Chương 23: Chương 22-2
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Buổi tối, Tuỳ Diên tinh thần phấn khởi lăn qua lặn lại không ngủ được, vừa xử lý công việc vừa quấy rối Bàng Sơ Sơ.
Sơ tử còn chưa vượt qua thời kì thất tình, cuối cùng cũng đến phiên cô ấy bị ‘vị chua tình yêu’ của người khác kích thích.
“Tớ nói cậu nghe, bây giờ tớ chính là đang đói và khát này, nghe cậu nói xong tớ cũng muốn nhìn bác sĩ Giản khoả thân luôn, khẳng định hăng hái lắm…..”
Tuỳ Diên: “Ha hả, cậu nằm mơ.”
Bàng Sơ Sơ: “?? Chị gái à, chị đang nghỉ phép đủ thoải mái, ngày mai em còn phải đi hầu hạ đại gia nữa đấy!!”
Cô ấy là ‘chị gái bán hàng’ ở công ty bách hoá Mỗ Đống ở trung tâm thành phố, “Châu Tễ” là thương hiệu mỹ phẩm lớn được Trung-Nhật hùn vốn đầu tư.
Mấy ngày hôm trước giám đốc có nói với các cô, sẽ có một vị đại gia giàu có bao cả trung tâm thương mại từ 2 giờ đến 4 giờ, yêu cầu không có một khách hàng nào trong trung tâm cả, bởi vì anh ta muốn đi một mình với bạn gái.
Bởi vì Hoắc tổng của công ty bách hoá là bạn tốt với vị đại gia này, cho nên phá lệ đồng ý.
Bàng Sơ Sơ mí mắt đều muốn rơi xuống, không nghĩ mấy hành động như trong phim truyền hình cũng tồn tại, đến tột cùng cái người coi tiền như rác này sẽ làm chuyện gì nhỉ.
Não chắc bị úng nước rồi, không có chỗ nào để tiêu tiền chắc!
Nói thì nói là thế, nhưng cô ấy cũng không thể không như mọi ngày, phải mặc lễ phục thật đẹp đứng chờ ở quầy.
Buổi chiều khoảng 2 giờ, em gái bên quầy bên cạnh chạy tới ra hiệu với Bàng Sơ Sơ: “Bọn họ đến rồi, tôi ở xa nhìn thoáng qua, tuấn nam mỹ nữ nha, thế nhưng không phải trung niên đầu trọc hay mập ú đâu,”
“Chà, tôi thua 50 tiền cược rồi.”
Bàng Sơ Sơ nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ấy nhất định phải chính mắt nhìn xem vị soái ca đại gia này trông như thế nào.
Sơ Sơ tập trung nhìn chằm chằm đoàn ngừơi đang đi theo quỹ đạo kia, rốt cuộc, vai nam nữ chính đang đứng cùng giám đốc và đại diện bên mua bán đi vào trong tầm mắt của cô ấy.
Cô ấy sửng sốt một lát, vừa buồn cười vừa nhăn mày.
……Ha a?!
Thế nhưng là anh ta.
Diệp Kỳ mặc bộ tây trang màu nhạt thanh nhã, nhưng không thể không nói xác thật dáng dấp hơi thuỳ mị, bạn gái đứng bên cạnh còn bị sự nổi bật của anh chắn hết.
Nhưng cô ta lớn lên cũng không tồi, gương mặt dài gò má cao, đôi mắt phượng được trang điểm rất đẹp, phong cách thanh thuần đáng yêu, mặc áo ren chiffon, cũng khá xinh.
Giờ phút này, Bàng Sơ Sơ mặc đồng phục của công ty, tóc búi lên, còn đánh son môi màu đỏ đậm, so với ngày thường càng thêm thành thục.
Diệp Kỳ nhìn một lần còn không nhận ra, nhìn nhiều thêm vài lần mới dám lên nói chuyện: “Bàng tiểu thư? Thì ra cô làm ở đây.”
Bàng Sơ Sơ ha hả cừơi rộ lên.
“Bên người Diệp tổng quả nhiên không thể thiếu mỹ nữ nha.”
Diệp Kỳ có thể nhanh chóng thoát khỏi vũng thất tình, lấy tốc độ hoả tiễn thay bạn gái khác, không thể không nói…..
Có tiền thật tốt.
“Đại Ty, vị Bàng tiểu thư này là bạn của anh, thương hiệu mỹ phẩm này hình như cũng khá nổi tiếng, không bằng kêu cô ấy chọn cho em xem?”
Bàng Sơ Sơ trong lòng đoán rằng, không biết cô gái này còn chống đỡ được bao lâu.
Đại Ty nhìn Bàng Sơ Sơ lịch sự lãnh đạm cười đáp lễ: “Không cần phiền cô ấy đâu, tự em xem cũng được.”
Bạn gái một mình chọn đồ trang điểm, Diệp Kỳ một tay chống trên quầy, nhướng mày với Bàng Sơ Sơ, “Làm sao, còn vì tên tra nam kia mà rơi lệ thương tâm à? Người này không đáng còn không bằng tỉnh lại một lần nữa, tìm một con cẩu tử mới.”
“Cũng tạm được, chúng tôi đây năng lực trao đổi chất khá kém, không có nhanh được như Diệp tổng.”
Diệp Kỳ thấy cô nói giọng trào phúng, bày ra vẻ đáng thương nói, “Tôi chính là sợ tịch mịch, muốn tìm một người bên cạnh, bằng không ban đêm một người sống trong ngôi nhà 200m2 thì sợ lắm.”
Dáng vẻ nói cười nghiêm trang của Diệp Kỳ làm Bàng Sơ Sơ vừa tức vừa buồn cười, “Anh sợ thì để tôi ở này, tôi không sợ đâu.”
Cô ấy không thích phương thức yêu đương của Diệp Kỳ, nhưng đây là vấn đề của người khác, cô ấy không tư cách xen miệng.
“Tóm lại anh vui vẻ là được, thành tích của tôi dựa trên sự vui vẻ của anh mà, cảm ơn ông chủ.”
Diệp Kỳ híp mắt, “Tôi phát hiện miệng cô lúc nói xấu người khác thì rất hư nha, còn lúc nói ngọt thì rất biết dỗ dành người khác.”
Bàng Sơ Sơ nhún vai: “Như nhau cả thôi.”
Nói về mấy việc đó, cô ấy thật sự không phải là đối thủ của đại thiếu gia này.
Đại Ty xem đồ cũng đủ rồi, lúc ngẩng đầu lên thấy hai người đang nói chuyện đến nhập tâm, bèn nóng nảy: “Tôi muốn thử mấy đồ trang điểm bày, cô có thể thử cho tôi được không?”
Bàng Sơ Sơ nhìn màu mắt và má hồng cô ta chọn, sau đó khom lưng cẩn thận trang điểm cho khách, còn giải thích kỹ xảo pha màu cho cô tả, “Hộp chín màu mắt này chính là sản phẩm nổi tiếng của chúng tôi, có thể nói là không có màu nào xấu cả, rất đắt hàng, ngay cả người nổi tiếng cũng sử dụng, cô xem, hai màu sắc này kết hợp với nhau thì nhìn như thiếu nữ, còn hai màu này thì tương đối già dặn hơn…..”
Diệp Kỳ ngồi trên ghế cao, ban đầu thì nhìn biểu tình của Đại Ty, dần dần ánh mắt lại bị Bàng Sơ Sơ đang làm việc hấp dẫn.
Lúc cô ấy không cười nhìn có vẻ rất chuyên tâm, có chút yên tĩnh, gương mặt rất thanh tú, là loại hình làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng nói thật, cái loại hình này không có chút quan hệ nào với từ “lộng lẫy”, hoàn toàn bị lu mờ nếu đứng cạnh những người đẹp trong giới giải trí hay người mẫu.
Không thể không nói, cô ấy rất thú vị.
“Diệp Kỳ? Diệp Kỳ!” Đại Ty lớn tiếng gọi anh ấy, “Có đẹp hay không?”
“Đẹp, bảo bối không trang điểm cũng đẹp, trang điểm lên như hoa trên gấm vậy.”
Bên môi của Bàng Sơ Sơ đầy ý cười, anh ấy cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha.
Kỹ thuật trang điểm của cô ấy không tệ, Đại Ty soi gương một hồi rồi đưa đống mỹ phẩm mà Bàng Sơ Sơ đưa cầm đi tính tiền.
Đôi mắt của Diệp Kỳ không chớp, ngồi ở vị trí đầu mà thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân.
Đại Ty ngồi trên đùi anh ấy, cô gái trẻ trên người có mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn bên mũi: “Chúng ta qua chỗ bán túi xách xem được không?”
Diệp Kỳ đương nhiên đồng ý, kêu cô ta đi trứic, còn anh ấy ở chỗ này trả tiền.
Bàng Sơ Sơ tính tiền, nhịn không được chế nhạo: “Diệp tổng, xem ra anh còn chưa chịu đủ khổ của tình yêu đâu, về sau cho dù anh có muốn làm việc ngốc gì, nhớ phải gọi tôi nữa đấy.”
Ví dụ như quăng tiền từ trên lầu xuống gì gì đó.
Diệp Kỳ cười rồi giơ tay cầm điện thoại gõ vào đầu cô ấy: “Lại nói móc tôi à, tôi đi khiếu nại bây giờ.” Xoay người rồi đi vào tiệm Hermes bên cạnh.
Bàng Sơ Sơ cúi đầu làm sổ sách thì mấy đồng nghiệp chen qua, hô to gọi nhỏ: “Sơ Sơ cô…..Cô…..Không nhìn ra nha, cô cũng quen người đàn ông có tiền như vậy à?”
Cô ấy đành phải lấy lá chắn là Tuỳ Diên ra: “Chị em của tôi mở công ty, vừa lúc quen biết với anh ấy, không nghĩ tới lại giúp tôi một cái đơn hàng lớn, mời các cô uống trà sữa nha.”
Mấy cô gái ríu rít thảo luận một lúc, sau đó mới tiếp tục tám chuyện.
…….
Sáng hôm sau, Tuỳ Diên đúng giờ đến buổi toạ đàm hội thảo nha khoa, phòng hội nghị của khách sạn rất lộng lẫy, mang theo hơi thở học thuật khác hẳn hoàn toàn so với diễn đàn nghệ thuật mà cô tham gia.
Người đến tham dự cũng không ít, bác sĩ, y tá, sinh viên y…..Còn có các nhà đại diện của công ty thiết bị y tế khác nhau, có người tới để tuyên truyền thiết bị và kỹ thuật, có người chỉ đơn giản đến xem, có thể nói là buổi họp rất đông đúc.
Tuỳ Diên đột nhiên phát hiện…….
Tỷ lệ nữ giới rất cao, hơn nữa còn đều ở vị trí đằng trước.
Cô hơi quan sát một chút, lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Bất ký người phụ nữ trẻ tuổi nào từ cửa đi vào, thường sẽ đi một vòng quanh hội nghị, sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn về phía của Giản Mặc Vân rồi đi đến.
Có người sẽ lên chào hỏi, có người sẽ tìm vị trí gần đó yên lặng ngồi xuống, ai cũng đều là Tuý Ông không phải ở rượu (*).
(*) Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.
Giản Mặc Vân quay đầu nói chuyện với người quen, liếc mắt nhìn Tuỳ Diên đứng ở cửa, sau đó anh giơ tay ý bảo cô qua đây.
Bác sĩ Giản hành động như vậy làm cho cả bầu không khí vô hinh ở bên trong hiện trường có chút xôn xao, thậm chí, những người đàn ông không thèm để ý bác sĩ Giản cũng không tự giác nghiêng đầu nhìn sang.
Tuỳ Diên thấp giọng nói với anh, “Anh hình như rất được hoan nghênh nha.”
Giản Mặc Vân nhìn cô một cái, cũng giống cô nhỏ giọng nói, bởi vì hai người cách nhau rất gần, quả thật giống như nói nhỏ vào lỗ tai vậy: “Lần này có rất nhiều bác sĩ anh tuấn, hy vọng có thể cho cô thể diện.”
Cô nghe trái tim của mình đập bịch bịch, ngón tay hơi cứng đờ.
Tuỳ Diên mặc bộ váy nghiêng vai khi tham gia diễn đàn mỹ thuật, đoan trang thanh thoát, đường cong và chi tiết còn có một ít chi tiết thời thượng nghịch ngợm nhưng không có vẻ già dặn, ngược lại phô bày được eo thon chân dài, tóm lại cô không mặc sai quần áo bao giờ.
Mà Giản Mặc Vân mặc áo sơ mi tối màu, chân dài thẳng tắp, mặc dù chỉ đạm nhiên yên tĩnh ngẩng đầu cũng làm những người khác chú ý, chứ đừng nói bên người còn có thêm một vị bạn gái xinh đẹp như thế.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, sau đó, anh quay đầu nhìn về phía bục phát biểu.
Bài giảng hình như nói về xương hàm trên nhô ra……Rất nhiều từ ngữ chuyên ngành mà cô nghe không hiểu lắm, nhưng cũng giả vờ nhíu mày, rồi ngẫu nhiên cầm điện thoại ra nói chuyện phiếm với Bàng Sơ Sơ.
Sơ tử đang nói về hành vi điên cuồng của Diệp Kỳ chọc Tuỳ Diên nhịn cười muốn bị nội thương luôn.
Giản Mặc Vân và bác sĩ nam kia đang thảo luận về bài giảng toạ đàm, giọng nói của bọn họ thường truyền vào tai của Tuỳ Diên làm cô cảm thấy hơi huyền diệu.
Giờ phút này cô đột chút có chút hiểu mối quan hệ yêu đương ‘Không bình đẳng’ mà Giản Mặc Vân đã nói, bởi vì những từ ngữ mà nhân viên y tế dùng va vào trí tuệ mà bùng nổ, làm cho người ta trong nháy mắt hoa mắt chóng mặt, sinh ra cảm giác sùng bái với những người làm trong ngành y.
Lúc kết thúc, một nam sĩ cầm ly rượu đến chỗ hai người chào tạm biệt, sau khi bắt tay với Tuỳ Diên thì anh ta sang sảng nói: “Bạn gái của bác sĩ Giản xinh đẹp hơn tôi nghĩ, thật đúng là hâm mộ nha.”
Tuỳ Diên biết bị hiểu lầm nhưng không giải thích mà cố ý nhìn về phía bác sĩ Giản, chờ anh giải thích.
Người đàn ông này hiểu ý của cô, đành phải giải thích: “Là con gái của một vị trưởng bối, cô ấy vừa lúc ở Tokyo nên mới qua đây chơi mấy ngày.”
Tuỳ Diên lúc này mới cười, vị bác sĩ nam kia rời đi không bao lâu thì có vài vị nam nữ tới nữa, nói chuyện nửa ngày, cuối cùng cũng như cũ dò hỏi quan hệ của cô và Giản Mặc Vân.
Lần này, Tuỳ Diên không nói lời nào, anh thế nhưng cũng không nói, hai người cứ nhìn nhau cười, ở trong mắt người khác lại biến thành không khí ăn ý của cặp tình nhân.
Mọi người trong lòng hiểu rõ, không nói lời nào liền rời đi.
Tuỳ Diên: “…..”
Bác sĩ Giản đúng là xấu xa, đầy một bụng phúc hắc mà.
Hai người ăn sushi ở gần đó, buổi chiều, Tuỳ Diên thay một bộ quần áo thoải mái rồi như ước định của hai người mà đi ra bãi biển.
Ở gần Atami có một hòn đảo nhỏ đã lâu, nghe nói tài nguyên sản vật trên đảo không tính là phong phú, nhưng thay vào đó thì là một phong cảnh tự nhiên cực kỳ đẹp.
Nhà hàng bờ biển có phong cảnh rất độc đáo, còn có thuỷ sản tươi sống, đặc biệt là tôm hùm sống hay sashimi, nghe nói chính là mỹ thực trong mỹ thực.
Cây cối trên bờ xanh ngát, sự lãnh lẽo của biển thổi vào mặt, thuyền nhỏ chở hai người và du khách nội địa từ từ rời khỏi cảng.
Tuỳ Diên nhìn vùng biển bao la rộng lớn, phong cảnh hùng vĩ, cô nhịn không được mà nhón chân lên và vươn cánh tay ra để cảm nhận bầu không khí nóng ẩm đi vào trong cơ thể.
Giản Mặc Vân trong lúc vô tình nhìn thấy cô lộ ra một phần eo, làn da trắng như tuyết nhìn qua rất có xúc cảm, lại cực kỳ chói mắt, anh ho nhẹ vài tiếng rồi quay đầu nhìn ra biển.
Ở bên kia là 6,7 chú dì đến từ Trung Quốc, ở giữa còn có mấy người trẻ tuổi, chắc có lẽ là một đại gia đình.
Tuỳ Diên nhàm chán nghĩ, đột nhiên một người đàn ông trung niên ở giữa choáng váng, một câu cũng chưa nói mà cả người liền ngã xuống.
Cô cùng Giản Mặc Vân đồng thời chứng kiến.
Ban đầu còn nghĩ rằng không khoẻ trong người, đợi đến lúc mấy người bạn đi cùng lật cơ thể của ông ấy lại thì hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng hét chói tai, làm tất cả mọi người hoảng sợ.
Người đàn ông này rất to lớn, lực đạo ngã xuống cũng nặng nề, không ai nghĩ một linh kiện kim loại trên thuyền lại đâm vào má của ông ấy!
Giản Mặc Vân nhìn thấy có người muối di chuyển người đàn ông, anh liền lạnh giọng quát: “Đừng động vào ông ấy!”
Sơ tử còn chưa vượt qua thời kì thất tình, cuối cùng cũng đến phiên cô ấy bị ‘vị chua tình yêu’ của người khác kích thích.
“Tớ nói cậu nghe, bây giờ tớ chính là đang đói và khát này, nghe cậu nói xong tớ cũng muốn nhìn bác sĩ Giản khoả thân luôn, khẳng định hăng hái lắm…..”
Tuỳ Diên: “Ha hả, cậu nằm mơ.”
Bàng Sơ Sơ: “?? Chị gái à, chị đang nghỉ phép đủ thoải mái, ngày mai em còn phải đi hầu hạ đại gia nữa đấy!!”
Cô ấy là ‘chị gái bán hàng’ ở công ty bách hoá Mỗ Đống ở trung tâm thành phố, “Châu Tễ” là thương hiệu mỹ phẩm lớn được Trung-Nhật hùn vốn đầu tư.
Mấy ngày hôm trước giám đốc có nói với các cô, sẽ có một vị đại gia giàu có bao cả trung tâm thương mại từ 2 giờ đến 4 giờ, yêu cầu không có một khách hàng nào trong trung tâm cả, bởi vì anh ta muốn đi một mình với bạn gái.
Bởi vì Hoắc tổng của công ty bách hoá là bạn tốt với vị đại gia này, cho nên phá lệ đồng ý.
Bàng Sơ Sơ mí mắt đều muốn rơi xuống, không nghĩ mấy hành động như trong phim truyền hình cũng tồn tại, đến tột cùng cái người coi tiền như rác này sẽ làm chuyện gì nhỉ.
Não chắc bị úng nước rồi, không có chỗ nào để tiêu tiền chắc!
Nói thì nói là thế, nhưng cô ấy cũng không thể không như mọi ngày, phải mặc lễ phục thật đẹp đứng chờ ở quầy.
Buổi chiều khoảng 2 giờ, em gái bên quầy bên cạnh chạy tới ra hiệu với Bàng Sơ Sơ: “Bọn họ đến rồi, tôi ở xa nhìn thoáng qua, tuấn nam mỹ nữ nha, thế nhưng không phải trung niên đầu trọc hay mập ú đâu,”
“Chà, tôi thua 50 tiền cược rồi.”
Bàng Sơ Sơ nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ấy nhất định phải chính mắt nhìn xem vị soái ca đại gia này trông như thế nào.
Sơ Sơ tập trung nhìn chằm chằm đoàn ngừơi đang đi theo quỹ đạo kia, rốt cuộc, vai nam nữ chính đang đứng cùng giám đốc và đại diện bên mua bán đi vào trong tầm mắt của cô ấy.
Cô ấy sửng sốt một lát, vừa buồn cười vừa nhăn mày.
……Ha a?!
Thế nhưng là anh ta.
Diệp Kỳ mặc bộ tây trang màu nhạt thanh nhã, nhưng không thể không nói xác thật dáng dấp hơi thuỳ mị, bạn gái đứng bên cạnh còn bị sự nổi bật của anh chắn hết.
Nhưng cô ta lớn lên cũng không tồi, gương mặt dài gò má cao, đôi mắt phượng được trang điểm rất đẹp, phong cách thanh thuần đáng yêu, mặc áo ren chiffon, cũng khá xinh.
Giờ phút này, Bàng Sơ Sơ mặc đồng phục của công ty, tóc búi lên, còn đánh son môi màu đỏ đậm, so với ngày thường càng thêm thành thục.
Diệp Kỳ nhìn một lần còn không nhận ra, nhìn nhiều thêm vài lần mới dám lên nói chuyện: “Bàng tiểu thư? Thì ra cô làm ở đây.”
Bàng Sơ Sơ ha hả cừơi rộ lên.
“Bên người Diệp tổng quả nhiên không thể thiếu mỹ nữ nha.”
Diệp Kỳ có thể nhanh chóng thoát khỏi vũng thất tình, lấy tốc độ hoả tiễn thay bạn gái khác, không thể không nói…..
Có tiền thật tốt.
“Đại Ty, vị Bàng tiểu thư này là bạn của anh, thương hiệu mỹ phẩm này hình như cũng khá nổi tiếng, không bằng kêu cô ấy chọn cho em xem?”
Bàng Sơ Sơ trong lòng đoán rằng, không biết cô gái này còn chống đỡ được bao lâu.
Đại Ty nhìn Bàng Sơ Sơ lịch sự lãnh đạm cười đáp lễ: “Không cần phiền cô ấy đâu, tự em xem cũng được.”
Bạn gái một mình chọn đồ trang điểm, Diệp Kỳ một tay chống trên quầy, nhướng mày với Bàng Sơ Sơ, “Làm sao, còn vì tên tra nam kia mà rơi lệ thương tâm à? Người này không đáng còn không bằng tỉnh lại một lần nữa, tìm một con cẩu tử mới.”
“Cũng tạm được, chúng tôi đây năng lực trao đổi chất khá kém, không có nhanh được như Diệp tổng.”
Diệp Kỳ thấy cô nói giọng trào phúng, bày ra vẻ đáng thương nói, “Tôi chính là sợ tịch mịch, muốn tìm một người bên cạnh, bằng không ban đêm một người sống trong ngôi nhà 200m2 thì sợ lắm.”
Dáng vẻ nói cười nghiêm trang của Diệp Kỳ làm Bàng Sơ Sơ vừa tức vừa buồn cười, “Anh sợ thì để tôi ở này, tôi không sợ đâu.”
Cô ấy không thích phương thức yêu đương của Diệp Kỳ, nhưng đây là vấn đề của người khác, cô ấy không tư cách xen miệng.
“Tóm lại anh vui vẻ là được, thành tích của tôi dựa trên sự vui vẻ của anh mà, cảm ơn ông chủ.”
Diệp Kỳ híp mắt, “Tôi phát hiện miệng cô lúc nói xấu người khác thì rất hư nha, còn lúc nói ngọt thì rất biết dỗ dành người khác.”
Bàng Sơ Sơ nhún vai: “Như nhau cả thôi.”
Nói về mấy việc đó, cô ấy thật sự không phải là đối thủ của đại thiếu gia này.
Đại Ty xem đồ cũng đủ rồi, lúc ngẩng đầu lên thấy hai người đang nói chuyện đến nhập tâm, bèn nóng nảy: “Tôi muốn thử mấy đồ trang điểm bày, cô có thể thử cho tôi được không?”
Bàng Sơ Sơ nhìn màu mắt và má hồng cô ta chọn, sau đó khom lưng cẩn thận trang điểm cho khách, còn giải thích kỹ xảo pha màu cho cô tả, “Hộp chín màu mắt này chính là sản phẩm nổi tiếng của chúng tôi, có thể nói là không có màu nào xấu cả, rất đắt hàng, ngay cả người nổi tiếng cũng sử dụng, cô xem, hai màu sắc này kết hợp với nhau thì nhìn như thiếu nữ, còn hai màu này thì tương đối già dặn hơn…..”
Diệp Kỳ ngồi trên ghế cao, ban đầu thì nhìn biểu tình của Đại Ty, dần dần ánh mắt lại bị Bàng Sơ Sơ đang làm việc hấp dẫn.
Lúc cô ấy không cười nhìn có vẻ rất chuyên tâm, có chút yên tĩnh, gương mặt rất thanh tú, là loại hình làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng nói thật, cái loại hình này không có chút quan hệ nào với từ “lộng lẫy”, hoàn toàn bị lu mờ nếu đứng cạnh những người đẹp trong giới giải trí hay người mẫu.
Không thể không nói, cô ấy rất thú vị.
“Diệp Kỳ? Diệp Kỳ!” Đại Ty lớn tiếng gọi anh ấy, “Có đẹp hay không?”
“Đẹp, bảo bối không trang điểm cũng đẹp, trang điểm lên như hoa trên gấm vậy.”
Bên môi của Bàng Sơ Sơ đầy ý cười, anh ấy cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha.
Kỹ thuật trang điểm của cô ấy không tệ, Đại Ty soi gương một hồi rồi đưa đống mỹ phẩm mà Bàng Sơ Sơ đưa cầm đi tính tiền.
Đôi mắt của Diệp Kỳ không chớp, ngồi ở vị trí đầu mà thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân.
Đại Ty ngồi trên đùi anh ấy, cô gái trẻ trên người có mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn bên mũi: “Chúng ta qua chỗ bán túi xách xem được không?”
Diệp Kỳ đương nhiên đồng ý, kêu cô ta đi trứic, còn anh ấy ở chỗ này trả tiền.
Bàng Sơ Sơ tính tiền, nhịn không được chế nhạo: “Diệp tổng, xem ra anh còn chưa chịu đủ khổ của tình yêu đâu, về sau cho dù anh có muốn làm việc ngốc gì, nhớ phải gọi tôi nữa đấy.”
Ví dụ như quăng tiền từ trên lầu xuống gì gì đó.
Diệp Kỳ cười rồi giơ tay cầm điện thoại gõ vào đầu cô ấy: “Lại nói móc tôi à, tôi đi khiếu nại bây giờ.” Xoay người rồi đi vào tiệm Hermes bên cạnh.
Bàng Sơ Sơ cúi đầu làm sổ sách thì mấy đồng nghiệp chen qua, hô to gọi nhỏ: “Sơ Sơ cô…..Cô…..Không nhìn ra nha, cô cũng quen người đàn ông có tiền như vậy à?”
Cô ấy đành phải lấy lá chắn là Tuỳ Diên ra: “Chị em của tôi mở công ty, vừa lúc quen biết với anh ấy, không nghĩ tới lại giúp tôi một cái đơn hàng lớn, mời các cô uống trà sữa nha.”
Mấy cô gái ríu rít thảo luận một lúc, sau đó mới tiếp tục tám chuyện.
…….
Sáng hôm sau, Tuỳ Diên đúng giờ đến buổi toạ đàm hội thảo nha khoa, phòng hội nghị của khách sạn rất lộng lẫy, mang theo hơi thở học thuật khác hẳn hoàn toàn so với diễn đàn nghệ thuật mà cô tham gia.
Người đến tham dự cũng không ít, bác sĩ, y tá, sinh viên y…..Còn có các nhà đại diện của công ty thiết bị y tế khác nhau, có người tới để tuyên truyền thiết bị và kỹ thuật, có người chỉ đơn giản đến xem, có thể nói là buổi họp rất đông đúc.
Tuỳ Diên đột nhiên phát hiện…….
Tỷ lệ nữ giới rất cao, hơn nữa còn đều ở vị trí đằng trước.
Cô hơi quan sát một chút, lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Bất ký người phụ nữ trẻ tuổi nào từ cửa đi vào, thường sẽ đi một vòng quanh hội nghị, sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn về phía của Giản Mặc Vân rồi đi đến.
Có người sẽ lên chào hỏi, có người sẽ tìm vị trí gần đó yên lặng ngồi xuống, ai cũng đều là Tuý Ông không phải ở rượu (*).
(*) Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.
Giản Mặc Vân quay đầu nói chuyện với người quen, liếc mắt nhìn Tuỳ Diên đứng ở cửa, sau đó anh giơ tay ý bảo cô qua đây.
Bác sĩ Giản hành động như vậy làm cho cả bầu không khí vô hinh ở bên trong hiện trường có chút xôn xao, thậm chí, những người đàn ông không thèm để ý bác sĩ Giản cũng không tự giác nghiêng đầu nhìn sang.
Tuỳ Diên thấp giọng nói với anh, “Anh hình như rất được hoan nghênh nha.”
Giản Mặc Vân nhìn cô một cái, cũng giống cô nhỏ giọng nói, bởi vì hai người cách nhau rất gần, quả thật giống như nói nhỏ vào lỗ tai vậy: “Lần này có rất nhiều bác sĩ anh tuấn, hy vọng có thể cho cô thể diện.”
Cô nghe trái tim của mình đập bịch bịch, ngón tay hơi cứng đờ.
Tuỳ Diên mặc bộ váy nghiêng vai khi tham gia diễn đàn mỹ thuật, đoan trang thanh thoát, đường cong và chi tiết còn có một ít chi tiết thời thượng nghịch ngợm nhưng không có vẻ già dặn, ngược lại phô bày được eo thon chân dài, tóm lại cô không mặc sai quần áo bao giờ.
Mà Giản Mặc Vân mặc áo sơ mi tối màu, chân dài thẳng tắp, mặc dù chỉ đạm nhiên yên tĩnh ngẩng đầu cũng làm những người khác chú ý, chứ đừng nói bên người còn có thêm một vị bạn gái xinh đẹp như thế.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, sau đó, anh quay đầu nhìn về phía bục phát biểu.
Bài giảng hình như nói về xương hàm trên nhô ra……Rất nhiều từ ngữ chuyên ngành mà cô nghe không hiểu lắm, nhưng cũng giả vờ nhíu mày, rồi ngẫu nhiên cầm điện thoại ra nói chuyện phiếm với Bàng Sơ Sơ.
Sơ tử đang nói về hành vi điên cuồng của Diệp Kỳ chọc Tuỳ Diên nhịn cười muốn bị nội thương luôn.
Giản Mặc Vân và bác sĩ nam kia đang thảo luận về bài giảng toạ đàm, giọng nói của bọn họ thường truyền vào tai của Tuỳ Diên làm cô cảm thấy hơi huyền diệu.
Giờ phút này cô đột chút có chút hiểu mối quan hệ yêu đương ‘Không bình đẳng’ mà Giản Mặc Vân đã nói, bởi vì những từ ngữ mà nhân viên y tế dùng va vào trí tuệ mà bùng nổ, làm cho người ta trong nháy mắt hoa mắt chóng mặt, sinh ra cảm giác sùng bái với những người làm trong ngành y.
Lúc kết thúc, một nam sĩ cầm ly rượu đến chỗ hai người chào tạm biệt, sau khi bắt tay với Tuỳ Diên thì anh ta sang sảng nói: “Bạn gái của bác sĩ Giản xinh đẹp hơn tôi nghĩ, thật đúng là hâm mộ nha.”
Tuỳ Diên biết bị hiểu lầm nhưng không giải thích mà cố ý nhìn về phía bác sĩ Giản, chờ anh giải thích.
Người đàn ông này hiểu ý của cô, đành phải giải thích: “Là con gái của một vị trưởng bối, cô ấy vừa lúc ở Tokyo nên mới qua đây chơi mấy ngày.”
Tuỳ Diên lúc này mới cười, vị bác sĩ nam kia rời đi không bao lâu thì có vài vị nam nữ tới nữa, nói chuyện nửa ngày, cuối cùng cũng như cũ dò hỏi quan hệ của cô và Giản Mặc Vân.
Lần này, Tuỳ Diên không nói lời nào, anh thế nhưng cũng không nói, hai người cứ nhìn nhau cười, ở trong mắt người khác lại biến thành không khí ăn ý của cặp tình nhân.
Mọi người trong lòng hiểu rõ, không nói lời nào liền rời đi.
Tuỳ Diên: “…..”
Bác sĩ Giản đúng là xấu xa, đầy một bụng phúc hắc mà.
Hai người ăn sushi ở gần đó, buổi chiều, Tuỳ Diên thay một bộ quần áo thoải mái rồi như ước định của hai người mà đi ra bãi biển.
Ở gần Atami có một hòn đảo nhỏ đã lâu, nghe nói tài nguyên sản vật trên đảo không tính là phong phú, nhưng thay vào đó thì là một phong cảnh tự nhiên cực kỳ đẹp.
Nhà hàng bờ biển có phong cảnh rất độc đáo, còn có thuỷ sản tươi sống, đặc biệt là tôm hùm sống hay sashimi, nghe nói chính là mỹ thực trong mỹ thực.
Cây cối trên bờ xanh ngát, sự lãnh lẽo của biển thổi vào mặt, thuyền nhỏ chở hai người và du khách nội địa từ từ rời khỏi cảng.
Tuỳ Diên nhìn vùng biển bao la rộng lớn, phong cảnh hùng vĩ, cô nhịn không được mà nhón chân lên và vươn cánh tay ra để cảm nhận bầu không khí nóng ẩm đi vào trong cơ thể.
Giản Mặc Vân trong lúc vô tình nhìn thấy cô lộ ra một phần eo, làn da trắng như tuyết nhìn qua rất có xúc cảm, lại cực kỳ chói mắt, anh ho nhẹ vài tiếng rồi quay đầu nhìn ra biển.
Ở bên kia là 6,7 chú dì đến từ Trung Quốc, ở giữa còn có mấy người trẻ tuổi, chắc có lẽ là một đại gia đình.
Tuỳ Diên nhàm chán nghĩ, đột nhiên một người đàn ông trung niên ở giữa choáng váng, một câu cũng chưa nói mà cả người liền ngã xuống.
Cô cùng Giản Mặc Vân đồng thời chứng kiến.
Ban đầu còn nghĩ rằng không khoẻ trong người, đợi đến lúc mấy người bạn đi cùng lật cơ thể của ông ấy lại thì hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng hét chói tai, làm tất cả mọi người hoảng sợ.
Người đàn ông này rất to lớn, lực đạo ngã xuống cũng nặng nề, không ai nghĩ một linh kiện kim loại trên thuyền lại đâm vào má của ông ấy!
Giản Mặc Vân nhìn thấy có người muối di chuyển người đàn ông, anh liền lạnh giọng quát: “Đừng động vào ông ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.