Chương 13
Trì Kiều Sea
15/04/2022
Vào tháng 7 năm 2018, tôi trở lại thành phố T và nhận bằng tốt nghiệp đại học với chứng chỉ tốt nghiệp xuất sắc. Cuộc sống đại học của tôi bắt đầu ở chương tiếp theo. Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn là một người bình thường, nhưng trong suốt ba năm đại học, tôi đã dần dần trưởng thành, trở nên một con người có thể tỏa sáng một cách rực rỡ. Tôi đạt được học bổng những hai lần, thêm một ít giấy chứng nhận, thân thiết với các giảng viên, có một quan hệ hòa hợp với bạn học. Hơn nữa, có một người quan tâm, đã hỏi tôi nếu thi đậu thì tôi phải ở nơi đất khách quê người tận hai năm liền, lúc đó tôi phải làm sao.. Lúc đó tôi đã nói: “Không sao, chúng ta có thể ở bên nhau sau khi em tốt nghiệp.” Anh cũng nói rằng khi tôi tốt nghiệp thì cứ đến Thịnh Kinh tìm anh, chúng tôi sẽ cùng nhau ổn định cuộc sống.
Anh ấy không ngăn cản tương lai của tôi, cũng không ngăn cản tôi đến trường. Chúng tôi dường như đã hoàn thiện và tin tưởng nhau. Nhưng lúc đó điều mà tôi nghĩ trong lòng chính là trên con đường theo đuổi ước mơ của tôi, anh ấy vẫn luôn hiện hữu thì chúng tôi có thể bên nhau trọn đời. Nhưng nếu mởi nửa đường mà anh đã đi, nghĩa là chúng tôi không có duyên., Bây giờ ngẫm lại, từ sau khi tôi bước chân vào đại học Nông nghiệp, tương lai đã được định rằng sau này chúng tôi chẳng còn có nhau nữa.
Vào ngày 18 tháng 8 trước khi khai giảng, tôi xin nghỉ học và đến Thiên Tân tìm anh. Trước khi thi, tôi sẽ đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc khổng lồ và ăn lẩu ở đó như một phần quà tự thưởng cho bản thân mình khi tôi thi đậu. Nhưng vì kỳ nghỉ của anh và chúng tôi chưa từng đến Bắc Kinh cùng nhau. Vì vậy, tôi đã chọn Bắc Kinh, đến sở thú để xem những con gấu trúc khổng lồ, thăm Cung điện Mùa hè, thăm Tử Cấm Thành và ăn lẩu. Đáng lẽ ra chúng tôi sẽ đi xem lễ kéo quốc kỳ nhưng cả hai chúng tôi đều không dậy nổi. Chúng tôi còn đến Nam Chiêng Trống Hạng*, một địa điểm nổi tiếng hơn cả. Chúng tôi đã đi khắp nơi, ngồi tàu điện ngầm hơn mười chuyến. Trong lòng tôi kì thực không có bất kì cảm xúc nào đặc biệt. Có lẽ tôi không có bất kỳ kế hoạch nào khi đến đây. Hiện tại tôi không thuộc về nơi này và tương lai cũng thế. Tôi muốn bảo anh về nhà, nhưng tôi đã ngập ngừng cho đến khi tôi lên tàu và không nói bất cứ điều gì, sẽ tốt hơn nếu chúng tôi đều ích kỷ một chút.
*Nam Chiêng Trống Hạng (南锣鼓巷 = Nanluoguxiang): một khu phố nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tháng 9, tôi xách vali đến trường Đại học Nông nghiệp báo danh. Đó là một kỷ niệm khó quên trong đời, tôi nhờ bạn bè gửi giúp hành lý nhưng không hiểu sao lại có một hạn chế nhỏ về việc đi lại, không được phép đi vào đường vành đai 2. Đã bốn giờ chiều, điện thoại báo cho tôi rằng tôi sốt ruột thì có thể tự mình đến lấy đồ, vì vậy tôi tự bắt taxi đến đó. Lớp này cũng thông báo cho tân sinh viên lên giảng đường nhập học. May mà có một người bạn của tôi ở gần đó, đợi cô ấy đến lấy cho tôithì cũng đã quá 7 giờ. Ký túc xá của tôi ở trong cùng của khuôn viên trường, còn hành lý của tôi thì được để ở cổng trường cũ. Trong khuôn viên trường có rào chắn khắp nơi. Tôi mới đến đây nên không biết làm sao để đến đó. Khi tôi nhìn thấy đống hành lý, tôi khóc không ra nước mắt. Nếu trường học là hình chữ nhật thì hành lý của tôi và ký túc xá lại nằm trên đường chéo. Nhưng may mắn thay, nhà trường cho mượn một chiếc xe đạp ba bánh từ siêu thị. Tôi với bạn học đã đẩy đống hành lý này đến dưới lầu, rồi tôi tự mình chuyển hành lí lên thấu tầng 4. Lúc đó đã gần mười giờ.
Lúc đó tôi vừa cảm thấy rất đau khổ, vừa thấy mình thật may mắn. Điều tôi mong nhất là có anh ở bên cạnh tôi. Khi có anh ở đây tôi không bao giờ phải lo lắng về những việc như thế này. Nhưng khi anh gọi và hỏi tôi đã dọn đồ chưa, tôi nhìn những thứ trên đất và gật đầu,nói rằng sau khi tắm rửa xong tôi sẽ đi ngủ. Tôi sợ anh lo lắng, tôi cũng sợ anh buồn. Tôi lại càng sợ anh bất lực, tự mình cảm thấy có lỗi khi không thể giúp tôi.
Anh ấy không ngăn cản tương lai của tôi, cũng không ngăn cản tôi đến trường. Chúng tôi dường như đã hoàn thiện và tin tưởng nhau. Nhưng lúc đó điều mà tôi nghĩ trong lòng chính là trên con đường theo đuổi ước mơ của tôi, anh ấy vẫn luôn hiện hữu thì chúng tôi có thể bên nhau trọn đời. Nhưng nếu mởi nửa đường mà anh đã đi, nghĩa là chúng tôi không có duyên., Bây giờ ngẫm lại, từ sau khi tôi bước chân vào đại học Nông nghiệp, tương lai đã được định rằng sau này chúng tôi chẳng còn có nhau nữa.
Vào ngày 18 tháng 8 trước khi khai giảng, tôi xin nghỉ học và đến Thiên Tân tìm anh. Trước khi thi, tôi sẽ đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc khổng lồ và ăn lẩu ở đó như một phần quà tự thưởng cho bản thân mình khi tôi thi đậu. Nhưng vì kỳ nghỉ của anh và chúng tôi chưa từng đến Bắc Kinh cùng nhau. Vì vậy, tôi đã chọn Bắc Kinh, đến sở thú để xem những con gấu trúc khổng lồ, thăm Cung điện Mùa hè, thăm Tử Cấm Thành và ăn lẩu. Đáng lẽ ra chúng tôi sẽ đi xem lễ kéo quốc kỳ nhưng cả hai chúng tôi đều không dậy nổi. Chúng tôi còn đến Nam Chiêng Trống Hạng*, một địa điểm nổi tiếng hơn cả. Chúng tôi đã đi khắp nơi, ngồi tàu điện ngầm hơn mười chuyến. Trong lòng tôi kì thực không có bất kì cảm xúc nào đặc biệt. Có lẽ tôi không có bất kỳ kế hoạch nào khi đến đây. Hiện tại tôi không thuộc về nơi này và tương lai cũng thế. Tôi muốn bảo anh về nhà, nhưng tôi đã ngập ngừng cho đến khi tôi lên tàu và không nói bất cứ điều gì, sẽ tốt hơn nếu chúng tôi đều ích kỷ một chút.
*Nam Chiêng Trống Hạng (南锣鼓巷 = Nanluoguxiang): một khu phố nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Tháng 9, tôi xách vali đến trường Đại học Nông nghiệp báo danh. Đó là một kỷ niệm khó quên trong đời, tôi nhờ bạn bè gửi giúp hành lý nhưng không hiểu sao lại có một hạn chế nhỏ về việc đi lại, không được phép đi vào đường vành đai 2. Đã bốn giờ chiều, điện thoại báo cho tôi rằng tôi sốt ruột thì có thể tự mình đến lấy đồ, vì vậy tôi tự bắt taxi đến đó. Lớp này cũng thông báo cho tân sinh viên lên giảng đường nhập học. May mà có một người bạn của tôi ở gần đó, đợi cô ấy đến lấy cho tôithì cũng đã quá 7 giờ. Ký túc xá của tôi ở trong cùng của khuôn viên trường, còn hành lý của tôi thì được để ở cổng trường cũ. Trong khuôn viên trường có rào chắn khắp nơi. Tôi mới đến đây nên không biết làm sao để đến đó. Khi tôi nhìn thấy đống hành lý, tôi khóc không ra nước mắt. Nếu trường học là hình chữ nhật thì hành lý của tôi và ký túc xá lại nằm trên đường chéo. Nhưng may mắn thay, nhà trường cho mượn một chiếc xe đạp ba bánh từ siêu thị. Tôi với bạn học đã đẩy đống hành lý này đến dưới lầu, rồi tôi tự mình chuyển hành lí lên thấu tầng 4. Lúc đó đã gần mười giờ.
Lúc đó tôi vừa cảm thấy rất đau khổ, vừa thấy mình thật may mắn. Điều tôi mong nhất là có anh ở bên cạnh tôi. Khi có anh ở đây tôi không bao giờ phải lo lắng về những việc như thế này. Nhưng khi anh gọi và hỏi tôi đã dọn đồ chưa, tôi nhìn những thứ trên đất và gật đầu,nói rằng sau khi tắm rửa xong tôi sẽ đi ngủ. Tôi sợ anh lo lắng, tôi cũng sợ anh buồn. Tôi lại càng sợ anh bất lực, tự mình cảm thấy có lỗi khi không thể giúp tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.