Chương 57: Chứng minh
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tuỳ Diên gặp được Trang Tễ Nam.
Đối phương hôm nay không đeo cặp kính râm lớn màu đen, trang điểm cũng đơn giản hơn, nhìn rất thuật mắt.
“Hôm nay dì ấy thế nào?”
“Ừ, ăn uống cũng không tệ, mới vừa ăn sữa chua trái cây, cô đã chuẩn bị cơm trưa chưa?”
Trang Tễ Nam giơ chiếc bình giữ ấm trong tay lên, “Đã kêu dì giúp việc làm ít cháo gà, bác sĩ nói dì ấy có thể bắt đầu ăn một vài thức ăn mềm, cho nên tôi có chuẩn bị vài món chay, để xem dì ấy thích loại nào.”
Hai người nói chuyện về bệnh tình của giáo sư Mạch, Trang Tễ Nam trầm mặc một lát, nhàn nhạt hỏi cô: “Nghe nói tháng 9 cô sẽ mở một buổi trình diễn thời trang, đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Tuỳ Diên cũng cười: “Cũng ổn, tính thời gian thì cũng chuẩn bị hơn nửa năm rồi.”
Thiết kế và chủ đề của buổi diễn thời trang này đã thảo luận từ tháng 12 năm ngoái rồi, trang phục cũng đã được hoàn thiện trong mấy tháng này, còn lại thì chính là một vài nhân tố có khả năng lâm thời thay đổi, ví như sàn diễn, người mẫu, khách quý tham dự, v.v, đương nhiên còn có một sự kiện chính———-tập luyện trước khi khai mạc.
Tuỳ Diên cố gắng hoàn mỹ mỗi một chi tiết, cho dù là lần đầu thử nhưng cũng phải làm không thua bất kỳ một thương hiệu lớn nào cả.
Trang Tễ Nam biết cô chỉ cần muốn làm gì thì nhất định là có thể xuất sắc, trước kia cảm thấy bản thân mình và Tuỳ Diên sẽ không thể hoà hảo lại nữa, nhưng tất cả ân oán trong lòng bây giờ đều đã được giải quyết.
“Mặc kệ trước kia có thế nào thì bây giờ tôi thật sự chúc mừng cô, Tuỳ Diên.”
Nhìn khuôn mặt trước mắt này, giống y đúc với Nam Nam trong trí nhớ của cô, Tuỳ Diên nhớ tới khoảng thời gian lúc hai người học Đại học, cùng đi thư viện tụ tập, cùng đi party ca hát say rượu, cùng đi dạo mua sắm……..
Hai người đều đã thay đổi rất nhiều, không thể quay trở lại quỹ đạo ban đầu, cũng sẽ không đi nhặt lại tình hữu nghị đã mất.
Chỉ là………
Nhất tiếu mẫn ân cừu (*), cũng coi như cũng coi như không phụ chiêu hoa.
(*) Trong bài thơ “Đề Tam Nghĩa Tháp” của Lỗ Tấn. Có nghĩa là gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù.
Tuỳ Diên duỗi tay nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ta, hai người đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Như vậy là đủ rồi.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ bận rộn chuẩn bị cho buổi trình diễn thời gian thì việc Tuỳ Diên nghe thấy khoa trương nhất thuộc về Bàng Sơ Sơ, bởi vì cô ấy nói với cô nghe về việc Diệp Kỳ tỏ tình.
“Khó trách anh ấy quan tâm đến chuyện đính hôn của tụi tớ như thế, hồi sớm có chào hỏi, nói nhất định đến Anh tham gia nữa chứ……..”
Thì ra là vì làm thân với Sơ tử nha.
“Cậu nói đầu óc anh ấy có phải bị cửa đè không? Tớ cạn lời luôn rồi.”
Ngày đó cô ấy căng da đầu ăn món cay Tứ Xuyên với Diệp Kỳ xong, không chờ đối phương nói muốn đưa cô ấy về, cũng không chờ anh ấy nói thêm mấy câu doạ người nào nữa thì đã giống như một con cá, cong đuôi chạy trốn.
Tuỳ Diên cắn cán bút, cười không ngừng được, nói: “Cậu định làm sao đây?”
“Không làm thế nào hết, hơn nữa anh ấy thế nhưng còn nói gì một hai phải miễn cưỡng nữa chứ, tớ sợ muốn chết!”
Bàng Sơ Sơ từ nhỏ đến lớn, đúng là chưa từng gặp qua người theo đuổi “một bên tình nguyện” thế này, Diệp đại lão này có thủ đoạn gì cũng dùng hết, cho nên cô ấy không lo lắng không được!
Tuỳ Diên chế nhạo nói: “Nếu lúc trước người cậu yêu thầm không phải là Hoắc tổng mà là Diệp Kỳ thì có lẽ sẽ không nhiều chuyện thế này đâu!”
Bàng Sơ Sơ trừng mắt nhìn cô, đúng là cái hay không nói cứ nói cái gở không.
Kỳ thật là trước kia cô ấy cảm thấy đến tuổi nên kết hôn sinh con rồi, bây giờ mà còn chưa có đối tượng thì thật sự quá muộn.
Nhưng từ lúc cô ấy quen biết bạn bè của Tuỳ Diên, quen biết bác sĩ Giản, rồi cả Diệp Kỳ nữa………Làm cô ấy mở rộng thêm tầm mắt, cách sống của mỗi người đều khác nhau, không cần thiết phải miễn cưỡng theo phần đông.
Làm một quý tộc độc thân đặc thù có gì không tốt, thành gia lập nghiệp giống mọi người cũng không có gì không đúng cả.
Cô ấy càng hiểu được sự hưởng thụ cuộc sống hiện tại cũng càng hiểu được bản thân mình hơn.
Cho nên đối với sự theo đuổi của Diệp Kỳ, cô ấy không bởi vì đối phương là ông lớn mà vui vẻ chấp nhận được, mà phải nhìn nhận từ hai phía tình cảm và lý trí nữa.
Đã có lần cô ấy bị Diệp Kỳ làm cảm động nhưng cũng có khi lý trí mách bọn hai người không có khả năng.
Bàng Sơ Sơ muốn bay đến Anh trước cùng Tuỳ Diên, Diệp Kỳ cũng đi trước thời gian, dù sao trong tay anh ấy mở vài sân golf còn có quán bar nữa, không cần anh ấy mỗi ngày phải nhìn chằm chằm vào.
Đáng tiếc bác sĩ Giản của Tuỳ Diên còn có trách nhiệm “Cứu tử phù thương” (**), nên phải chờ đến trước khi khai mạc Tuần lễ Thời trang London thì mới qua được.
(**) Cứu tử phù thương: cứu người chết, chữa trị cho người bị thương.
Nhưng anh cũng suy xét đến sau này khi lấy Tuỳ Diên còn có cuộc sống gia đình bọn họ nữa, nên quyết định sang năm không làm ở Cửu Viện nữa mà chuyên tâm làm việc bên phòng khám Ngạo Lư thôi.
Như vậy cũng có thể dành thời gian cho cô nhiều hơn, hơn nữa có lúc Tuỳ Diên có áp lực lớn thì anh có thể tuỳ thời bay đến bên người cô.
Buổi sáng lúc Tuỳ Diên phải chuẩn bị sân bay, Giản Mặc Vân đang ngủ mơ màng thì bị tiếng đánh răng rửa mặt của cô đánh thức, ánh mắt anh mơ hồ nhìn về phía cô.
Tuy thời gian còn sớm, nhưng Tuỳ Diên lại tràn đầy năng lượng, trong ánh mắt lấp lánh toả sáng.
“Bảo bối, em chờ tí.”
Bác sĩ Giản rời giường đứng dậy, tựa vào đầu giường nhìn cô, tư thế của anh hơi lười biếng, áo ngủ màu xám mở rộng phân nửa lộ ra cơ ngực rắn chắc, bắt mắt muốn chết mà còn vẫy tay với cô nữa.
Tuỳ Diên đúng là cảm thấy bản thân chính là một bà chủ lớn kiếm tiền nuôi gia đình, trong nhà thì bao dưỡng người đàn ông đẹp trai này, “Làm sao vậy ông xã, em tới đây!”
Giản Mặc Vân giả vờ thở dài, chờ cô lại đây thì nắm lấy cằm cô, lẩm bẩm kháng nghị: “Em nếu mà cứ vội vã ra cửa thế, cũng không tạm biệt anh, thì anh sẽ nghĩ em chính là bà chủ không có tình cảm đấy, dùng xong người anh thì dứt áo ra đi.”
Tuỳ Diên cười ha hả, lúc này thì hơi luyến tiếc đi rồi, vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình công việc là quan trọng.
“Thân ái, anh lo lắng là không cần thiết nha, lần đầu gặp anh ở phòng khám Ngạo Lư thì em đã cảm thấy người đàn ông này chính là đồ ăn của em rồi, nhìn qua thì chính là phúc hoắc, sói đội lốt cừu, nhưng em không nghĩ tới……..Anh còn ôn nhu hơn em tưởng nha.”
Ánh mắt của Giản Mặc vân nương theo ánh sáng nhạt tỏng phòng, rất nhẹ nhàng: “Tuỳ Diên, em đây là khen anh đó hả? Sao anh cảm thây em hy vọng anh về sau phải hư một chút chứ.”
Tuỳ Diên hihi haha nói: “Anh là chỉ hư giống như lúc sắm vai nhân vật ở phòng khám đó hả? Vậy thì có thể nha, em có thể chấp nhận được.”
Anh hôn lên má cô, cơ thể mềm mại dán lại, ôm lấy anh: “Bác sĩ Giản, em có một suy nghĩ lớn mật này.”
Tuỳ Diên tới gần anh, biết anh giống như là không có lúc nào không muốn hôn cô, ôm cô, ở bên cô.
“Chờ anh đến Anh rồi thì lần sau chúng ta chơi sắm vai nam người mẫu và nữ nhà thiết kế đi, thế nào?”
Nói xong, không đợi Giản Mặc Vân trả lời thì cô đã ôm túi xách xuống lầu.
Đợi một lát, bác sĩ Giản còn chưa thanh tỉnh mới nhớ tới cái gì, con ngươi nheo lại, phát ra hơi thở nguy hiểm, anh nâng âm lương lên, nhắm trúng người nào đó chuẩn bị ra khỏi nhà: “Em có ý gì hả? Tuỳ Diên, em quay lại nói rõ ràng xem nào, em sinh ra ảo tưởng với nam người mẫu nào đó hả?”
………..
Tháng tám London, một mùa tương đối khá tốt, ngẫu nhiên trên bầu trời sẽ có bóng nước trong suốt, chỉ cần bóng nước bị vỡ thì những hạt mưa nhỏ sẽ thổi đến, hơi nước bị gió thổi khắp thành phố.
Tuỳ Diên trước tiên đến bên này cùng với đạo diễn giám sát ánh đèn, đạo cụ, còn có tình huống chuẩn bị của người mẫu, buổi trình diễn này không phải một mình cô biểu diễn, mà là sự kết tinh tất cả tâm huyết của những nhà thiết kế của thương hiệu, bởi vì cô không phải xuất thân là một nhà thiết kế, cũng không muốn độc tài độc quyền, cho nên người lên sân khấu cảm ơn cuối cùng không phải là cô mà là tất cả những nhà thiết kế.
Tuỳ Diên muốn đứng ở hậu trường, thu hết tất cả những thứ này vào trong mắt và khắc sâu vào trong lòng.
“Tôi nhìn địa điểm lúc đó, dây điện và bản thiết kế sân khấu của chúng ta có chỗ xung đột, cần sửa lại một tí.”
“Người mẫu đêm chung kết của chúng ta là người đẹp Angle của New York, cơ thể gần đây của cô ấy không khoẻ, mọi người nhớ lưu ý cho kỹ.”
“Ánh đèn lúc đó có cần phải sáng hơn một tí không?”
Cô bận đến chân không chạm đất, hận không thể khắc sâu từng bước chỉnh sửa của buổi trình diễn vào trong đầu.
Lần này Bàng Sơ Sơ theo Tuỳ Diên đến Anh, cũng không phải đơn giản giúp biểu trình diễn của cô, mà muốn phát triển dòng trang điểm này, cũng như củng cố thêm nhân mạch.
Tuỳ Diên cũng dẫn cô ấy đến làm quen với một vài đối tác bên này của cô, để tiện cho việc hợp tác làm ăn sau này.
Lúc trước Bàng Sơ Sơ chưa từng tiếp xúc qua vòng tròn cao cấp như này, mà Tuỳ Diên quá bận rộn nên cô ấy không muốn làm cô phân tâm, nhưng thật ra Diệp Kỳ chỉ cho cô không ít thứ, bao gồm cả lễ nghi ăn uống đơn giản nhất.
Diệp Kỳ còn cố ý tới chỗ diễn tập của bọn họ, mang điểm tâm và đồ uống cho mọi người nữa.
Bàng Sơ Sơ uống trà nóng, được một tấc lại muốn thêm một thước thở dài: “Đột nhiên muốn ăn đậu hũ thịt bò cà chua quá.”
Diệp Kỳ bị cô ấy nói xong cũng thèm ăn, chậc lưỡi: “Đợi lát nữa tôi kêu người đi hỏi mấy quán đồ ăn Trung Quốc ở gần đây xem, nói bọn họ nấu vài món ăn lại đây.”
Bàng Sơ Sơ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Tôi chỉ nói đại thôi mà.”
“Không liên quan tới em, là do anh cũng nhớ đến mỹ thực Trung Hoa thôi.” Diệp Kỳ nói xong, tìm một chỗ ngồi xuống, vẫy tay với cô ấy: “Lần trước ở quán cay Tứ Xuyên tôi có nói với em cái gì mà………Tôi càng muốn miễn cưỡng đó, tôi muốn thu lại những lời đó.”
Anh dừng một lát, lại giải thích: “Không phải tôi không muốn theo đuổi em, mà là tôi đột nhiên phát hiện những lời này có hơi ích kỷ.”
Bàng Sơ Sơ có hơi ngoài ý muốn, giương mắt nhướng mày, “Sao anh đột nhiên nói vậy.”
“……..Là tôi thấy em đứng ở cửa khách sạn nói chuyện phiếm với anh cả Giản, tôi cảm thấy em cũng có quyền lợi quen biết với những người đàn ông khác, tôi cũng không có chỗ nào tốt đẹp hơn hẳn những người khác, thật không hiểu sao trước kia lại tự tin như vậy nữa.”
Mấy ngày hôm trước, Giản Tự Sơn về Anh gặp bố, còn cố ý mời Tuỳ Diên và Bàng Sơ Sơ ăn cơm, sau khi ăn xong thì anh ấy đưa hai người về khách sạn. Bàng Sơ Sơ và Giản Tự Sơn không biết nói chuyện gì mà cứ đứng ở cửa nói đến vui vẻ.
Diệp Kỳ thấy một màn như vậy thì cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, anh ấy trở về suy nghĩ hết nửa ngày mới nhận ra được sai lầm của mình.
“Tôi biết mình không thể chứng minh được rằng bản thân có phải thật sự thích hợp với em hay không.”
Cái này làm Bàng Sơ Sơ hoàn toàn choáng váng, trước kia Diệp Kỳ là người tự tin thế nào chứ, phải là hoàng tử điện hạ vung tiền không nương tay, chỉ cần chỗ nào có anh ấy thì nơi đó liền trải rộng cánh hoa hồng khắp nơi………
Khi một người đàn ông không hề giống như trước nữa, trở nên cái gì cũng nguyện ý làm, thì người đó thật sự đã thích một người rồi.
Diệp Kỳ ngồi trên một cái rương rách nát, ánh mắt chuyên chú: “Nếu là mệnh đề không thể chứng minh được, vậy từ từ dùng thời gian để giải đáp xem.”
Đối phương hôm nay không đeo cặp kính râm lớn màu đen, trang điểm cũng đơn giản hơn, nhìn rất thuật mắt.
“Hôm nay dì ấy thế nào?”
“Ừ, ăn uống cũng không tệ, mới vừa ăn sữa chua trái cây, cô đã chuẩn bị cơm trưa chưa?”
Trang Tễ Nam giơ chiếc bình giữ ấm trong tay lên, “Đã kêu dì giúp việc làm ít cháo gà, bác sĩ nói dì ấy có thể bắt đầu ăn một vài thức ăn mềm, cho nên tôi có chuẩn bị vài món chay, để xem dì ấy thích loại nào.”
Hai người nói chuyện về bệnh tình của giáo sư Mạch, Trang Tễ Nam trầm mặc một lát, nhàn nhạt hỏi cô: “Nghe nói tháng 9 cô sẽ mở một buổi trình diễn thời trang, đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Tuỳ Diên cũng cười: “Cũng ổn, tính thời gian thì cũng chuẩn bị hơn nửa năm rồi.”
Thiết kế và chủ đề của buổi diễn thời trang này đã thảo luận từ tháng 12 năm ngoái rồi, trang phục cũng đã được hoàn thiện trong mấy tháng này, còn lại thì chính là một vài nhân tố có khả năng lâm thời thay đổi, ví như sàn diễn, người mẫu, khách quý tham dự, v.v, đương nhiên còn có một sự kiện chính———-tập luyện trước khi khai mạc.
Tuỳ Diên cố gắng hoàn mỹ mỗi một chi tiết, cho dù là lần đầu thử nhưng cũng phải làm không thua bất kỳ một thương hiệu lớn nào cả.
Trang Tễ Nam biết cô chỉ cần muốn làm gì thì nhất định là có thể xuất sắc, trước kia cảm thấy bản thân mình và Tuỳ Diên sẽ không thể hoà hảo lại nữa, nhưng tất cả ân oán trong lòng bây giờ đều đã được giải quyết.
“Mặc kệ trước kia có thế nào thì bây giờ tôi thật sự chúc mừng cô, Tuỳ Diên.”
Nhìn khuôn mặt trước mắt này, giống y đúc với Nam Nam trong trí nhớ của cô, Tuỳ Diên nhớ tới khoảng thời gian lúc hai người học Đại học, cùng đi thư viện tụ tập, cùng đi party ca hát say rượu, cùng đi dạo mua sắm……..
Hai người đều đã thay đổi rất nhiều, không thể quay trở lại quỹ đạo ban đầu, cũng sẽ không đi nhặt lại tình hữu nghị đã mất.
Chỉ là………
Nhất tiếu mẫn ân cừu (*), cũng coi như cũng coi như không phụ chiêu hoa.
(*) Trong bài thơ “Đề Tam Nghĩa Tháp” của Lỗ Tấn. Có nghĩa là gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù.
Tuỳ Diên duỗi tay nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ta, hai người đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Như vậy là đủ rồi.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ bận rộn chuẩn bị cho buổi trình diễn thời gian thì việc Tuỳ Diên nghe thấy khoa trương nhất thuộc về Bàng Sơ Sơ, bởi vì cô ấy nói với cô nghe về việc Diệp Kỳ tỏ tình.
“Khó trách anh ấy quan tâm đến chuyện đính hôn của tụi tớ như thế, hồi sớm có chào hỏi, nói nhất định đến Anh tham gia nữa chứ……..”
Thì ra là vì làm thân với Sơ tử nha.
“Cậu nói đầu óc anh ấy có phải bị cửa đè không? Tớ cạn lời luôn rồi.”
Ngày đó cô ấy căng da đầu ăn món cay Tứ Xuyên với Diệp Kỳ xong, không chờ đối phương nói muốn đưa cô ấy về, cũng không chờ anh ấy nói thêm mấy câu doạ người nào nữa thì đã giống như một con cá, cong đuôi chạy trốn.
Tuỳ Diên cắn cán bút, cười không ngừng được, nói: “Cậu định làm sao đây?”
“Không làm thế nào hết, hơn nữa anh ấy thế nhưng còn nói gì một hai phải miễn cưỡng nữa chứ, tớ sợ muốn chết!”
Bàng Sơ Sơ từ nhỏ đến lớn, đúng là chưa từng gặp qua người theo đuổi “một bên tình nguyện” thế này, Diệp đại lão này có thủ đoạn gì cũng dùng hết, cho nên cô ấy không lo lắng không được!
Tuỳ Diên chế nhạo nói: “Nếu lúc trước người cậu yêu thầm không phải là Hoắc tổng mà là Diệp Kỳ thì có lẽ sẽ không nhiều chuyện thế này đâu!”
Bàng Sơ Sơ trừng mắt nhìn cô, đúng là cái hay không nói cứ nói cái gở không.
Kỳ thật là trước kia cô ấy cảm thấy đến tuổi nên kết hôn sinh con rồi, bây giờ mà còn chưa có đối tượng thì thật sự quá muộn.
Nhưng từ lúc cô ấy quen biết bạn bè của Tuỳ Diên, quen biết bác sĩ Giản, rồi cả Diệp Kỳ nữa………Làm cô ấy mở rộng thêm tầm mắt, cách sống của mỗi người đều khác nhau, không cần thiết phải miễn cưỡng theo phần đông.
Làm một quý tộc độc thân đặc thù có gì không tốt, thành gia lập nghiệp giống mọi người cũng không có gì không đúng cả.
Cô ấy càng hiểu được sự hưởng thụ cuộc sống hiện tại cũng càng hiểu được bản thân mình hơn.
Cho nên đối với sự theo đuổi của Diệp Kỳ, cô ấy không bởi vì đối phương là ông lớn mà vui vẻ chấp nhận được, mà phải nhìn nhận từ hai phía tình cảm và lý trí nữa.
Đã có lần cô ấy bị Diệp Kỳ làm cảm động nhưng cũng có khi lý trí mách bọn hai người không có khả năng.
Bàng Sơ Sơ muốn bay đến Anh trước cùng Tuỳ Diên, Diệp Kỳ cũng đi trước thời gian, dù sao trong tay anh ấy mở vài sân golf còn có quán bar nữa, không cần anh ấy mỗi ngày phải nhìn chằm chằm vào.
Đáng tiếc bác sĩ Giản của Tuỳ Diên còn có trách nhiệm “Cứu tử phù thương” (**), nên phải chờ đến trước khi khai mạc Tuần lễ Thời trang London thì mới qua được.
(**) Cứu tử phù thương: cứu người chết, chữa trị cho người bị thương.
Nhưng anh cũng suy xét đến sau này khi lấy Tuỳ Diên còn có cuộc sống gia đình bọn họ nữa, nên quyết định sang năm không làm ở Cửu Viện nữa mà chuyên tâm làm việc bên phòng khám Ngạo Lư thôi.
Như vậy cũng có thể dành thời gian cho cô nhiều hơn, hơn nữa có lúc Tuỳ Diên có áp lực lớn thì anh có thể tuỳ thời bay đến bên người cô.
Buổi sáng lúc Tuỳ Diên phải chuẩn bị sân bay, Giản Mặc Vân đang ngủ mơ màng thì bị tiếng đánh răng rửa mặt của cô đánh thức, ánh mắt anh mơ hồ nhìn về phía cô.
Tuy thời gian còn sớm, nhưng Tuỳ Diên lại tràn đầy năng lượng, trong ánh mắt lấp lánh toả sáng.
“Bảo bối, em chờ tí.”
Bác sĩ Giản rời giường đứng dậy, tựa vào đầu giường nhìn cô, tư thế của anh hơi lười biếng, áo ngủ màu xám mở rộng phân nửa lộ ra cơ ngực rắn chắc, bắt mắt muốn chết mà còn vẫy tay với cô nữa.
Tuỳ Diên đúng là cảm thấy bản thân chính là một bà chủ lớn kiếm tiền nuôi gia đình, trong nhà thì bao dưỡng người đàn ông đẹp trai này, “Làm sao vậy ông xã, em tới đây!”
Giản Mặc Vân giả vờ thở dài, chờ cô lại đây thì nắm lấy cằm cô, lẩm bẩm kháng nghị: “Em nếu mà cứ vội vã ra cửa thế, cũng không tạm biệt anh, thì anh sẽ nghĩ em chính là bà chủ không có tình cảm đấy, dùng xong người anh thì dứt áo ra đi.”
Tuỳ Diên cười ha hả, lúc này thì hơi luyến tiếc đi rồi, vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình công việc là quan trọng.
“Thân ái, anh lo lắng là không cần thiết nha, lần đầu gặp anh ở phòng khám Ngạo Lư thì em đã cảm thấy người đàn ông này chính là đồ ăn của em rồi, nhìn qua thì chính là phúc hoắc, sói đội lốt cừu, nhưng em không nghĩ tới……..Anh còn ôn nhu hơn em tưởng nha.”
Ánh mắt của Giản Mặc vân nương theo ánh sáng nhạt tỏng phòng, rất nhẹ nhàng: “Tuỳ Diên, em đây là khen anh đó hả? Sao anh cảm thây em hy vọng anh về sau phải hư một chút chứ.”
Tuỳ Diên hihi haha nói: “Anh là chỉ hư giống như lúc sắm vai nhân vật ở phòng khám đó hả? Vậy thì có thể nha, em có thể chấp nhận được.”
Anh hôn lên má cô, cơ thể mềm mại dán lại, ôm lấy anh: “Bác sĩ Giản, em có một suy nghĩ lớn mật này.”
Tuỳ Diên tới gần anh, biết anh giống như là không có lúc nào không muốn hôn cô, ôm cô, ở bên cô.
“Chờ anh đến Anh rồi thì lần sau chúng ta chơi sắm vai nam người mẫu và nữ nhà thiết kế đi, thế nào?”
Nói xong, không đợi Giản Mặc Vân trả lời thì cô đã ôm túi xách xuống lầu.
Đợi một lát, bác sĩ Giản còn chưa thanh tỉnh mới nhớ tới cái gì, con ngươi nheo lại, phát ra hơi thở nguy hiểm, anh nâng âm lương lên, nhắm trúng người nào đó chuẩn bị ra khỏi nhà: “Em có ý gì hả? Tuỳ Diên, em quay lại nói rõ ràng xem nào, em sinh ra ảo tưởng với nam người mẫu nào đó hả?”
………..
Tháng tám London, một mùa tương đối khá tốt, ngẫu nhiên trên bầu trời sẽ có bóng nước trong suốt, chỉ cần bóng nước bị vỡ thì những hạt mưa nhỏ sẽ thổi đến, hơi nước bị gió thổi khắp thành phố.
Tuỳ Diên trước tiên đến bên này cùng với đạo diễn giám sát ánh đèn, đạo cụ, còn có tình huống chuẩn bị của người mẫu, buổi trình diễn này không phải một mình cô biểu diễn, mà là sự kết tinh tất cả tâm huyết của những nhà thiết kế của thương hiệu, bởi vì cô không phải xuất thân là một nhà thiết kế, cũng không muốn độc tài độc quyền, cho nên người lên sân khấu cảm ơn cuối cùng không phải là cô mà là tất cả những nhà thiết kế.
Tuỳ Diên muốn đứng ở hậu trường, thu hết tất cả những thứ này vào trong mắt và khắc sâu vào trong lòng.
“Tôi nhìn địa điểm lúc đó, dây điện và bản thiết kế sân khấu của chúng ta có chỗ xung đột, cần sửa lại một tí.”
“Người mẫu đêm chung kết của chúng ta là người đẹp Angle của New York, cơ thể gần đây của cô ấy không khoẻ, mọi người nhớ lưu ý cho kỹ.”
“Ánh đèn lúc đó có cần phải sáng hơn một tí không?”
Cô bận đến chân không chạm đất, hận không thể khắc sâu từng bước chỉnh sửa của buổi trình diễn vào trong đầu.
Lần này Bàng Sơ Sơ theo Tuỳ Diên đến Anh, cũng không phải đơn giản giúp biểu trình diễn của cô, mà muốn phát triển dòng trang điểm này, cũng như củng cố thêm nhân mạch.
Tuỳ Diên cũng dẫn cô ấy đến làm quen với một vài đối tác bên này của cô, để tiện cho việc hợp tác làm ăn sau này.
Lúc trước Bàng Sơ Sơ chưa từng tiếp xúc qua vòng tròn cao cấp như này, mà Tuỳ Diên quá bận rộn nên cô ấy không muốn làm cô phân tâm, nhưng thật ra Diệp Kỳ chỉ cho cô không ít thứ, bao gồm cả lễ nghi ăn uống đơn giản nhất.
Diệp Kỳ còn cố ý tới chỗ diễn tập của bọn họ, mang điểm tâm và đồ uống cho mọi người nữa.
Bàng Sơ Sơ uống trà nóng, được một tấc lại muốn thêm một thước thở dài: “Đột nhiên muốn ăn đậu hũ thịt bò cà chua quá.”
Diệp Kỳ bị cô ấy nói xong cũng thèm ăn, chậc lưỡi: “Đợi lát nữa tôi kêu người đi hỏi mấy quán đồ ăn Trung Quốc ở gần đây xem, nói bọn họ nấu vài món ăn lại đây.”
Bàng Sơ Sơ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Tôi chỉ nói đại thôi mà.”
“Không liên quan tới em, là do anh cũng nhớ đến mỹ thực Trung Hoa thôi.” Diệp Kỳ nói xong, tìm một chỗ ngồi xuống, vẫy tay với cô ấy: “Lần trước ở quán cay Tứ Xuyên tôi có nói với em cái gì mà………Tôi càng muốn miễn cưỡng đó, tôi muốn thu lại những lời đó.”
Anh dừng một lát, lại giải thích: “Không phải tôi không muốn theo đuổi em, mà là tôi đột nhiên phát hiện những lời này có hơi ích kỷ.”
Bàng Sơ Sơ có hơi ngoài ý muốn, giương mắt nhướng mày, “Sao anh đột nhiên nói vậy.”
“……..Là tôi thấy em đứng ở cửa khách sạn nói chuyện phiếm với anh cả Giản, tôi cảm thấy em cũng có quyền lợi quen biết với những người đàn ông khác, tôi cũng không có chỗ nào tốt đẹp hơn hẳn những người khác, thật không hiểu sao trước kia lại tự tin như vậy nữa.”
Mấy ngày hôm trước, Giản Tự Sơn về Anh gặp bố, còn cố ý mời Tuỳ Diên và Bàng Sơ Sơ ăn cơm, sau khi ăn xong thì anh ấy đưa hai người về khách sạn. Bàng Sơ Sơ và Giản Tự Sơn không biết nói chuyện gì mà cứ đứng ở cửa nói đến vui vẻ.
Diệp Kỳ thấy một màn như vậy thì cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, anh ấy trở về suy nghĩ hết nửa ngày mới nhận ra được sai lầm của mình.
“Tôi biết mình không thể chứng minh được rằng bản thân có phải thật sự thích hợp với em hay không.”
Cái này làm Bàng Sơ Sơ hoàn toàn choáng váng, trước kia Diệp Kỳ là người tự tin thế nào chứ, phải là hoàng tử điện hạ vung tiền không nương tay, chỉ cần chỗ nào có anh ấy thì nơi đó liền trải rộng cánh hoa hồng khắp nơi………
Khi một người đàn ông không hề giống như trước nữa, trở nên cái gì cũng nguyện ý làm, thì người đó thật sự đã thích một người rồi.
Diệp Kỳ ngồi trên một cái rương rách nát, ánh mắt chuyên chú: “Nếu là mệnh đề không thể chứng minh được, vậy từ từ dùng thời gian để giải đáp xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.