Rất Muốn

Chương 4

Vô Danh

11/06/2013

Kim Ngân bặm môi vẻ tức giận, nhưng cô chưa kịp nói gì thì điện thoại đã vang lên tiếng tút dài lạnh lùng.

Hữu Quân muốn cô tới thay người tình của anh ta. Đây gọi là trao đổi sao? Chỉ vì một chút thông tin mà bắt cô phải làm việc ấy, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?

Một lúc sau, có tin nhắn tới. Kim Ngân giật mình mở tin nhắn ra đọc “Khách sạn Phương Nam, phòng 304″. Kim Ngân tức tới nỗi cả người run lên bần bật. Chiếc điện thoại trên tay bất giác trở thành một thứ đáng ghét trong mắt cô. Ngay sau đó, không kìm được, Kim Ngân vung tay đáp điện thoại xuống dưới sàn, cả khuôn mặt trắng bệch vì tức.

Hữu Quân biết, chắc chắn là anh ta biết cô cần phỏng vấn anh ta nên mới cố tình làm như vậy. Nếu không thì sao cô lại gọi điện cho anh ta vào lúc anh cần “nghỉ ngơi” thế này. Nếu không thì sao cô lại nhất mực muốn phỏng vấn anh đến như vậy chứ? Người bình thường cũng sẽ nhận ra tầm quan trọng của vấn đề. Cô nhất định phải có được buổi phóng vấn với anh ta!

Kim Ngân nuốt lại cơn tức, dứt khoát đứng dậy rồi bước về phía tủ. Chọn lấy một bộ váy màu hồng phấn hở vai, sau đó trang điểm thật nhẹ nhàng và xách túi bước ra khỏi nhà.

Đây là hy vọng của chú Sáng, cho nên cô phải cố gắng vì ông ấy. Cô đã cho ông một thất vọng, vậy mà ông vẫn tin tưởng vào cô. Cô sao có thể để ông thất vọng lần nữa được cơ chứ?

Kim Ngân bắt một chiếc taxi tới khách sạn Phương Nam, trong túi là máy quay và máy ghi âm. Tới đó rồi cô sẽ làm mọi cách để có được bằng chứng. Để xem anh ta còn nói chẳng có nguồn nào xác thực cho cô nữa hay không.

Chiếc taxi dừng trước khách sạn Phương Nam. Kim Ngân trả tiền taxi rồi vội bước lên tầng ba.

Đứng trước cửa phòng 304, không hiểu sao trái tim Ngân chợt nhói lên một cái. Cô đưa tay lên ngực giữ chặt, cố gắng thở thật đều hơi, sau đó gõ cửa.

Cộc cộc cộc!

Ba tiếng kêu rời rạc vang lên rồi lại rơi vào trầm mặc. Không gian xung quanh Kim Ngân chợt trở nên im lặng. Cô hồi hộp chờ Hữu Quân ra mở cửa.

Cạch.

Thật bất ngờ, người ra mở cửa không phải là Hữu Quân, mà là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô ta nở một nụ cười tươi rồi gật đầu chào Kim Ngân:

- Xin chào! Chị là phóng viên của báo Ngôi Sao Mai hả?

Kim Ngân nhìn cô gái trẻ từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi tỏ ra khinh bỉ. Cả thân người của cô ta chỉ được quấn hờ một chiếc khăn tắm. Làn da trắng bóc cùng bầu ngực đẫy đà ẩn hiện dưới chiếc khăn tắm ấy. Đôi mắt lúng liếng phong tình nhìn Kim Ngân đầy hàm ý, làn môi cong cũng mang một nét cười lẳng lơ.

Kim Ngân chỉ gật đầu đáp lại một cách lịch sự:

- Phải, là tôi!

Cô gái kia khẽ cười rồi từ từ chếch người ra, tỏ ý muốn mời cô vào bên trong.

Kim Ngân cũng không vội vàng, cô khoác lại túi xách, đồng thời bấm luôn nút mở chiếc máy ghi âm trên quai túi. Chiếc máy quay cũng được cô khởi động, ống kính hơi chếch ra ngoài để lấy hình ảnh. Khi đã khởi động xong tất cả, cô mới chậm rãi bước vào. Hương nước hoa hiệu Chanel của cô theo đó nhẹ nhàng tỏa ra.

- Hữu Quân đâu?

Không thấy người mình cần gặp, Kim Ngân vội quay ra hỏi.

Cô gái kia tựa người vào tường, mỉm cười đáp một cách thản nhiên:

- Anh ta nói ra ngoài mua chút đồ tiếp đãi cô. Bảo cô chờ một lát. Anh ấy sẽ quay lại ngay thôi.

Vừa nói tới đó, cô gái liền xoay người, bàn tay khẽ đưa lên cởi chiếc khăn tắm ra. Để lộ một thân hình quyến rũ.

Cô gái đó cười đầy hờ hững, bước tới gần Kim Ngân, dùng ngó trỏ nâng cằm cô lên rồi nói:

- Phiền cô ngồi đợi, tôi vào tắm. Được chứ?

Kim Ngân không nói gì, cô chỉ gật đầu. Dù sao thì người cô muốn gặp là Hữu Quân, chứ không phải cô ta. Cô ta có đi tắm hay đi chết thì cũng chẳng liên quan gì tới Kim Ngân hết.

Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Kim Ngân mới lặng lẽ theo dõi căn phòng này. Mọi thứ được bày rất ngăn nắp, ngay cả chăn chiếu cũng không có chút gì chứng tỏ có một màn ân ái vừa trải qua tại đây. Trong phòng ngoài mùi thuốc lá và mùi nước hoa Chanel của cô ra thì chẳng còn thứ gì khác. Kim Ngân thực sự thấy rất lạ.

Nghĩ vậy, Kim Ngân liền gọi điện cho Hữu Quân. Nhưng vừa gọi thì mới phát hiện, anh ta để điện thoại ở lại đây. Vậy chứng tỏ là anh ta sẽ còn quay lại.

Kim Ngân thở phào nhẹ nhõm. Cô lặng bước ra ngoài ban công hóng gió.

Nếu như cuộc đời này của cô chỉ là một tầm màn đen như bầu trời kia, thì cô vẫn còn chút an ủi cho mình. Vì bầu trời đêm còn có ánh sao sáng, vẫn còn vầng trăng lạnh tỏa ánh cô đơn. Cô tuy có đau khổ cỡ nào, thì cũng vẫn phải nhìn về phía trước. Biết chấp nhận thực tại sẽ khiến con người ta có hy vọng.

Mười năm qua, Kim Ngân sống trong quá khứ, nhưng cô vẫn nghĩ tới chuyện một ngày nào đó, khi Hoàng Mai khỏe lại, cô sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe. Kim Ngân không mong bản thân được tha thứ, nhưng cô mong Hoàng Mai sẽ hiểu cho cô. Sẽ hiểu rằng trên đời này không có ai muốn làm người xấu. Có chăng chỉ là hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.

Vĩnh Khanh đã chết rồi. Anh ta đã hóa thân thành một ngôi sao sáng trên bầu trời. Lúc nào ngôi sao ấy cũng lóe lên như đang nhìn cô. Bởi vậy mà Kim Ngân rất sợ nhìn vào sao trời. Cô không dám đối diện với chúng. Thậm chí, trong lòng còn nghĩ: Một ngày nào đó, ngôi sao Vĩnh Khanh sẽ rơi xuống, hòng muốn giết chết cô.

Tất nhiên, đó chỉ là những suy nghĩ điên rồ của Kim Ngân thôi. Về bản chất thì cô vẫn là một con người hiện đại, đi theo chủ nghĩa duy vật đầy khoa học của nhân loại!

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, trong phòng tắm chợt có tiếng nói vọng ra:

- Này cô phóng viên, tôi nhờ cô một chút!

Kim Ngân nhếch môi cười nhạt, nhưng cô vẫn bước tới cạnh phòng tắm, lịch sự nói:

- Có chuyện gì không?

Người ở trong phòng tắm đáp:

- Phiền cô mang giùm tôi chiếc khăn tắm vào trong này với.

Kim Ngân lắc đầu ngán ngẩm, nhưng cô vẫn nhặt chiếc khăn đó, xoay tay nắm cửa rồi bước vào bên trong.

Không gian được phủ một làn hơi nước như làn sương mờ ảo. Hương sữa tắm tản mạn khắp xung quanh rồi vương vấn nơi cánh mũi. Kim Ngân tay cầm chiếc khăn, bước về phía bồn tắm.

Ngay khi cô bước đến nơi, thì bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo giật lại. Cả người Kim Ngân ngã xuống theo lực kéo.

Ùm!

Nước bắn lên tung tóe, cả không gian vang lên tiếng cười thích thú của cô gái kia.

Kim Ngân cố gắng ngồi dậy, nhưng không nổi. Chân cô hình như đã bị trẹo rồi thì phải. Cả người cô nằm gọn trong bồn tắm. Đầu tóc cùng quần áo ướt sũng, bây giờ muốn bước ra e là hơi khó.

Kim Ngân tức giận trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia, quát lớn:



- Cô làm gì thế?

Cô gái kia ngả người vào thành bốn tắm, khuôn mặt vênh lên nhìn Kim Ngân đầy giễu cợt. Bất giác, Kim Ngân thấy cô gái này quen quen, nhưng cô không thể nhớ được là đã gặp cô ta ở đâu rồi. Cô ta nhếch môi nói:

- Tên của tôi là Phong Lan!

Phong Lan? Kim Ngân hơi thần người ra suy nghĩ.

Nhưng cô không quen! Thực sự là cô không quen và biết người nào tên Phong Lan cả.

- Cái tôi muốn hỏi là tại sao cô lại muốn kéo tôi vào đây? – Kim Ngân gằn giọng.

Phong Lan mỉm cười, cô ta tiến tới, ghé sát đôi môi vào bên má của Kim Ngân rồi nói khẽ:

- Đùa thôi mà, không thích sao?

Đùa? Đây là trò đùa điên rồ và đáng ghét nhất mà Kim Ngân từng gặp. Thần kinh của cô ta có ổn định không mà lấy cô ra đùa ác như vậy? Bây giờ thì hay rồi, buổi phỏng vấn còn chưa được tiến hành, mà cả người cô đã ướt tới nỗi không dám bước ra ngoài.

Kim Ngân tức giận nhìn Phong Lan. Mái tóc thấm nước dính cả vào khuôn mặt. Rõ ràng là cô ta có ý đồ, ngay từ khi mới bước vào, cô ta đã có ý đồ riêng.

Chẳng lẽ cô ta ghen? Ghen vì có người con gái khác tới, làm phiền cô ta và Hữu Quân? Nghĩ vậy, trên môi Kim Ngân chợt nhếch lên, không khỏi khinh bỉ người con gái ở trước mặt.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa phòng tắm chợt vang lên một tiếng nói đầy hứng thú:

- Chà, thực đẹp. Không biết tôi nên gọi điện cho tòa soạn nào đây nhỉ?

Qua làn hơi nước mờ ảo, Kim Ngân trừng mắt nhìn người con trai đang cầm máy quay của cô đứng ở phía cửa. Trong lòng rối bời, cô không nghĩ ngợi gì mà bước ra khỏi bồn tắm, toan chạy đến giật lấy chiếc máy quay trong tay của Hữu Quân.

Nhưng Kim Ngân đã quên mất một điều là vừa rồi do bất ngờ mà cô đã bị kéo tới nỗi trẹo chân. Cho nên cô vừa mới đứng dậy thì liền ngã thụp xuống. Kim Ngân bặm môi nén đau, đôi tay không ngừng nắm chặt lấy cổ chân. Chắc là đã bị bong gân rồi!

Thực là xui xẻo, máy quay bị cướp, quần áo thì ướt sũng. Không những thế cô còn bị người ta quay trộm bằng chính máy quay của mình!

Hay lắm, đây là một kế hoạch hoàn hảo của Hữu Quân? Anh ta rõ ràng là muốn trả thù cô vì đã thất hẹn với anh ta. Đúng là một người đàn ông mưu mô và nhỏ nhen!

Hữu Quân từ từ bước lại gần, khuôn mặt lộ rõ vẻ hứng thú. Anh nghiêng đầu liếc Phong Lan rồi chuyển đến nhìn Kim Ngân. Đôi lông mày liền nhếch lên theo ý cười trên miệng.

- Cô nghĩ sao khi ngày mai trên mặt báo xuất hiện dòng chữ: “Phóng viên báo Ngôi Sao Mai vì ghen với Hữu Quân mà bỏ buổi phỏng vấn”?

Ghen? Ý anh ta muốn nói là cô ghen với anh ta vì đã đi cùng Phong Lan hay sao? Cô đâu có bị les? Nhưng cô làm gì được chứ? Sức mạnh của truyền thông rất lớn và cũng rất tàn nhẫn. Nó có thể đưa con người ta tới ánh hào quang, cũng có thể đạp con người ta xuống mười tám tầng địa ngục.

Kim Ngân không đáp, ánh mắt cô như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ngay cả quần cũng máu trắng. Định làm thiên thần sao? Kim Ngân cười khinh bỉ trong lòng. Nhưng xét về diện mạo, phải nói rằng anh ta được ông trời thiên vị không ít. Đôi mắt biết nói này của Hữu Quân cũng đủ cướp đi trái tim của bao thiếu nữ mộng mơ. Bên má phải của anh ta còn xuất hiện một cái má lúm đồng tiền. Đôi môi của Hữu Quân không giống những người đàn ông khác. Nó hơi nhỏ và gọn, nhưng khi cười, lại có chiếc má lúm kia làm nền nên nhìn rất duyên.

Trách sao ông trời đã tạo nhầm người. Đáng ra, vẻ đẹp này nên dành cho người khác mới đúng.

Thấy Kim Ngân tức giận đến nỗi không nói được gì, Hữu Quân liền tắt máy quay rồi hơi cúi người xuống nói bằng một giọng đầy thách thức:

- Cô muốn đấu với tôi? Đợi đến kiếp sau đi!

Nói rồi anh ta bỏ ra ngoài, để lại Ki

m Ngân và Phong Lan vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm đã lạnh ngắt.

Sau một hồi cố gắng, cuối cùng thì Kim Ngân cũng lết ra được bên ngoài. Phong Lan cũng không đến nỗi xấu bụng, cô ta khoác cho Ngân một chiếc khăn tắm. Quần áo ướt như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị cảm lạnh mất.

Hữu Quân ngồi trên giường, cả khuôn mặt chìm trong làn khói thuốc màu trắng. Bộ quần áo trắng tinh như đối nghịch với ánh mắt gian tà của anh ta. Vừa thấy Kim Ngân, Hữu Quần liền dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn. Sau đó, anh ngồi thẳng người dậy, đôi mắt nhìn cô đầy khiêu khích.

Kim Ngân lườm Hữu Quân, cái nhìn như muốn giết chết anh ta. Nhưng cô không làm được. Cô đã thua quá đau đớn.

- Anh muốn gì? – Kim Ngân cố nén cái chân đau, bước tới trước mặt Hữu Quân, nói.

Hữu Quân nhếch môi cười nhạt, nhưng anh không trả lời Kim Ngân ngay, mà quay mặt vào phòng tắm nói lớn:

- Phong Lan, mang chiếc áo sơ mi của anh ra cho Kim Ngân thay. Sau đó em có thể về trước.

- Vâng! – Phong Lan ngoan ngoãn đáp lại.

Sau đó, Hữu Quân quay mặt lại nhìn Kim Ngân, đôi môi vẫn mang một nụ cười cố hữu:

- Tôi ra ngoài cho cô thay áo!

Không đợi Kim Ngân kịp phản ứng, Hữu Quân đã đứng dậy rồi bước ra ngoài. Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, cô mới phát hiện hai bàn tay mình đã nắm chặt vào nhau. Móng tay đâm vào da thịt đau nhói, tựa như muốn máu của cô bật ra.

Hữu Quân, rốt cuộc anh ta muốn gì? Anh ta là một con người như thế nào? Nét trẻ trung trên khuôn mặt rõ ràng không tương xứng với từng ý nghĩ trong đầu của anh ta. Hết lần này tới lần khác, anh ta dường như đều đoán được ý đồ của cô. Thậm chí, còn cố tình trải đường cho cô đi, sau đó thuê một chiếc xe đâm chết cô trên đường! Đó là một ý nghĩ có toan tính cả.

Vừa lúc đó, Phong Lan bước ra, trên tay cô ta là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh dương. Phong Lan đưa nó cho Kim Ngân, mỉm cười nói:

- Tôi không làm phiền chị nữa, tôi về đây.

Kim Ngân chợt thấy lạ, liền gọi cô lại:

- Đã đến rồi tại sao lại về? Cô chấp nhận như thế ư?

Hiểu được ngụ ý trong câu nói của Kim Ngân, nhưng Phong Lan chỉ mỉm cười rồi cúi mặt xuống đáp:

- Chị thực ngốc! Ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch của Hữu Quân. Anh ấy biết Ngôi Sao Mai chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những lời anh ta nói với phóng viên của tòa soạn khác, họ nhất định sẽ tới tìm anh ấy. Nhưng chị lại không biết, lại đi gọi điện cho anh ấy. Rồi rất tự nhiên lọt vào bẫy của anh. Đó là điều Hữu Quân muốn nhất. Tôi cũng chỉ là một nhân vật trong vở kịch này thôi. Hữu Quân nói, phóng viên là đám chó săn có cái mũi thính. Chỉ cần một chút sơ hở cũng sẽ tìm đến. Vậy nên anh đã cố tình để tôi nói như vậy trong điện thoại, cùng tôi diễn màn ân ái bằng hai câu nói mà chị đã nghe thấy. Đó là mồi để dụ chị tới! Anh ta biết chắc chắn chị sẽ không bỏ qua những thông tin hot như vậy đâu. Nhưng khi tôi cố tình nói ngầm ý rằng Hữu Quân ra ngoài mua đồ tiếp đãi chị, vậy mà chị vẫn không nhận ra.

Kim Ngân mở to mắt kinh ngạc. Đó là một kế hoạch bắt gọn, chặn lấy mọi đường tiến của cô. Thực không ngờ, 28 tuổi rồi cô lại để mình bị lừa một cách không cam tâm như vậy.

Giống hệt như cái tuổi mười tám năm xưa, cô ngu ngơ để cho Hương Liên lừa tới nỗi thân bại danh liệt, một chút tình cảm cũng không còn!

Tất cả những chuyện ấy đều đổ lên đầu Kim Ngân. Khiến tất cả mọi người cho rằng lỗi là ở cô. Chỉ mình cô có lỗi mà thôi.

Ai bảo cô ngu ngốc?



Ai bảo cô quá cả tin?

Ai bảo cô quá hấp tấp?

Nhưng tới khi nhận ra thì đã quá muộn rồi!

.

.

.

Trong lúc đó, tại một nhà hàng sang trọng.

Trước mặt Thiên Hoàng là một người phụ nữ quý phái. Tất cả những gì có thể nói về bà chỉ có thể đúc kết bằng một chữ “đẹp” mà thôi. Chiếc váy màu đen bó sát, kết hợp cùng với bộ nữ trang sáng loáng khiến bà như một nữ hoàng. Nhìn khuôn mặt ấy, không ai có thể đoán nổi tuổi của bà.

Thiên Hoàng vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt lạnh lùng được thay bằng một nét hiền hòa, đầy yêu thương, kính trọng. Anh nói:

- Linh có khỏe không mẹ?

Người phụ nữ ấy hóa ra chính là mẹ của Thiên Hoàng. Chẳng trách lại có nét giống anh đến vậy.

Đoạn nghe Thiên Hoàng nói, bà chỉ mỉm cười rồi đáp:

- Nó thì có lúc nào không khỏe đâu. Học không lo học, tối ngày chỉ biết đàn đúm, tụ tập.

- Mẹ đừng gò ép Linh. Nó vốn là đứa con gái phóng khoáng, độc lập. Nếu cứ để vào một khuôn khổ, thì e là nó lại muốn làm trái. Hơn nữa, năm nay Linh cũng 23 tuổi rồi, cũng đủ lớn để suy nghĩ thế nào là đúng rồi mà.

- Bây giờ lại đến lượt con giảng đạo cho mẹ nghe đấy à? – Người phụ nữ lườm Thiên Hoàng, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy yêu thương. Sau đó bà nói tiếp – Mẹ nói cho con biết, cái Linh nhà mình còn một năm nữa là học xong. Tới lúc đó, mẹ sẽ gửi nó đến chỗ con, muốn dạy dỗ sao thì tùy. Chứ để nó lông bông ngày nào là mẹ lo lắng ngày ấy.

Thiên Hoàng mỉm cười đáp:

- Vâng. Cứ làm theo ý mẹ đi!

Vừa nói xong, thì một người đàn ông mặc âu phục lịch lãm đi tới. Ông là chủ của nhà hàng này. Trên tay ông là một chiếc thẻ màu vàng. Vừa bước tới, ông liền đặt nó lên bàn ăn của Thiên Hoàng, rồi lịch sự nói:

- Đây là thẻ VIP mà nhà hàng đã làm cho giám đốc của AP.

Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy tấm thẻ màu vàng. Bà liền cầm lên ngắm nghía, rồi không nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình mà nói:

- Chà, nhà hàng này thực là sang trọng. Lại còn có cả thẻ VIP. Nhưng có phải là đã quá thiên vị rồi hay không? Tôi là mẹ của giám đốc AP, vậy mà lại chẳng được nổi một cái thẻ thành viên.

Ông chủ nghe vậy vẫn bình tĩnh. Ông mỉm cười, quay ra đáp từ tốn:

- Bà Hướng, đây là thẻ dành cho tất cả những người trong gia đình của Thiên Hoàng. Ớ đó có ghi cả tên bà, chồng bà và hai người con của bà. Bà có thể yên tâm.

Bà Hướng liền bật cười:

- Được rồi được rồi, tôi chỉ đùa ông thôi. Ai mà chẳng biết ông chủ Long làm việc chu đáo chứ?

Sau đó, ông chủ tên Long lùi đi, dành lại không gian cho hai mẹ con của Thiên Hoàng.

Bà Hướng nhìn đứa con của mình, chẳng hiểu sao trong lòng chợt dâng lên niềm xót xa vô bờ. Đã lâu lắm rồi bà không nhìn anh như thế này. Đúng vậy…Đã rất lâu rồi. Mấy năm qua bà chỉ ở bên cô con gái của mình là Linh, đã năm năm hai mẹ con không gặp nhau. Nay trở về thì chợt thấy con trai bà đã trở thành một người đàn ông chững chạc.

Thiên Hoàng rất giống ông Hướng – chồng ba ngày xưa. Giống từ cặp mắt cho tới đôi môi. Giống từ tác phong cho tới vẻ lạnh lùng, cô độc đã một thời làm bà xao xuyến. Thời gian càng ngày càng trôi đi quá xa, cái mốc tuổi trẻ dần dần mờ nhạt vì khoảng cách. Bà năm nay cũng đã ở cái tuổi không nên suy nghĩ nhiều nữa rồi, nhưng đâu phải cứ muốn là được. Cứ nghĩ đến Thiên Hoàng, trong lòng bà lại thấy không yên.

- Thiên Hoàng à, năm nay con cũng đã 33 tuổi rồi. Bao giờ mới cho mẹ một đứa cháu đây?

Thiên Hoàng mỉm cười, anh vẫn ung dung xắt thịt bò, miệng nói:

- Tháng trước Quyên Vỹ có thai thì mẹ không chấp nhận. Chẳng phải còn bắt cô ấy phá thai hay sao?

- Mẹ không chấp nhận cô ta!

Nói đến chuyện này, bà Hướng lại thấy tức. Quyên Vỹ tuy là diễn viên nổi tiếng, nhưng bà không chấp nhận hành động bán thân của cô ta. Nói là “bán thân” e là hơi quá, vì Quyên Vỹ tuy yêu con trai bà, nhưng cô ta lại yêu cả danh vọng. Lòng tham lớn như thế, bà không chấp nhận cũng phải thôi.

Thiên Hoàng thở dài, đặt dao nĩa xuống, nhìn mẹ mình rồi nói:

- Vậy còn Lâm Kỳ? Mới yêu được hai tháng thì mẹ đã muốn phá. Còn nói cô ấy không thích hợp thì sao?

Bà Hướng vẫn lạnh lùng đáp:

- Chẳng phải con cũng chỉ muốn chơi đùa cùng cô ta hay sao?

Thiên Hoàng bật cười không nói. Bởi vì mẹ anh đã nói đúng rồi!

Bà Hướng thấy con trai mình như vậy thì không khỏi thở dài. Bà cũng chán nản đặt dao nĩa xuống, nhắm hờ đôi mắt nói:

- Được rồi, không nói chuyên này nữa. Con cũng lớn rồi, muốn yêu ai thì tùy con, mẹ không quản. Mẹ ăn no rồi, chúng ta về thôi.

Thiên Hoàng cười cười, anh chống tay lên cằm tỏ vẻ đáng thương:

- Mẹ yêu quý à, hôm nay mẹ phải tính tiền cho con rồi!

- Sao thế? – Bà Hướng hồ nghi nhìn Thiên Hoàng.

- Con trai mẹ vừa bị người ta trấn lột một cách trá hình.

Bà Hướng liền hoảng hốt. Ai lại dám động tới con trai bà chứ? Trấn lột ư? Nhưng tại sao lại là trấn lột trá hình?

Đoán được những nghi vấn của mẹ mình, Thiên Hoàng liền nói tiếp:

- Con đã bị một cô gái có diễn xuất rất tốt lừa tiền. Vậy nên lần này mẹ hãy thanh toán cho con đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rất Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook