch tôi không đơn giản chứ?
Trương Anh Duệ không nói gì gật đầu, ta đoán trước rồi.
- Nhưng anh có chút kỳ quái.
Lý Tuyết Âm đánh giá Trương Anh Duệ, lắc đầu, tựa hồ không minh bạch.
- Ơ? Như thế nào mà kỳ quái?
- Nếu anh biết lai lịch của tôi không đơn giản, nếu quan hệ cùng tôi tốt, đối với anh khẳng định có lợi. Nhưng vì cái gì anh không làm như vậy đây?
Trương Anh Duệ nở nụ cười: sớm biết cô sẽ hỏi như vậy.
- Rất đơn giản …
Trương Anh Duệ bê trà lên uống một ngụm,
- Cho dù là tôi muốn leo lên nhờ cô, vậy cũng phải có tư cách leo lên mới được, cái khác không dám nói, chỉ căn cứ những điều nhìn thấy khi đó. Có thể hiểu nhà cô có vai vế rất cao ở quốc gia chúng ta. Một khi đã như vậy, vậy thì không phải là chỗ người nào cũng có thể leo lên, nói trắng ra một chút, nếu không có tài sản vài tỉ, ngay cả tư cách leo lên đều không có.
- Mà tôi đây …
Trương Anh Duệ chỉ chỉ cái mũi của mình:
- Tôi chỉ là một tiểu thương nhân tài sản không đến hai trăm vạn mà thôi, làm sao có thể có tư cách kia? Cho nên, một khi đã như vậy, còn không bằng coi cô là một người bạn ngẫu nhiên gặp, rồi chơi thân, tuy rằng lúc này nói chuyện vui vẻ, nhưng sau này mọi người còn có cơ hội gặp mặt hay không, có cơ hội ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm hay không, còn chưa biết đâu.
- Còn lợi lộc, bây giờ tôi có thể ngồi ở chỗ nầy cùng cô uống trà nói chuyện phiếm, mà lại nói chuyện thật cao hứng, tín hiệu này đủ để cho hai vị vừa rồi kia rõ ràng rồi nhỉ? Tôi nghĩ chỗ tốt này không coi là nhỏ.
Lý Tuyết Âm nở nụ cười.
Lần đầu cô gặp được người có ý nghĩ lý trí rõ ràng như vậy. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng cao hứng hơn, đúng vậy, giống như lời của Trương Anh Duệ, hai người quá khác, giữa hai người hoàn toàn không có khả năng tồn tại nhiều thân thiết, hắn có thể nhận thức chuẩn xác được chênh lệch này ... Cái này quá tốt, phi thường tốt.
Thấy Trương Anh Duệ có thể như thế nhận thức rõ ràng chênh lệch hắn và mình, Lý Tuyết Âm yên tâm, lúc trước cô còn lo lắng Trương Anh Duệ có thể giống như là những thương nhân mà mình đã gặp, nhìn thấy mình liền liều mạng muốn ôm đùi Lý gia, nhưng hiện tại, có thể yên tâm.
Đương nhiên, Lý Tuyết Âm cũng không phải cái loại người không biết ân, giống như chính hắn nói, hắn bây giờ có thể cùng mình ngồi ở uống trà, giúp đỡ với hắn cũng đã là không nhỏ.
Hiện tại, Lý Tuyết Âm thực sự quý trọng loại cảm giác này... Muốn vươn lên cao cố nhiên có chỗ tốt, nhưng cũng không có nghĩa là người chỗ cao cũng không muốn nói chuyện cùng người không có bất kỳ mong muốn được hiệu quả và lợi ích.
Trong phòng hội nghị huyện ủy huyện Bình, hiện tại đang tiến hành họp hội nghị thường ủy thành phố Lỗ Nam.
Cơ hồ không có bất kỳ do dự, thường ủy Lỗ Nam liền thông qua bãi miễn chức vụ của đồng chí Chu Anh Thành đảm nhiệm, hủy bỏ tư cách đảng viên, hơn nữa lấy danh nghĩa "Nhận được quần chúng báo cáo, đồng chí Chu Anh Thành bí thư huyện ủy huyện Bình không làm tròn trách nhiệm, tham ô nhận hối lộ ", để cho người của Ban Kỷ Luật - Thanh tra thành phố Lỗ Nam đem mang đi .
Hiện tại mọi người lo nghĩ vấn đề là, làm như thế nào, mới có thể được Lý đại tiểu thư tha thứ, hoặc là nói làm thế nào mới có thể được phó tỉnh trưởng thường vụ Lý Trường Giang cùng bộ trưởng Tỉnh ủy Tiếu Nham tha thứ? Hiện tại làm những điều này, rốt cuộc có đủ hay không?
Hai vị này, chính là trực tiếp trông coi ghế của mình, đối mặt sự phẫn nộ của Lý gia, một khi xử lý không tốt, ghế của mình có thể giữ không được.
————————————————� � �———————
Khi Trương Anh Duệ đang cùng Lý Tuyết Âm chuyện trò vui vẻ, những người lãnh đạo này đang cân nhắc làm như thế nào mới có thể tiêu trừ lửa giận của Lý lão đối với chính mình, ông chủ của Đắc Nguyệt Lâu - Tào Đại Vĩ đang trong tình cảnh bi thảm.
Tuy rằng Đắc Nguyệt Lâu cũng không bị cảnh sát ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh, nhưng thành phố lớn như vậy, sự tình gì có thể giấu được mọi người? Nói khoa trương chút, Huyện trưởng đánh cái rắm, sau nửa giờ toàn bộ huyện cũng biết , huống chi là một sự kiện lớn như vậy!
Tào Đại Vĩ lo đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, gọi điện thoại khắp thế giới với những người trong ngày thường vỗ ngực với hắn tỏ vẻ gặp vấn đề gì có thể nhờ bọn hắn cứu trợ, dù trời sập xuống bọn hắn cũng có thể giúp cho Tào Đại Vĩ hắn với danh nghĩa "Bằng hữu".
Nhưng toàn bộ điện thoại chỉ có hai kết quả, hoặc là vừa nhận điện lập tức như là trốn ôn thần mà cúp điện thoại, hoặc là tắt máy! Nhìn thấy biểu hiện những người trong ngày thường một đám cùng mình giao tình như bằng hữu đó, Tào Đại Vĩ chỉ cảm giác tim mình bị đưa đến dưới sông băng Nam Cực, ngay cả một chút độ ấm đều không có.
- Đều là lũ khốn! Khốn nạn!
Hoàn toàn bỏ quên hi vọng, Tào Đại Vĩ như một con chó ghẻ không nhà để về, ngồi liệt ở phòng làm việc của mình, hai mắt vô thần. Gian văn phòng, Tào Đại Vĩ cũng không biết mình còn có thể ngồi được mấy ngày, một ngày? Hai ngày? Hoặc là một tuần?
Mắt của Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn sắp lồi ra rồi: tiểu tử này là ai?
- Lý tiểu thư, chào cô, tôi cùng đồng chí Lưu Đại Sơn đại biểu thị ủy thành phố Lỗ Nam đến đâyxin lỗi cô.
Trong lòng cứ việc nghi hoặc, hai người vẫn hiểu rõ nặng nhẹ, dằn kinh ngạc trong lòng xuống, tư thế vô cùng thấp.
- Hừ!
Lý Tuyết Âm mới vừa rồi còn mang khuôn mặt xuân phong sáng lạn, trong nháy mắt liền biến thành gió lạnh gào rít giận dữ của mùa đông.
Trương Anh Duệ thực biết điều đứng lên chào hỏi hai vị quan phụ mẫu:
- Vương bí thư, chào ngài, Lưu thị trưởng, chào ngài!
Tiểu tử này... Hay là chính là người thanh niên lúc ấy trượng nghĩa ra tay? Còn nói chuyện làm quen với tiểu công chúa của Lý gia nhanh như vậy sao? Vừa rồi ở bên ngoài hiểu được tình huống, trong đầu Vương Đức Sơn thầm tính toán, hiện giờ nhìn thấy thái độ của Lý Tuyết Âm đối với Trương Anh Duệ, tự nhiên không dám làm ra vẻ ta đây ở trước mặt Trương Anh Duệ, vẻ mặt ôn hoà nói với Trương Anh Duệ :
- Tiểu Trương đồng chí, trước khi đến tôi đã nghe các đồng chí nói về cậu, thanh niên hữu vi, có tinh thần trọng nghĩa, chưa làm mất mặt nhân dân Lỗ Nam chúng ta, cũng không làm mất mặt Lý lão!
- Vương bí thư ngài quá khen, đây đều là nhân dân chúng ta thuần phác, kỳ thật lúc ấy không ít người đều muốn làm như vậy, nhưng bị tôi làm trước.
Cố nén cảm giác trong lòng, Trương Anh Duệ nói thực khiêm tốn.
- Tiểu đồng chí thật hiểu chuyện.
Tuy rằng Trương Anh Duệ một chút cũng không nói gì về chính mình, nhưng Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn vẫn vô cùng vui sướng trong lòng.
Vì sao? Mặc dù không nói thẳng, nhưng cũng là ám chỉ chính mình có công lãnh đạo địa phương, bằng không vì cái gì địa phương mà những quan viên khác lãnh đạo, dân chúng đều thuần phác không đứng dậy, riêng chỉ có địa phương chính mình lãnh đạo này, là có thể có "Dân phong thuần phác", có gan cùng thế lực ác đấu tranh?
Đúng rồi, người trẻ tuổi kia là làm cái gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, tiểu tử giúp mình giải quyết một cái phiền phức lớn như vậy, đồng thời coi như là giơ một tay giải thích và bảo vệ cái ghế quan của chính mình, hơn nữa tiểu tử này nhìn qua còn rất thuận mắt, cảm tưởng của Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn về Trương Anh Duệ đã khá nhiều, có ý tưởng muốn nâng đỡ tiểu tử này một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn cũng không dám quên hiện tại chuyện trọng yếu nhất là cái gì.
Mới vừa rồi bị Vương Đức Thành đoạt sự nổi bật của mình, trong lòng Lưu Đại Sơn rất là khó chịu, nếu nguy cơ không được hóa giải, Vương Đức Thành cướp công đầu cũng thôi, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết vị Lý đại tiểu thư này, cơn tức trong lòng đã tiêu tan, chờ đợi mình bị người nầy cấp đoạt công đầu của mình, vậy chức thị trưởng lão tử còn làm thế nào được ?
Lập tức giành nói với Lý Tuyết Âm trước Vương Đức Thành:
- Nếu tình hình đã cơ bản được khống chế, vậy... hay là Lý tiểu thư đi chỗ nào an dưỡng?
- Có cái gì phải an dưỡng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt.
Lý Tuyết Âm trên mặt vẫn lạnh, thanh âm cũng lạnh băng.
Vừa nói đến vấn đề này, Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn cũng kịp phản ứng : huyện ủy huyện Bình còn chưa có ai nhận lỗi với người ta đâu.
Mẹ kiếp! Các ngươi làm kẻ phá hoại, thế nhưng lại để lão tử bị mắng? Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng lại lên. Lưu Đại Sơn lấy điện thoại cầm tay ra tức giận mắng:
- Triệu Văn Đường, huyện Bình các ông có còn ai không? Các ông còn xứng đáng với tín nhiệm của nhân dân hay không ?
Lời này nói rất nghiêm trọng.
Nghe nói vậy, Huyện trưởng trung đội quân cảnh huyện Bình Triệu Văn Đường đứng ngoài cửa lớn, trong lòng kêu khổ, chỉ cảm thấy cho dù là ăn 3 cân Hoàng Liên cũng không đắng như vậy, nhưng lãnh đạo lên tiếng, phía dưới ai dám không làm? Khuôn mặt khổ sở:
- Lưu thị trưởng, chúng tôi sớm đã tới rồi, nhưng Lý tiểu thư tâm trạng không tốt lắm, không muốn gặp chúng tôi …
- Không cần, lúc này tôi không muốn gặp những người đó!
Lý Tuyết Âm lên tiếng, khiến Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn trợn mắt há hốc mồm: cảm thấy cơn tức của bà cô này lớn như vậy?
- Vương bí thư, Lưu thị trưởng, hay là để tôi khuyên Lý tiểu thư?
Trương Anh Duệ cười khổ, thấp giọng nói với hai vị quan phụ mẫu này,
- Hai vị cũng phải thể hiện thành ý của Lỗ Nam chúng ta đi!
Ồ? Chàng trai thực thông minh, trực giác chính trị rất mẫn tuệ!
Có lời nói này của Trương Anh Duệ nhắc nhở, Lưu Đại Sơn cùng Vương Đức Thành lập tức ý thức được vì cái gì Lý Tuyết Âm không muốn gặp mình, thậm chí không thèm gặp những lãnh đạo của huyện: đúng, còn chưa có ý kiến xử lý Chu Anh Thành đó, người ta làm sao có thể muốn gặp họ? Đây không phải trắng trợn miệt thị uy nghiêm và địa vị Lý gia sao?
Sai lầm quá nghiêm trọng.
... ...
Vương Đức Thành cùng Lưu Đại Sơn đều đi rồi, Trương Anh Duệ cùng Lý Tuyết Âm lại tiếp tục nói chuyện như trước, Lý Tuyết Âm nhìn nhìn Trương Anh Duệ, tò mò hỏi:
- Hiện nay anh có thể đoán được lai lịch tôi không đơn giản chứ?
Trương Anh Duệ không nói gì gật đầu, ta đoán trước rồi.
- Nhưng anh có chút kỳ quái.
Lý Tuyết Âm đánh giá Trương Anh Duệ, lắc đầu, tựa hồ không minh bạch.
- Ơ? Như thế nào mà kỳ quái?
- Nếu anh biết lai lịch của tôi không đơn giản, nếu quan hệ cùng tôi tốt, đối với anh khẳng định có lợi. Nhưng vì cái gì anh không làm như vậy đây?
Trương Anh Duệ nở nụ cười: sớm biết cô sẽ hỏi như vậy.
- Rất đơn giản …
Trương Anh Duệ bê trà lên uống một ngụm,
- Cho dù là tôi muốn leo lên nhờ cô, vậy cũng phải có tư cách leo lên mới được, cái khác không dám nói, chỉ căn cứ những điều nhìn thấy khi đó. Có thể hiểu nhà cô có vai vế rất cao ở quốc gia chúng ta. Một khi đã như vậy, vậy thì không phải là chỗ người nào cũng có thể leo lên, nói trắng ra một chút, nếu không có tài sản vài tỉ, ngay cả tư cách leo lên đều không có.
- Mà tôi đây …
Trương Anh Duệ chỉ chỉ cái mũi của mình:
- Tôi chỉ là một tiểu thương nhân tài sản không đến hai trăm vạn mà thôi, làm sao có thể có tư cách kia? Cho nên, một khi đã như vậy, còn không bằng coi cô là một người bạn ngẫu nhiên gặp, rồi chơi thân, tuy rằng lúc này nói chuyện vui vẻ, nhưng sau này mọi người còn có cơ hội gặp mặt hay không, có cơ hội ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm hay không, còn chưa biết đâu.
- Còn lợi lộc, bây giờ tôi có thể ngồi ở chỗ nầy cùng cô uống trà nói chuyện phiếm, mà lại nói chuyện thật cao hứng, tín hiệu này đủ để cho hai vị vừa rồi kia rõ ràng rồi nhỉ? Tôi nghĩ chỗ tốt này không coi là nhỏ.
Lý Tuyết Âm nở nụ cười.
Lần đầu cô gặp được người có ý nghĩ lý trí rõ ràng như vậy. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng cao hứng hơn, đúng vậy, giống như lời của Trương Anh Duệ, hai người quá khác, giữa hai người hoàn toàn không có khả năng tồn tại nhiều thân thiết, hắn có thể nhận thức chuẩn xác được chênh lệch này ... Cái này quá tốt, phi thường tốt.
Thấy Trương Anh Duệ có thể như thế nhận thức rõ ràng chênh lệch hắn và mình, Lý Tuyết Âm yên tâm, lúc trước cô còn lo lắng Trương Anh Duệ có thể giống như là những thương nhân mà mình đã gặp, nhìn thấy mình liền liều mạng muốn ôm đùi Lý gia, nhưng hiện tại, có thể yên tâm.
Đương nhiên, Lý Tuyết Âm cũng không phải cái loại người không biết ân, giống như chính hắn nói, hắn bây giờ có thể cùng mình ngồi ở uống trà, giúp đỡ với hắn cũng đã là không nhỏ.
Hiện tại, Lý Tuyết Âm thực sự quý trọng loại cảm giác này... Muốn vươn lên cao cố nhiên có chỗ tốt, nhưng cũng không có nghĩa là người chỗ cao cũng không muốn nói chuyện cùng người không có bất kỳ mong muốn được hiệu quả và lợi ích.
Trong phòng hội nghị huyện ủy huyện Bình, hiện tại đang tiến hành họp hội nghị thường ủy thành phố Lỗ Nam.
Cơ hồ không có bất kỳ do dự, thường ủy Lỗ Nam liền thông qua bãi miễn chức vụ của đồng chí Chu Anh Thành đảm nhiệm, hủy bỏ tư cách đảng viên, hơn nữa lấy danh nghĩa "Nhận được quần chúng báo cáo, đồng chí Chu Anh Thành bí thư huyện ủy huyện Bình không làm tròn trách nhiệm, tham ô nhận hối lộ ", để cho người của Ban Kỷ Luật - Thanh tra thành phố Lỗ Nam đem mang đi .
Hiện tại mọi người lo nghĩ vấn đề là, làm như thế nào, mới có thể được Lý đại tiểu thư tha thứ, hoặc là nói làm thế nào mới có thể được phó tỉnh trưởng thường vụ Lý Trường Giang cùng bộ trưởng Tỉnh ủy Tiếu Nham tha thứ? Hiện tại làm những điều này, rốt cuộc có đủ hay không?
Hai vị này, chính là trực tiếp trông coi ghế của mình, đối mặt sự phẫn nộ của Lý gia, một khi xử lý không tốt, ghế của mình có thể giữ không được.
————————————————� � �———————
Khi Trương Anh Duệ đang cùng Lý Tuyết Âm chuyện trò vui vẻ, những người lãnh đạo này đang cân nhắc làm như thế nào mới có thể tiêu trừ lửa giận của Lý lão đối với chính mình, ông chủ của Đắc Nguyệt Lâu - Tào Đại Vĩ đang trong tình cảnh bi thảm.
Tuy rằng Đắc Nguyệt Lâu cũng không bị cảnh sát ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh, nhưng thành phố lớn như vậy, sự tình gì có thể giấu được mọi người? Nói khoa trương chút, Huyện trưởng đánh cái rắm, sau nửa giờ toàn bộ huyện cũng biết , huống chi là một sự kiện lớn như vậy!
Tào Đại Vĩ lo đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, gọi điện thoại khắp thế giới với những người trong ngày thường vỗ ngực với hắn tỏ vẻ gặp vấn đề gì có thể nhờ bọn hắn cứu trợ, dù trời sập xuống bọn hắn cũng có thể giúp cho Tào Đại Vĩ hắn với danh nghĩa "Bằng hữu".
Nhưng toàn bộ điện thoại chỉ có hai kết quả, hoặc là vừa nhận điện lập tức như là trốn ôn thần mà cúp điện thoại, hoặc là tắt máy! Nhìn thấy biểu hiện những người trong ngày thường một đám cùng mình giao tình như bằng hữu đó, Tào Đại Vĩ chỉ cảm giác tim mình bị đưa đến dưới sông băng Nam Cực, ngay cả một chút độ ấm đều không có.
- Đều là lũ khốn! Khốn nạn!
Hoàn toàn bỏ quên hi vọng, Tào Đại Vĩ như một con chó ghẻ không nhà để về, ngồi liệt ở phòng làm việc của mình, hai mắt vô thần. Gian văn phòng, Tào Đại Vĩ cũng không biết mình còn có thể ngồi được mấy ngày, một ngày? Hai ngày? Hoặc là một tuần?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.