Chương 3
Vô Danh
11/06/2013
- Cô có bị điếc không hả?
Người đàn ông đó trợn mắt quát, ánh nhìn lạnh lùng hướng thẳng vào Kim Ngân.
Còn Kim Ngân thì vẫn chìm trong hoảng loạn. Cô không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tên một người của mười năm về trước. Đôi chân Kim Ngân loạng choạng tới nỗi gần như không còn chống đỡ được cơ thể nữa.
Vĩnh Khanh? Tại sao trên đời này lại còn một Vĩnh Khanh thứ hai? Tuy các đường nét trên khuôn mặt không hoàn toàn giống, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia…thực giống với đôi mắt của Vĩnh Khanh mười năm về trước.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện, anh ta đã lao đến, dồn Kim Ngân vào chân tường. Sau đó tàn nhẫn bóp cổ cô. Lúc ấy, cô chỉ biết chới với nắm lấy bàn tay như sắt thép đang kẹp chặt lấy cổ mình kia. Đôi mắt thì trợn ngược lên nhìn Vĩnh Khanh tỏ ý cầu xin. Nhưng anh ta vẫn vậy, anh ta vẫn lạnh lùng bóp cổ cô và nói:
- Chết đi!
Khoảnh khắc ấy, Kim Ngân đã rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong đời. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác rời xa cuộc sống. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác oan ức tột cùng. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác đan xen những hối hận và tội lỗi.
Nhưng Vĩnh Khanh không hiểu.
Vì Hoàng Mai còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Vì đứa con của họ đã bị dòng sông kia nuốt trọn. Và vì một cú điện thoại quyết định kia.
Cuộc điện thoại ấy đã gọi cho cả ba người: Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh. Đó cũng là một sự sắp đặt hoàn hảo, một kế hoạch chia rẽ đầy hoàn hảo.
“Kim Ngân, Hoàng Mai có nhắn với mình là bảo cậu ra dòng sông ở ngoại ô thành phố. Nghe nói cô ấy và Vĩnh Khanh đang picnic ngoài đó.”
“Được, mình sẽ tới ngay. Cảm ơn cậu, Hương Liên!”
…
…
…
“Cậu không biết gì sao? Hoàng Mai có thai với anh trai Duy Minh của mình.”
Đằng sau mỏm đá, Hương Liên thì thầm vào tai của Kim Ngân một câu nói mạnh như sét đánh.
“Cậu nói gì?”
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Hương Liên. Cơn tức giận trong lòng liền dâng lên như thủy triều cuộn sóng. Cô ta nói dối,cô ta dám vu khống cho Hoàng Mai. Hoàng Mai rất yêu Vĩnh Khanh, cô ấy cũng không phải là một người thay lòng đổi dạ. Cô ấy cũng là một con người biết đúng biết sai, tuyệt đối sẽ không để minh có thai khi còn đi học đâu.
Nhưng, Hương Liên chỉ nhếch môi cười nhạt cho những tâm tư trong lòng của cô. Đôi môi đỏ như máu của cô ta lại ghé sát vành tai Kim Ngân, nói những lời thì thầm mà vang vọng tới cả tâm khảm của Kim Ngân.
“Không tin à? Chẳng phải là cha cậu còn nợ anh mình một khoản tiền hay sao? Cậu phải tin mình chứ? Chúng ta có mối quan hệ rất thân thiết cơ mà? Anh mình cũng rất thích Hoàng Mai đó thôi. Rất logic, phải không?”
“Không, không…”
Hương Liên hơi cau mày nhìn Kim Ngân. Đôi môi đỏ vẫn nở một nụ cười tàn độc:
“Kim Ngân, cậu biết không? Cậu là một cô gái thông minh, nhưng lại rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Đã từng nghe câu ‘yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt’ chưa? Chỉ cần cậu dùng chút thủ đoạn thì Vĩnh Khanh sẽ về tay cậu thôi. Nhưng mà, cậu hèn nhát quá Kim Ngân ạ!”
Kim Ngân hoảng loạng lùi lại. Cô cố đưa mình thoát ra khỏi những lời nói của Hương Liên. Đôi môi mấp máy không thành câu.
“Không, mình không có…”
Hương Liên làm điệu bộ ngạc nhiên:
“Ây da, không có thật sao? Thế những bức thư cậu viết cho Vĩnh Khanh, rồi sau đó âm thầm chôn chúng xuống cùng một nhành phong tín tử màu tím là sao hả? Ngôn ngữ của loài hoa đó là gì? Cậu cho mình là đồ ngốc chắc? Phong tín tử màu tím là tượng trưng cho tình yêu đau buồn, không có kết quả. Đúng không?”
Kim Ngân kinh ngạc nói:
“Cậu theo dõi mình?”
Hương Liên cười nhạt:
“Đừng dùng những động từ khó nghe như vậy để ví cho những nghĩa cử cao đẹp của mình. Mình cũng muốn tốt cho cậu thôi. Nhưng mà Kim Ngân à! Cậu không yêu Vĩnh Khanh thật sao?”
“Không, mình không yêu anh ta!”
Hương Liên vẫn giữ điệu bộ thản nhiên:
“Vậy sao? Thế để mình mang tờ giấy xét nghiệm này đến cho Vĩnh Khanh nhé? Với lại, khoản nợ của bố cậu còn chưa thanh toán hết với anh Minh Duy đâu. Chậc, dù sao thì cậu cũng không yêu Vĩnh Khanh, thế nên chắc cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của anh ta ra sao đâu nhỉ?”
Kim Ngân nhìn tờ giấy xét nghiệm mỏng tang bay bay trước mặt. Chỉ một tờ giấy và vài dòng chữ đó thôi, sao có thể kết luận Minh Duy là cha của đứa trẻ trong bụng Hoàng Mai được. Vả lại, Hoàng Mai là một cô gái trong trắng, kiên trực…Cô ấy nhất định sẽ không để mình mắc sai lầm của tuổi trẻ.
Kim Ngân dần dần bình tĩnh lại. Cô nhếch môi cười nhạt, giật lấy tờ giấy xét nghiệm từ tay của Hương Liên rồi xé mạnh. Sau đó, cô trừng mắt nói:
“Cậu tưởng có thể lừa được mình sao? Chỉ cần bỏ ít tiền ra là làm giả được cái này mà.”
“Vậy hả? Ok, cậu cứ nghĩ nó là giả cũng được. Dù sao thì cái cậu vừa xé đi chỉ là dự phòng. Bản thật đang nằm trong túi xách của tớ. Mà đã nói rồi, cậu không tin cũng chẳng sao. Cái chính là bố cậu và Vĩnh Khanh kia…”
Câu nói lấp lửng của Hương Liên khiến cho Kim Ngân chợt giật mình. Bố cô…Bố cô hơn một năm trước thua đề, ông đã nợ một khoản tiền ở chỗ Minh Duy, tới nay vẫn chưa trả hết. Minh Duy là anh trai của Hương Liên. Anh ta cho vay nặng lãi. Công việc đó không tốt đẹp gì, vậy nên con người của anh ta cũng chẳng tốt đẹp. Vài tháng trước, anh ta có theo đuổi Hoàng Mai, nhưng không thành. Chẳng lẽ vì việc đó mà anh ta đem hận? Muốn chia rẽ Hoàng Mai và Vĩnh Khanh hay sao?
Còn Vĩnh Khanh, anh nhất định sẽ tin, nhất định sẽ tin. Cô không biết tại sao anh lại tin, nhưng cô dám chắc một điều, vì yêu Hoàng Mai nên anh mới tin!
Hương Liên đang uy hiếp cô, nhưng tại sao cô ta lại muốn uy hiếp cô? Trước giờ, Hương Liên đã nổi tiếng là kiêu ngạo, tự phụ và thủ đoạn. Mọi việc cô ta làm đều vì lợi ích của bản thân, nếu không phải vì bản thân, thì cô ta tuyệt đối không chịu mệt óc suy nghĩ những mưu mô, thủ đoạn như thế đâu.
Chẳng lẽ, cô ta yêu Vĩnh Khanh?
“Cậu yêu Vĩnh Khanh?”
Vừa nghĩ ra manh mối, Kim Ngân đã buột miệng hỏi. Cô không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, nhưng ý nghĩ đó hoàn toàn có căn cứ. Nếu Hương Liên không yêu Vĩnh Khanh, thì tại sao cô ta phải theo dõi Kim Ngân? Nếu không phải cô ta yêu Vĩnh Khanh, thì tại sao lại nhất quyết muốn cô phải tin vào những điều cô ta nói?
Đoạn Kim Ngân hỏi xong, nụ cười trên môi Hương Liên chợt nhạt tắt. Trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh như mũi dao sắc nhọn. Rồi cô ta trợn mắt, rít từng từ qua kẽ răng:
“Tốt nhất là cậu nên làm theo những gì mình nói, nếu không thì anh Minh Duy sẽ tìm bố cậu tính số. Còn Vĩnh Khanh nữa, anh ta nhất định sẽ phải đau khổ đó.”
Kim Ngân bừng tỉnh, cơn hoảng loạng trong lòng lại càng bành trướng hơn khi nghĩ nhớ lại câu chuyện của mười năm trước. Đó là số phận, là số phận của cả ba người. Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh, tại sao lại không nhận ra sớm? Ngay từ đầu nó đã được ấn định…Đó là một số phận nghiệt ngã.
Kim Ngân liếc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen trước mặt mình. Đôi mắt anh ta như băng tuyết vĩnh cửu, lạnh đến thấu tâm can. Thế rồi đôi chân cô như không chịu được nữa, nó đành khuỵu xuống như chính những tự tôn trong cô bị sụp đổ. Cô quỳ gối dưới chân anh, gào khóc gọi tên anh:
- Vĩnh Khanh, Vĩnh Khanh…Xin lỗi!
Người đàn ông kia hơi lùi lại. Anh ta mở to mắt nhìn cô gái trước mặt, không khỏi kinh ngạc trong lòng.
- Cô làm gì vậy?
Kim Ngân lắc đầu, cô gục mặt xuống, liên tục nói xin lỗi.
Hành động này càng khiến cho người đàn ông đó khó hiểu hơn. Anh ta nhìn quanh, thấy có vài ánh mắt đang đổ về thì liền đưa tay lên ôm đầu vẻ khó xử. Thế này thực là…Không dưng lại dại dột dây vào con người này. Cô ta sang đường không thèm nhìn đèn đỏ. Muốn chết cũng đổ tội lên đầu anh. Giờ anh không cho cô ta chết, cô ta liền quỳ xuống xin lỗi như để bắt tội.
Thực là bực mình. Đúng là xui xẻo!
- Này cô, tên tôi không phải là Vĩnh Khanh!
Nghe người đó nói vậy, Kim Ngân liền ngẩng đôi mắt đẫm lệ của mình lên nhìn. Bất giác, những tâm tư trong đôi mắt ấy khiến cho anh phải giật mình. Cô ta…tại sao lại tuyệt vọng đến mức này? Tại sao lại đau thương tới mức này?
- Không, anh là Vĩnh Khanh. Dù anh có thành cát bụi thì em cũng nhận ra anh – Kim Ngân không ngừng lắc đầu và nói.
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải Vĩnh Khanh của cô. Tên tôi là Thiên Hoàng! – Người đàn ông đó bực bội đáp.
Thiên Hoàng? Anh ta nói anh ta tên là Thiên Hoàng? Vậy còn Vĩnh Khanh? Vĩnh Khanh đâu? Nếu anh ta chết rồi, sao lại để một con người giống bản thân còn sống trên đời?
Không, cô không tin! Anh ta nhất định là Vĩnh Khanh, là Vĩnh Khanh đã từng muốn giết chết cô!
Thiên Hoàng nhắm hờ đôi mắt như để làm trôi cơn tức giận. Sau đó anh khẽ gật đầu, bàn tay theo thói quen lại đưa lên ôm trán và nói:
- Được rồi. Hôm nay coi như tôi xui nên mới gặp cô. Bà trẻ à, màu tránh ra cho tôi đi có được không? Tôi đang có việc rất quan trọng, rất vội đó.
Kim Ngân vẫn lặng nhìn Thiên Hoàng, đôi mắt nhất quyết muốn nhìn đến tận tâm khảm của anh ta. Nhưng dường như không được. Trên khuôn mặt anh là một vẻ đẹp câm lặng, Là một sự lạnh lùng khó đoán. Thứ cô nhìn thấy chỉ là một đôi mắt nghiêm nghị, một đôi lông mày sắc như lưỡi kiếm, một chiếc mũi cao và thẳng cùng một làn môi bạc lạnh lùng.
Anh ta rốt cuộc là ai? Là Vĩnh Khanh mà cô vẫn thấy trong cơn ác mộng, hay chỉ là một Thiên Hoàng xa lạ vô tình cô gặp được trên đường?
Thiên Hoàng thở hắt ra một hơi. Nhưng rồi đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng, như hiểu ra được việc gì đó, đôi môi anh liền giãn ra một nụ cười khinh bỉ.
- Hóa ra là vậy – Vừa nói, Thiên Hoàng vừa đưa tay ra sau túi quần lấy ví. Anh móc ba tờ tiền ra rồi đưa cho Kim Ngân, hờ hững nói – Đã đủ chưa?
Kim Ngân nhìn ba tờ năm trăm nghìn trước mặt, cả thân người cứng đờ. Qua một thời gian rất lâu, cô không có lấy một phản ứng nào.
Thiên Hoàng thở dài tiếp, cuối cùng là anh vứt cả cái ví cùng ba tờ tiền xuống trước mặt cô. Trước khi xoay gót bỏ đi, anh nói:
- Sau này đừng làm những chuyện nhục nhã như vậy nữa!
Khi chiếc BMW X6 vụt qua người của Kim Ngân, cô mới hay bản thân đã bị anh bế lên vỉa hè từ lúc nào. Cô nhìn theo dáng của chiếc xe đó khuất dần khỏi tầm mắt, rồi lại cúi xuống nhìn chiếc ví da hiệu D&G của Thiên Hoàng.
Anh ta không phải là
Vĩnh Khanh thật sao? Chẳng lẽ cô đã lầm? Mà, có thể là cô đã lầm thật. Mười năm rồi, mười năm đã trôi qua rồi. Vĩnh Khanh chắc giờ chỉ còn là một nắm xương tàn bị cát bụi chôn vùi mà thôi. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau, mười năm qua, hình ảnh của Vĩnh Khanh trong cô cũng chỉ là hình ảnh của một người từ nhiều năm về trước. Người đàn ông tên Thiên Hoàng vừa rồi thực sự rất giống Vĩnh Khanh, nhưng trông anh ta chững chạc hơn rất nhiều. Vẻ lạnh lùng của anh thậm chí còn khiến người ta phát run.
Vậy nếu như cô đã lầm, thì xin cảm ơn trời phật!
Đó chỉ là một cơn mơ, một cơn ác mộng ngay cả khi Kim Ngân đang tỉnh.
Vĩnh Khanh đã chết rồi, đã ngã từ trên tầng cao xuống dưới…Ngày hôm ấy, cả đất trời cùng đổ mưa!
Kim Ngân vẫn nhớ cú điện thoại của Hương Liên, thông báo việc Vĩnh Khanh đã chết. Cô tât nhiên là sẽ không tin, nhưng khi đến tận nhà của Vĩnh Khanh rồi cô mới biết, hóa ra có những lúc, bản thân phải chấp nhận sự thật!
Vĩnh Khanh đã chết. Đã chết thật rồi!
.
.
.
Về tới nhà, Kim Ngân mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Không gian cô quạnh bao trùm lấy cô, hòng mong nuốt chửng cô. Kim Ngân không để ý, dẫu sao thì cô cũng đã quen rồi. Từ cái ngày cô đứng trước cổng nhà Vĩnh Khanh, để mưa rơi như trút nước xuống cơ thể, để bản thân ngất lịm đi trong cơn mưa ấy thì cô ô đã thấy, tất cả thế giới đều sụp đổ dưới chân.
Anh ra đi không một lời từ biệt. Ngay cả một câu nói độc ác cũng không dành cho cô. Trước khi sang Mỹ, Vĩnh Khanh đã từng gằn giọng nói:
“Cả cuộc đời này, cô đừng mong có được trái tim tôi. Tôi sẽ hận cô, hận cô tới chết!”
Cô đương nhiên là biết điều đó. Cô đương nhiên là biết, cả cuộc đời này, cho dù cô có cố gắng tới mười phần năng lực, cô cũng không thể có được anh.
Bởi vì người anh yêu là Hoàng Mai.
Bởi vì người anh phải lấy là Hương Liên!
Và bởi vì người ép hôn anh chính là mẹ của anh.
Còn cô chỉ là một quân cờ trong tay những kẻ lắm mưu nhiều kế. Chỉ là một nước đi đầy hoàn hảo của những con người lúc nào cũng ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.
Và hơn hết, cô chỉ là người để Vĩnh Khanh hận mà thôi.
Kim Ngân thờ dài, đôi mi nặng tới nỗi muốn kéo bóng tối xuống, nhưng cô lại cố gượng dậy. Cô lục tìm điện thoại trong túi xách, gọi điện cho chú Sáng.
Chuông vừa vang lên hồi thứ hai thì chú Sáng đã bắt máy. Giọng nói của chú cơ hồ rất tức giận và đầy bất mãn:
- Kim Ngân, cháu có biết cháu vừa làm điều ngu ngốc gì không?
Kim Ngân sớm đã biết trước kết quả. Cô chỉ gượng cười rồi đáp:
- Xin lỗi chú! Nhưng hồi chiều đúng là cháu có việc gấp quá, nên đành nhắn tin bảo với chú là thay người.
Chú Sáng nghe chừng đã tức lại các tức thêm, ông hét ầm lên trong điện thoại:
- Cô nói thế mà nghe được à? Tôi mất bao công sức mới có được buổi phỏng vấn này. Giờ đã bị cô cho vào dĩ vãng. Cô có biết phóng viên của báo khác phỗng tay trên của chúng ta rồi hay không? Cô có biết là họ còn thêm chi tiết chúng ta thất hẹn vào bài báo không hả? Uy tín của công ty đã bị cô làm ảnh hưởng. Sợ rằng ngày mai, tổng biên tập sẽ tới ban của chúng ta nói vài điều đó.
Kim Ngân hiểu ngụ ý của chú Sáng. Đúng là cô đã sai, nhưng cô còn cách nào hơn chứ? Cô không thể để Hoàng Mai lang thang ngoài đường ngoài chợ như thế được. Với một người thần kinh không ổn định như cô ấy, thì đó là một việc nguy hiểm. Nhưng cô không tức giận với những lời vừa rồi của chú Sáng, vì ông đã nói rất đúng, hoàn toàn đúng. Đó là lỗi của cô!
- Chú Sáng, cháu biết sai rồi. Ngày mai nếu tổng biên tập có xuống, cháu nhất định sẽ nhận hết tội lỗi về mình. Chú đừng lo!
- Kim Ngân à! Mọi việc đi đến nước này thì cháu đừng nói chú không nể tình chú cháu mấy năm nay. Chú đã chiếu cố cho cháu từ lúc cháu mới vào làm, cháu cũng biết điều đó mà. Ngày mai nếu để cháu nhận hết tội lỗi, thì chú còn mặt mũi nào nói chuyện với ông chú lắm điều nhiều chuyện của cháu chứ? – Ông Sáng ngừng một lúc như để lấy hơi, sau đó ông nói tiếp – Thế này đi, chú có một cách: Chú vừa dò hỏi được số điện thoại của Hữu Quân, cháu hãy gọi điện cho cậu ấy, bằng mọi giá phải làm được một cuộc phỏng vấn qua điện thoại. Được không? Bây giờ các báo khác đang không ngừng đưa tin về cậu ta, họ còn chỉ trích phóng viên của Ngôi Sao Mai cậy được lòng các sao lớn mà coi thường AP. Nếu không làm nhanh, e là ngày mai cả tòa soạn sẽ loạn lên vì tức giận mất.
- Vâng, chú gửi số điện thoại của anh ta cho cháu. Cháu sẽ làm mọi cách để lấy được thông tin. – Kim Ngân đáp.
Ông Sáng nghe vậy thì liền thở phào một cái như trút bỏ được gánh nặng. Tuy là việc chưa làm, nhưng ông vẫn muốn tin ở Kim Ngân một lần nữa. Cô nhất định sẽ thành công. Nếu không thì sao ông lại quẳng gánh lo đi dễ dàng như vậy chứ?
- Được rồi, vậy chú không làm phiền cháu nữa. Thời gian không còn nhiều, chú hy vọng ở cháu đấy.
Kim Ngân khẽ cười rồi lễ phép chào ông. Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.
Vứt điện thoại sang bên cạnh, cô không kìm được mà nhếch môi cười nhạt. Hữu Quân? Anh ta là cái thá gì chứ? Mới có chút danh tiếng đã muốn làm khó cô sao? Con người ta cứ tốt một chút, lại tưởng rằng tất cả đều theo ta nên đắc ý như vậy đấy. Hừ, còn nói cái gì mà “Ngôi Sao Mai không tôn trọng tôi cũng như không tôn trọng AP”. Anh ta đâu phải người đứng đầu AP? Cả AP đâu phải chỉ có một mình Hữu Quân? Đâu phải chỉ có “rất muốn yêu em”? Phóng viên của Ngôi Sao Mai trước giờ rất được lòng các ngôi sao nổi tiếng. Ngay cả Quyên Vỹ cũng phải nể mặt. Ấy thế mà anh ta dám phát ngôn bừa bãi như vậy. Còn khiến Ngôi Sao Mai bị ảnh hưởng không ít. Được, vậy để cô xem miệng lưỡi của anh ta sắc sảo tới cỡ nào.
Ngồi thẳng người dậy, Kim Ngân gọi vào dãy số vừa nhận được từ phía chú Sáng. Ánh mắt chợt trở lên kiên định lạ thường.
Tiếng tút dài vang lên hết lần này tới lần khác, và không hề có ai bắt máy.
Kim Ngân kiên trì gọi, đôi mắt vẫn không đổi sắc. Cô nhất định phải xem bản lĩnh của anh ta tới đâu. Chưa lên ánh hào quang mà đã kiêu ngạo như vậy, rồi chỉ sợ tới lúc được ánh sáng chiếu rọi, anh ta sẽ nghĩ mình đang đứng trên đỉnh Everest mất.
Phải tới lần gọi thứ ba, thì người ở đầu dây bên kia mới bắt máy. Anh ta còn chưa kịp nói gì, Kim Ngân đã nghe thấy một giọng nói đầy mùi mẫn và phong tình vang lên:
- Hữu Quân, anh đừng xấu như vậy có được không? Đang vui lại bỏ đi nghe điện thoại, thực là mất hứng.
- Đừng vội. Chốc nữa anh sẽ quay lại, cưng cứ ngồi đó đợi đi.
Kim Ngân nghe xong liền nhếch môi cười nhạt. Giờ thì cô đã hiểu tại sao anh ta lại ăn nói hàm hồ trong buổi phỏng vấn với báo khác như vậy rồi. Cứ thử nghĩ mà xem, là một ngôi sao mà lại không hề biết giữ kẽ, còn không thèm e ngại nói những lời như vậy trước một phóng viên là cô…Xem ra, anh ta sớm muộn gì cũng bị công chúng tẩy chay thôi.
Khi Kim Ngân còn đang chìm ngập trong dòng suy nghĩ, thì tiếng nói của Hữu Quân đã vang lên:
- Ai đó?
Kim Ngân khẽ đằng hắng giọng, cố giữ cho mình nói thật vui vẻ:
- Xin chào, tôi là Kim Ngân, phóng viên của…
- Tôi biết! – Hữu Quân không ngần ngại cắt ngang lời cô. Nhưng anh ta chỉ nói đúng hai từ đó, còn lại tựa như đang mong chờ cô sẽ tiếp lời cho anh.
Kim Ngân nhất thời lâm vào thế bị động. Cô bối rối chỉnh lại tâm tư, sau đó mỉm cười nói tiếp:
- Vậy tôi cũng không dài dòng nữa. Tôi có thể phỏng vấn anh qua điện thoại được không?
- Dựa vào đâu? – Hữu Quân vẫn giữ giọng điệu bình thản ấy.
Kim Ngân cũng rất bình tĩnh. Kinh nghiệm làm phóng viên của cô bao năm qua đều được đúc kết từ hai chữ: Mặt dày. Nếu mặt không dày, không trơ thì e là khó có thể trụ vững trong cái nghề phóng viên khắc nghiệt này được. Cô khẽ cười, rồi đáp lại lời của Hữu Quân:
- Dựa vào việc tôi đang nắm giữ thông tin vô cùng quan trọng. Rằng: “Ngôi sao Hữu Quân ăn cơm trước kẻng cùng bạn gái.” Thế nào? Có muốn trao đổi không?
Kim Ngân chợt nghe thấy tiếng cười hờ hững của Hữu Quân. Và hành động này của anh ta khiến cô không hài lòng một chút nào. Sau đó, Hữu Quân ho khan một tiếng rồi nói:
- Cô Kim Ngân! Tôi đang tự hỏi, tại sao đầu óc của cô lại thiển cận tới mức nghiêm trọng như vậy? Thứ nhất, cô không có bằng chứng. Chẳng có nguồn nào xác thực cho cô hết. Cô chỉ nói miệng không thì người ta sẽ nghĩ cô đặt điều cho tôi đấy. Thứ hai, đó không phải bạn gái của tôi. Chỉ là một cô gái hâm mộ đến phát cuồng, à không, là hâm mộ tiền tài đến phát cuồng. Cô ta sẵn sàng dâng hiến tất cả cho tôi. Thứ ba, tôi không phải ngôi sao. “Rất muốn yêu em” còn chưa bấm máy, nên tôi vẫn chỉ là một Hữu Quân vô danh tiểu tốt mà thôi. Cô Kim Ngân không cần tốn công tốn sức nâng tôi lên đỉnh cao như vậy. Rất mệt đúng không? Và cuối cùng, cho tôi xin nói, ăn cơm trước kẻng và tình một đêm là hai việc hoàn toàn khác nhau đó. Khác thế nào thì cô tự mình suy nghĩ đi!
Kim Ngân nghe xong chợt phát hiện ra bản thân đã thực sự lâm vào thế bị động. Cô đã làm báo được tám năm, kinh nghiệm tích trữ được không ít. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại bị một Hữu Quân miệng còn hôi sữa bắt chẹt.
Nhất thời không biết phải phản biện lại ra sao, Kim Ngân chỉ biết nắm chặt điện thoại một cách đầy tức giận. Sau một hồi cố gắng bình ổn thần trí, Hữu Quân cũng đã rất tốt bụng chờ đợi cô. Lúc này, Kim Ngân mới nói:
- Vậy anh muốn gì thì mới chịu phỏng vấn với tôi?
Hữu Quân không trả lời vội, cơ hồ còn đang suy nghĩ. Không gian bất chợt trở lên yên lặng.
Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, hồi hộp chờ đợi yêu cầu của người ở đầu dây bên kia. Trong lòng không ngừng cầu khấn anh ta hãy chết đi!
Một lúc lâu sau, Hữu Quân mới khẽ cười rồi nói:
- Rất đơn giản…
Rất đơn giản?
- Đơn giản thế nào?
- Tới đây đi!
Kim Ngân nhất thời không hiểu ý đồ của anh ta.
- Cái gì?
- Không có gì. Đến thay cô tình nhân bé nhỏ của tôi đi. Được chứ?!
Người đàn ông đó trợn mắt quát, ánh nhìn lạnh lùng hướng thẳng vào Kim Ngân.
Còn Kim Ngân thì vẫn chìm trong hoảng loạn. Cô không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tên một người của mười năm về trước. Đôi chân Kim Ngân loạng choạng tới nỗi gần như không còn chống đỡ được cơ thể nữa.
Vĩnh Khanh? Tại sao trên đời này lại còn một Vĩnh Khanh thứ hai? Tuy các đường nét trên khuôn mặt không hoàn toàn giống, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia…thực giống với đôi mắt của Vĩnh Khanh mười năm về trước.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện, anh ta đã lao đến, dồn Kim Ngân vào chân tường. Sau đó tàn nhẫn bóp cổ cô. Lúc ấy, cô chỉ biết chới với nắm lấy bàn tay như sắt thép đang kẹp chặt lấy cổ mình kia. Đôi mắt thì trợn ngược lên nhìn Vĩnh Khanh tỏ ý cầu xin. Nhưng anh ta vẫn vậy, anh ta vẫn lạnh lùng bóp cổ cô và nói:
- Chết đi!
Khoảnh khắc ấy, Kim Ngân đã rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong đời. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác rời xa cuộc sống. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác oan ức tột cùng. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác đan xen những hối hận và tội lỗi.
Nhưng Vĩnh Khanh không hiểu.
Vì Hoàng Mai còn đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Vì đứa con của họ đã bị dòng sông kia nuốt trọn. Và vì một cú điện thoại quyết định kia.
Cuộc điện thoại ấy đã gọi cho cả ba người: Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh. Đó cũng là một sự sắp đặt hoàn hảo, một kế hoạch chia rẽ đầy hoàn hảo.
“Kim Ngân, Hoàng Mai có nhắn với mình là bảo cậu ra dòng sông ở ngoại ô thành phố. Nghe nói cô ấy và Vĩnh Khanh đang picnic ngoài đó.”
“Được, mình sẽ tới ngay. Cảm ơn cậu, Hương Liên!”
…
…
…
“Cậu không biết gì sao? Hoàng Mai có thai với anh trai Duy Minh của mình.”
Đằng sau mỏm đá, Hương Liên thì thầm vào tai của Kim Ngân một câu nói mạnh như sét đánh.
“Cậu nói gì?”
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Hương Liên. Cơn tức giận trong lòng liền dâng lên như thủy triều cuộn sóng. Cô ta nói dối,cô ta dám vu khống cho Hoàng Mai. Hoàng Mai rất yêu Vĩnh Khanh, cô ấy cũng không phải là một người thay lòng đổi dạ. Cô ấy cũng là một con người biết đúng biết sai, tuyệt đối sẽ không để minh có thai khi còn đi học đâu.
Nhưng, Hương Liên chỉ nhếch môi cười nhạt cho những tâm tư trong lòng của cô. Đôi môi đỏ như máu của cô ta lại ghé sát vành tai Kim Ngân, nói những lời thì thầm mà vang vọng tới cả tâm khảm của Kim Ngân.
“Không tin à? Chẳng phải là cha cậu còn nợ anh mình một khoản tiền hay sao? Cậu phải tin mình chứ? Chúng ta có mối quan hệ rất thân thiết cơ mà? Anh mình cũng rất thích Hoàng Mai đó thôi. Rất logic, phải không?”
“Không, không…”
Hương Liên hơi cau mày nhìn Kim Ngân. Đôi môi đỏ vẫn nở một nụ cười tàn độc:
“Kim Ngân, cậu biết không? Cậu là một cô gái thông minh, nhưng lại rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Đã từng nghe câu ‘yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt’ chưa? Chỉ cần cậu dùng chút thủ đoạn thì Vĩnh Khanh sẽ về tay cậu thôi. Nhưng mà, cậu hèn nhát quá Kim Ngân ạ!”
Kim Ngân hoảng loạng lùi lại. Cô cố đưa mình thoát ra khỏi những lời nói của Hương Liên. Đôi môi mấp máy không thành câu.
“Không, mình không có…”
Hương Liên làm điệu bộ ngạc nhiên:
“Ây da, không có thật sao? Thế những bức thư cậu viết cho Vĩnh Khanh, rồi sau đó âm thầm chôn chúng xuống cùng một nhành phong tín tử màu tím là sao hả? Ngôn ngữ của loài hoa đó là gì? Cậu cho mình là đồ ngốc chắc? Phong tín tử màu tím là tượng trưng cho tình yêu đau buồn, không có kết quả. Đúng không?”
Kim Ngân kinh ngạc nói:
“Cậu theo dõi mình?”
Hương Liên cười nhạt:
“Đừng dùng những động từ khó nghe như vậy để ví cho những nghĩa cử cao đẹp của mình. Mình cũng muốn tốt cho cậu thôi. Nhưng mà Kim Ngân à! Cậu không yêu Vĩnh Khanh thật sao?”
“Không, mình không yêu anh ta!”
Hương Liên vẫn giữ điệu bộ thản nhiên:
“Vậy sao? Thế để mình mang tờ giấy xét nghiệm này đến cho Vĩnh Khanh nhé? Với lại, khoản nợ của bố cậu còn chưa thanh toán hết với anh Minh Duy đâu. Chậc, dù sao thì cậu cũng không yêu Vĩnh Khanh, thế nên chắc cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của anh ta ra sao đâu nhỉ?”
Kim Ngân nhìn tờ giấy xét nghiệm mỏng tang bay bay trước mặt. Chỉ một tờ giấy và vài dòng chữ đó thôi, sao có thể kết luận Minh Duy là cha của đứa trẻ trong bụng Hoàng Mai được. Vả lại, Hoàng Mai là một cô gái trong trắng, kiên trực…Cô ấy nhất định sẽ không để mình mắc sai lầm của tuổi trẻ.
Kim Ngân dần dần bình tĩnh lại. Cô nhếch môi cười nhạt, giật lấy tờ giấy xét nghiệm từ tay của Hương Liên rồi xé mạnh. Sau đó, cô trừng mắt nói:
“Cậu tưởng có thể lừa được mình sao? Chỉ cần bỏ ít tiền ra là làm giả được cái này mà.”
“Vậy hả? Ok, cậu cứ nghĩ nó là giả cũng được. Dù sao thì cái cậu vừa xé đi chỉ là dự phòng. Bản thật đang nằm trong túi xách của tớ. Mà đã nói rồi, cậu không tin cũng chẳng sao. Cái chính là bố cậu và Vĩnh Khanh kia…”
Câu nói lấp lửng của Hương Liên khiến cho Kim Ngân chợt giật mình. Bố cô…Bố cô hơn một năm trước thua đề, ông đã nợ một khoản tiền ở chỗ Minh Duy, tới nay vẫn chưa trả hết. Minh Duy là anh trai của Hương Liên. Anh ta cho vay nặng lãi. Công việc đó không tốt đẹp gì, vậy nên con người của anh ta cũng chẳng tốt đẹp. Vài tháng trước, anh ta có theo đuổi Hoàng Mai, nhưng không thành. Chẳng lẽ vì việc đó mà anh ta đem hận? Muốn chia rẽ Hoàng Mai và Vĩnh Khanh hay sao?
Còn Vĩnh Khanh, anh nhất định sẽ tin, nhất định sẽ tin. Cô không biết tại sao anh lại tin, nhưng cô dám chắc một điều, vì yêu Hoàng Mai nên anh mới tin!
Hương Liên đang uy hiếp cô, nhưng tại sao cô ta lại muốn uy hiếp cô? Trước giờ, Hương Liên đã nổi tiếng là kiêu ngạo, tự phụ và thủ đoạn. Mọi việc cô ta làm đều vì lợi ích của bản thân, nếu không phải vì bản thân, thì cô ta tuyệt đối không chịu mệt óc suy nghĩ những mưu mô, thủ đoạn như thế đâu.
Chẳng lẽ, cô ta yêu Vĩnh Khanh?
“Cậu yêu Vĩnh Khanh?”
Vừa nghĩ ra manh mối, Kim Ngân đã buột miệng hỏi. Cô không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, nhưng ý nghĩ đó hoàn toàn có căn cứ. Nếu Hương Liên không yêu Vĩnh Khanh, thì tại sao cô ta phải theo dõi Kim Ngân? Nếu không phải cô ta yêu Vĩnh Khanh, thì tại sao lại nhất quyết muốn cô phải tin vào những điều cô ta nói?
Đoạn Kim Ngân hỏi xong, nụ cười trên môi Hương Liên chợt nhạt tắt. Trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh như mũi dao sắc nhọn. Rồi cô ta trợn mắt, rít từng từ qua kẽ răng:
“Tốt nhất là cậu nên làm theo những gì mình nói, nếu không thì anh Minh Duy sẽ tìm bố cậu tính số. Còn Vĩnh Khanh nữa, anh ta nhất định sẽ phải đau khổ đó.”
Kim Ngân bừng tỉnh, cơn hoảng loạng trong lòng lại càng bành trướng hơn khi nghĩ nhớ lại câu chuyện của mười năm trước. Đó là số phận, là số phận của cả ba người. Cô, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh, tại sao lại không nhận ra sớm? Ngay từ đầu nó đã được ấn định…Đó là một số phận nghiệt ngã.
Kim Ngân liếc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen trước mặt mình. Đôi mắt anh ta như băng tuyết vĩnh cửu, lạnh đến thấu tâm can. Thế rồi đôi chân cô như không chịu được nữa, nó đành khuỵu xuống như chính những tự tôn trong cô bị sụp đổ. Cô quỳ gối dưới chân anh, gào khóc gọi tên anh:
- Vĩnh Khanh, Vĩnh Khanh…Xin lỗi!
Người đàn ông kia hơi lùi lại. Anh ta mở to mắt nhìn cô gái trước mặt, không khỏi kinh ngạc trong lòng.
- Cô làm gì vậy?
Kim Ngân lắc đầu, cô gục mặt xuống, liên tục nói xin lỗi.
Hành động này càng khiến cho người đàn ông đó khó hiểu hơn. Anh ta nhìn quanh, thấy có vài ánh mắt đang đổ về thì liền đưa tay lên ôm đầu vẻ khó xử. Thế này thực là…Không dưng lại dại dột dây vào con người này. Cô ta sang đường không thèm nhìn đèn đỏ. Muốn chết cũng đổ tội lên đầu anh. Giờ anh không cho cô ta chết, cô ta liền quỳ xuống xin lỗi như để bắt tội.
Thực là bực mình. Đúng là xui xẻo!
- Này cô, tên tôi không phải là Vĩnh Khanh!
Nghe người đó nói vậy, Kim Ngân liền ngẩng đôi mắt đẫm lệ của mình lên nhìn. Bất giác, những tâm tư trong đôi mắt ấy khiến cho anh phải giật mình. Cô ta…tại sao lại tuyệt vọng đến mức này? Tại sao lại đau thương tới mức này?
- Không, anh là Vĩnh Khanh. Dù anh có thành cát bụi thì em cũng nhận ra anh – Kim Ngân không ngừng lắc đầu và nói.
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải Vĩnh Khanh của cô. Tên tôi là Thiên Hoàng! – Người đàn ông đó bực bội đáp.
Thiên Hoàng? Anh ta nói anh ta tên là Thiên Hoàng? Vậy còn Vĩnh Khanh? Vĩnh Khanh đâu? Nếu anh ta chết rồi, sao lại để một con người giống bản thân còn sống trên đời?
Không, cô không tin! Anh ta nhất định là Vĩnh Khanh, là Vĩnh Khanh đã từng muốn giết chết cô!
Thiên Hoàng nhắm hờ đôi mắt như để làm trôi cơn tức giận. Sau đó anh khẽ gật đầu, bàn tay theo thói quen lại đưa lên ôm trán và nói:
- Được rồi. Hôm nay coi như tôi xui nên mới gặp cô. Bà trẻ à, màu tránh ra cho tôi đi có được không? Tôi đang có việc rất quan trọng, rất vội đó.
Kim Ngân vẫn lặng nhìn Thiên Hoàng, đôi mắt nhất quyết muốn nhìn đến tận tâm khảm của anh ta. Nhưng dường như không được. Trên khuôn mặt anh là một vẻ đẹp câm lặng, Là một sự lạnh lùng khó đoán. Thứ cô nhìn thấy chỉ là một đôi mắt nghiêm nghị, một đôi lông mày sắc như lưỡi kiếm, một chiếc mũi cao và thẳng cùng một làn môi bạc lạnh lùng.
Anh ta rốt cuộc là ai? Là Vĩnh Khanh mà cô vẫn thấy trong cơn ác mộng, hay chỉ là một Thiên Hoàng xa lạ vô tình cô gặp được trên đường?
Thiên Hoàng thở hắt ra một hơi. Nhưng rồi đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng, như hiểu ra được việc gì đó, đôi môi anh liền giãn ra một nụ cười khinh bỉ.
- Hóa ra là vậy – Vừa nói, Thiên Hoàng vừa đưa tay ra sau túi quần lấy ví. Anh móc ba tờ tiền ra rồi đưa cho Kim Ngân, hờ hững nói – Đã đủ chưa?
Kim Ngân nhìn ba tờ năm trăm nghìn trước mặt, cả thân người cứng đờ. Qua một thời gian rất lâu, cô không có lấy một phản ứng nào.
Thiên Hoàng thở dài tiếp, cuối cùng là anh vứt cả cái ví cùng ba tờ tiền xuống trước mặt cô. Trước khi xoay gót bỏ đi, anh nói:
- Sau này đừng làm những chuyện nhục nhã như vậy nữa!
Khi chiếc BMW X6 vụt qua người của Kim Ngân, cô mới hay bản thân đã bị anh bế lên vỉa hè từ lúc nào. Cô nhìn theo dáng của chiếc xe đó khuất dần khỏi tầm mắt, rồi lại cúi xuống nhìn chiếc ví da hiệu D&G của Thiên Hoàng.
Anh ta không phải là
Vĩnh Khanh thật sao? Chẳng lẽ cô đã lầm? Mà, có thể là cô đã lầm thật. Mười năm rồi, mười năm đã trôi qua rồi. Vĩnh Khanh chắc giờ chỉ còn là một nắm xương tàn bị cát bụi chôn vùi mà thôi. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau, mười năm qua, hình ảnh của Vĩnh Khanh trong cô cũng chỉ là hình ảnh của một người từ nhiều năm về trước. Người đàn ông tên Thiên Hoàng vừa rồi thực sự rất giống Vĩnh Khanh, nhưng trông anh ta chững chạc hơn rất nhiều. Vẻ lạnh lùng của anh thậm chí còn khiến người ta phát run.
Vậy nếu như cô đã lầm, thì xin cảm ơn trời phật!
Đó chỉ là một cơn mơ, một cơn ác mộng ngay cả khi Kim Ngân đang tỉnh.
Vĩnh Khanh đã chết rồi, đã ngã từ trên tầng cao xuống dưới…Ngày hôm ấy, cả đất trời cùng đổ mưa!
Kim Ngân vẫn nhớ cú điện thoại của Hương Liên, thông báo việc Vĩnh Khanh đã chết. Cô tât nhiên là sẽ không tin, nhưng khi đến tận nhà của Vĩnh Khanh rồi cô mới biết, hóa ra có những lúc, bản thân phải chấp nhận sự thật!
Vĩnh Khanh đã chết. Đã chết thật rồi!
.
.
.
Về tới nhà, Kim Ngân mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Không gian cô quạnh bao trùm lấy cô, hòng mong nuốt chửng cô. Kim Ngân không để ý, dẫu sao thì cô cũng đã quen rồi. Từ cái ngày cô đứng trước cổng nhà Vĩnh Khanh, để mưa rơi như trút nước xuống cơ thể, để bản thân ngất lịm đi trong cơn mưa ấy thì cô ô đã thấy, tất cả thế giới đều sụp đổ dưới chân.
Anh ra đi không một lời từ biệt. Ngay cả một câu nói độc ác cũng không dành cho cô. Trước khi sang Mỹ, Vĩnh Khanh đã từng gằn giọng nói:
“Cả cuộc đời này, cô đừng mong có được trái tim tôi. Tôi sẽ hận cô, hận cô tới chết!”
Cô đương nhiên là biết điều đó. Cô đương nhiên là biết, cả cuộc đời này, cho dù cô có cố gắng tới mười phần năng lực, cô cũng không thể có được anh.
Bởi vì người anh yêu là Hoàng Mai.
Bởi vì người anh phải lấy là Hương Liên!
Và bởi vì người ép hôn anh chính là mẹ của anh.
Còn cô chỉ là một quân cờ trong tay những kẻ lắm mưu nhiều kế. Chỉ là một nước đi đầy hoàn hảo của những con người lúc nào cũng ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.
Và hơn hết, cô chỉ là người để Vĩnh Khanh hận mà thôi.
Kim Ngân thờ dài, đôi mi nặng tới nỗi muốn kéo bóng tối xuống, nhưng cô lại cố gượng dậy. Cô lục tìm điện thoại trong túi xách, gọi điện cho chú Sáng.
Chuông vừa vang lên hồi thứ hai thì chú Sáng đã bắt máy. Giọng nói của chú cơ hồ rất tức giận và đầy bất mãn:
- Kim Ngân, cháu có biết cháu vừa làm điều ngu ngốc gì không?
Kim Ngân sớm đã biết trước kết quả. Cô chỉ gượng cười rồi đáp:
- Xin lỗi chú! Nhưng hồi chiều đúng là cháu có việc gấp quá, nên đành nhắn tin bảo với chú là thay người.
Chú Sáng nghe chừng đã tức lại các tức thêm, ông hét ầm lên trong điện thoại:
- Cô nói thế mà nghe được à? Tôi mất bao công sức mới có được buổi phỏng vấn này. Giờ đã bị cô cho vào dĩ vãng. Cô có biết phóng viên của báo khác phỗng tay trên của chúng ta rồi hay không? Cô có biết là họ còn thêm chi tiết chúng ta thất hẹn vào bài báo không hả? Uy tín của công ty đã bị cô làm ảnh hưởng. Sợ rằng ngày mai, tổng biên tập sẽ tới ban của chúng ta nói vài điều đó.
Kim Ngân hiểu ngụ ý của chú Sáng. Đúng là cô đã sai, nhưng cô còn cách nào hơn chứ? Cô không thể để Hoàng Mai lang thang ngoài đường ngoài chợ như thế được. Với một người thần kinh không ổn định như cô ấy, thì đó là một việc nguy hiểm. Nhưng cô không tức giận với những lời vừa rồi của chú Sáng, vì ông đã nói rất đúng, hoàn toàn đúng. Đó là lỗi của cô!
- Chú Sáng, cháu biết sai rồi. Ngày mai nếu tổng biên tập có xuống, cháu nhất định sẽ nhận hết tội lỗi về mình. Chú đừng lo!
- Kim Ngân à! Mọi việc đi đến nước này thì cháu đừng nói chú không nể tình chú cháu mấy năm nay. Chú đã chiếu cố cho cháu từ lúc cháu mới vào làm, cháu cũng biết điều đó mà. Ngày mai nếu để cháu nhận hết tội lỗi, thì chú còn mặt mũi nào nói chuyện với ông chú lắm điều nhiều chuyện của cháu chứ? – Ông Sáng ngừng một lúc như để lấy hơi, sau đó ông nói tiếp – Thế này đi, chú có một cách: Chú vừa dò hỏi được số điện thoại của Hữu Quân, cháu hãy gọi điện cho cậu ấy, bằng mọi giá phải làm được một cuộc phỏng vấn qua điện thoại. Được không? Bây giờ các báo khác đang không ngừng đưa tin về cậu ta, họ còn chỉ trích phóng viên của Ngôi Sao Mai cậy được lòng các sao lớn mà coi thường AP. Nếu không làm nhanh, e là ngày mai cả tòa soạn sẽ loạn lên vì tức giận mất.
- Vâng, chú gửi số điện thoại của anh ta cho cháu. Cháu sẽ làm mọi cách để lấy được thông tin. – Kim Ngân đáp.
Ông Sáng nghe vậy thì liền thở phào một cái như trút bỏ được gánh nặng. Tuy là việc chưa làm, nhưng ông vẫn muốn tin ở Kim Ngân một lần nữa. Cô nhất định sẽ thành công. Nếu không thì sao ông lại quẳng gánh lo đi dễ dàng như vậy chứ?
- Được rồi, vậy chú không làm phiền cháu nữa. Thời gian không còn nhiều, chú hy vọng ở cháu đấy.
Kim Ngân khẽ cười rồi lễ phép chào ông. Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.
Vứt điện thoại sang bên cạnh, cô không kìm được mà nhếch môi cười nhạt. Hữu Quân? Anh ta là cái thá gì chứ? Mới có chút danh tiếng đã muốn làm khó cô sao? Con người ta cứ tốt một chút, lại tưởng rằng tất cả đều theo ta nên đắc ý như vậy đấy. Hừ, còn nói cái gì mà “Ngôi Sao Mai không tôn trọng tôi cũng như không tôn trọng AP”. Anh ta đâu phải người đứng đầu AP? Cả AP đâu phải chỉ có một mình Hữu Quân? Đâu phải chỉ có “rất muốn yêu em”? Phóng viên của Ngôi Sao Mai trước giờ rất được lòng các ngôi sao nổi tiếng. Ngay cả Quyên Vỹ cũng phải nể mặt. Ấy thế mà anh ta dám phát ngôn bừa bãi như vậy. Còn khiến Ngôi Sao Mai bị ảnh hưởng không ít. Được, vậy để cô xem miệng lưỡi của anh ta sắc sảo tới cỡ nào.
Ngồi thẳng người dậy, Kim Ngân gọi vào dãy số vừa nhận được từ phía chú Sáng. Ánh mắt chợt trở lên kiên định lạ thường.
Tiếng tút dài vang lên hết lần này tới lần khác, và không hề có ai bắt máy.
Kim Ngân kiên trì gọi, đôi mắt vẫn không đổi sắc. Cô nhất định phải xem bản lĩnh của anh ta tới đâu. Chưa lên ánh hào quang mà đã kiêu ngạo như vậy, rồi chỉ sợ tới lúc được ánh sáng chiếu rọi, anh ta sẽ nghĩ mình đang đứng trên đỉnh Everest mất.
Phải tới lần gọi thứ ba, thì người ở đầu dây bên kia mới bắt máy. Anh ta còn chưa kịp nói gì, Kim Ngân đã nghe thấy một giọng nói đầy mùi mẫn và phong tình vang lên:
- Hữu Quân, anh đừng xấu như vậy có được không? Đang vui lại bỏ đi nghe điện thoại, thực là mất hứng.
- Đừng vội. Chốc nữa anh sẽ quay lại, cưng cứ ngồi đó đợi đi.
Kim Ngân nghe xong liền nhếch môi cười nhạt. Giờ thì cô đã hiểu tại sao anh ta lại ăn nói hàm hồ trong buổi phỏng vấn với báo khác như vậy rồi. Cứ thử nghĩ mà xem, là một ngôi sao mà lại không hề biết giữ kẽ, còn không thèm e ngại nói những lời như vậy trước một phóng viên là cô…Xem ra, anh ta sớm muộn gì cũng bị công chúng tẩy chay thôi.
Khi Kim Ngân còn đang chìm ngập trong dòng suy nghĩ, thì tiếng nói của Hữu Quân đã vang lên:
- Ai đó?
Kim Ngân khẽ đằng hắng giọng, cố giữ cho mình nói thật vui vẻ:
- Xin chào, tôi là Kim Ngân, phóng viên của…
- Tôi biết! – Hữu Quân không ngần ngại cắt ngang lời cô. Nhưng anh ta chỉ nói đúng hai từ đó, còn lại tựa như đang mong chờ cô sẽ tiếp lời cho anh.
Kim Ngân nhất thời lâm vào thế bị động. Cô bối rối chỉnh lại tâm tư, sau đó mỉm cười nói tiếp:
- Vậy tôi cũng không dài dòng nữa. Tôi có thể phỏng vấn anh qua điện thoại được không?
- Dựa vào đâu? – Hữu Quân vẫn giữ giọng điệu bình thản ấy.
Kim Ngân cũng rất bình tĩnh. Kinh nghiệm làm phóng viên của cô bao năm qua đều được đúc kết từ hai chữ: Mặt dày. Nếu mặt không dày, không trơ thì e là khó có thể trụ vững trong cái nghề phóng viên khắc nghiệt này được. Cô khẽ cười, rồi đáp lại lời của Hữu Quân:
- Dựa vào việc tôi đang nắm giữ thông tin vô cùng quan trọng. Rằng: “Ngôi sao Hữu Quân ăn cơm trước kẻng cùng bạn gái.” Thế nào? Có muốn trao đổi không?
Kim Ngân chợt nghe thấy tiếng cười hờ hững của Hữu Quân. Và hành động này của anh ta khiến cô không hài lòng một chút nào. Sau đó, Hữu Quân ho khan một tiếng rồi nói:
- Cô Kim Ngân! Tôi đang tự hỏi, tại sao đầu óc của cô lại thiển cận tới mức nghiêm trọng như vậy? Thứ nhất, cô không có bằng chứng. Chẳng có nguồn nào xác thực cho cô hết. Cô chỉ nói miệng không thì người ta sẽ nghĩ cô đặt điều cho tôi đấy. Thứ hai, đó không phải bạn gái của tôi. Chỉ là một cô gái hâm mộ đến phát cuồng, à không, là hâm mộ tiền tài đến phát cuồng. Cô ta sẵn sàng dâng hiến tất cả cho tôi. Thứ ba, tôi không phải ngôi sao. “Rất muốn yêu em” còn chưa bấm máy, nên tôi vẫn chỉ là một Hữu Quân vô danh tiểu tốt mà thôi. Cô Kim Ngân không cần tốn công tốn sức nâng tôi lên đỉnh cao như vậy. Rất mệt đúng không? Và cuối cùng, cho tôi xin nói, ăn cơm trước kẻng và tình một đêm là hai việc hoàn toàn khác nhau đó. Khác thế nào thì cô tự mình suy nghĩ đi!
Kim Ngân nghe xong chợt phát hiện ra bản thân đã thực sự lâm vào thế bị động. Cô đã làm báo được tám năm, kinh nghiệm tích trữ được không ít. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại bị một Hữu Quân miệng còn hôi sữa bắt chẹt.
Nhất thời không biết phải phản biện lại ra sao, Kim Ngân chỉ biết nắm chặt điện thoại một cách đầy tức giận. Sau một hồi cố gắng bình ổn thần trí, Hữu Quân cũng đã rất tốt bụng chờ đợi cô. Lúc này, Kim Ngân mới nói:
- Vậy anh muốn gì thì mới chịu phỏng vấn với tôi?
Hữu Quân không trả lời vội, cơ hồ còn đang suy nghĩ. Không gian bất chợt trở lên yên lặng.
Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, hồi hộp chờ đợi yêu cầu của người ở đầu dây bên kia. Trong lòng không ngừng cầu khấn anh ta hãy chết đi!
Một lúc lâu sau, Hữu Quân mới khẽ cười rồi nói:
- Rất đơn giản…
Rất đơn giản?
- Đơn giản thế nào?
- Tới đây đi!
Kim Ngân nhất thời không hiểu ý đồ của anh ta.
- Cái gì?
- Không có gì. Đến thay cô tình nhân bé nhỏ của tôi đi. Được chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.