Chương 34: Thịt bò bằm chưng (4)
Mặc Bảo Phi Bảo
04/02/2015
Trong khi bình luận trôi như nước chảy, nhạc nền rốt cục chuyển sang Khuynh tẫn thiên hạ.
Hắn mở miệng, chữ đầu tiên cất lên đã là điệp khúc của bài:
“Bức họa giang sơn nhuộm máu, sao có thể sánh với chu sa giữa trán nàng, lật đổ thiên hạ cũng xong, thủy chung chỉ là một chốc phồn hoa —” [1]
Giang sơn nhuộm máu, chung quy không sánh bằng một lần ngoảnh đầu của giai nhân.
Giang sơn mỹ nhân.
Mỹ nhân giang sơn.
Âm cao của hắn giữa nhạc nền, dễ dàng hát ra phong tư Đế vương coi rẻ thiên hạ tứ phương, đứng trên cao nhìn núi sông nghìn dặm.
Cố Thanh nín thở lắng nghe, tất cả cảm quan đều tập trung vào giọng hát của hắn, chớp mắt đã đắm chìm vào câu chuyện bi thương kia. Ngay sau đó, giọng đơn ca của hắn liền hòa với ba người còn lại.
Thương Thanh Từ giọng nam cao và Tiệm Tiệm giọng hát trong trẻo, lại còn thêm hai người kia hòa âm……
Thật sự rất hoàn mỹ!
Bốn người như thế, bốn chất giọng hoa lệ, mới thực sự xem như khuynh tẫn thiên hạ…….
Hát đến khúc kết, ngay đoạn cuối, tất cả thanh âm chợt ngừng bặt.
Cố Thanh sửng sốt.
Bỗng nhiên, nhạc nền lại xuất hiện.
Đột nhiên tĩnh lặng, lại đột nhiên trở lại âm cao của điệp khúc, bắt được tâm của mọi người.
Giọng của hắn rốt cục xuất hiện, khiến khúc Khuynh tẫn thiên hạ này kết thúc thật hoàn mỹ
“Trong mộng trên các dưới trăng, nàng đứng đó dung nhan như xưa, phất bông tuyết trên áo, sóng vai nhìn trời đất bao la —-”
Sóng vai nhìn…. trời đất bao la.
Cô chợt nhớ đến hôm ở phòng ghi âm, hắn đứng bên cạnh mình. Đôi mắt kia đen như mực, đẹp mức khiến người ta hít thở không thông………
“Ta không được rồi,” Điệp Điệp mở mic lại, giọng nói kích động, “Bã Đậu, chúng ta đổi đi, lấy Vô Mộng nhà ta đổi lấy Đầu Bài nhà cậu? Không, tặng thêm một Wwwwk, hai đổi một, thế nào?”
“Vậy cũng lỗ lắm,” Đậu Đậu Bã Đậu cười khúc khích: “Điệp Điệp, vẫn là cậu lui xã, gia nhập Hoàn Mỹ chúng ta đi?”
Được rồi…….
Cả cô cũng quen rồi.
Đầu Bài vĩnh viễn là chủ đề trêu chọc muôn thuở.
…………
Từ đầu tới cuối Thương Thanh Từ đều không nói gì, mic cũng màu xám. Cố Thanh chú ý tới, có chút kỳ quái…. cô gửi tin nhắn riêng cho hắn: Anh đang bận sao?
Thương Thanh Từ: Ừ. Bây giờ phải logout, có vài việc.
Thanh Thanh Mạn: Vậy thì mau đi đi ^^
Thương Thanh Từ: Em chơi một mình trước, chờ anh hết bận sẽ gọi cho em.
Gọi……….
(⊙v⊙) ừm, gọi điện thoại…… Được rồi, mới làm bạn gái người ta mấy tiếng, tính tự giác vẫn cần bồi dưỡng. Cố Thanh nhanh chóng gõ lên cái mặt cười.
Sau đó liền thấy Đầu Bài để lại một câu trong khung bình luận: Có việc đi trước, tạm biệt các bạn.
Người trên mic đang trêu chọc hắn thật high, diễn viên lại chạy.
“Này, Đầu Bài đại nhân, thật sự chỉ một khúc Khuynh tẫn thiên hạ…. đã bỏ trách nhiệm mà chạy sao ~” Phù Sinh Vô Mộng lập tức cười hì hì.
May mắn, đêm nay có nhiều mỹ nhân vậy, hoàn toàn chống đỡ được trận đêm khuya.
Cố Thanh nhìn hắn rời khỏi, tự giác ra khỏi phòng.
Cô không có việc gì làm, không hiểu vì sao lại mò lên weibo. Từ lần post bài “Rất vui vẻ” bị quần chúng nhân dân vây xem, cô còn bóng ma tâm lý, không dám post thêm gì nữa……
Nhớ tới hồi mới quen Đàu Bài, cô cũng lo lắng bị ném đá ném gạch, sau này nghĩ lại, cô không xuất hiện nhiều trong thế giới mạng, hiếm khi xuất hiện cũng chỉ là bài hát mình soạn hoặc hát…… Huống chi, giới cổ phong xuất hiện khá trễ, dù có bát quái cũng tập trung ở người nổi tiếng, không tới phiên một người biên soạn kiêm ca sĩ nho nhỏ.
………….
Hẳn là…… Tạm thời an toàn đi T.T………
Đêm đó, cô ngủ thẳng đến sáu giờ hơn mới mơ màng nghe được điện thoại có âm báo của wechat, cứ ngỡ là mơ, đến sáng nhìn lại mới phát hiện là Mạc Thanh Thành gửi đến: Hết bận rồi, giờ đã trễ quá, không gọi cho em. Ngủ ngon, hoặc là, chào buổi sáng.
Cô mở nửa mắt nhìn tin nhắn.
Nhìn một lát, dụi mặt vào gối, dí mặt vào đó cười rộ lên.
Chỉ một phút như vậy, liền bị Canh Tiểu Hạnh đang dùng khăn lau tóc đi ngang qua giường thấy được, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, lập tức vạch trần: “Trời ạ, cậu đây là đang tư xuân sao…… à, không đúng, là tư Đàu Bài…..”
Gối đầu thành công bị ném xuống.
Cô ôm gối bò dậy, không giấu nổi tâm tình vui vẻ.
Không biết vì sao, tóm lại, chính là muốn cười….. Mặt trời hôm nay thật là rất tròn rất đẹp……..
Cô và Canh Tiểu Hạnh lên thẳng nghiên cứu sinh nên vô cùng ‘thuận lợi’ được giáo sư khoa trưng dụng trong học kỳ này, bắt đầu giúp khoa sắp xếp lại thư viện. Thư viện này là chủ nhiệm khoa tự kéo tài trợ, theo kế hoạch sẽ mở cửa vào học kỳ sau, nên học kỳ này chủ yếu là công việc sửa sang sắp xếp, không có người ngoài.
Hai người ngày ngày lăn lộn trong tầng trên cùng của khoa, cùng với bốn nam sinh cũng lên thẳng nghiên cứu sinh, hai người một tổ, không ngừng cầm ipad đối chiếu kiểm tra mỗi quyển sách trên giá.
Mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ.
Mạc Thanh Thành là người đã đi làm, cô còn đi học, dường như không vì quan hệ thay đổi mà có biến hóa thực tế nào.
Bất quá….. mới ba ngày, có thể có biến hóa gì chứ…….
Tiêu rồi, Cố Thanh, ngươi lại thất thần nữa.
T.T……..
Cô lặng lẽ liếc nhìn Canh Tiểu Hạnh, muốn hỏi vừa rồi thống kê đến đâu rồi, nhưng hiển nhiên, vị kia cũng không làm việc đàng hoàng, đang cầm một quyển sách lật xem say sưa: “Khoa chúng ta thật tiến bộ, còn có khu dành riêng cho tiểu thuyết tình yêu nữa…” Canh Tiểu Hạnh mở miệng nói, đứng trên cái thang nhỏ, mắt dán vào sách: “Bộ này mình đã xem hết trên mạng, ở đây có thêm phiên ngoại mới, cậu chờ một lát, xem xong phải đi ăn trưa nữa.”
Cô đói muốn ngất rồi, vậy mà người trên cái thang này còn muốn xem phiên ngoại mới của tiểu thuyết…..
Cô khóc không ra nước mắt, tắt trang số liệu trên ipad, online QQ của mình, định kiểm tra và nhận bưu kiện, tính xem còn bao nhiêu khúc ca và làm âm cần trả, không ngờ, mới vô liền thấy Tẩu Điều Nhi gửi tin nhắn đến: “Tiểu kim chủ, chị khỏe không?”
Sao lại hỏi quái lạ như vậy.
“Rất khỏe a, sao? Muốn thay ca trên yy huh?”
“╮(╯▽╰)╭, em thấy chị vẫn không post gì trên weibo, tưởng chị thấy bài post bị ảnh hưởng.”
“A?”
“╮(╯▽╰)╭, cây to gió lớn, thân là tiểu kim chủ của Đàu Bài, không bị ném vào chảo dầu vài lần là tuyệt đối phi khoa học, cho nên…… chịu đựng a, Thanh Thanh Mạn.”
“A?” Cô có linh cảm không ổn.
Quả nhiên, Tẩu Điều Nhi nhanh chóng phục chế đính kèm một đoạn bình luận.
Tất cả đều nhằm vào mấy bài cô biên khi vừa nhập giới, dùng từ nghiêm khắc, bị chê bai vô cùng tồi tệ…… Phi thường chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức khiến cô cũng xấu hổ. Nhưng mùi thuốc súng trong lời nói, châm chọc vô cùng rõ ràng, thật sự…. vẫn có ảnh hưởng sao?
Cố Thanh tựa vào giá sách, nhìn đính kèm Tẩu Điều Nhi không ngừng gửi đến.
Trong giới cổ phong nhỏ bé này, những bài hát có thể nổi danh phần lớn đều có đội hình hùng mạnh, từ biên khúc tới ca sĩ. Nên những bài cô từng làm trong quá khứ, lượt download nhiều nhất là hai ba trăm đã là thành tích rất tốt, bài không nổi, đương nhiên không có người chuyên nghiệp nào phân tích….
Con của mình bị ném vào chảo rán, nói không khó chịu là nói dối.
Cô im lặng đọc, không phát hiện Canh Tiểu Hạnh leo xuống thang từ lúc nào.
“Sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Canh Tiểu Hạnh thấy sắc mặt cô không tốt.
“Huh?” Cố Thanh tắt QQ, nhẹ thở ra một hơi, “Không có, chỉ đói bụng thôi.”
Ăn cơm ăn cơm.
Ăn no có thể giải mọi ưu phiền!
Cô nhìn Canh Tiểu Hạnh: “Cậu mời cơm, đói chết rồi, mình muốn ăn miến thịt bằm!”
“Hả?” Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn không theo kịp tư duy của cô, tự cho là hợp lý đoán: “Cậu và Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành cãi nhau?” “……..” Cố Thanh vừa định nói mặt mũi còn chưa thấy, có gì để cãi, di động trong túi đột ngột reo.
Là Đàu Bài……..
Cô thở dài, cầm điện thoại chạy đến cạnh cửa sổ, nghe điện.
“Anh về nhà rồi,” Giọng của Mạc Thanh Thành không rõ lắm, nghe khàn khàn, “Có lẽ phải ngủ một lúc, đại khái khoảng hai tiếng nữa, rồi gọi lại cho em sau.”
“Anh…. bị bệnh?” Giọng của hắn khiến người nghe không hiểu sao lại thấy lo lắng.
“Ừm.” Giọng hắn chợt xa chợt gần, dường như vừa điện thoại vừa di chuyển. “Viêm họng, có hơi sốt.”
“Sốt? Đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
“Ừm.”
Sau đó……… liền im lặng.
Hai tiếng “ừm” kia uể oải mỏi mệt, nghe vào tai cô, càng tăng thêm chút bất an, chút đau lòng…. còn có chút luống cuống, cô không dám truy hỏi, sợ hắn đau họng, lại không biết hắn nói “có hơi sốt” là nóng tới mức nào rồi…… Thật là, bác sĩ không phải càng nên tự chăm sóc sức khỏe của mình sao T.T……..
“Anh ngủ khoảng hai tiếng rồi gọi lại cho em.” Giọng của Mạc Thanh Thành rất khàn, nghe sàn sạt, cọ vào tâm can cô, lại còn không quên lặp lại khi nào sẽ gọi cho cô.
Cô cảm thấy……. tim của mình sắp bị mài đến nát…..
Cúp điện thoại.
Canh Tiểu Hạnh đi tới, vừa rồi sắc mặt cô còn cô đơn khổ sở, đến giờ…. hình như nôn nóng? Cãi nhau thật sao? Canh Tiểu Hạnh còn chưa mở miệng hỏi, Cố Thanh đã nhét ipad vào tay cô: “Chiều nay mình không đến, giáo sư hỏi thì bảo mình đau bụng……”
“A?”
Cố Thanh cầm di động chạy thẳng ra thang máy.
“Không phải cậu….. muốn ăn…. miến thịt bằm sao…….”
Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô, cứ thế nhìn cô biến mất……..
[1] Khuynh tẫn thiên hạ – Hà Đồ [Thương Thanh Từ bắt đầu hát từ 1:07]
[2] miến thịt bằm
Hắn mở miệng, chữ đầu tiên cất lên đã là điệp khúc của bài:
“Bức họa giang sơn nhuộm máu, sao có thể sánh với chu sa giữa trán nàng, lật đổ thiên hạ cũng xong, thủy chung chỉ là một chốc phồn hoa —” [1]
Giang sơn nhuộm máu, chung quy không sánh bằng một lần ngoảnh đầu của giai nhân.
Giang sơn mỹ nhân.
Mỹ nhân giang sơn.
Âm cao của hắn giữa nhạc nền, dễ dàng hát ra phong tư Đế vương coi rẻ thiên hạ tứ phương, đứng trên cao nhìn núi sông nghìn dặm.
Cố Thanh nín thở lắng nghe, tất cả cảm quan đều tập trung vào giọng hát của hắn, chớp mắt đã đắm chìm vào câu chuyện bi thương kia. Ngay sau đó, giọng đơn ca của hắn liền hòa với ba người còn lại.
Thương Thanh Từ giọng nam cao và Tiệm Tiệm giọng hát trong trẻo, lại còn thêm hai người kia hòa âm……
Thật sự rất hoàn mỹ!
Bốn người như thế, bốn chất giọng hoa lệ, mới thực sự xem như khuynh tẫn thiên hạ…….
Hát đến khúc kết, ngay đoạn cuối, tất cả thanh âm chợt ngừng bặt.
Cố Thanh sửng sốt.
Bỗng nhiên, nhạc nền lại xuất hiện.
Đột nhiên tĩnh lặng, lại đột nhiên trở lại âm cao của điệp khúc, bắt được tâm của mọi người.
Giọng của hắn rốt cục xuất hiện, khiến khúc Khuynh tẫn thiên hạ này kết thúc thật hoàn mỹ
“Trong mộng trên các dưới trăng, nàng đứng đó dung nhan như xưa, phất bông tuyết trên áo, sóng vai nhìn trời đất bao la —-”
Sóng vai nhìn…. trời đất bao la.
Cô chợt nhớ đến hôm ở phòng ghi âm, hắn đứng bên cạnh mình. Đôi mắt kia đen như mực, đẹp mức khiến người ta hít thở không thông………
“Ta không được rồi,” Điệp Điệp mở mic lại, giọng nói kích động, “Bã Đậu, chúng ta đổi đi, lấy Vô Mộng nhà ta đổi lấy Đầu Bài nhà cậu? Không, tặng thêm một Wwwwk, hai đổi một, thế nào?”
“Vậy cũng lỗ lắm,” Đậu Đậu Bã Đậu cười khúc khích: “Điệp Điệp, vẫn là cậu lui xã, gia nhập Hoàn Mỹ chúng ta đi?”
Được rồi…….
Cả cô cũng quen rồi.
Đầu Bài vĩnh viễn là chủ đề trêu chọc muôn thuở.
…………
Từ đầu tới cuối Thương Thanh Từ đều không nói gì, mic cũng màu xám. Cố Thanh chú ý tới, có chút kỳ quái…. cô gửi tin nhắn riêng cho hắn: Anh đang bận sao?
Thương Thanh Từ: Ừ. Bây giờ phải logout, có vài việc.
Thanh Thanh Mạn: Vậy thì mau đi đi ^^
Thương Thanh Từ: Em chơi một mình trước, chờ anh hết bận sẽ gọi cho em.
Gọi……….
(⊙v⊙) ừm, gọi điện thoại…… Được rồi, mới làm bạn gái người ta mấy tiếng, tính tự giác vẫn cần bồi dưỡng. Cố Thanh nhanh chóng gõ lên cái mặt cười.
Sau đó liền thấy Đầu Bài để lại một câu trong khung bình luận: Có việc đi trước, tạm biệt các bạn.
Người trên mic đang trêu chọc hắn thật high, diễn viên lại chạy.
“Này, Đầu Bài đại nhân, thật sự chỉ một khúc Khuynh tẫn thiên hạ…. đã bỏ trách nhiệm mà chạy sao ~” Phù Sinh Vô Mộng lập tức cười hì hì.
May mắn, đêm nay có nhiều mỹ nhân vậy, hoàn toàn chống đỡ được trận đêm khuya.
Cố Thanh nhìn hắn rời khỏi, tự giác ra khỏi phòng.
Cô không có việc gì làm, không hiểu vì sao lại mò lên weibo. Từ lần post bài “Rất vui vẻ” bị quần chúng nhân dân vây xem, cô còn bóng ma tâm lý, không dám post thêm gì nữa……
Nhớ tới hồi mới quen Đàu Bài, cô cũng lo lắng bị ném đá ném gạch, sau này nghĩ lại, cô không xuất hiện nhiều trong thế giới mạng, hiếm khi xuất hiện cũng chỉ là bài hát mình soạn hoặc hát…… Huống chi, giới cổ phong xuất hiện khá trễ, dù có bát quái cũng tập trung ở người nổi tiếng, không tới phiên một người biên soạn kiêm ca sĩ nho nhỏ.
………….
Hẳn là…… Tạm thời an toàn đi T.T………
Đêm đó, cô ngủ thẳng đến sáu giờ hơn mới mơ màng nghe được điện thoại có âm báo của wechat, cứ ngỡ là mơ, đến sáng nhìn lại mới phát hiện là Mạc Thanh Thành gửi đến: Hết bận rồi, giờ đã trễ quá, không gọi cho em. Ngủ ngon, hoặc là, chào buổi sáng.
Cô mở nửa mắt nhìn tin nhắn.
Nhìn một lát, dụi mặt vào gối, dí mặt vào đó cười rộ lên.
Chỉ một phút như vậy, liền bị Canh Tiểu Hạnh đang dùng khăn lau tóc đi ngang qua giường thấy được, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, lập tức vạch trần: “Trời ạ, cậu đây là đang tư xuân sao…… à, không đúng, là tư Đàu Bài…..”
Gối đầu thành công bị ném xuống.
Cô ôm gối bò dậy, không giấu nổi tâm tình vui vẻ.
Không biết vì sao, tóm lại, chính là muốn cười….. Mặt trời hôm nay thật là rất tròn rất đẹp……..
Cô và Canh Tiểu Hạnh lên thẳng nghiên cứu sinh nên vô cùng ‘thuận lợi’ được giáo sư khoa trưng dụng trong học kỳ này, bắt đầu giúp khoa sắp xếp lại thư viện. Thư viện này là chủ nhiệm khoa tự kéo tài trợ, theo kế hoạch sẽ mở cửa vào học kỳ sau, nên học kỳ này chủ yếu là công việc sửa sang sắp xếp, không có người ngoài.
Hai người ngày ngày lăn lộn trong tầng trên cùng của khoa, cùng với bốn nam sinh cũng lên thẳng nghiên cứu sinh, hai người một tổ, không ngừng cầm ipad đối chiếu kiểm tra mỗi quyển sách trên giá.
Mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ.
Mạc Thanh Thành là người đã đi làm, cô còn đi học, dường như không vì quan hệ thay đổi mà có biến hóa thực tế nào.
Bất quá….. mới ba ngày, có thể có biến hóa gì chứ…….
Tiêu rồi, Cố Thanh, ngươi lại thất thần nữa.
T.T……..
Cô lặng lẽ liếc nhìn Canh Tiểu Hạnh, muốn hỏi vừa rồi thống kê đến đâu rồi, nhưng hiển nhiên, vị kia cũng không làm việc đàng hoàng, đang cầm một quyển sách lật xem say sưa: “Khoa chúng ta thật tiến bộ, còn có khu dành riêng cho tiểu thuyết tình yêu nữa…” Canh Tiểu Hạnh mở miệng nói, đứng trên cái thang nhỏ, mắt dán vào sách: “Bộ này mình đã xem hết trên mạng, ở đây có thêm phiên ngoại mới, cậu chờ một lát, xem xong phải đi ăn trưa nữa.”
Cô đói muốn ngất rồi, vậy mà người trên cái thang này còn muốn xem phiên ngoại mới của tiểu thuyết…..
Cô khóc không ra nước mắt, tắt trang số liệu trên ipad, online QQ của mình, định kiểm tra và nhận bưu kiện, tính xem còn bao nhiêu khúc ca và làm âm cần trả, không ngờ, mới vô liền thấy Tẩu Điều Nhi gửi tin nhắn đến: “Tiểu kim chủ, chị khỏe không?”
Sao lại hỏi quái lạ như vậy.
“Rất khỏe a, sao? Muốn thay ca trên yy huh?”
“╮(╯▽╰)╭, em thấy chị vẫn không post gì trên weibo, tưởng chị thấy bài post bị ảnh hưởng.”
“A?”
“╮(╯▽╰)╭, cây to gió lớn, thân là tiểu kim chủ của Đàu Bài, không bị ném vào chảo dầu vài lần là tuyệt đối phi khoa học, cho nên…… chịu đựng a, Thanh Thanh Mạn.”
“A?” Cô có linh cảm không ổn.
Quả nhiên, Tẩu Điều Nhi nhanh chóng phục chế đính kèm một đoạn bình luận.
Tất cả đều nhằm vào mấy bài cô biên khi vừa nhập giới, dùng từ nghiêm khắc, bị chê bai vô cùng tồi tệ…… Phi thường chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức khiến cô cũng xấu hổ. Nhưng mùi thuốc súng trong lời nói, châm chọc vô cùng rõ ràng, thật sự…. vẫn có ảnh hưởng sao?
Cố Thanh tựa vào giá sách, nhìn đính kèm Tẩu Điều Nhi không ngừng gửi đến.
Trong giới cổ phong nhỏ bé này, những bài hát có thể nổi danh phần lớn đều có đội hình hùng mạnh, từ biên khúc tới ca sĩ. Nên những bài cô từng làm trong quá khứ, lượt download nhiều nhất là hai ba trăm đã là thành tích rất tốt, bài không nổi, đương nhiên không có người chuyên nghiệp nào phân tích….
Con của mình bị ném vào chảo rán, nói không khó chịu là nói dối.
Cô im lặng đọc, không phát hiện Canh Tiểu Hạnh leo xuống thang từ lúc nào.
“Sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Canh Tiểu Hạnh thấy sắc mặt cô không tốt.
“Huh?” Cố Thanh tắt QQ, nhẹ thở ra một hơi, “Không có, chỉ đói bụng thôi.”
Ăn cơm ăn cơm.
Ăn no có thể giải mọi ưu phiền!
Cô nhìn Canh Tiểu Hạnh: “Cậu mời cơm, đói chết rồi, mình muốn ăn miến thịt bằm!”
“Hả?” Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn không theo kịp tư duy của cô, tự cho là hợp lý đoán: “Cậu và Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành cãi nhau?” “……..” Cố Thanh vừa định nói mặt mũi còn chưa thấy, có gì để cãi, di động trong túi đột ngột reo.
Là Đàu Bài……..
Cô thở dài, cầm điện thoại chạy đến cạnh cửa sổ, nghe điện.
“Anh về nhà rồi,” Giọng của Mạc Thanh Thành không rõ lắm, nghe khàn khàn, “Có lẽ phải ngủ một lúc, đại khái khoảng hai tiếng nữa, rồi gọi lại cho em sau.”
“Anh…. bị bệnh?” Giọng của hắn khiến người nghe không hiểu sao lại thấy lo lắng.
“Ừm.” Giọng hắn chợt xa chợt gần, dường như vừa điện thoại vừa di chuyển. “Viêm họng, có hơi sốt.”
“Sốt? Đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
“Ừm.”
Sau đó……… liền im lặng.
Hai tiếng “ừm” kia uể oải mỏi mệt, nghe vào tai cô, càng tăng thêm chút bất an, chút đau lòng…. còn có chút luống cuống, cô không dám truy hỏi, sợ hắn đau họng, lại không biết hắn nói “có hơi sốt” là nóng tới mức nào rồi…… Thật là, bác sĩ không phải càng nên tự chăm sóc sức khỏe của mình sao T.T……..
“Anh ngủ khoảng hai tiếng rồi gọi lại cho em.” Giọng của Mạc Thanh Thành rất khàn, nghe sàn sạt, cọ vào tâm can cô, lại còn không quên lặp lại khi nào sẽ gọi cho cô.
Cô cảm thấy……. tim của mình sắp bị mài đến nát…..
Cúp điện thoại.
Canh Tiểu Hạnh đi tới, vừa rồi sắc mặt cô còn cô đơn khổ sở, đến giờ…. hình như nôn nóng? Cãi nhau thật sao? Canh Tiểu Hạnh còn chưa mở miệng hỏi, Cố Thanh đã nhét ipad vào tay cô: “Chiều nay mình không đến, giáo sư hỏi thì bảo mình đau bụng……”
“A?”
Cố Thanh cầm di động chạy thẳng ra thang máy.
“Không phải cậu….. muốn ăn…. miến thịt bằm sao…….”
Canh Tiểu Hạnh hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô, cứ thế nhìn cô biến mất……..
[1] Khuynh tẫn thiên hạ – Hà Đồ [Thương Thanh Từ bắt đầu hát từ 1:07]
[2] miến thịt bằm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.