Chương 40:
Thanh Sắc Vũ Dực
07/05/2022
Bàn tay từ gương mặt anh lướt xuống cổ lại đến trước ngực, cơ bắp dưới lòng bàn tay căng phồng hữu lực, Tiền Lung Lung nhịn lại nhịn, thật sự nhịn không được nữa, mới mở to miệng, lộ ra hàm răng cắn vào cổ Hạ Thừa Nghĩa một cái. Là cắn thật, tuyệt đối không có bất kỳ cảm giác mập mờ nào, mà là thật sự xem Hạ Thừa Nghĩa thành đồ ăn mà gặm! Nhưng gặm được hai cái, Tiền Lung Lung lại không nỡ bỏ để mỹ nam trong lòng mình quá đau, liền thu hồi hàm răng, vô cùng khắc chế nói: "Hiện tại không được, khi em không có năng lực nuôi anh, thì sẽ không ra tay với anh đâu."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Loại lời thoại đảo lộn giới tính, cảm xúc đảo lộn, đùa giỡn đảo lộn này phải làm sao mới phá giải được đây!
"Để tôi xuống đi." Hạ Thừa Nghĩa nói.
Tiền Lung Lung vô cùng phối hợp thu tay lại, để Hạ Thừa Nghĩa đứng lên. Ngay khi Hạ Thừa Nghĩa vừa đứng dậy, Tiền Lung Lung chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, mình bị người bế ngang ném lên trên giường. Vốn có thể đập bay người muốn tập kích cô, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thừa Nghĩa, cô thu tay lại, ngoan ngoãn để anh đè trên người mình.
Hạ Thừa Nghĩa dùng tư thái cường thế tuyệt đối, lại lần nữa chiếm giữ thượng phong trên tinh thần, anh hài lòng nhìn Tiền Lung Lung phía dưới mình, người phụ nữ lưu manh thân thủ cường đại tuyệt đối này bị mình đè ở dưới người, khoái cảm chinh phục khiến anh cảm thấy, mình cũng không ghét bị đuổi ngược, thậm chí nguyện ý hơi đáp lại một chút tình cảm của cô.
Anh vươn tay sờ lên cái trán trơn bóng của Tiền Lung Lung, dưới trán là lông mày như vẽ và đôi mắt trong vắt. Từ trong ánh mắt của Tiền Lung Lung, Hạ Thừa Nghĩa thấy được cái bóng của mình, chan chứa trong mắt tất cả đều là mình, đôi mắt Tiền Lung Lung dường như biết phát sáng, nhìn thật xinh đẹp.
Anh bỗng nhiên hiểu tại sao mình cho tới bây giờ không xem Tiền Lung Lung trở thành loại phụ nữ nịnh nọt, hơn nữa luôn tin lời cô nói, nghiêm túc đối đãi với tình cảm của cô. Bởi vì đôi mắt này không chứa bất kì tạp niệm khi nhìn anh, thẳng tắp lại kiên định, chăm chú như thế, thật sự không thể trốn thoát.
Đúng vậy, không thể trốn thoát, giống như người đàn ông thâm tình đối với người phụ nữ anh yêu mến.
Hạ Thừa Nghĩa nện giường, loại cảm giác bất đắc dĩ lại mang theo nhàn nhạt vui sướng này, thật sự là quá làm cho anh phiền muộn rồi!
Anh cúi đầu xuống, đôi môi anh mơ hồ lướt qua cái trán, đôi mắt, cái mũi, bờ môi của Tiền Lung Lung, lại cọ qua bên mặt rồi chuyển qua bên tai cô, tai của Tiền Lung Lung đầy đặn, lại mềm mại non nớt khác hẳn với sự cường thế của bản thân cô, Hạ Thừa Nghĩa cảm giác mình rất muốn cắn một cái.
Nhưng anh vẫn nhịn được, dùng tư thế cực kỳ thân mật nói ở bên tai Tiền Lung Lung: "Cô yêu thích tôi ở đâu? Vì sao vừa thấy đã yêu? Khỏi cần nói đống lời kịch nhảm nhí kia, tôi muốn nghe lời nói chân thật nhất của cô."
Tiền Lung Lung nháy mắt mấy cái, vô cùng thành thật trả lời: "Bộ dạng anh xinh xắn."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Anh đợi một chút, phát hiện Tiền Lung Lung không có ý tứ tiếp tục nói hết, nhịn không được hỏi: "Không có cái khác?"
"Không có." Tiền Lung Lung lắc đầu chân thành nói, "Tôi tìm rất nhiều năm, liền tìm được anh là dễ nhìn nhất. Vì tìm người đàn ông dáng dấp đẹp mắt tôi làm diễn viên đóng thế nhiều năm như vậy, đáng tiếc không có một người nào có thể nhìn được."
"Ngày đó ở bên cạnh đạo diễn nhìn thấy anh, hai mắt tôi sáng lên, đã nghĩ, chờ nhiều năm như vậy rốt cuộc tìm được một người có thể nhìn được rồi! Tôi vô cùng vui vẻ, mặt của anh luôn sáng ngời trước mắt tôi, trừ anh ra tôi không nhìn nổi người đàn ông khác nữa."
"Trong mắt tôi, anh chỉ có gương mặt này có thể nhìn được."
"Không đúng không đúng," Tiền Lung Lung lắc đầu, cảm thấy lời mình nói có chút kỳ cục, "Tất cả những gì có thể nhìn được của anh cũng chỉ có thể là gương mặt này."
"Không đúng không đúng," cô lại lắc đầu, "Mặt của anh là thứ đáng nhìn nhất?"
"Không đúng không đúng," cô lần thứ ba lắc đầu, "Anh. . ."
"Đủ rồi," giọng Hạ Thừa Nghĩa có chút lạnh, anh từ trên người Tiền Lung Lung ngồi dậy, bình tĩnh nói với cô, "Cô đi ra ngoài giữ cửa đi."
Những ngày tiếp theo có thể nói là bình tĩnh, Hạ Thừa Nghĩa đuổi vệ sĩ "Thuê" với mức lương cao vô hạn ra ngoài, nhiệm vụ Tiền Lung Lung chỉ có trông coi cổng công ty, trông coi cửa phòng họp, cùng với trông coi cổng khu nhà cũ. Nói ngắn gọn, chính là canh cổng, canh cổng, lại nhìn cửa.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Loại lời thoại đảo lộn giới tính, cảm xúc đảo lộn, đùa giỡn đảo lộn này phải làm sao mới phá giải được đây!
"Để tôi xuống đi." Hạ Thừa Nghĩa nói.
Tiền Lung Lung vô cùng phối hợp thu tay lại, để Hạ Thừa Nghĩa đứng lên. Ngay khi Hạ Thừa Nghĩa vừa đứng dậy, Tiền Lung Lung chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, mình bị người bế ngang ném lên trên giường. Vốn có thể đập bay người muốn tập kích cô, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thừa Nghĩa, cô thu tay lại, ngoan ngoãn để anh đè trên người mình.
Hạ Thừa Nghĩa dùng tư thái cường thế tuyệt đối, lại lần nữa chiếm giữ thượng phong trên tinh thần, anh hài lòng nhìn Tiền Lung Lung phía dưới mình, người phụ nữ lưu manh thân thủ cường đại tuyệt đối này bị mình đè ở dưới người, khoái cảm chinh phục khiến anh cảm thấy, mình cũng không ghét bị đuổi ngược, thậm chí nguyện ý hơi đáp lại một chút tình cảm của cô.
Anh vươn tay sờ lên cái trán trơn bóng của Tiền Lung Lung, dưới trán là lông mày như vẽ và đôi mắt trong vắt. Từ trong ánh mắt của Tiền Lung Lung, Hạ Thừa Nghĩa thấy được cái bóng của mình, chan chứa trong mắt tất cả đều là mình, đôi mắt Tiền Lung Lung dường như biết phát sáng, nhìn thật xinh đẹp.
Anh bỗng nhiên hiểu tại sao mình cho tới bây giờ không xem Tiền Lung Lung trở thành loại phụ nữ nịnh nọt, hơn nữa luôn tin lời cô nói, nghiêm túc đối đãi với tình cảm của cô. Bởi vì đôi mắt này không chứa bất kì tạp niệm khi nhìn anh, thẳng tắp lại kiên định, chăm chú như thế, thật sự không thể trốn thoát.
Đúng vậy, không thể trốn thoát, giống như người đàn ông thâm tình đối với người phụ nữ anh yêu mến.
Hạ Thừa Nghĩa nện giường, loại cảm giác bất đắc dĩ lại mang theo nhàn nhạt vui sướng này, thật sự là quá làm cho anh phiền muộn rồi!
Anh cúi đầu xuống, đôi môi anh mơ hồ lướt qua cái trán, đôi mắt, cái mũi, bờ môi của Tiền Lung Lung, lại cọ qua bên mặt rồi chuyển qua bên tai cô, tai của Tiền Lung Lung đầy đặn, lại mềm mại non nớt khác hẳn với sự cường thế của bản thân cô, Hạ Thừa Nghĩa cảm giác mình rất muốn cắn một cái.
Nhưng anh vẫn nhịn được, dùng tư thế cực kỳ thân mật nói ở bên tai Tiền Lung Lung: "Cô yêu thích tôi ở đâu? Vì sao vừa thấy đã yêu? Khỏi cần nói đống lời kịch nhảm nhí kia, tôi muốn nghe lời nói chân thật nhất của cô."
Tiền Lung Lung nháy mắt mấy cái, vô cùng thành thật trả lời: "Bộ dạng anh xinh xắn."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Anh đợi một chút, phát hiện Tiền Lung Lung không có ý tứ tiếp tục nói hết, nhịn không được hỏi: "Không có cái khác?"
"Không có." Tiền Lung Lung lắc đầu chân thành nói, "Tôi tìm rất nhiều năm, liền tìm được anh là dễ nhìn nhất. Vì tìm người đàn ông dáng dấp đẹp mắt tôi làm diễn viên đóng thế nhiều năm như vậy, đáng tiếc không có một người nào có thể nhìn được."
"Ngày đó ở bên cạnh đạo diễn nhìn thấy anh, hai mắt tôi sáng lên, đã nghĩ, chờ nhiều năm như vậy rốt cuộc tìm được một người có thể nhìn được rồi! Tôi vô cùng vui vẻ, mặt của anh luôn sáng ngời trước mắt tôi, trừ anh ra tôi không nhìn nổi người đàn ông khác nữa."
"Trong mắt tôi, anh chỉ có gương mặt này có thể nhìn được."
"Không đúng không đúng," Tiền Lung Lung lắc đầu, cảm thấy lời mình nói có chút kỳ cục, "Tất cả những gì có thể nhìn được của anh cũng chỉ có thể là gương mặt này."
"Không đúng không đúng," cô lại lắc đầu, "Mặt của anh là thứ đáng nhìn nhất?"
"Không đúng không đúng," cô lần thứ ba lắc đầu, "Anh. . ."
"Đủ rồi," giọng Hạ Thừa Nghĩa có chút lạnh, anh từ trên người Tiền Lung Lung ngồi dậy, bình tĩnh nói với cô, "Cô đi ra ngoài giữ cửa đi."
Những ngày tiếp theo có thể nói là bình tĩnh, Hạ Thừa Nghĩa đuổi vệ sĩ "Thuê" với mức lương cao vô hạn ra ngoài, nhiệm vụ Tiền Lung Lung chỉ có trông coi cổng công ty, trông coi cửa phòng họp, cùng với trông coi cổng khu nhà cũ. Nói ngắn gọn, chính là canh cổng, canh cổng, lại nhìn cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.