Chương 19:
Nghê Đa Hỉ
21/08/2023
Thẩm Thính Nam lấy lại tinh thần, nhẹ nhìn xuống dưới, sau đó từ trên sô pha đứng dậy, đi theo cùng đi đến bàn ăn, kéo ra ghế dựa ngồi xuống. Bất quá cũng cũng không có ở lâu, anh đơn giản ăn xong liền rời đi trước, lười quấy rầy thế giới hai người của ba anh.
Buổi tối Nguyên Đán, sinh viên B đại tổ chức một tiệc tối để quyên góp từ thiện ở hội trường.
Lần này quyên góp tiền từ thiện là đàn anh khoa các cô khởi xướng, nguyên nhân mở ra là sắp tới sự kiện xã hội của bọn họ nhắm tới trẻ em vùng núi nghèo khó, cho nên kết hợp quỹ trẻ em khởi xướng cái buổi từ thiện này nhằm giúp trẻ em nghèo.
Khương Từ luôn không thích hoạt động tập thể của trường học, nhưng đàn anh tìm tới nhờ cô thuyết minh, cô liền lập tức đáp ứng rồi gia nhập, hơn nữa còn quyên góp một số tiền nhỏ.
Tiệc tối sắp bắt đầu, Khương Từ còn ở khán đài nghiêm túc luyện tập để chốc nữa diễn thuyết văn chương, Bùi Hân bỗng nhiên cao hứng mà chạy vào, nói: “Cảm giác chúng ta đêm nay hẳn là có thể kêu gọi quyên góp được không ít, bên ngoài tới thật nhiều người.”
Thạch Càng cao hứng nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta bận rộn chạy trong ngoài vài tháng, đã phát đi ra ngoài phát nhiều tờ rơi như thế, luôn có người sẽ đến. Hơn nữa, trường học chúng ta vẫn là có sức kêu gọi.”
Bùi Hân ngồi vào trước mặt Khương Từ, hỏi: “Thế nào? Khẩn trương sao?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bùi Hân, nói: “Có một chút.”
Bùi Hân nói: “Đừng khẩn trương, chốc nữa bọn tớ ở dưới cổ vũ cho cậu.”
Cô vừa dứt lời, người chủ trì liền thò đầu ra, nhắc nhở nói: “Các tiết mục đều chuẩn bị xong, tiệc tối lập tức bắt đầu.”
Khương Từ đột nhiên lập tức khẩn trương lên, Bùi Hân nắm chặt tay cô, động viên cô “Cố lên cố lên đừng khẩn trương Tiểu Từ.”
Khương Từ hít vào một hơi thật sâu gật đầu.
Tiết mục của Khương Từ là tiết mục quan trọng nhất của tối nay, cho nên là tiết mục lên sân khấu cuối cùng. Lúc trước đàn anh mời cô đọc diễn cảm một bài văn, tốt nhất đọc hay một chút, tranh thủ có thể kêu gọi quyên được nhiều tiền, nhưng cô thấy bài văn đó không đặc sắc hay thích hợp, đơn giản tự mình viết.
Cô ở trong bài văn có nhắc tới thời thơ ấu của mình, giấu đi tên cùng năm cụ thể, đem một cái chuyện xưa viết ra, không nghĩ tới lúc đưa cho mọi người xem, thấy rất cảm động, vì thế mọi người nhất trí quyết định đem tiết mục đặt ở cuối cùng, tranh thủ mà kêu gọi quyên góp.
Rốt cuộc đến lượt Khương Từ lên sân khấu, cô đứng ở khu chờ, ngược lại không khẩn trương như vậy. Cô ở trong đầu nhẩm lại nội dung diễn thuyết, sau khi nghe thấy người chủ trì giới thiệu tiết mục, hào phóng mà đi lên sân khấu. Cô cúi đầu chào khán giả trước tiên, sau đó đi đến giữa sân khấu, đứng ở trước microphone. Cô nhìn nhóm khách dưới đài, thanh âm rõ ràng mà bắt đầu diễn thuyết, “Đầu tiên, cảm ơn các vị khách với trăm công nghìn việc bớt chút thời gian tới tham gia sự kiện quyên góp từ thiện của hội trẻ em Bắc Thành, cùng khoa Pháp luật của B đại. Tin các vị đều là yêu thích việc từ thiện, quan tâm tới thể xác và tinh thần của trẻ em phát triển xã hội giàu lòng nhân ái, như vậy, trước khi tiệc tối đêm nay kết thúc, xin cho phép tôi ở đây kể mấy chuyện hồi xưa.”
“Bởi vì là bản thân tôi lớn lên từng trải qua, cho nên tôi có thể đồng cảm với những khó khăn mà các bạn nhỏ trải qua.”
“Rất nhiều năm trước, tôi có một vị hàng xóm, gia đình cô ấy khó khăn, một nhà ba người ở dưới một tầng hầm chưa đến mười mét vuông, nơi đó hàng năm không thấy ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, cô ấy khi còn nhỏ toàn thân thường mọc đầy bệnh mẩn ngứa, nhưng ba mẹ cô ấy khi đó bận cãi nhau, rất là xem nhẹ cô. Từ khi cô ấy có nhận thức, cha mẹ cô ấy vẫn luôn không ngừng khắc khẩu, ở trong trí nhớ của cô ấy về thời thơ ấu, chưa từng cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, chỉ có sợ hãi cùng nước mắt.”
“Khi cô ấy lên năm, mẹ rốt cuộc chịu không được cuộc sống không có hi vọng, nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy mà đi. Từ đấy về sau, cô bắt đầu một mình đi theo ba sống. Mà ba cô ấy cảm xúc không ổn định, thích chơi cá cược như mạng, trở thành ngừoi có khuynh hướng bạo lực. Từ sau khi mẹ bỏ đi, cô ấy bắt đầu sống cuộc sống đen tối hai năm trời trong sợ hãi.”
“Cô ấy tuy rằng có ba, nhưng kì thật có cũng như không, ba thường đi sớm về khuya, mà cô ấy năm tuổi đã bắt đầu tự làm việc nhà, bởi vì sợ ba đánh chửi, cho nên mỗi ngày trong lòng run sợ mà ở nhà nấu cơm chờ ba về. Mà nếu ba không về, cô ấy lại không dám ăn cơm, sợ ăn một miếng sẽ làm ba tức giận, sau đó ba sẽ bỏ rơi cô giống mẹ.”
“Cô ấy hy vọng ba sẽ thấy cô ấy giống như một con mèo, không cần quá nhiều đồ ăn cũng có thể sống. Mà vì lấy lòng ba, cô ấy thường ra ngoài đi nhặt rác rưởi, đổi lấy tiền tất cả giao cho ba, để ba thấy mình có ích mà không đến mức bỏ rơi cô ấy.”
“Mà bạn nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tâm lý tự nhiên sẽ không quá tốt, Cô ấy cảm thấy sợ hãi cực độ mà thiếu cảm giác an toàn, nếu xã hội giàu lòng nhân ái quan tâm cô ấy, có lẽ có thể mang đến cho cô ấy một tia ấm áp. Chỉ một tia ấm áp, đối với bạn nhỏ hằng năm sống trong bóng tối sợ hãi, cũng là sự cổ vũ lớn, sẽ khiến cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể tìm thấy ánh sáng.”
“Mà trong xã hội chúng ta ngày nay, những hoàn cảnh của các bạn nhỏ cần chúng ta quan tâm, yêu thương không phải ít, ngoài ra, còn có rất nhiều trẻ em ở lưu vực gặp khó khăn, điều kiện sinh hoạt cùng sức khoẻ tinh thần cũng đều là nhu cầu cấp bách cần được chú ý, theo số liệu đáng tin cậy cho thấy, ở đất nước chúng ta, trẻ em nghèo khó cần được chúng ta quan tâm còn nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau xem một số liệu thống kê gần ba năm……”
Khương Từ diễn thuyết thập phần có sức cuốn hút, dưới sân khấu các loại hội báo diễn thuyết khách đến nghe đều nhịn không được vì cô diễn thuyết làm rung động, nghe đến thập phần chuyên chú.
Mà ở cầu thang hội trưởng, ở một góc yên tĩnh của hàng ghế cuối, ánh mắt Thẩm Thính Nam dừng ở trên người Khương Từ thật lâu, ánh mắt nhìn Khương Từ sâu xa, không người nào biết anh suy nghĩ cái gì. Mà Lục Thành là đi theo tới xem náo nhiệt, nghe Khương Từ diễn thuyết xong, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện ngày xưa của bạn em ấy này, không phải là chuyện của chính em ấy sao? Hồi nhỏ em ấy thảm như vậy sao?”
Thẩm Thính Nam đã từng điều tra qua Chu Vân, xác thật biết bà ấy có một người chồng trước coi cá cược như mạng nên có khuynh hướng bạo lực, nhưng anh không biết, Khương Từ cũng là người bị hại. Lục Thành nhìn Khương Từ ở trên sân khấu nỗ lực mà vì các bạn nhỏ khác kêu gọi quyên góp, bỗng nhiên cảm thấy Khương Từ còn quá đáng thương, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhịn không được phun tào, “Như vậy xem ra, người Thẩm gia bọn mày thật đúng là không phải đồ vật, cuộc đời tiểu cô nương đã thảm như vậy, bọn mày còn xát muối lên vết thương của người ta, một đám người xem người ta như kẻ cướp mà phòng bị, cũng khó trách tiểu cô nương người ta không chịu tha thứ cho mày.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy phiền lòng, nghiêng mắt hướng Lục Thành nhìn một cái, “Mày nói đủ chưa?”
Lục Thành vô tình xem náo nhiệt, nói: “Chuyện này tao đúng là không giúp được mày rồi,ai bảo mồm mày lúc trước nói bậy, hơn nữa tao thấy tính cách Khương Từ này cũng xác thật không hiếm lạ tiền nhà mày, cho nên tao thấy mày muốn dỗ tiểu cô nương này hết giận, sợ là khó.”
Thẩm Thính Nam bực bội đến không thèm trả lời, sắc mặt trầm xuống, tiếp tục nhìn về phía Khương Từ trên sân khấu.
Mười phút sau, toàn bộ tiết mục của tiệc tối kết thúc, kế tiếp là khâu quyên góp tiền.
Lúc quyên góp tiền, Khương Từ ôm một cái hòm màu đỏ đứng ở dưới sân khấu, nhóm khách đi lên quyên tiền, đại đa số là năm vạn mười vạn, mỗi người quyên góp xong Khương Từ đều hướng đối phương khom lưng tỏ vẻ cảm ơn.Chờ đến khi hầu hết mọi người đều đã quyên xong rời đi, Khương Từ bỗng nhiên nhìn thấy từ phía sau có một người quen thuộc đi xuống.
Cô không khỏi mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn khi Thẩm Thính Nam lại ở chỗ này.
Anh vừa mới tới đây sao? Sao cô lại không có thấy.
Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Khương Từ, từ trong bóp tiền lấy ra một tấm chi phiếu dự phòng chưa điền, nhận lấy bút của cô gái bên cạnh, một bên cúi đầu viết chi phiếu, một bên thấp giọng nói: “Chuyện quyên góp này sao lại không nói cho anh biết?”
Thanh âm của anh chính là thanh âm khi nói chuyện bình thường, cũng không có cố tình đề cao âm lượng, nhưng bên cạnh Khương Từ đều là bạn học, thế cho nên khi anh mở miệng nói chuyện, bạn học bên cạnh đều nghe thấy được. Mọi người đều thực kinh ngạc, sôi nổi dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Khương Từ.
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đến, càng không nghĩ tới anh sẽ qua nói chuyện với cô, nhìn thấy ánh mắt các bạn học tò mò nhìn lại đây, cô có hơi hoảng, thế cho nên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Thính Nam cũng không cần cô trả lời, anh viết xong tấm chi phiếu liền đút vào hòm của Khương Từ, ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi: “Chốc nữa về nhà sao? Chờ em.”
Khương Từ ngây ngốc một lúc, lại vội vàng lắc đầu, nói: “Không.”
Cô lúc này phục hồi tinh thần, theo lệ mà hướng Thẩm Thính Nam cung kính nói: “Cảm ơn ngài đã duy trì việc từ thiện.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau một lúc lâu, gật đầu, xoay người đi.Thẩm Thính Nam là người cuối cùng quyên tiền, người đi rồi, các bạn học tất cả đều vây lại, Bùi Hân kích động mà lấy tấm chi phiếu Thẩm Thính Nam vừa rồi bỏ trong hòm ra, trong miệng kinh ngạc không ngừng, “Vãi, tớ vừa rồi không nhìn lầm đi? Thẩm Thính Nam quyên góp một ngàn vạn.”
Mọi người đều xúm lại đây nhìn tấm chi phiếu của Thẩm Thính Nam, một đám cả kinh, Bùi Hân quay đầu lại nhìn về phía Khương Từ, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, tớ không nhận sai chứ, vừa rồi đó là Thẩm Thính Nam đi? Tổng tài tập đoàn Thẩm thị a, hai người các cậu là cái quan hệ gì a?”
Ngoài Từ Từ, Khương Từ chưa từng có kể với các bạn học trong trường về quan hệ của cô với Thẩm gia, nhưng lúc này thấy mọi người đều dùng ánh mắt bát quái nhìn cô, cô sợ cô không giải thích, bọn họ sẽ nghĩ lung tung, đơn giản thành thật mà nói: “Kỳ thật cũng cũng không có cái quan hệ gì, nếu một hai phải nói, mẹ tớ cùng ba anh ấy đang yêu đương, anh ấy coi như là một nửa anh trai của tớ đi.”
Thạch Càng thò qua tới, kinh ngạc mà nói: “Nhìn không ra a Tiểu Từ, em cư nhiên là thiên kim Thẩm gia.”
Khương Từ bị dọa nhảy dựng, lập tức phủ nhận, “Không không không, em cùng Thẩm gia một chút quan hệ đều không có, mọi người không cần nói bậy, cầu xin mọi người.”
Cô thật sự rất sợ dính đến quan hệ với Thẩm gia dù chỉ một chút, người Thẩm gia vốn dĩ đã chán ghét cô, nếu để bọn họ cho rằng cô ở trường học gắn mác Thẩm gia bọn họ, không chừng lại muốn nói lời khó nghe gì.
Bùi Hân cười khoác vai Khương Từ, nói: “Mặc kệ thế nào, hôm nay cũng coi như nhờ phước của cậu, có Thẩm Thính Nam quyên góp một ngàn vạn này, chúng ta đêm nay từ thiện quyên tiền xem như thành công viên mãn!”
“Đúng!” Thạch Càng cao hứng nói: “Vì chúc mừng chúng ta đêm nay hoạt động quyên tiền thành công viên mãn, buổi tối nay, anh mời cơm!”
Bùi Hân ánh mắt sáng lên, “Ăn bữa tiệc lớn?”
Thạch Cành đáp: “Mỗi người một bát mì Trùng Khánh, không vượt quá năm đồng tiền!”
Mọi người cười vang, mỗi người một quyền đem Thạch Càng đè bẹp đến trên mặt đất, “Moi chết cậu.”
Khương Từ ôm hòm đựng tiền, cũng nhịn không được cười. Thừa dịp các bạn học thu dọn đồ đạc, cô đem hòm quyên tiền giao cho người công chứng của hội trẻ em Bắc Thành, dò hỏi danh sách quyên góp, xong trở về cùng các bạn học.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Khương Từ nằm ở trên giường, nghĩ đến một ngàn vạn kia của Thẩm Thính Nam, do dự thật lâu, vẫn là chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Tin nhắn thực ngắn gọn:” Đêm nay cảm ơn anh. Mấy ngày nữa website chính thức của hội trẻ em Bắc Thành sẽ công khai danh sách quyên tiền, đến lúc đó em gửi anh.”
Điện thoại đầu kia, Thẩm Thính Nam đang ở thư phòng xử lý công việc, xử lý được một nửa có chút phiền muộn, đơn giản dựa vào ghế dựa hút điếu thuốc nâng cao tinh thần.
Nhìn thấy di động trên bàn sáng một chút, cầm lấy di động anh đại khái đã đoán được là Khương Từ, mở màn hình quả nhiên là cô.
Anh nhìn tin nhắn Khương Từ gửi tới, gọi điện thoại qua cho cô.
Điện thoại đầu kia, Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam gọi điện thoại lại đây, do dự một chút, vẫn là mềm lòng ấn xuống bắt máy.
Trong ký túc xá đã tắt đèn, cô nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, “ Ngày kia là sinh nhật anh, đến được không?”
Khương Từ không khỏi sửng sốt, “Ở đâu?”
Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm Trạch, đến lúc đó mọi người đều sẽ qua, em tốt xấu gì cũng là em gái anh, đến lúc đó lại đây chơi.”
Khương Từ đối Thẩm gia tràn ngập bóng ma, lắc đầu nói: “Không được, em muốn cùng bạn đi ra ngoại thành dạo chơi, không qua được.”
Đốn hạ, lại nói: “Vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, hy vọng mọi người chơi thật vui vẻ.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ không chút do dự cự tuyệt như vậy, trầm mặc trong chốc lát, tiếng nói tràn ra vài phần ý cười tự giễu ý, nói: “Em thật đúng là rất chán ghét người Thẩm gia.”
Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy thôi. Chơi đến vui vẻ, chú ý an toàn.”
Khương Từ “Ân” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thính Nam lãnh đạm mà “Ân” một tiếng, nói: “Cúp đây.”
Khương Từ nói: “Được.”
Sau hôm hoạt động quyên góp từ thiện của B đại hôm đấy, Thẩm Thính Nam cùng Khương Từ lại không liên hệ thêm.
Hai người lần nữa gặp mặt đã là tháng hai năm sau, khi đó vừa mới qua Tết Âm Lịch, Khương Từ từ Dung Thành quay về, lại bắt đầu những ngày vừa học vừa làm.
Khi đó cô vẫn làm gia sư tại nhà, mặt khác lại tìm một công việc mới, mỗi tuần vào ba năm bảy ở tiệm cơm Tây gần trường làm ca sĩ, mỗi đêm chỉ làm ba giờ, tiền lương với đãi ngộ không tồi.
Đêm đó Lục Thành vừa lúc cùng bạn ở tiệm cơm kia ăn cơm, lúc 7 giờ rưỡi, nam ca sĩ trên sân khấu xuống đổi người, tiếp theo truyền đến một tiếng nhạc du du dương dương của dương cầm, Lục Thành mới đầu cũng không có nhìn lên sân khấu, thẳng đến khi nghe thấy một giọng nữ rất hay, anh mới chậm rì rì mà hướng lên sân khấu nhìn một cái.
Này vừa thấy liền có chút sửng sốt, cho rằng chính mình nhìn lầm, nhưng nhìn chăm chú một lúc, cô gái mặc váy màu đen dài, tóc quăn lọn sóng gợi cảm kia, không phải em gái Thẩm Thính Nam thì là ai?
Anh nhìn chằm chằm nửa ngày, người bạn bên cạnh cũng theo tầm mắt anh nhìn qua, thấy cô gái trên sân khấu ngồi trước cây dương cầm hát tiếng Anh, cũng không khỏi hứng thú, nói: “Tao lúc trước thường hay tới nhà hàng, ông chủ bọn họ phẩm vị khi nào cao như vậy, mời một mỹ nữ như vậy tới hát.”
Lục Thành cầm lấy di động chụp Khương Từ một cái, thuận tay gửi WeChat cho Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu thấy người bạn bên cạnh nhìn chằm chằm thẳng Khương Từ, khóe môi nhếch lên cười, có ý tốt nhắc nhở nói: “Đừng trách tao không nhắc nhở mày a, cô gái ở trên kia là em gái A Nam, mày ra tay thì phải ước lượng sức mình, sợ chạm vào không chạm đến.”
Triệu Phàm nghe vậy, kinh ngạc mà nhìn về phía Lục Thành, hỏi: “A Nam khi nào lòi ra một đứa em gái vậy? Sao tao chưa gặp qua?”
Lục Thành nói: “Ba nó không phải tìm cho nó một bà mẹ kế sao, con gái mẹ kế nó.”
Triệu Phàm càng kinh ngạc, nói: “Sao em ấy lại chạy tới chỗ này ca hát a? Theo lý thuyết, mẹ em ấy vào cửa Thẩm gia, em ấy cũng coi như là nửa tiểu thư của Thẩm gia, không đến mức thiếu tiền đi?”
Lục Thành nói: “Mày lại không phải không biết mấy người Thẩm gia bọn họ, một đám như đề phòng cướp đề phòng người ta, sợ người ta chiếm đoạt gia sản bọn họ. Tiểu cô nương cũng rất có cốt khí, căn bản không cùng người Thẩm gia bọn họ lui tới, chuyện lớn bé của Thẩm gia cũng căn bản không tham dự.”
Nói đến đoạn này, Lục Thành lại nghĩ tới tiệc tối quyên góp từ thiện tháng trước kia, anh là người đến xem diễn thuyết, nhất thời không nhịn cười, nói: “Mày đừng nhìn tiểu cô nương này tuổi không lớn, nhưng thật ra rất có cốt khí. A Nam lúc trước không phải đắc tội với người ta sao, xin lỗi cũng chưa nói đi, vì dỗ tiểu cô nương, khoa em ấy tháng trước có tổ chức một buổi từ thiện quyên tiền, Thẩm tứ ca còn không có nháy mắt mà quyên một ngàn vạn, kết quả một ngàn vạn như ném trong nước đều không lay động được, tiểu cô nương vẫn không để ý tới nó.”
Triệu Phàm nghe xong đều sợ ngây người, “Thiệt hay giả? A Nam cư nhiên cũng có lúc ăn nói khép nép dỗ con gái sao?”
Lục Thành nói: “Chủ yếu cũng là do nó đuối lý, lúc trước xác thật đã từng nói lời làm đả thương người ta, nó trong lòng còn băn khoăn.”
Buổi tối Nguyên Đán, sinh viên B đại tổ chức một tiệc tối để quyên góp từ thiện ở hội trường.
Lần này quyên góp tiền từ thiện là đàn anh khoa các cô khởi xướng, nguyên nhân mở ra là sắp tới sự kiện xã hội của bọn họ nhắm tới trẻ em vùng núi nghèo khó, cho nên kết hợp quỹ trẻ em khởi xướng cái buổi từ thiện này nhằm giúp trẻ em nghèo.
Khương Từ luôn không thích hoạt động tập thể của trường học, nhưng đàn anh tìm tới nhờ cô thuyết minh, cô liền lập tức đáp ứng rồi gia nhập, hơn nữa còn quyên góp một số tiền nhỏ.
Tiệc tối sắp bắt đầu, Khương Từ còn ở khán đài nghiêm túc luyện tập để chốc nữa diễn thuyết văn chương, Bùi Hân bỗng nhiên cao hứng mà chạy vào, nói: “Cảm giác chúng ta đêm nay hẳn là có thể kêu gọi quyên góp được không ít, bên ngoài tới thật nhiều người.”
Thạch Càng cao hứng nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta bận rộn chạy trong ngoài vài tháng, đã phát đi ra ngoài phát nhiều tờ rơi như thế, luôn có người sẽ đến. Hơn nữa, trường học chúng ta vẫn là có sức kêu gọi.”
Bùi Hân ngồi vào trước mặt Khương Từ, hỏi: “Thế nào? Khẩn trương sao?”
Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bùi Hân, nói: “Có một chút.”
Bùi Hân nói: “Đừng khẩn trương, chốc nữa bọn tớ ở dưới cổ vũ cho cậu.”
Cô vừa dứt lời, người chủ trì liền thò đầu ra, nhắc nhở nói: “Các tiết mục đều chuẩn bị xong, tiệc tối lập tức bắt đầu.”
Khương Từ đột nhiên lập tức khẩn trương lên, Bùi Hân nắm chặt tay cô, động viên cô “Cố lên cố lên đừng khẩn trương Tiểu Từ.”
Khương Từ hít vào một hơi thật sâu gật đầu.
Tiết mục của Khương Từ là tiết mục quan trọng nhất của tối nay, cho nên là tiết mục lên sân khấu cuối cùng. Lúc trước đàn anh mời cô đọc diễn cảm một bài văn, tốt nhất đọc hay một chút, tranh thủ có thể kêu gọi quyên được nhiều tiền, nhưng cô thấy bài văn đó không đặc sắc hay thích hợp, đơn giản tự mình viết.
Cô ở trong bài văn có nhắc tới thời thơ ấu của mình, giấu đi tên cùng năm cụ thể, đem một cái chuyện xưa viết ra, không nghĩ tới lúc đưa cho mọi người xem, thấy rất cảm động, vì thế mọi người nhất trí quyết định đem tiết mục đặt ở cuối cùng, tranh thủ mà kêu gọi quyên góp.
Rốt cuộc đến lượt Khương Từ lên sân khấu, cô đứng ở khu chờ, ngược lại không khẩn trương như vậy. Cô ở trong đầu nhẩm lại nội dung diễn thuyết, sau khi nghe thấy người chủ trì giới thiệu tiết mục, hào phóng mà đi lên sân khấu. Cô cúi đầu chào khán giả trước tiên, sau đó đi đến giữa sân khấu, đứng ở trước microphone. Cô nhìn nhóm khách dưới đài, thanh âm rõ ràng mà bắt đầu diễn thuyết, “Đầu tiên, cảm ơn các vị khách với trăm công nghìn việc bớt chút thời gian tới tham gia sự kiện quyên góp từ thiện của hội trẻ em Bắc Thành, cùng khoa Pháp luật của B đại. Tin các vị đều là yêu thích việc từ thiện, quan tâm tới thể xác và tinh thần của trẻ em phát triển xã hội giàu lòng nhân ái, như vậy, trước khi tiệc tối đêm nay kết thúc, xin cho phép tôi ở đây kể mấy chuyện hồi xưa.”
“Bởi vì là bản thân tôi lớn lên từng trải qua, cho nên tôi có thể đồng cảm với những khó khăn mà các bạn nhỏ trải qua.”
“Rất nhiều năm trước, tôi có một vị hàng xóm, gia đình cô ấy khó khăn, một nhà ba người ở dưới một tầng hầm chưa đến mười mét vuông, nơi đó hàng năm không thấy ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, cô ấy khi còn nhỏ toàn thân thường mọc đầy bệnh mẩn ngứa, nhưng ba mẹ cô ấy khi đó bận cãi nhau, rất là xem nhẹ cô. Từ khi cô ấy có nhận thức, cha mẹ cô ấy vẫn luôn không ngừng khắc khẩu, ở trong trí nhớ của cô ấy về thời thơ ấu, chưa từng cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, chỉ có sợ hãi cùng nước mắt.”
“Khi cô ấy lên năm, mẹ rốt cuộc chịu không được cuộc sống không có hi vọng, nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy mà đi. Từ đấy về sau, cô bắt đầu một mình đi theo ba sống. Mà ba cô ấy cảm xúc không ổn định, thích chơi cá cược như mạng, trở thành ngừoi có khuynh hướng bạo lực. Từ sau khi mẹ bỏ đi, cô ấy bắt đầu sống cuộc sống đen tối hai năm trời trong sợ hãi.”
“Cô ấy tuy rằng có ba, nhưng kì thật có cũng như không, ba thường đi sớm về khuya, mà cô ấy năm tuổi đã bắt đầu tự làm việc nhà, bởi vì sợ ba đánh chửi, cho nên mỗi ngày trong lòng run sợ mà ở nhà nấu cơm chờ ba về. Mà nếu ba không về, cô ấy lại không dám ăn cơm, sợ ăn một miếng sẽ làm ba tức giận, sau đó ba sẽ bỏ rơi cô giống mẹ.”
“Cô ấy hy vọng ba sẽ thấy cô ấy giống như một con mèo, không cần quá nhiều đồ ăn cũng có thể sống. Mà vì lấy lòng ba, cô ấy thường ra ngoài đi nhặt rác rưởi, đổi lấy tiền tất cả giao cho ba, để ba thấy mình có ích mà không đến mức bỏ rơi cô ấy.”
“Mà bạn nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tâm lý tự nhiên sẽ không quá tốt, Cô ấy cảm thấy sợ hãi cực độ mà thiếu cảm giác an toàn, nếu xã hội giàu lòng nhân ái quan tâm cô ấy, có lẽ có thể mang đến cho cô ấy một tia ấm áp. Chỉ một tia ấm áp, đối với bạn nhỏ hằng năm sống trong bóng tối sợ hãi, cũng là sự cổ vũ lớn, sẽ khiến cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể tìm thấy ánh sáng.”
“Mà trong xã hội chúng ta ngày nay, những hoàn cảnh của các bạn nhỏ cần chúng ta quan tâm, yêu thương không phải ít, ngoài ra, còn có rất nhiều trẻ em ở lưu vực gặp khó khăn, điều kiện sinh hoạt cùng sức khoẻ tinh thần cũng đều là nhu cầu cấp bách cần được chú ý, theo số liệu đáng tin cậy cho thấy, ở đất nước chúng ta, trẻ em nghèo khó cần được chúng ta quan tâm còn nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau xem một số liệu thống kê gần ba năm……”
Khương Từ diễn thuyết thập phần có sức cuốn hút, dưới sân khấu các loại hội báo diễn thuyết khách đến nghe đều nhịn không được vì cô diễn thuyết làm rung động, nghe đến thập phần chuyên chú.
Mà ở cầu thang hội trưởng, ở một góc yên tĩnh của hàng ghế cuối, ánh mắt Thẩm Thính Nam dừng ở trên người Khương Từ thật lâu, ánh mắt nhìn Khương Từ sâu xa, không người nào biết anh suy nghĩ cái gì. Mà Lục Thành là đi theo tới xem náo nhiệt, nghe Khương Từ diễn thuyết xong, hậu tri hậu giác phản ứng lại đây, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện ngày xưa của bạn em ấy này, không phải là chuyện của chính em ấy sao? Hồi nhỏ em ấy thảm như vậy sao?”
Thẩm Thính Nam đã từng điều tra qua Chu Vân, xác thật biết bà ấy có một người chồng trước coi cá cược như mạng nên có khuynh hướng bạo lực, nhưng anh không biết, Khương Từ cũng là người bị hại. Lục Thành nhìn Khương Từ ở trên sân khấu nỗ lực mà vì các bạn nhỏ khác kêu gọi quyên góp, bỗng nhiên cảm thấy Khương Từ còn quá đáng thương, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhịn không được phun tào, “Như vậy xem ra, người Thẩm gia bọn mày thật đúng là không phải đồ vật, cuộc đời tiểu cô nương đã thảm như vậy, bọn mày còn xát muối lên vết thương của người ta, một đám người xem người ta như kẻ cướp mà phòng bị, cũng khó trách tiểu cô nương người ta không chịu tha thứ cho mày.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy phiền lòng, nghiêng mắt hướng Lục Thành nhìn một cái, “Mày nói đủ chưa?”
Lục Thành vô tình xem náo nhiệt, nói: “Chuyện này tao đúng là không giúp được mày rồi,ai bảo mồm mày lúc trước nói bậy, hơn nữa tao thấy tính cách Khương Từ này cũng xác thật không hiếm lạ tiền nhà mày, cho nên tao thấy mày muốn dỗ tiểu cô nương này hết giận, sợ là khó.”
Thẩm Thính Nam bực bội đến không thèm trả lời, sắc mặt trầm xuống, tiếp tục nhìn về phía Khương Từ trên sân khấu.
Mười phút sau, toàn bộ tiết mục của tiệc tối kết thúc, kế tiếp là khâu quyên góp tiền.
Lúc quyên góp tiền, Khương Từ ôm một cái hòm màu đỏ đứng ở dưới sân khấu, nhóm khách đi lên quyên tiền, đại đa số là năm vạn mười vạn, mỗi người quyên góp xong Khương Từ đều hướng đối phương khom lưng tỏ vẻ cảm ơn.Chờ đến khi hầu hết mọi người đều đã quyên xong rời đi, Khương Từ bỗng nhiên nhìn thấy từ phía sau có một người quen thuộc đi xuống.
Cô không khỏi mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn khi Thẩm Thính Nam lại ở chỗ này.
Anh vừa mới tới đây sao? Sao cô lại không có thấy.
Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Khương Từ, từ trong bóp tiền lấy ra một tấm chi phiếu dự phòng chưa điền, nhận lấy bút của cô gái bên cạnh, một bên cúi đầu viết chi phiếu, một bên thấp giọng nói: “Chuyện quyên góp này sao lại không nói cho anh biết?”
Thanh âm của anh chính là thanh âm khi nói chuyện bình thường, cũng không có cố tình đề cao âm lượng, nhưng bên cạnh Khương Từ đều là bạn học, thế cho nên khi anh mở miệng nói chuyện, bạn học bên cạnh đều nghe thấy được. Mọi người đều thực kinh ngạc, sôi nổi dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Khương Từ.
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ đến, càng không nghĩ tới anh sẽ qua nói chuyện với cô, nhìn thấy ánh mắt các bạn học tò mò nhìn lại đây, cô có hơi hoảng, thế cho nên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Thính Nam cũng không cần cô trả lời, anh viết xong tấm chi phiếu liền đút vào hòm của Khương Từ, ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi: “Chốc nữa về nhà sao? Chờ em.”
Khương Từ ngây ngốc một lúc, lại vội vàng lắc đầu, nói: “Không.”
Cô lúc này phục hồi tinh thần, theo lệ mà hướng Thẩm Thính Nam cung kính nói: “Cảm ơn ngài đã duy trì việc từ thiện.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau một lúc lâu, gật đầu, xoay người đi.Thẩm Thính Nam là người cuối cùng quyên tiền, người đi rồi, các bạn học tất cả đều vây lại, Bùi Hân kích động mà lấy tấm chi phiếu Thẩm Thính Nam vừa rồi bỏ trong hòm ra, trong miệng kinh ngạc không ngừng, “Vãi, tớ vừa rồi không nhìn lầm đi? Thẩm Thính Nam quyên góp một ngàn vạn.”
Mọi người đều xúm lại đây nhìn tấm chi phiếu của Thẩm Thính Nam, một đám cả kinh, Bùi Hân quay đầu lại nhìn về phía Khương Từ, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, tớ không nhận sai chứ, vừa rồi đó là Thẩm Thính Nam đi? Tổng tài tập đoàn Thẩm thị a, hai người các cậu là cái quan hệ gì a?”
Ngoài Từ Từ, Khương Từ chưa từng có kể với các bạn học trong trường về quan hệ của cô với Thẩm gia, nhưng lúc này thấy mọi người đều dùng ánh mắt bát quái nhìn cô, cô sợ cô không giải thích, bọn họ sẽ nghĩ lung tung, đơn giản thành thật mà nói: “Kỳ thật cũng cũng không có cái quan hệ gì, nếu một hai phải nói, mẹ tớ cùng ba anh ấy đang yêu đương, anh ấy coi như là một nửa anh trai của tớ đi.”
Thạch Càng thò qua tới, kinh ngạc mà nói: “Nhìn không ra a Tiểu Từ, em cư nhiên là thiên kim Thẩm gia.”
Khương Từ bị dọa nhảy dựng, lập tức phủ nhận, “Không không không, em cùng Thẩm gia một chút quan hệ đều không có, mọi người không cần nói bậy, cầu xin mọi người.”
Cô thật sự rất sợ dính đến quan hệ với Thẩm gia dù chỉ một chút, người Thẩm gia vốn dĩ đã chán ghét cô, nếu để bọn họ cho rằng cô ở trường học gắn mác Thẩm gia bọn họ, không chừng lại muốn nói lời khó nghe gì.
Bùi Hân cười khoác vai Khương Từ, nói: “Mặc kệ thế nào, hôm nay cũng coi như nhờ phước của cậu, có Thẩm Thính Nam quyên góp một ngàn vạn này, chúng ta đêm nay từ thiện quyên tiền xem như thành công viên mãn!”
“Đúng!” Thạch Càng cao hứng nói: “Vì chúc mừng chúng ta đêm nay hoạt động quyên tiền thành công viên mãn, buổi tối nay, anh mời cơm!”
Bùi Hân ánh mắt sáng lên, “Ăn bữa tiệc lớn?”
Thạch Cành đáp: “Mỗi người một bát mì Trùng Khánh, không vượt quá năm đồng tiền!”
Mọi người cười vang, mỗi người một quyền đem Thạch Càng đè bẹp đến trên mặt đất, “Moi chết cậu.”
Khương Từ ôm hòm đựng tiền, cũng nhịn không được cười. Thừa dịp các bạn học thu dọn đồ đạc, cô đem hòm quyên tiền giao cho người công chứng của hội trẻ em Bắc Thành, dò hỏi danh sách quyên góp, xong trở về cùng các bạn học.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Khương Từ nằm ở trên giường, nghĩ đến một ngàn vạn kia của Thẩm Thính Nam, do dự thật lâu, vẫn là chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Tin nhắn thực ngắn gọn:” Đêm nay cảm ơn anh. Mấy ngày nữa website chính thức của hội trẻ em Bắc Thành sẽ công khai danh sách quyên tiền, đến lúc đó em gửi anh.”
Điện thoại đầu kia, Thẩm Thính Nam đang ở thư phòng xử lý công việc, xử lý được một nửa có chút phiền muộn, đơn giản dựa vào ghế dựa hút điếu thuốc nâng cao tinh thần.
Nhìn thấy di động trên bàn sáng một chút, cầm lấy di động anh đại khái đã đoán được là Khương Từ, mở màn hình quả nhiên là cô.
Anh nhìn tin nhắn Khương Từ gửi tới, gọi điện thoại qua cho cô.
Điện thoại đầu kia, Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam gọi điện thoại lại đây, do dự một chút, vẫn là mềm lòng ấn xuống bắt máy.
Trong ký túc xá đã tắt đèn, cô nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, “ Ngày kia là sinh nhật anh, đến được không?”
Khương Từ không khỏi sửng sốt, “Ở đâu?”
Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm Trạch, đến lúc đó mọi người đều sẽ qua, em tốt xấu gì cũng là em gái anh, đến lúc đó lại đây chơi.”
Khương Từ đối Thẩm gia tràn ngập bóng ma, lắc đầu nói: “Không được, em muốn cùng bạn đi ra ngoại thành dạo chơi, không qua được.”
Đốn hạ, lại nói: “Vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, hy vọng mọi người chơi thật vui vẻ.”
Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ không chút do dự cự tuyệt như vậy, trầm mặc trong chốc lát, tiếng nói tràn ra vài phần ý cười tự giễu ý, nói: “Em thật đúng là rất chán ghét người Thẩm gia.”
Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, không nói gì.
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy thôi. Chơi đến vui vẻ, chú ý an toàn.”
Khương Từ “Ân” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thính Nam lãnh đạm mà “Ân” một tiếng, nói: “Cúp đây.”
Khương Từ nói: “Được.”
Sau hôm hoạt động quyên góp từ thiện của B đại hôm đấy, Thẩm Thính Nam cùng Khương Từ lại không liên hệ thêm.
Hai người lần nữa gặp mặt đã là tháng hai năm sau, khi đó vừa mới qua Tết Âm Lịch, Khương Từ từ Dung Thành quay về, lại bắt đầu những ngày vừa học vừa làm.
Khi đó cô vẫn làm gia sư tại nhà, mặt khác lại tìm một công việc mới, mỗi tuần vào ba năm bảy ở tiệm cơm Tây gần trường làm ca sĩ, mỗi đêm chỉ làm ba giờ, tiền lương với đãi ngộ không tồi.
Đêm đó Lục Thành vừa lúc cùng bạn ở tiệm cơm kia ăn cơm, lúc 7 giờ rưỡi, nam ca sĩ trên sân khấu xuống đổi người, tiếp theo truyền đến một tiếng nhạc du du dương dương của dương cầm, Lục Thành mới đầu cũng không có nhìn lên sân khấu, thẳng đến khi nghe thấy một giọng nữ rất hay, anh mới chậm rì rì mà hướng lên sân khấu nhìn một cái.
Này vừa thấy liền có chút sửng sốt, cho rằng chính mình nhìn lầm, nhưng nhìn chăm chú một lúc, cô gái mặc váy màu đen dài, tóc quăn lọn sóng gợi cảm kia, không phải em gái Thẩm Thính Nam thì là ai?
Anh nhìn chằm chằm nửa ngày, người bạn bên cạnh cũng theo tầm mắt anh nhìn qua, thấy cô gái trên sân khấu ngồi trước cây dương cầm hát tiếng Anh, cũng không khỏi hứng thú, nói: “Tao lúc trước thường hay tới nhà hàng, ông chủ bọn họ phẩm vị khi nào cao như vậy, mời một mỹ nữ như vậy tới hát.”
Lục Thành cầm lấy di động chụp Khương Từ một cái, thuận tay gửi WeChat cho Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu thấy người bạn bên cạnh nhìn chằm chằm thẳng Khương Từ, khóe môi nhếch lên cười, có ý tốt nhắc nhở nói: “Đừng trách tao không nhắc nhở mày a, cô gái ở trên kia là em gái A Nam, mày ra tay thì phải ước lượng sức mình, sợ chạm vào không chạm đến.”
Triệu Phàm nghe vậy, kinh ngạc mà nhìn về phía Lục Thành, hỏi: “A Nam khi nào lòi ra một đứa em gái vậy? Sao tao chưa gặp qua?”
Lục Thành nói: “Ba nó không phải tìm cho nó một bà mẹ kế sao, con gái mẹ kế nó.”
Triệu Phàm càng kinh ngạc, nói: “Sao em ấy lại chạy tới chỗ này ca hát a? Theo lý thuyết, mẹ em ấy vào cửa Thẩm gia, em ấy cũng coi như là nửa tiểu thư của Thẩm gia, không đến mức thiếu tiền đi?”
Lục Thành nói: “Mày lại không phải không biết mấy người Thẩm gia bọn họ, một đám như đề phòng cướp đề phòng người ta, sợ người ta chiếm đoạt gia sản bọn họ. Tiểu cô nương cũng rất có cốt khí, căn bản không cùng người Thẩm gia bọn họ lui tới, chuyện lớn bé của Thẩm gia cũng căn bản không tham dự.”
Nói đến đoạn này, Lục Thành lại nghĩ tới tiệc tối quyên góp từ thiện tháng trước kia, anh là người đến xem diễn thuyết, nhất thời không nhịn cười, nói: “Mày đừng nhìn tiểu cô nương này tuổi không lớn, nhưng thật ra rất có cốt khí. A Nam lúc trước không phải đắc tội với người ta sao, xin lỗi cũng chưa nói đi, vì dỗ tiểu cô nương, khoa em ấy tháng trước có tổ chức một buổi từ thiện quyên tiền, Thẩm tứ ca còn không có nháy mắt mà quyên một ngàn vạn, kết quả một ngàn vạn như ném trong nước đều không lay động được, tiểu cô nương vẫn không để ý tới nó.”
Triệu Phàm nghe xong đều sợ ngây người, “Thiệt hay giả? A Nam cư nhiên cũng có lúc ăn nói khép nép dỗ con gái sao?”
Lục Thành nói: “Chủ yếu cũng là do nó đuối lý, lúc trước xác thật đã từng nói lời làm đả thương người ta, nó trong lòng còn băn khoăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.