Chương 20:
Dạ Man
05/10/2023
Chú rể tự tay viết lời thề nguyện, cô dâu đọc lên, trên gương mặt cô dâu ngập tràn hạnh phúc.
"Em đồng ý!" Cô dâu dịu dàng trả lời.
Tiếng vỗ tay phía dưới vang như sấm dậy.
Khương Ngọc Thư cũng vỗ tay theo, hốc mắt rưng rưng.
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang cười: "Em thích hôn lễ kiểu này sao?"
Đột nhiên, Khương Ngọc Thư cảm thấy lòng mình hơi xót xa, cô vẫn gắng gượng mỉm cười: "Ừm, vâng ạ. Em vừa nhớ lại, hồi còn bé em làm ngọc nữ trong cặp tiên đồng ngọc nữ rải hoa, nhiều lần lắm." Có cô gái nào mà không thích hôn lễ thế này đâu.
Ở phía trước, cô dâu đang chuẩn bị tung hoa cưới.
Đương nhiên Khương Ngọc Thư sẽ không tham gia. Không bàn đến chuyện khó bắt được, nếu ngộ nhỡ bắt trúng thì cô sẽ kết hôn với ai bây giờ? Tránh cho đến lúc đó Mạnh Cảnh Hòa lại nghĩ gì đó quái lạ.
Song, Ôn Văn lại kéo cô qua: "Đi nào, tham gia cho vui thôi."
Khương Ngọc Thư tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô nhìn sang Mạnh Cảnh Hòa. Ánh mắt của anh cực kỳ lạnh nhạt, có vẻ chẳng hề để ý.
Có đôi khi, mình càng không muốn việc gì xảy ra với bản thân thì nó lại càng ập đến.
Khương Ngọc Thư đứng sát rìa phải, ở một nơi rất khuất.
Trong sự chờ mong của các cô gái, bó hoa vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, rơi về phía Khương Ngọc Thư. Cô vô thức vươn tay, dễ dàng đón được.
Khương Ngọc Thư mờ mịt, tất cả mọi người nhìn cô.
Dường như thời gian dừng lại.
Sao có thể là cô được?
Nhậm Dật quay đầu nói với Mạnh Cảnh Hòa: "Sao thế? Muốn giành kết hôn trước tôi à?"
Mạnh Cảnh Hòa híp mắt: "Chuyện này có gì không thể chứ."
Nhậm Dật: "Mạnh Cảnh Hòa, cậu đã nói làm phù rể cho tôi đó!"
Mạnh Cảnh Hòa cười cười.
Khương Ngọc Thư đưa hoa cho Ôn Văn: "Tớ nghĩ người kết hôn tiếp theo chắc là cậu!"
Ôn Văn cong môi: "Cảm ơn! Nhưng mọi chuyện không biết trước được."
Lúc trở về, chỉ có cô và Mạnh Cảnh Hòa, cô đùa giỡn nói: "Không ngờ hôm nay em may mắn như thế, nói không chừng mua vé số còn trúng giải độc đắc nữa."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Khương Ngọc Thư cảm thấy anh không vui, mặc dù anh che giấu rất kỹ nhưng cô vẫn nhận ra. Vì sao anh không vui? Vì cô nhận được bó hoa sao?
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô vượt qua giới hạn?
Đúng thế, vậy mà cô đã quên mất bổn phận của mình, cô chỉ là bạn gái đi tham gia hôn lễ với anh mà thôi, cô có tư cách gì nhận hoa. Nghĩ lại, bạn của anh còn hiểu lầm anh muốn kết hôn với cô.
Khương Ngọc Thư nghĩ thế, cô cảm thấy vô cùng hối hận. Cô nghĩ một lát nữa mình nên tìm cơ hội, nhất định cô phải cho Mạnh Cảnh Hòa thấy quyết tâm của bản thân.
Cô không hề có ý định làm bà Mạnh.
"Em đồng ý!" Cô dâu dịu dàng trả lời.
Tiếng vỗ tay phía dưới vang như sấm dậy.
Khương Ngọc Thư cũng vỗ tay theo, hốc mắt rưng rưng.
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang cười: "Em thích hôn lễ kiểu này sao?"
Đột nhiên, Khương Ngọc Thư cảm thấy lòng mình hơi xót xa, cô vẫn gắng gượng mỉm cười: "Ừm, vâng ạ. Em vừa nhớ lại, hồi còn bé em làm ngọc nữ trong cặp tiên đồng ngọc nữ rải hoa, nhiều lần lắm." Có cô gái nào mà không thích hôn lễ thế này đâu.
Ở phía trước, cô dâu đang chuẩn bị tung hoa cưới.
Đương nhiên Khương Ngọc Thư sẽ không tham gia. Không bàn đến chuyện khó bắt được, nếu ngộ nhỡ bắt trúng thì cô sẽ kết hôn với ai bây giờ? Tránh cho đến lúc đó Mạnh Cảnh Hòa lại nghĩ gì đó quái lạ.
Song, Ôn Văn lại kéo cô qua: "Đi nào, tham gia cho vui thôi."
Khương Ngọc Thư tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô nhìn sang Mạnh Cảnh Hòa. Ánh mắt của anh cực kỳ lạnh nhạt, có vẻ chẳng hề để ý.
Có đôi khi, mình càng không muốn việc gì xảy ra với bản thân thì nó lại càng ập đến.
Khương Ngọc Thư đứng sát rìa phải, ở một nơi rất khuất.
Trong sự chờ mong của các cô gái, bó hoa vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, rơi về phía Khương Ngọc Thư. Cô vô thức vươn tay, dễ dàng đón được.
Khương Ngọc Thư mờ mịt, tất cả mọi người nhìn cô.
Dường như thời gian dừng lại.
Sao có thể là cô được?
Nhậm Dật quay đầu nói với Mạnh Cảnh Hòa: "Sao thế? Muốn giành kết hôn trước tôi à?"
Mạnh Cảnh Hòa híp mắt: "Chuyện này có gì không thể chứ."
Nhậm Dật: "Mạnh Cảnh Hòa, cậu đã nói làm phù rể cho tôi đó!"
Mạnh Cảnh Hòa cười cười.
Khương Ngọc Thư đưa hoa cho Ôn Văn: "Tớ nghĩ người kết hôn tiếp theo chắc là cậu!"
Ôn Văn cong môi: "Cảm ơn! Nhưng mọi chuyện không biết trước được."
Lúc trở về, chỉ có cô và Mạnh Cảnh Hòa, cô đùa giỡn nói: "Không ngờ hôm nay em may mắn như thế, nói không chừng mua vé số còn trúng giải độc đắc nữa."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Khương Ngọc Thư cảm thấy anh không vui, mặc dù anh che giấu rất kỹ nhưng cô vẫn nhận ra. Vì sao anh không vui? Vì cô nhận được bó hoa sao?
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô vượt qua giới hạn?
Đúng thế, vậy mà cô đã quên mất bổn phận của mình, cô chỉ là bạn gái đi tham gia hôn lễ với anh mà thôi, cô có tư cách gì nhận hoa. Nghĩ lại, bạn của anh còn hiểu lầm anh muốn kết hôn với cô.
Khương Ngọc Thư nghĩ thế, cô cảm thấy vô cùng hối hận. Cô nghĩ một lát nữa mình nên tìm cơ hội, nhất định cô phải cho Mạnh Cảnh Hòa thấy quyết tâm của bản thân.
Cô không hề có ý định làm bà Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.