Chương 18:
Nghê Đa Hỉ
20/08/2023
Buổi tối 7 giờ, Khương Từ ở quầy bán đồ ăn vặt trong trường học mua một ít mì gói cùng bánh mì, chuẩn bị mang về ký túc xá ăn.
Khi cô đang đi về phía kí túc xá, bỗng nhiên nghe thấy có người ở phía sau cô bóp còi. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại thấy được xe Thẩm Thính Nam.
Cách cửa sổ xe, ánh mắt cô cùng ánh mắt Thẩm Thính Nam chạm vào nhau, cô không tự giác mà cắn môi dưới, sau đó xoay người, lập tức đi về phía trước.
Bởi vì lúc này vừa lúc là giờ cơm, sân trường rất nhiều người, Thẩm Thính Nam lái xe đi chậm, thỉnh thoảng nhường đường cho người qua đường, thế cho nên nửa ngày không đuổi kịp Khương Từ.
Anh đơn giản đi ở phía sau vẫn luôn bóp còi, Khương Từ đi về phía trước trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được dừng lại.
Cô xoay người đi trở về chỗ Thẩm Thính Nam, sắc mặt nghiêm túc mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Anh có một chút tố chất nào không, trong trường học không thể bóp còi.”
Thẩm Thính Nam dừng xe, nhìn Khương Từ, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Hoá ra em còn nghe thấy được? Anh còn tưởng em tuổi còn nhỏ mà đã bị lãng tai.”
Khương Từ không tự giác mà mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh tìm em sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Không thì sao? Gọi điện thoại em không nghe máy, đành phải đến đây.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trầm mặc, không nói chuyện.
Thẩm Thính Nam nói: “Lên xe, đi ăn cơm trước.”
Khương Từ nói: “Không cần, em đã ăn rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, sau một lúc lâu, hỏi cô, “ Đồ của anh đâu?”
Khương Từ hỏi: “Đồ gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Em không phải nói, bà nội em mang theo cho anh một ít đặc sản? Đưa cho anh.”
Khương Từ trong lòng kỳ thật biết rõ, mẹ của Thẩm Thính Nam mạo phạm cô không thể trách Thẩm Thính Nam. Nhưng cô hôm nay thật sự quá tức giận, không thể không giận chó đánh mèo. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Mẹ anh nói, anh chưa bao giờ ăn mấy thứ kia, bảo em đem về.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc nói một câu, “Xin lỗi.”
Khương Từ nói: “Không có gì.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói tiếp: “Bất quá em nghĩ chúng ta về sau không cần gặp mặt. Em thật sự thực cảm ơn anh lúc trước đã cứu bà nội em, tặng đồ cho anh chỉ là ý tốt, cũng chỉ là đơn thuần muốn biểu đạt lòng biết ơn. Em chưa từng có nghĩ tới muốn chiếm một đồng nào của người Thẩm gia bọn anh, cũng chưa từng có nghĩ tới muốn từ trên người của anh lấy được cái gì.”
“Tiền nợ anh em vẫn sẽ nỗ lực tích cóp đủ, nhanh chóng trả nốt cho anh, nhưng trừ cái này ra, em nghĩ chúng ta không cần gặp lại.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi lại một câu, “Là bởi vì mẹ anh?”
Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút khổ sở mà nói: “Thẩm Thính Nam, kỳ thật em thật sự không quá thích người Thẩm gia bọn anh, người Thẩm gia, mắt mỗi người đều để trên đỉnh đầu, mỗi người đều xem em như kẻ cướp mà phòng bị, nhưng là em có thể thề với trời, em chưa từng có lấy đi bất cứ thứ gì của người Thẩm gia bọn anh, thậm chí từng đường kim mũi chỉ đều không có.”
“Nói thật, những ngày ấy ở trong Thẩm gia, là khoảng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời em. Bọn anh cho rằng mấy người bố thí căn phòng lớn cho em ở, em hẳn là cảm động đến rơi nước mắt mà cảm tạ mấy người, nhưng em chưa từng có yêu cầu được ăn ở lại, em cũng không thích căn biệt thự của mấy người, đối với em mà nói, căn biệt thự rộng lớn ấy như một nhà giam lạnh như băng không hề có độ ấm.”
“Còn có anh Thẩm Thính Nam.” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên tự giễu mà cười một chút, nói: “Kỳ thật em biết, anh cũng thực chán ghét em.”
“Anh không cần phải gấp gáp phủ nhận. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ở hậu hoa viên nhà bọn anh, em họ anh đổ oan em trộm vòng cổ cô ấy, anh lúc ấy thờ ơ lạnh nhạt, đứng nhìn em họ anh lục soát toàn bộ người em, ánh mắt anh nhìn em giống như nhìn thứ rác rưởi, tràn ngập chán ghét.”
“Còn có một việc, anh khả năng không biết. Có một lần em ở trong nhà anh lạc đường, không cẩn thận xông vào trong viện của anh, em nghe được anh cùng bạn gọi điện thoại, nghe thấy anh nói anh đã sớm điều tra qua mẹ em, biết bà ấy là dựa vào việc ngủ với đàn ông đi lên, mà em cũng thượng bất chính hạ tắc loạn, bảo em là cái tiểu tiện nữ. Có lẽ trong mắt tầng lớp thượng lưu bọn anh, phàm là người ta tiếp cận mấy người, đều là vì tiền, nhưng kỳ thật mấy người có lẽ không có nghĩ tới, cũng không phải tất cả mọi người thực hiếm lạ tiền mấy người.”
Thẩm Thính Nam không nghĩ tới, Khương Từ đã từng thế nhưng nghe thấy anh cùng bạn gọi điện thoại.Anh nhìn cô, rất lâu thế nhưng không biết nên nói cái gì. Những lời này xác thật từ miệng anh nói ra, anh không thể nào biện minh cho chính mình.
Anh nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, thành tâm xin lỗi, “Anh thừa nhận anh xác thật đã từng nói qua những lời này, anh cũng xác thật điều tra qua mẹ em. Đối với chuyện mẹ em anh không đánh giá, nhưng đối với em, anh lúc trước xác thật đối với em từng có thành kiến, anh thành tâm xin lỗi em.”
Khương Từ gật đầu, nói: “Cảm ơn, em nhận lời xin lỗi của anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, lại muốn nói cái gì, nhưng anh lần đầu tiên phát hiện, anh cư nhiên cũng lúc á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh muốn hòa hoãn không khí, nói: “Đi ăn cơm trước được không? Anh biết gần trường em có nhà ăn không tồi, mời em ăn cơm?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không cần.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, em vẫn là thực cảm ơn anh lúc trước đã cứu bà nội em, nhưng em nghĩ chúng ta không thích hợp làm bạn bè, càng không có duyên phận làm anh em, cho nên dừng ở đây đi, hơn nữa em nghĩ em về sau đều sẽ không quay lại Thẩm gia, cho nên chúng ta về sau hẳn là cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt lại.” Cô nói xong, nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ cười, sau đó nói: “Tạm biệt, Thẩm Thính Nam.”
Cô nói xong liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Thẩm Thính Nam ngồi ở trong xe, nhìn Khương Từ dần dần đi xa.
Anh không biết vì sao ngực có chút phát đau, bực bội mà ở trong xe hút điếu thuốc.
Hút xong nửa điếu thuốc, mới dập thuốc, lái xe rời khỏi trường học Khương Từ.
Từ sau đêm đó cùng Khương Từ nói chuyện, Thẩm Thính Nam cũng không có lại đi tìm Khương Từ. Rốt cuộc anh sống hai mươi mấy năm còn không có cúi đầu trước ai, một tiểu cô nương mà thôi, quan hệ ồn ào thì cũng kệ, chẳng lẽ còn muốn anh vội vàng đi dỗ?
Nhưng chuyện này phiền một cái là phiền ở chỗ xác thật là anh đuối lý. Ngày thường lúc không thèm nghĩ tới cũng còn tốt, nhưng một khi nhớ tới, khó tránh khỏi cảm thấy ngực đau đến khó chịu, cảm giác này có lẽ là do chuyện kia làm trong lòng anh thường có chút áy náy.
Đêm đó là sinh nhật bạn, ở trong một phòng riêng trong nhà hàng trên đường Ngô Đồng ăn cơm, Thẩm Thính Nam hiếm khi đến sớm, anh gần đây bị chuyện của Khương Từ làm cho tâm tình không tốt lắm, cảm giác vì chuyện này mà nhói đau, nửa vời, lúc rảnh rỗi không khống được mà nhớ tới.
Lúc Lục Thành tới đây, nhìn thấy Thẩm Thính Nam lười biếng mà dựa vào ghế dựa thất thần, anh đi qua, kéo ra ghế dựa bên cạnh Thẩm Thính Nam ngồi xuống, nói: “Cậu hôm nay tới rất sớm, gần đây không bận?”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, trong tay nhàm chán mà nghịch bật lửa, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Lục Thành liếc anh một cái, bát quái hỏi: “Làm sao vậy? Hiếm khi bắt gặp bộ dáng thất thần của mày.”
Anh vừa dứt lời, di động của Thẩm Thính Nam để ở trên bàn bỗng nhiên rung lên.
Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Anh như là nghĩ đến cái gì, không tự giác mà cụp hạ mi, cầm lấy di động lên xem, quả nhiên lại là một thông báo chuyển khoản tới.
Bắt đầu từ hai tháng trước, Khương Từ mỗi tháng đều đúng giờ chuyển cho Thẩm Thính Nam một số tiền, cuối tháng 9 gửi 8000, tháng mười thấy gửi một vạn, cho tới hôm nay là lần thứ ba, lần này gửi đến một vạn năm.
Sắc mặt Thẩm Thính Nam có chút khó coi mà nhìn chằm chằm ngân hàng thông báo tiền vào, một lúc lâu sau không nói chuyện, cũng không bỏ di động xuống.
Lục Thành tò mò, thò đầu tới nhìn thoáng qua, nhìn thấy chung với vài cái thông báo ngân hàng có tiền chuyển tới, tò mò hỏi: “Ai a? Mỗi tháng chuyển tiền cho mày”
Thẩm Thính Nam rốt cuộc tắt màn hình điện thoại di động, ngực phát đau mà đem điện thoại ném lại trên bàn. Trầm mặc một lát, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành, nói: “Hỏi cậu chuyện này nhé.”
Lục Thành hiếm khi thấy Thẩm Thính Nam nghiêm túc mà muốn hỏi anh chuyện như này, anh cũng không khỏi nghiêm túc lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thính Nam trầm mặc vài giây, như là để sắp xếp từ ngữ, sau một lúc lâu, mới rốt cuộc hỏi ra miệng, “Nếu mày không cẩn thận đắc tội một cô gái, làm thế nào để dỗ cô ấy vui vẻ?”
Lục Thành bỗng dưng mở to hai mắt, bát quái hỏi: “Ai a? Bên cạnh mày khi nào có phụ nữ?Sao tao lại không biết?”
Thẩm Thính Nam nhíu mi, nói: “Hỏi mày cái gì thì mày liền trả lời cái đấy, mày sao lại thích bát quái như vậy?”
Lục Thành nói: “Này đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc mỗi người đàn bà không giống nhau, cách dỗ cũng không giống nhau.”
Thẩm Thính Nam nhíu hai mày lại nhìn chằm chằm Lục Thành thoáng qua, sau một lúc lâu, mới trả lời, “Khương Từ.”
Lục Thành nghe vậy có chút kinh ngạc, “Cô em gái kế của mày? Không phải, mày như thế nào đắc tội em ấy?”
Thẩm Thính Nam lười nói: “Mày đừng hỏi sao lại đắc tội, tóm lại chính là đắc tội, hơn nữa là tao đuối lý, xin lỗi cũng vô dụng.”
Lục Thành có chút ngạc nhiên, nói: “ Tính tình lớn như vậy a?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn anh, “Mày rốt cuộc có biện pháp nào không, không có cách thì cũng đừng nhiều lời.”
Lục Thành nói: “Đương nhiên là có.”
Lục Thành tự nhận là có tài dỗ phụ nữ, hơi có chút kinh nghiệm mà chỉ chiêu cho Thẩm Thính Nam, nói: “Con gái sao, mặc kệ là đại tiểu nhân, đều trời sinh yêu cái đẹp, mày tặng trang sức châu báu, lại tặng mấy cái túi không phải dỗ không được.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu mày, nói: “Đổi cái khác đi, em ấy không thích mấy thứ này.”
Lục Thành kỳ quái, “Mày lại chưa đưa qua, mày như thế nào biết được em ấy không thích?”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Lục Thành như nhìn một kẻ ngốc, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhụt chí nói: “Thôi, tao đầu óc bị úng nước mới đến hỏi mày loại vấn đề này.”
Lục Thành: “……”
Đến tháng mười hai, Thẩm Thính Nam trở về Thẩm trạch một chuyến. Anh lúc ấy chỉ là trở về lấy đồ, đi ngang qua nhà chính, vừa lúc gặp được ba anh.
Thẩm Triết cũng đã lâu chưa gặp Thẩm Thính Nam, hỏi: “Gần đây bận lắm sao? Ngày hôm qua ba đi công ty cũng không gặp được con.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đến Nam Thành đi công tác, hôm nay vừa về.”
Anh nhìn thấy ba anh cầm bình rượu vang đỏ trong tay, thuận miệng hỏi một câu, “Còn chưa có ăn cơm?”
Thẩm Triết cười nói: “Còn chưa có đâu, đang chuẩn bị ăn.”
Nói tới đây, nhớ tới cái gì, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Đúng rồi, con trở về đến vừa lúc, hôm nay là sinh nhật dì Chu, nếu không lại đây cùng nhau ăn?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy hơi mềm lòng, lại hỏi: “Chỉ có hai người sao?”
Thẩm Triết nói: “Còn có Tiểu Từ, bất quá Tiểu Từ còn chưa có trở về, phỏng chừng một lát liền đến.”
Thẩm Thính Nam không sai biệt lắm hơn ba tháng chưa thấy qua Khương Từ, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội phá vỡ tảng băng này, hôm nay vừa khéo, đơn giản đồng ý, “Được, con về lấy đồ trước, chốc nữa lại đây.”
Thẩm Triết không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đáp ứng lại đây cùng nhau ăn cơm, không khỏi cao hứng lên, cười nói: “Được, chúng ta chờ con.”
Nhưng mà chờ Thẩm Thính Nam lấy đồ quay lại tiền viện, Khương Từ vừa lúc gọi điện thoại về, cùng mẹ cô nói, trường học có diễn tập, cô không kịp trở về ăn cơm, ở trong điện thoại chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, cũng đáp ứng ngày mai mời bà ra bên ngoài ăn cơm.
Chu Vân cười nói: “Con vẫn còn là sinh viên đấy, ăn cơm cũng nên là mẹ mời con ăn. Đêm nay cũng chưa về, dù sao sinh nhật hàng năm đều có.”
Khương Từ nói: “Kia ngày mai giữa trưa con gọi cho mẹ, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm. Con mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Chu Vân lòng tràn đầy cảm động, vui vẻ nói: “Được, chúng ta ngày mai liên lạc.”
“Ân, con đi diễn tập đây mẹ.”
“Được, đừng bận muộn quá, diễn tập xong quay về kí túc xá sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Được mẹ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Triết hỏi: “Tiểu Từ không trở về sao?”
Chu Vân mỉm cười gật đầu, buông di động, nói: “Khoa mấy đứa gần đây không phải làm cái văn nghệ diễn xuất từ thiện quyên tiền sao, hôm sau liền phải diễn, mấy ngày nay vẫn luôn bận bịu diễn tập, phỏng chừng cũng mệt mỏi đến quá sức. Không trở lại cũng tốt, đỡ phải chạy hai bên, chờ nó bận xong đợt này rồi nói sau.”
Thẩm Triết gật gật đầu, nói: “Cũng được, dù sao cũng như em nói, sinh nhật hàng năm đều có, cũng không cần đến đây một ngày hai ngày.”
“Còn không phải sao.” Chu Vân cười, thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở trên sô pha tựa hồ đang nghĩ chuyện gì, bà cười nói: “A Nam, Tiểu Từ không có tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Khi cô đang đi về phía kí túc xá, bỗng nhiên nghe thấy có người ở phía sau cô bóp còi. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại thấy được xe Thẩm Thính Nam.
Cách cửa sổ xe, ánh mắt cô cùng ánh mắt Thẩm Thính Nam chạm vào nhau, cô không tự giác mà cắn môi dưới, sau đó xoay người, lập tức đi về phía trước.
Bởi vì lúc này vừa lúc là giờ cơm, sân trường rất nhiều người, Thẩm Thính Nam lái xe đi chậm, thỉnh thoảng nhường đường cho người qua đường, thế cho nên nửa ngày không đuổi kịp Khương Từ.
Anh đơn giản đi ở phía sau vẫn luôn bóp còi, Khương Từ đi về phía trước trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được dừng lại.
Cô xoay người đi trở về chỗ Thẩm Thính Nam, sắc mặt nghiêm túc mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Anh có một chút tố chất nào không, trong trường học không thể bóp còi.”
Thẩm Thính Nam dừng xe, nhìn Khương Từ, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Hoá ra em còn nghe thấy được? Anh còn tưởng em tuổi còn nhỏ mà đã bị lãng tai.”
Khương Từ không tự giác mà mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh tìm em sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Không thì sao? Gọi điện thoại em không nghe máy, đành phải đến đây.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trầm mặc, không nói chuyện.
Thẩm Thính Nam nói: “Lên xe, đi ăn cơm trước.”
Khương Từ nói: “Không cần, em đã ăn rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, sau một lúc lâu, hỏi cô, “ Đồ của anh đâu?”
Khương Từ hỏi: “Đồ gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Em không phải nói, bà nội em mang theo cho anh một ít đặc sản? Đưa cho anh.”
Khương Từ trong lòng kỳ thật biết rõ, mẹ của Thẩm Thính Nam mạo phạm cô không thể trách Thẩm Thính Nam. Nhưng cô hôm nay thật sự quá tức giận, không thể không giận chó đánh mèo. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Mẹ anh nói, anh chưa bao giờ ăn mấy thứ kia, bảo em đem về.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc nói một câu, “Xin lỗi.”
Khương Từ nói: “Không có gì.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói tiếp: “Bất quá em nghĩ chúng ta về sau không cần gặp mặt. Em thật sự thực cảm ơn anh lúc trước đã cứu bà nội em, tặng đồ cho anh chỉ là ý tốt, cũng chỉ là đơn thuần muốn biểu đạt lòng biết ơn. Em chưa từng có nghĩ tới muốn chiếm một đồng nào của người Thẩm gia bọn anh, cũng chưa từng có nghĩ tới muốn từ trên người của anh lấy được cái gì.”
“Tiền nợ anh em vẫn sẽ nỗ lực tích cóp đủ, nhanh chóng trả nốt cho anh, nhưng trừ cái này ra, em nghĩ chúng ta không cần gặp lại.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi lại một câu, “Là bởi vì mẹ anh?”
Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút khổ sở mà nói: “Thẩm Thính Nam, kỳ thật em thật sự không quá thích người Thẩm gia bọn anh, người Thẩm gia, mắt mỗi người đều để trên đỉnh đầu, mỗi người đều xem em như kẻ cướp mà phòng bị, nhưng là em có thể thề với trời, em chưa từng có lấy đi bất cứ thứ gì của người Thẩm gia bọn anh, thậm chí từng đường kim mũi chỉ đều không có.”
“Nói thật, những ngày ấy ở trong Thẩm gia, là khoảng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời em. Bọn anh cho rằng mấy người bố thí căn phòng lớn cho em ở, em hẳn là cảm động đến rơi nước mắt mà cảm tạ mấy người, nhưng em chưa từng có yêu cầu được ăn ở lại, em cũng không thích căn biệt thự của mấy người, đối với em mà nói, căn biệt thự rộng lớn ấy như một nhà giam lạnh như băng không hề có độ ấm.”
“Còn có anh Thẩm Thính Nam.” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên tự giễu mà cười một chút, nói: “Kỳ thật em biết, anh cũng thực chán ghét em.”
“Anh không cần phải gấp gáp phủ nhận. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ở hậu hoa viên nhà bọn anh, em họ anh đổ oan em trộm vòng cổ cô ấy, anh lúc ấy thờ ơ lạnh nhạt, đứng nhìn em họ anh lục soát toàn bộ người em, ánh mắt anh nhìn em giống như nhìn thứ rác rưởi, tràn ngập chán ghét.”
“Còn có một việc, anh khả năng không biết. Có một lần em ở trong nhà anh lạc đường, không cẩn thận xông vào trong viện của anh, em nghe được anh cùng bạn gọi điện thoại, nghe thấy anh nói anh đã sớm điều tra qua mẹ em, biết bà ấy là dựa vào việc ngủ với đàn ông đi lên, mà em cũng thượng bất chính hạ tắc loạn, bảo em là cái tiểu tiện nữ. Có lẽ trong mắt tầng lớp thượng lưu bọn anh, phàm là người ta tiếp cận mấy người, đều là vì tiền, nhưng kỳ thật mấy người có lẽ không có nghĩ tới, cũng không phải tất cả mọi người thực hiếm lạ tiền mấy người.”
Thẩm Thính Nam không nghĩ tới, Khương Từ đã từng thế nhưng nghe thấy anh cùng bạn gọi điện thoại.Anh nhìn cô, rất lâu thế nhưng không biết nên nói cái gì. Những lời này xác thật từ miệng anh nói ra, anh không thể nào biện minh cho chính mình.
Anh nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, thành tâm xin lỗi, “Anh thừa nhận anh xác thật đã từng nói qua những lời này, anh cũng xác thật điều tra qua mẹ em. Đối với chuyện mẹ em anh không đánh giá, nhưng đối với em, anh lúc trước xác thật đối với em từng có thành kiến, anh thành tâm xin lỗi em.”
Khương Từ gật đầu, nói: “Cảm ơn, em nhận lời xin lỗi của anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, lại muốn nói cái gì, nhưng anh lần đầu tiên phát hiện, anh cư nhiên cũng lúc á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, anh muốn hòa hoãn không khí, nói: “Đi ăn cơm trước được không? Anh biết gần trường em có nhà ăn không tồi, mời em ăn cơm?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không cần.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, em vẫn là thực cảm ơn anh lúc trước đã cứu bà nội em, nhưng em nghĩ chúng ta không thích hợp làm bạn bè, càng không có duyên phận làm anh em, cho nên dừng ở đây đi, hơn nữa em nghĩ em về sau đều sẽ không quay lại Thẩm gia, cho nên chúng ta về sau hẳn là cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt lại.” Cô nói xong, nhìn Thẩm Thính Nam, khẽ cười, sau đó nói: “Tạm biệt, Thẩm Thính Nam.”
Cô nói xong liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Thẩm Thính Nam ngồi ở trong xe, nhìn Khương Từ dần dần đi xa.
Anh không biết vì sao ngực có chút phát đau, bực bội mà ở trong xe hút điếu thuốc.
Hút xong nửa điếu thuốc, mới dập thuốc, lái xe rời khỏi trường học Khương Từ.
Từ sau đêm đó cùng Khương Từ nói chuyện, Thẩm Thính Nam cũng không có lại đi tìm Khương Từ. Rốt cuộc anh sống hai mươi mấy năm còn không có cúi đầu trước ai, một tiểu cô nương mà thôi, quan hệ ồn ào thì cũng kệ, chẳng lẽ còn muốn anh vội vàng đi dỗ?
Nhưng chuyện này phiền một cái là phiền ở chỗ xác thật là anh đuối lý. Ngày thường lúc không thèm nghĩ tới cũng còn tốt, nhưng một khi nhớ tới, khó tránh khỏi cảm thấy ngực đau đến khó chịu, cảm giác này có lẽ là do chuyện kia làm trong lòng anh thường có chút áy náy.
Đêm đó là sinh nhật bạn, ở trong một phòng riêng trong nhà hàng trên đường Ngô Đồng ăn cơm, Thẩm Thính Nam hiếm khi đến sớm, anh gần đây bị chuyện của Khương Từ làm cho tâm tình không tốt lắm, cảm giác vì chuyện này mà nhói đau, nửa vời, lúc rảnh rỗi không khống được mà nhớ tới.
Lúc Lục Thành tới đây, nhìn thấy Thẩm Thính Nam lười biếng mà dựa vào ghế dựa thất thần, anh đi qua, kéo ra ghế dựa bên cạnh Thẩm Thính Nam ngồi xuống, nói: “Cậu hôm nay tới rất sớm, gần đây không bận?”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, trong tay nhàm chán mà nghịch bật lửa, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Lục Thành liếc anh một cái, bát quái hỏi: “Làm sao vậy? Hiếm khi bắt gặp bộ dáng thất thần của mày.”
Anh vừa dứt lời, di động của Thẩm Thính Nam để ở trên bàn bỗng nhiên rung lên.
Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Anh như là nghĩ đến cái gì, không tự giác mà cụp hạ mi, cầm lấy di động lên xem, quả nhiên lại là một thông báo chuyển khoản tới.
Bắt đầu từ hai tháng trước, Khương Từ mỗi tháng đều đúng giờ chuyển cho Thẩm Thính Nam một số tiền, cuối tháng 9 gửi 8000, tháng mười thấy gửi một vạn, cho tới hôm nay là lần thứ ba, lần này gửi đến một vạn năm.
Sắc mặt Thẩm Thính Nam có chút khó coi mà nhìn chằm chằm ngân hàng thông báo tiền vào, một lúc lâu sau không nói chuyện, cũng không bỏ di động xuống.
Lục Thành tò mò, thò đầu tới nhìn thoáng qua, nhìn thấy chung với vài cái thông báo ngân hàng có tiền chuyển tới, tò mò hỏi: “Ai a? Mỗi tháng chuyển tiền cho mày”
Thẩm Thính Nam rốt cuộc tắt màn hình điện thoại di động, ngực phát đau mà đem điện thoại ném lại trên bàn. Trầm mặc một lát, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành, nói: “Hỏi cậu chuyện này nhé.”
Lục Thành hiếm khi thấy Thẩm Thính Nam nghiêm túc mà muốn hỏi anh chuyện như này, anh cũng không khỏi nghiêm túc lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thính Nam trầm mặc vài giây, như là để sắp xếp từ ngữ, sau một lúc lâu, mới rốt cuộc hỏi ra miệng, “Nếu mày không cẩn thận đắc tội một cô gái, làm thế nào để dỗ cô ấy vui vẻ?”
Lục Thành bỗng dưng mở to hai mắt, bát quái hỏi: “Ai a? Bên cạnh mày khi nào có phụ nữ?Sao tao lại không biết?”
Thẩm Thính Nam nhíu mi, nói: “Hỏi mày cái gì thì mày liền trả lời cái đấy, mày sao lại thích bát quái như vậy?”
Lục Thành nói: “Này đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc mỗi người đàn bà không giống nhau, cách dỗ cũng không giống nhau.”
Thẩm Thính Nam nhíu hai mày lại nhìn chằm chằm Lục Thành thoáng qua, sau một lúc lâu, mới trả lời, “Khương Từ.”
Lục Thành nghe vậy có chút kinh ngạc, “Cô em gái kế của mày? Không phải, mày như thế nào đắc tội em ấy?”
Thẩm Thính Nam lười nói: “Mày đừng hỏi sao lại đắc tội, tóm lại chính là đắc tội, hơn nữa là tao đuối lý, xin lỗi cũng vô dụng.”
Lục Thành có chút ngạc nhiên, nói: “ Tính tình lớn như vậy a?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn anh, “Mày rốt cuộc có biện pháp nào không, không có cách thì cũng đừng nhiều lời.”
Lục Thành nói: “Đương nhiên là có.”
Lục Thành tự nhận là có tài dỗ phụ nữ, hơi có chút kinh nghiệm mà chỉ chiêu cho Thẩm Thính Nam, nói: “Con gái sao, mặc kệ là đại tiểu nhân, đều trời sinh yêu cái đẹp, mày tặng trang sức châu báu, lại tặng mấy cái túi không phải dỗ không được.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy nhíu mày, nói: “Đổi cái khác đi, em ấy không thích mấy thứ này.”
Lục Thành kỳ quái, “Mày lại chưa đưa qua, mày như thế nào biết được em ấy không thích?”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Lục Thành như nhìn một kẻ ngốc, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhụt chí nói: “Thôi, tao đầu óc bị úng nước mới đến hỏi mày loại vấn đề này.”
Lục Thành: “……”
Đến tháng mười hai, Thẩm Thính Nam trở về Thẩm trạch một chuyến. Anh lúc ấy chỉ là trở về lấy đồ, đi ngang qua nhà chính, vừa lúc gặp được ba anh.
Thẩm Triết cũng đã lâu chưa gặp Thẩm Thính Nam, hỏi: “Gần đây bận lắm sao? Ngày hôm qua ba đi công ty cũng không gặp được con.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đến Nam Thành đi công tác, hôm nay vừa về.”
Anh nhìn thấy ba anh cầm bình rượu vang đỏ trong tay, thuận miệng hỏi một câu, “Còn chưa có ăn cơm?”
Thẩm Triết cười nói: “Còn chưa có đâu, đang chuẩn bị ăn.”
Nói tới đây, nhớ tới cái gì, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Đúng rồi, con trở về đến vừa lúc, hôm nay là sinh nhật dì Chu, nếu không lại đây cùng nhau ăn?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy hơi mềm lòng, lại hỏi: “Chỉ có hai người sao?”
Thẩm Triết nói: “Còn có Tiểu Từ, bất quá Tiểu Từ còn chưa có trở về, phỏng chừng một lát liền đến.”
Thẩm Thính Nam không sai biệt lắm hơn ba tháng chưa thấy qua Khương Từ, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội phá vỡ tảng băng này, hôm nay vừa khéo, đơn giản đồng ý, “Được, con về lấy đồ trước, chốc nữa lại đây.”
Thẩm Triết không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đáp ứng lại đây cùng nhau ăn cơm, không khỏi cao hứng lên, cười nói: “Được, chúng ta chờ con.”
Nhưng mà chờ Thẩm Thính Nam lấy đồ quay lại tiền viện, Khương Từ vừa lúc gọi điện thoại về, cùng mẹ cô nói, trường học có diễn tập, cô không kịp trở về ăn cơm, ở trong điện thoại chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, cũng đáp ứng ngày mai mời bà ra bên ngoài ăn cơm.
Chu Vân cười nói: “Con vẫn còn là sinh viên đấy, ăn cơm cũng nên là mẹ mời con ăn. Đêm nay cũng chưa về, dù sao sinh nhật hàng năm đều có.”
Khương Từ nói: “Kia ngày mai giữa trưa con gọi cho mẹ, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm. Con mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Chu Vân lòng tràn đầy cảm động, vui vẻ nói: “Được, chúng ta ngày mai liên lạc.”
“Ân, con đi diễn tập đây mẹ.”
“Được, đừng bận muộn quá, diễn tập xong quay về kí túc xá sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Được mẹ.”
Cúp điện thoại, Thẩm Triết hỏi: “Tiểu Từ không trở về sao?”
Chu Vân mỉm cười gật đầu, buông di động, nói: “Khoa mấy đứa gần đây không phải làm cái văn nghệ diễn xuất từ thiện quyên tiền sao, hôm sau liền phải diễn, mấy ngày nay vẫn luôn bận bịu diễn tập, phỏng chừng cũng mệt mỏi đến quá sức. Không trở lại cũng tốt, đỡ phải chạy hai bên, chờ nó bận xong đợt này rồi nói sau.”
Thẩm Triết gật gật đầu, nói: “Cũng được, dù sao cũng như em nói, sinh nhật hàng năm đều có, cũng không cần đến đây một ngày hai ngày.”
“Còn không phải sao.” Chu Vân cười, thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở trên sô pha tựa hồ đang nghĩ chuyện gì, bà cười nói: “A Nam, Tiểu Từ không có tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.