Chương 56: Khen thưởng
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Trên người Giản Mặc Vân còn mặc áo blouse trắng, làm cả người Tuỳ Diên đều nóng lên.
Cô nắm lấy vạt áo của anh, chỉ một hành động như vậy cũng cảm thấy hưng phấn đến run tay.
“Là một bác sĩ, sao anh có thể như vậy, quan hệ bác sĩ-bệnh nhân là rất nghiêm túc.”
Tuỳ Diên đúng là có thiên phú diễn kịch, nói lời kịch này một tí cũng không mới lạ gì, còn cực kỳ nhập vai nữa chứ.
Giản Mặc Vân phối hợp diễn xuất, khoé miệng hơi giương lên, thực sự mang theo một chút “mặt người dạ thú”, khí tràng mạnh mẽ làm người ta hận không thể thần phục dưới thân anh.
“Nếu đã là người bệnh của anh rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu ngón tay nắm cằm của cô, sức lực còn tăng thêm vài phần so với ngày thường.
Tuỳ Diên chỉ cảm thấy cả người nóng lên, bị sự thả thính mạnh mẽ của bác sĩ Giản làm cho không có cơ hội thở dốc, “Anh mà còn bắt nạt em như thế thì em kêu lên……….”
Khoé môi Giản Mặc Vân giương lên một nụ cười như có như không, giống như nguy hiểm, cúi đầu nhẹ cắn lên cằm cô, còn cô thì lại bước một bước vào vực sâu dục vọng của anh.
Tròng mắt của anh sâu thăm thẳm, anh để một bộ quần áo sạch sẽ phía sau ghế, sau đó ôm người cô lên, ghế nha khoa này vốn dĩ có kích cỡ lớn hơn bình thường một chút, cô nằm trên đó thì dư dả.
Giản Mặc Vân chống tay lên, cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì là phòng khám nha khoa của nhà tụi anh, nên anh mới có lá gan này………”
Tuỳ Diên cười rộ lên, cảm thấy yên tâm hơn một chút, vì thế cũng trở nên to gan hơn.
Cô bị môi lưỡi của anh làm cho không thể hô hấp, không thể suy nghĩ, chỗ sâu nhất trong yết hầu như đối khát, bị hơi thở nguy hiểm này bao vây hoàn toàn, quần áo trên người cũng từng cái từng cái rớt xuống.
Vải vóc càng ngày càng ít đi, lúc dưới thân ghế nha khoa hơi đong đưa thì Tuỳ Diên cuối cùng cũng không thắng nổi cảm giác xấu hổ, thấp giọng cầu xin: “Có phải bên trong là văn phòng của anh không?”
Giản Mặc Vân hiểu ý của cô, cúi đầu cắn lên lỗ tai cô, “Chúng ta vào bên trong nhé?”
“Ừ……..”
Anh dẫn cô vào văn phòng riêng của mình, động tác lần nữa vừa thong thả vừa ôn nhu, lúc thì tiết tấu nhanh hơn, làm từ dưới đáy lòng của cô lên men nhũn ra……..
Tuỳ Diên ngẩng đầu, đôi mắt ở dưới ánh đèn nhìn đến đôi mắt anh có hơi choáng váng, như là sao trời mơ hồ.
“Em bây giờ hẳn nên kêu anh là gì?”
Cô sắp ngất đi nhưng vẫn kiên trì nói ra ba từ rách nát: “Bác sĩ Giản……..”
Cơ thể của Giản Mặc Vân nặng nề đè xuống, buồn bực cười thành tiếng, men theo chỗ nóng bỏng của cô: “Ngoan lắm, trả lời chính xác.”
Thuộc tính phúc hắc lộ rõ, không phải là hình tượng thông minh bình tĩnh như ngày thường, mà là đã hoàn toàn “kích động” lên rồi.
“Khen thưởng em này.”
Mồ hôi ở ngực rơi xuống cơ thể cô, Tuỳ Diên cảm giác mình được bế lên, không kiềm được mà muốn giãy giụa.
“Bác sĩ Giản…….” Cô kêu một tiếng, anh lại càng kích động hơn nữa.
Cuối cùng cô cầm lòng không được, nói: “Bác sĩ Giản, em rất thích anh……..”
Anh hoàn toàn phá công, cầm lấy đùi căng chặt của cô, máu toàn thân như sôi trào lên.
……….
Trong văn phòng khoảng 30m2, Tuỳ Diên cuối cùng cũng dừng chuyển động thắt lưng mà ngã xuống.
Trên người của cả hai đều thấm mồ hôi, cô tựa như vừa chạy mấy ngàn mét làm cô không muốn động đậy, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy bốn phía là bồn rửa tay, bàn làm việc còn có áo blouse trắng treo trên móc, cô liền vội vàng bò dậy khỏi giường.
“Các anh nghỉ trưa đến mấy giờ?”
Giản Mặc Vân vẫn là không nhanh không chậm, trên người mang theo mùi hương cơ thể cũng mùi vị hỗn hợp của nước sát trùng mà cô rất quen thuộc, từng đợt nhè nhẹ, như có như không.
“Không cần gấp, bên này có một phòng tắm, em trước có thể tắm một lát.”
Tuỳ Diên không chỉ muốn tắm rửa mà còn mệt đến muốn đi ngủ, nhưng nghĩ đến lát nữa chỗ này toàn là y tá bệnh nhân người đến người đi thì cô liền nhanh chóng xốc lại tinh thần, chôn ở sâu trong ngực mà ngửi mùi thơm của anh, rồi chuẩn bị xuống giường.
Bỗng nhiên có một mùi hương bơ mật ong thổi đến làm bụng của Tuỳ Diên thầm kêu lên, cô giả vờ oan ức: “Em ngửi thấy mùi cơm trưa, thật đói quá.”
Giản Mặc Vân đắp chăn cho cô, rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đưa cho em một phần cơm này, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát, em cứ khoá cửa, sẽ không có ai vào đâu.”
Gương mặt của Tuỳ Diên cọ lên lòng bàn tay của anh, cô thích cái loại xúc cảm này, còn vuốt ve vài cái, cái loại ấm áp này làm lòng cô an tâm không thôi.
Đáy mắt của Giản Mặc Vân đầy ý cười, trên tay cũng không ngừng nghỉ làm Tuỳ Diên cảm thấy gương mặt mình lại nóng lên, vội vàng đẩy anh ra.
Cô vừa muốn đi tắm rửa thì bị anh kéo lại, anh bỗng nhướng mày hỏi: “Tay em làm sao thế?”
Đôi mắt Tuỳ Diên mở to nũng nịu mang theo vẻ làm nũng, trên mặt thì đỏ au: “Em……..Cái gì mà kêu làm sao vậy, còn không phải anh muốn em…….Không đúng, là anh quyến rũ em…….”
Giản Mặc Vân cố ý thưởng thức bộ dáng thẹn quá thành giận của bà chủ Tuỳ, biết cô hiểu lầm liền thấp giọng cười rộ lên, đùa giỡn nói: “Anh không phải có ý này, anh là nói, trên tay em có nhiều thêm một thứ kìa.”
Tuỳ Diên ngẩn người, duỗi hai tay mình đến trước mặt, lúc này mới phát hiện trên ngón trỏ tay phải có nhiều thêm một thứ———
Một viên kim cương nhỏ màu hồng khoảng ba cara tạo nên một hình vuông nhỏ tinh xảo, có lẽ anh đã suy nghĩ đến nhiều nhân tố khác nhau, cho nên đã chọn một chiếc xem như là giản dị.
Cô nhìn vào ánh sáng của viên đá quý, lại nhìn lên mặt anh, “Anh đeo lên cho em lúc nào thế?”
“Là lúc em vừa rồi……..”
Lỗ tai Tuỳ Diên nóng lên, che miệng anh lại, “Được rồi, anh đừng nói, em không muốn biết đâu!”
Lại vội vàng hỏi vấn đề mới: “Đưa em nhẫn làm gì chứ?”
“Nửa cuối năm em phải đi đến Anh làm lễ đính hôn với anh, thì anh cũng phải tỏ vẻ gì trước đúng không?”
Tuỳ Diên ôm bờ vai anh, hơi cùi người xuống rồi thò qua, “Biểu hiện vừa rồi của anh làm em rất hài lòng, thật sự đó.”
Một trận triền miên này kỳ thật có hơi gấp gáp, còn có một chút sắc lệnh làm người ta mê muội, phương diện đầu tiên là hoàn cảnh quá mức kích thích, còn một phương diện nữa là thời gian nghỉ ngơi của anh có hạn, nên làm người ta có cảm giác chưa đã thèm.
Giản Mặc Vân chỉ cần tưởng tượng đến cơ thể mềm mại của cô vừa rồi uyển chuyển dưới áo blouse trắng của anh thế nào thì con ngươi trong giây lát liền tối đen lại, bộ phận trong cơ thể lại dâng lên khát vọng nóng bỏng, anh miễn cưỡng khắc chế lại, nheo mắt: “Đã biết, cảm ơn bà chủ Tuỳ đã khích lệ, sau này anh sẽ tiếp tục ‘nỗ lực’ như vậy……..Tuỳ Diên, trước kia em đối tốt với anh, anh đều nhớ kỹ.”
Trong lòng Tuỳ Diên đột nhiên vắng vẻ, bắt lấy tay anh, nhọc nhằn nói: “Nhưng có rất nhiều việc em đều không nhớ rõ, bây giờ em cũng giống như lúc nhỏ đối xử tốt với anh thêm một chút nữa.”
Anh giơ tay đỡ mặt, hai người chỉ cách nhau mấy tấc, anh lại hôn lấy cô lần nữa.
Phòng khám Ngạo Lư trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa thì sửa sang lại, mọi người di chuyển nhanh hơn, dần dần bận rộn lên.
Giản Mặc Vân xuống lầu trước, kêu tiểu Hà chuẩn bị hai phần cơm trưa, lại tự mình bưng lên văn phòng, bởi vì thời gian có hạn cho nên anh chỉ vội vàng anh một lát, chờ Tuỳ Diên lười biếng tắm rửa xong đi ra ngồi vào vị trí của anh thì anh lại vọt vào phòng tắm chiến đấu, sau đó lại ra ngoài làm việc tiếp.
Tuỳ Diên ngồi ở bên cửa sổ đợi khôi phục lại thể lực, cô ôm cà phê mà tiểu Hà pha cho mình, cực kỳ thoả mãn cười rộ lên.
Thời gian bình yên, một phút một giây cứ thế trôi qua.
Hơn nửa tháng trôi qua, Mạch Triết Tư ở bệnh viện đã trải qua mấy lần phẫu thuật, tạm thời vẫn chỉ có thể ăn đồ lỏng, cả người gầy đi một vòng, nhìn tiều tuỵ không thôi.
Đến kỳ nghỉ hè, bà cũng khôi phục tinh thần không ít, có thể nói chuyện cùng mọi người trong chốc lát.
Tuỳ Diên ngồi ở mép giường phòng bệnh tư nhân lột vỏ chuối cho bà, cắt thành mấy khúc rồi bỏ vào trong ly sữa chua, sau đó lại dùng máy ép làm thành nước ép trái cây.
Hai người trò chuyện vài câu, cô nhịn không được mà hỏi bà rằng lúc đó bà ngã xuống lầu như thế nào. Lúc này đây, Mạch Triết Tư chầm chậm kể lại cho cô nghe toàn bộ quá trình.
“Một đoạn thời gian đó cô xác thật mắc chứng lo âu, gạt mọi người nên không nói với ai cả, chỉ có trợ lý của cô biết thôi.” Giọng bà hơi khàn, giống như cây cung tên đã kéo hết cỡ, “Sáng hôm đó cô lơ đảng nghe thấy nội dung cuộc họp của Nam Nam, cô cho rằng con bé sẽ đồng ý với mấy người đó, lúc quay lại công ty thì tinh thần rất hoảng hốt, giữa trưa uống thuốc xong liền……..”
Cả người suy nghĩ ngu ngốc đã sinh ra rất nhiều ý tưởng, kỳ thật Mạch Triết Tư đã đối với thế giới này không có bất kỳ lưu luyến nào nữa, bà chỉ muốn gặp người đã cầm chiếc ô màu vang chờ bà mà thôi.
Cũng không biết thế nào lại đến bên cửa sổ, lúc phản ứng lại thì đã té xuống từ lầu hai.
Tuỳ Diên lặng lẽ chớp đôi mắt đổ, cô thật sự chịu không nổi nhìn bà chịu một chút thương tổn, chứ đừng nói là những hành vi tự tử kia………
Mạch Triết Tư là cô giáo của cô, cho tới bây giờ tình cảm của hai người rất phức tạp, là thầy trò, là người nhà, là trưởng bối, cũng là những người bạn không phân biệt tuổi tác thưởng thức lẫn nhau, cho nên cảm xúc của cô mới cực kỳ bi thương.
Tuỳ Diên nghe Mạch Triết Tư giải thích xong thì mới nguyện ý tin tưởng———–Ở việc này, Trang Tễ Nam cũng có trách nhiệm, nhưng không phải cố ý hãm hại.
Đoạn thời gian ngọt ngọt ngào ngào của cô và Giản Mặc Vân đó, tình cảm ràng buộc của Trang Tễ Nam và Mạch Triết Tư cũng tăng lên.
Mấy ngày nay cô ta cứ rảnh sẽ chạy đến bệnh viện, trước sau chăm sóc cho giáo sư Mạch, chỉ không nhắc tới việc lộn xộn của công ty.
Trang Tễ Nam không còn cầu xin Mạch Triết Tư nữa, mà tâm tư sâu kín xuất phát lại một lần nữa.
Tâm tình của Tuỳ Diên thay đổi, giương lên một nụ cười tươi bưng nước trái cây cho bà, cười hì hì: “Tháng chín em muốn đi Anh tham gia Tuần lễ Thời trang London, tháng 11 sẽ dẫn gia đình qua gặp gia đình của Giản Mặc Vân, hai nhà chúng em định làm một bữa tiệc đính hôn đơn giản trước, hy vọng cô Mạch đến lúc đó……….Có thể đi cùng em, chỉ cần thân thể cô có thể chịu được thì chúng em nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Mạch Triết Tư sau khi trải qua chuyện nay thì tính cách cũng không sắc bén như lúc trước nữa, nói chuyện cũng mềm mại hơn, ngữ khí bằng phẳng nói: “”Cô nhất định sẽ đi, Tuỳ Diên, cô còn chưa chúc mừng em nữa.”
“Cô đã từng rồi, còn không chỉ một lần nữa.”
Tuỳ Diên đứng lên, đặt ly sữa chua chuối bên mép giường bệnh của bà, ngước mắt lấy hoa bách hợp mỏng manh cùng chiếc bình hoa thuỷ tinh, thơm ngát từng đợt.
“Lúc trước cô đã nói rất nhiều lần, nói Giản Mặc Vân không tệ, muốn chúng em trở nên tốt hơn nữa.”
Mạch Triết Tư nhìn cây cối không tiếng động tịch mịch bên ngoài cửa sổ, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, biểu tình an nhiên lại yên lặng, bà nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy, gặp được tình yêu của cả đời mình thì nhất định phải quý trọng thật tốt.”
Cô nắm lấy vạt áo của anh, chỉ một hành động như vậy cũng cảm thấy hưng phấn đến run tay.
“Là một bác sĩ, sao anh có thể như vậy, quan hệ bác sĩ-bệnh nhân là rất nghiêm túc.”
Tuỳ Diên đúng là có thiên phú diễn kịch, nói lời kịch này một tí cũng không mới lạ gì, còn cực kỳ nhập vai nữa chứ.
Giản Mặc Vân phối hợp diễn xuất, khoé miệng hơi giương lên, thực sự mang theo một chút “mặt người dạ thú”, khí tràng mạnh mẽ làm người ta hận không thể thần phục dưới thân anh.
“Nếu đã là người bệnh của anh rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu ngón tay nắm cằm của cô, sức lực còn tăng thêm vài phần so với ngày thường.
Tuỳ Diên chỉ cảm thấy cả người nóng lên, bị sự thả thính mạnh mẽ của bác sĩ Giản làm cho không có cơ hội thở dốc, “Anh mà còn bắt nạt em như thế thì em kêu lên……….”
Khoé môi Giản Mặc Vân giương lên một nụ cười như có như không, giống như nguy hiểm, cúi đầu nhẹ cắn lên cằm cô, còn cô thì lại bước một bước vào vực sâu dục vọng của anh.
Tròng mắt của anh sâu thăm thẳm, anh để một bộ quần áo sạch sẽ phía sau ghế, sau đó ôm người cô lên, ghế nha khoa này vốn dĩ có kích cỡ lớn hơn bình thường một chút, cô nằm trên đó thì dư dả.
Giản Mặc Vân chống tay lên, cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì là phòng khám nha khoa của nhà tụi anh, nên anh mới có lá gan này………”
Tuỳ Diên cười rộ lên, cảm thấy yên tâm hơn một chút, vì thế cũng trở nên to gan hơn.
Cô bị môi lưỡi của anh làm cho không thể hô hấp, không thể suy nghĩ, chỗ sâu nhất trong yết hầu như đối khát, bị hơi thở nguy hiểm này bao vây hoàn toàn, quần áo trên người cũng từng cái từng cái rớt xuống.
Vải vóc càng ngày càng ít đi, lúc dưới thân ghế nha khoa hơi đong đưa thì Tuỳ Diên cuối cùng cũng không thắng nổi cảm giác xấu hổ, thấp giọng cầu xin: “Có phải bên trong là văn phòng của anh không?”
Giản Mặc Vân hiểu ý của cô, cúi đầu cắn lên lỗ tai cô, “Chúng ta vào bên trong nhé?”
“Ừ……..”
Anh dẫn cô vào văn phòng riêng của mình, động tác lần nữa vừa thong thả vừa ôn nhu, lúc thì tiết tấu nhanh hơn, làm từ dưới đáy lòng của cô lên men nhũn ra……..
Tuỳ Diên ngẩng đầu, đôi mắt ở dưới ánh đèn nhìn đến đôi mắt anh có hơi choáng váng, như là sao trời mơ hồ.
“Em bây giờ hẳn nên kêu anh là gì?”
Cô sắp ngất đi nhưng vẫn kiên trì nói ra ba từ rách nát: “Bác sĩ Giản……..”
Cơ thể của Giản Mặc Vân nặng nề đè xuống, buồn bực cười thành tiếng, men theo chỗ nóng bỏng của cô: “Ngoan lắm, trả lời chính xác.”
Thuộc tính phúc hắc lộ rõ, không phải là hình tượng thông minh bình tĩnh như ngày thường, mà là đã hoàn toàn “kích động” lên rồi.
“Khen thưởng em này.”
Mồ hôi ở ngực rơi xuống cơ thể cô, Tuỳ Diên cảm giác mình được bế lên, không kiềm được mà muốn giãy giụa.
“Bác sĩ Giản…….” Cô kêu một tiếng, anh lại càng kích động hơn nữa.
Cuối cùng cô cầm lòng không được, nói: “Bác sĩ Giản, em rất thích anh……..”
Anh hoàn toàn phá công, cầm lấy đùi căng chặt của cô, máu toàn thân như sôi trào lên.
……….
Trong văn phòng khoảng 30m2, Tuỳ Diên cuối cùng cũng dừng chuyển động thắt lưng mà ngã xuống.
Trên người của cả hai đều thấm mồ hôi, cô tựa như vừa chạy mấy ngàn mét làm cô không muốn động đậy, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy bốn phía là bồn rửa tay, bàn làm việc còn có áo blouse trắng treo trên móc, cô liền vội vàng bò dậy khỏi giường.
“Các anh nghỉ trưa đến mấy giờ?”
Giản Mặc Vân vẫn là không nhanh không chậm, trên người mang theo mùi hương cơ thể cũng mùi vị hỗn hợp của nước sát trùng mà cô rất quen thuộc, từng đợt nhè nhẹ, như có như không.
“Không cần gấp, bên này có một phòng tắm, em trước có thể tắm một lát.”
Tuỳ Diên không chỉ muốn tắm rửa mà còn mệt đến muốn đi ngủ, nhưng nghĩ đến lát nữa chỗ này toàn là y tá bệnh nhân người đến người đi thì cô liền nhanh chóng xốc lại tinh thần, chôn ở sâu trong ngực mà ngửi mùi thơm của anh, rồi chuẩn bị xuống giường.
Bỗng nhiên có một mùi hương bơ mật ong thổi đến làm bụng của Tuỳ Diên thầm kêu lên, cô giả vờ oan ức: “Em ngửi thấy mùi cơm trưa, thật đói quá.”
Giản Mặc Vân đắp chăn cho cô, rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đưa cho em một phần cơm này, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát, em cứ khoá cửa, sẽ không có ai vào đâu.”
Gương mặt của Tuỳ Diên cọ lên lòng bàn tay của anh, cô thích cái loại xúc cảm này, còn vuốt ve vài cái, cái loại ấm áp này làm lòng cô an tâm không thôi.
Đáy mắt của Giản Mặc Vân đầy ý cười, trên tay cũng không ngừng nghỉ làm Tuỳ Diên cảm thấy gương mặt mình lại nóng lên, vội vàng đẩy anh ra.
Cô vừa muốn đi tắm rửa thì bị anh kéo lại, anh bỗng nhướng mày hỏi: “Tay em làm sao thế?”
Đôi mắt Tuỳ Diên mở to nũng nịu mang theo vẻ làm nũng, trên mặt thì đỏ au: “Em……..Cái gì mà kêu làm sao vậy, còn không phải anh muốn em…….Không đúng, là anh quyến rũ em…….”
Giản Mặc Vân cố ý thưởng thức bộ dáng thẹn quá thành giận của bà chủ Tuỳ, biết cô hiểu lầm liền thấp giọng cười rộ lên, đùa giỡn nói: “Anh không phải có ý này, anh là nói, trên tay em có nhiều thêm một thứ kìa.”
Tuỳ Diên ngẩn người, duỗi hai tay mình đến trước mặt, lúc này mới phát hiện trên ngón trỏ tay phải có nhiều thêm một thứ———
Một viên kim cương nhỏ màu hồng khoảng ba cara tạo nên một hình vuông nhỏ tinh xảo, có lẽ anh đã suy nghĩ đến nhiều nhân tố khác nhau, cho nên đã chọn một chiếc xem như là giản dị.
Cô nhìn vào ánh sáng của viên đá quý, lại nhìn lên mặt anh, “Anh đeo lên cho em lúc nào thế?”
“Là lúc em vừa rồi……..”
Lỗ tai Tuỳ Diên nóng lên, che miệng anh lại, “Được rồi, anh đừng nói, em không muốn biết đâu!”
Lại vội vàng hỏi vấn đề mới: “Đưa em nhẫn làm gì chứ?”
“Nửa cuối năm em phải đi đến Anh làm lễ đính hôn với anh, thì anh cũng phải tỏ vẻ gì trước đúng không?”
Tuỳ Diên ôm bờ vai anh, hơi cùi người xuống rồi thò qua, “Biểu hiện vừa rồi của anh làm em rất hài lòng, thật sự đó.”
Một trận triền miên này kỳ thật có hơi gấp gáp, còn có một chút sắc lệnh làm người ta mê muội, phương diện đầu tiên là hoàn cảnh quá mức kích thích, còn một phương diện nữa là thời gian nghỉ ngơi của anh có hạn, nên làm người ta có cảm giác chưa đã thèm.
Giản Mặc Vân chỉ cần tưởng tượng đến cơ thể mềm mại của cô vừa rồi uyển chuyển dưới áo blouse trắng của anh thế nào thì con ngươi trong giây lát liền tối đen lại, bộ phận trong cơ thể lại dâng lên khát vọng nóng bỏng, anh miễn cưỡng khắc chế lại, nheo mắt: “Đã biết, cảm ơn bà chủ Tuỳ đã khích lệ, sau này anh sẽ tiếp tục ‘nỗ lực’ như vậy……..Tuỳ Diên, trước kia em đối tốt với anh, anh đều nhớ kỹ.”
Trong lòng Tuỳ Diên đột nhiên vắng vẻ, bắt lấy tay anh, nhọc nhằn nói: “Nhưng có rất nhiều việc em đều không nhớ rõ, bây giờ em cũng giống như lúc nhỏ đối xử tốt với anh thêm một chút nữa.”
Anh giơ tay đỡ mặt, hai người chỉ cách nhau mấy tấc, anh lại hôn lấy cô lần nữa.
Phòng khám Ngạo Lư trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa thì sửa sang lại, mọi người di chuyển nhanh hơn, dần dần bận rộn lên.
Giản Mặc Vân xuống lầu trước, kêu tiểu Hà chuẩn bị hai phần cơm trưa, lại tự mình bưng lên văn phòng, bởi vì thời gian có hạn cho nên anh chỉ vội vàng anh một lát, chờ Tuỳ Diên lười biếng tắm rửa xong đi ra ngồi vào vị trí của anh thì anh lại vọt vào phòng tắm chiến đấu, sau đó lại ra ngoài làm việc tiếp.
Tuỳ Diên ngồi ở bên cửa sổ đợi khôi phục lại thể lực, cô ôm cà phê mà tiểu Hà pha cho mình, cực kỳ thoả mãn cười rộ lên.
Thời gian bình yên, một phút một giây cứ thế trôi qua.
Hơn nửa tháng trôi qua, Mạch Triết Tư ở bệnh viện đã trải qua mấy lần phẫu thuật, tạm thời vẫn chỉ có thể ăn đồ lỏng, cả người gầy đi một vòng, nhìn tiều tuỵ không thôi.
Đến kỳ nghỉ hè, bà cũng khôi phục tinh thần không ít, có thể nói chuyện cùng mọi người trong chốc lát.
Tuỳ Diên ngồi ở mép giường phòng bệnh tư nhân lột vỏ chuối cho bà, cắt thành mấy khúc rồi bỏ vào trong ly sữa chua, sau đó lại dùng máy ép làm thành nước ép trái cây.
Hai người trò chuyện vài câu, cô nhịn không được mà hỏi bà rằng lúc đó bà ngã xuống lầu như thế nào. Lúc này đây, Mạch Triết Tư chầm chậm kể lại cho cô nghe toàn bộ quá trình.
“Một đoạn thời gian đó cô xác thật mắc chứng lo âu, gạt mọi người nên không nói với ai cả, chỉ có trợ lý của cô biết thôi.” Giọng bà hơi khàn, giống như cây cung tên đã kéo hết cỡ, “Sáng hôm đó cô lơ đảng nghe thấy nội dung cuộc họp của Nam Nam, cô cho rằng con bé sẽ đồng ý với mấy người đó, lúc quay lại công ty thì tinh thần rất hoảng hốt, giữa trưa uống thuốc xong liền……..”
Cả người suy nghĩ ngu ngốc đã sinh ra rất nhiều ý tưởng, kỳ thật Mạch Triết Tư đã đối với thế giới này không có bất kỳ lưu luyến nào nữa, bà chỉ muốn gặp người đã cầm chiếc ô màu vang chờ bà mà thôi.
Cũng không biết thế nào lại đến bên cửa sổ, lúc phản ứng lại thì đã té xuống từ lầu hai.
Tuỳ Diên lặng lẽ chớp đôi mắt đổ, cô thật sự chịu không nổi nhìn bà chịu một chút thương tổn, chứ đừng nói là những hành vi tự tử kia………
Mạch Triết Tư là cô giáo của cô, cho tới bây giờ tình cảm của hai người rất phức tạp, là thầy trò, là người nhà, là trưởng bối, cũng là những người bạn không phân biệt tuổi tác thưởng thức lẫn nhau, cho nên cảm xúc của cô mới cực kỳ bi thương.
Tuỳ Diên nghe Mạch Triết Tư giải thích xong thì mới nguyện ý tin tưởng———–Ở việc này, Trang Tễ Nam cũng có trách nhiệm, nhưng không phải cố ý hãm hại.
Đoạn thời gian ngọt ngọt ngào ngào của cô và Giản Mặc Vân đó, tình cảm ràng buộc của Trang Tễ Nam và Mạch Triết Tư cũng tăng lên.
Mấy ngày nay cô ta cứ rảnh sẽ chạy đến bệnh viện, trước sau chăm sóc cho giáo sư Mạch, chỉ không nhắc tới việc lộn xộn của công ty.
Trang Tễ Nam không còn cầu xin Mạch Triết Tư nữa, mà tâm tư sâu kín xuất phát lại một lần nữa.
Tâm tình của Tuỳ Diên thay đổi, giương lên một nụ cười tươi bưng nước trái cây cho bà, cười hì hì: “Tháng chín em muốn đi Anh tham gia Tuần lễ Thời trang London, tháng 11 sẽ dẫn gia đình qua gặp gia đình của Giản Mặc Vân, hai nhà chúng em định làm một bữa tiệc đính hôn đơn giản trước, hy vọng cô Mạch đến lúc đó……….Có thể đi cùng em, chỉ cần thân thể cô có thể chịu được thì chúng em nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Mạch Triết Tư sau khi trải qua chuyện nay thì tính cách cũng không sắc bén như lúc trước nữa, nói chuyện cũng mềm mại hơn, ngữ khí bằng phẳng nói: “”Cô nhất định sẽ đi, Tuỳ Diên, cô còn chưa chúc mừng em nữa.”
“Cô đã từng rồi, còn không chỉ một lần nữa.”
Tuỳ Diên đứng lên, đặt ly sữa chua chuối bên mép giường bệnh của bà, ngước mắt lấy hoa bách hợp mỏng manh cùng chiếc bình hoa thuỷ tinh, thơm ngát từng đợt.
“Lúc trước cô đã nói rất nhiều lần, nói Giản Mặc Vân không tệ, muốn chúng em trở nên tốt hơn nữa.”
Mạch Triết Tư nhìn cây cối không tiếng động tịch mịch bên ngoài cửa sổ, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, biểu tình an nhiên lại yên lặng, bà nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy, gặp được tình yêu của cả đời mình thì nhất định phải quý trọng thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.