Chương 46:
Thanh Sắc Vũ Dực
07/05/2022
"Em là vệ sĩ của anh, hơn nữa anh không có mạnh bằng em. Anh chỉ có thể ôm em lăn qua một bên, không nhất định có thể lăn vào trong phạm vi an toàn, nhưng mà em có thể ôm anh nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Tôi không thể không nói câu cay nghiệt, giống như cô vậy, thật sự rất khó có người đàn ông nào muốn cô."
"Muốn đàn ông khác làm gì, em có anh là được rồi." Tiền Lung Lung nhìn khuôn mặt của Hạ Thừa Nghĩa, nghiêm túc nói.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Loại cảm giác vừa vô cùng tức giận vừa tim như nở hoa là sao đây?
Tiền Lung Lung đến gần hai bước, thấy Hạ Thừa Nghĩa không có bài xích, liền duỗi tay nắm chặt tay của anh nói: "Về vấn đề hai tháng trước anh hỏi em, em suy tư hồi lâu, đại khái hiểu anh vì sao tức giận, có thể cho em trả lời một lần nữa không?"
Hễ là phụ nữ thì trên người đều có mùi thơm, cho dù là cố ý xịt nước hoa, hay là mùi thơm của đồ trang điểm, cho dù cực kì nhạt thì ai cũng đều có. Mà Tiền Lung Lung không giống vậy, trên người cô không có bất kỳ mùi gì, bởi vì không có mùi, ngược lại lại khiến cho Hạ Thừa Nghĩa có một loại cảm giác tươi mát.
Trên mặt không có bất kỳ dấu vết trang điểm nào, rất sạch sẽ. Trên môi cũng không có tô son, rất thuần túy.
Hạ Thừa Nghĩa hơi cúi đầu, một tay ôm eo Tiền Lung Lung, bờ môi hướng xuống dưới, gần như là dán lên môi Tiền Lung Lung, chỉ cần cô hơi ngửa đầu, là có thể chạm vào anh.
Nhưng Hạ Thừa Nghĩa không nhúc nhích, Tiền Lung Lung cũng không có động. Tư thế này bảo trì trong chốc lát, Hạ Thừa Nghĩa nói: "Quan sát tôi hai tháng, cô lại phát hiện ưu điểm mới gì sao?"
Mấy ngày nay Tiền Lung Lung theo dõi anh, anh không phải không biết. Anh có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thích thú, mỗi ngày dùng khóe mắt liếc về thân ảnh của cô sẽ vui vẻ không hiểu được.
Tiền Lung Lung nháy mắt mấy cái, Hạ Thừa Nghĩa phát hiện lông mi của cô rất dài, rất dày, như cánh quạt nhỏ. Đây là lông mi tự nhiên, không dùng mascara hoặc là dán lông mi giả, rất đẹp. Lông mi giống cánh quạt nhỏ đảo qua không khí trước mắt Hạ Thừa Nghĩa, anh đột nhiên cảm thấy như có một cây quạt nhỏ quạt quạt trong lòng mình, nên hơi ngứa một chút.
"Ngày đó em nói không toàn diện, anh ngoại trừ bộ dạng xinh xắn, dáng người thật ra cũng phi thường tốt, cường tráng không to lớn, cơ ngực sờ tới sờ lui rất thoải mái. Tuy rằng khí lực nhỏ một chút, thân thủ kém một chút, nhưng dáng người là hạng nhất."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Còn có, vốn em cho là em chỉ cần có năng lực nuôi anh là được, bất quá hôm nay mới nghĩ đến, có lẽ em sẽ cho anh một danh phận, kết hôn đi."
Hạ Thừa Nghĩa: "Tiền tiểu thư, không hiểu tự tin ăn được tôi của cô rốt cuộc là từ đâu tới?"
"Ăn? Thành thật mà nói hôm nay anh ăn tỏi thật sao?" Tiền Lung Lung từ trong túi áo móc ra một hộp kẹo cao su đưa cho Hạ Thừa Nghĩa, "Lần sau trước khi nói chuyện gần như vậy, trước nhai một chút kẹo cao su đi. Bất quá em còn tốt, trên người của anh mùi gì em cũng thích, đương nhiên thối lắm thì ngoại trừ."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Tiền Lung Lung." Anh lạnh lùng nới lỏng tay đang ôm thắt lưng Tiền Lung Lung.
"Ừm?"
"Đi ra ngoài giữ cửa đi, đừng đi vòng vo trước cửa của tôi. Tối thiểu một tháng, không nên xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tôi, bằng không thì tôi thật sự nhịn không được bóp chết cô." Hạ Thừa Nghĩa nắm chặt nắm đấm.
"A, em đi giữ cửa." Tiền Lung Lung gật gật đầu, trước khi đi cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại nói, "Không có việc gì, anh bóp đi, khí lực nhỏ như vậy, bóp không chết đâu."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Tôi không thể không nói câu cay nghiệt, giống như cô vậy, thật sự rất khó có người đàn ông nào muốn cô."
"Muốn đàn ông khác làm gì, em có anh là được rồi." Tiền Lung Lung nhìn khuôn mặt của Hạ Thừa Nghĩa, nghiêm túc nói.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Loại cảm giác vừa vô cùng tức giận vừa tim như nở hoa là sao đây?
Tiền Lung Lung đến gần hai bước, thấy Hạ Thừa Nghĩa không có bài xích, liền duỗi tay nắm chặt tay của anh nói: "Về vấn đề hai tháng trước anh hỏi em, em suy tư hồi lâu, đại khái hiểu anh vì sao tức giận, có thể cho em trả lời một lần nữa không?"
Hễ là phụ nữ thì trên người đều có mùi thơm, cho dù là cố ý xịt nước hoa, hay là mùi thơm của đồ trang điểm, cho dù cực kì nhạt thì ai cũng đều có. Mà Tiền Lung Lung không giống vậy, trên người cô không có bất kỳ mùi gì, bởi vì không có mùi, ngược lại lại khiến cho Hạ Thừa Nghĩa có một loại cảm giác tươi mát.
Trên mặt không có bất kỳ dấu vết trang điểm nào, rất sạch sẽ. Trên môi cũng không có tô son, rất thuần túy.
Hạ Thừa Nghĩa hơi cúi đầu, một tay ôm eo Tiền Lung Lung, bờ môi hướng xuống dưới, gần như là dán lên môi Tiền Lung Lung, chỉ cần cô hơi ngửa đầu, là có thể chạm vào anh.
Nhưng Hạ Thừa Nghĩa không nhúc nhích, Tiền Lung Lung cũng không có động. Tư thế này bảo trì trong chốc lát, Hạ Thừa Nghĩa nói: "Quan sát tôi hai tháng, cô lại phát hiện ưu điểm mới gì sao?"
Mấy ngày nay Tiền Lung Lung theo dõi anh, anh không phải không biết. Anh có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thích thú, mỗi ngày dùng khóe mắt liếc về thân ảnh của cô sẽ vui vẻ không hiểu được.
Tiền Lung Lung nháy mắt mấy cái, Hạ Thừa Nghĩa phát hiện lông mi của cô rất dài, rất dày, như cánh quạt nhỏ. Đây là lông mi tự nhiên, không dùng mascara hoặc là dán lông mi giả, rất đẹp. Lông mi giống cánh quạt nhỏ đảo qua không khí trước mắt Hạ Thừa Nghĩa, anh đột nhiên cảm thấy như có một cây quạt nhỏ quạt quạt trong lòng mình, nên hơi ngứa một chút.
"Ngày đó em nói không toàn diện, anh ngoại trừ bộ dạng xinh xắn, dáng người thật ra cũng phi thường tốt, cường tráng không to lớn, cơ ngực sờ tới sờ lui rất thoải mái. Tuy rằng khí lực nhỏ một chút, thân thủ kém một chút, nhưng dáng người là hạng nhất."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Còn có, vốn em cho là em chỉ cần có năng lực nuôi anh là được, bất quá hôm nay mới nghĩ đến, có lẽ em sẽ cho anh một danh phận, kết hôn đi."
Hạ Thừa Nghĩa: "Tiền tiểu thư, không hiểu tự tin ăn được tôi của cô rốt cuộc là từ đâu tới?"
"Ăn? Thành thật mà nói hôm nay anh ăn tỏi thật sao?" Tiền Lung Lung từ trong túi áo móc ra một hộp kẹo cao su đưa cho Hạ Thừa Nghĩa, "Lần sau trước khi nói chuyện gần như vậy, trước nhai một chút kẹo cao su đi. Bất quá em còn tốt, trên người của anh mùi gì em cũng thích, đương nhiên thối lắm thì ngoại trừ."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
"Tiền Lung Lung." Anh lạnh lùng nới lỏng tay đang ôm thắt lưng Tiền Lung Lung.
"Ừm?"
"Đi ra ngoài giữ cửa đi, đừng đi vòng vo trước cửa của tôi. Tối thiểu một tháng, không nên xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tôi, bằng không thì tôi thật sự nhịn không được bóp chết cô." Hạ Thừa Nghĩa nắm chặt nắm đấm.
"A, em đi giữ cửa." Tiền Lung Lung gật gật đầu, trước khi đi cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại nói, "Không có việc gì, anh bóp đi, khí lực nhỏ như vậy, bóp không chết đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.