Chương 24: Chương 22-3
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Anh ấy rõ ràng là một quý ông nho nhã, nhưng có nhiều thời điểm giống như liều kích thích làm cả người sôi trào nhiệt huyết.
Giản Mặc Vân bước nhanh qua, kiểm tra bên ngoài vết thương của người đàn ông đang môn huyết, không chảy máu quá nhiều, còn may.
“Anh, anh là bác sĩ sao?”
Sắc mặt của Giản Mặc Vân nghiêm nghị, hỏi lại cô ta: “Cô là người nhà của ông ấy sao?”
“Đúng vậy, đúng……Chúng tôi là người nhà của ông ấy……Làm sao bây giờ, bây giờ phải làm gì đây……” Người phụ nữ cuống cuồng đến bật khóc.
“Vị trí này không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng bây giờ không thể di chuyển được.” Giản Mặc Vân bình tĩnh giải thích với bọn họ, đôi mắt sáng ngời thâm thuý, “Một là chỉ với một sự sai sót nhẹ thôi cũng có khả năng ảnh hưởng đến mạch máu, làm cho nó xuất huyết nhiều hơn, chỗ này lại không có biện pháp xử lý, hai là, có khả năng sẽ làm tổn thương đến dây thần kinh.”
Ai cũng không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tuỳ Diên cũng có chút hoảng sợ, vợ của người đàn ông kia lập tức mềm nhũn người, ngã xuống trên mặt đất.
Đứa bé trong nhà chạy đến đỡ bác gái, có người nhìn Giản Mặc Vân, hỏi anh: “Xin hỏi…..Anh là bác sĩ sao?”
Tuỳ Diên vội vàng nói thay anh: “Anh ấy là chuyên gia phẫu thuật hàm mặt từ Anh về, mọi người yên tâm, để anh ấy kiểm tra xem……”
Giản Mặc Vân cau mày, hỏi nhân viên làm việc trên tàu: “Có dụng cụ sơ cứu không?……Nếu không cẩn thận mà tạo nên thương tổn lần thứ hai thì không phải hơn mười phút phẫu thuật là xong đâu.”
Lúc anh khám bệnh ở phòng khám thì cũng đã gặp phải trường hợp như này.
“Vậy bây giờ……Làm sao đây.”
Người đàn ông trung niên còn đang trong trạng thái run rẩy như ngất đi, thân thể và ngón tay thỉnh thoảng co rút lại.
Tuỳ Diên chỉ ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy lo lắng không thôi.
“Mọi người giúp giữ vị tiên sinh này, nhớ đừng để cái ống lệch vị trí.” Giản Mặc Vân chỉ có thể xử lý đơn giản , dùng miếng bông gòn lau khô máu ở gần miệng vết thương, anh hơi trầm ngâm: “Vì sao lại té xỉu, có bệnh tim, tuột huyết áp, hay bệnh sử gì không?”
“Có bị cao huyết áp, nhưng buổi sáng đã uống thuốc rồi.”
“Sốc đột ngột, chờ đến khi đưa đến bệnh viện thì mọi người cho ông ấy làm kiểm tra tổng quát thử đi.”
Tuỳ Diên có xem qua bình luận của người bệnh của Giản Mặc Vân trên mạng, mỗi người đều khen không dứt, nói anh diệu thủ hồi xuân (*), chẳng qua nơi này không phải phòng phẫu thuật nên điều kiện cũng có hạn, những gì anh có thể làm cũng không nhiều lắm.
(*) Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Mới vừa rồi xảy ra sự cố, bác sĩ Giản trong mắt chỉ có chữa bệnh, anh rất chuyên tâm, động vừa tốt vừa nhanh, đôi mắt đen nhanh không nháy mắt, sạch sẽ lại mát lạnh, thật sự rất mê người……
May mắn là tàu vừa rời bến không lâu, sau mười mấy phút, bọn họ trở lại bờ, nhân viên y tế ở bờ tiếp nhận bệnh nhân, chuẩn bị đưa người bị thương đến bệnh viện gần nhất.
Giản Mặc Vân ở trên thuyền rửa sạch tay và khử trùng rồi mới đi ra.
Tuỳ Diên nhìn lên bầu trời sáng chói, ánh mắt của người đàn ông lại trong suốt, cô không biết thế nào, đột nhiên có chút động lòng.
Giản Mặc Vân lau khô tay, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô vẫn đang ngơ ngác đứng ở chỗ tàu rời đi, đôi tay thì run rẩy.
Anh hơi dừng lại, suy nghĩ vài câu an ủi rồi đi qua, không nghĩ tới Tuỳ Diên không đợi anh mở miệng mà đã thuận thế ôm lấy anh.
Giản Mặc Vân ngẩn người, da thịt ấm áp chạm vào nhau làm anh nhất thời không có cách nào phản ứng lại.
Anh nhấp môi lại, chỉ cho rằng cô bị doạ sợ rồi, đáy lòng thở dài một hơi, cứ để mặc cô ôm.
Cảm xúc xủa Tuỳ Diên không khống chế được, tay chân cô lạnh ngắt, bây giờ có sự ấm áp chạm vào, sùng bái anh, tôn kính, nhìn anh vui vẻ, còn có ảo tưởng với anh, tựa như hoàn toàn bị anh mê hoặc, cô không khỏi suy nghĩ sâu xa, theo bản năng cũng chỉ muốn ôm lấy anh.
Chẳng lẽ, đây là……
Có còn muốn chiếm tiện nghi của anh sao?
Tuỳ Diên còn chưa giải thích được động tác khó hiểu như vậy, tay người đàn ông đã nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, đầu ngón tay hơi chúm lại.
“Không sao cả, người đàn ông đó bị thương không nghiêm trọng, em đừng sợ.”
Ở bên kia bờ biển, tầng mây cuồn cuộn trôi, ánh nắng mờ nhạt chiết xạ phản chiếu sự rực rỡ trên biển, làm cả vùng biển biến thành màu trắng xoá.
“Nhưng nhìn rất đau, đúng không? Tôi thường xuyên làm phẫu thuật, đều phải tiếp xúc với những đồ vật đầy máu, cho nên không cảm thấy……”
Anh đeo đôi găng tay kia tiếp xúc qua rất nhiều đồ vật đầy máu, xương cốt, thịt, cây nhíp, kim khâu……
“Đừng nói nữa, nói làm tôi đau hết cả người!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
Giản Mặc Vân cười nhạt, dưới ánh mặt trời càng có vẻ dĩnh đạc, tuấn dật.
Tuỳ Diên ngửi được mùi “Nasomatto”, vị đắng và ngọt xen kẽ nhau, không phải loại lạnh lùng ưu tú, mà là loại làm người an tâm thoải mái, hô hấp của cô có chút loạn.
Tuỳ Diên mất tự nhiên mà buông anh ra, lui lại phía sau một bước rồi nhìn vào đôi mắt thâm trầm u tối của người đàn ông.
Cả người cô giống như phát sốt, cứ yên lặng mà phát bệnh.
“Chúng ta đợi chuyến tàu tiếp theo rồi đi nhé?” Giản Mặc Vân đề nghị.
Cho dù là kiên cường, nhưng gặp qua trường hợp máu me như vậy, thì thật sự không có hứng thú gì nữa, cô lắc đầu: “Hôm nay hay là thôi đi, tôi muốn tìm chỗ ngồi xuống, tối nay chúng ta đi ăn hải sản đi?”
Giản Mặc Vân cười gật đầu, anh xoay người đi cách cô vài bước: “Chúng ta đến nhà hàng trước bãi biển đi.”
Tuỳ Diên híp mắt, chậm rãi nhìn ánh sáng trên người anh, ánh mắt của cô dời đến cái trán, rồi xuống sống mũi, lại đến xương quai xanh…..
Đôi mắt cô hơi rũ xuống, “…..Bác sĩ Giản, hình như tôi có hơi luyến tiếc đi trở về.”
Lúc cô nói chuyện thì mắt nhìn xuống mấy hạt cát dứoi chân, tim đập thình thịch, nếu anh cũng có cảm giác như vậy, thì anh có nói hay không đây.
Nhưng Giản Mặc Vân giống như không hiểu, thanh âm trầm thấp, nói: “Lần sau làm việc mệt mỏi thì phải cho bản thân kì nghỉ dài hạn, đừng có luôn làm bản thân căng thẳng, như thế đối với thân thể không tốt, ngày thường em cũng phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, biết chưa?”
Tuỳ Diên nghe anh nói mấy lời dặn tỉ mỉ của bác sĩ: “……”
Được rồi, coi như cô chưa nói gì đi.
Giản Mặc Vân nhìn gương mặt xinh đẹp, tuỳ hứng nũng nju, đột nhiên trái tim như bị ai bóp nghẹn lại, mang theo chút cảm xúc khó miêu tả, anh siết đôi bàn tay lại, đốt ngón tay dùng sức nên trở nên trắng bệch, sau đó mất tự nhiên mà dời tầm mắt.
……
Cuối tháng tám, không khí gần sân bay thành phố S đầy sương mù, thời tiết cũng xem như là tạm được, chỉ là không thấy ánh mặt trời, cả bầu trời bị đám mây nhàn nhạt che phủ, như là báo hiệu những ngày hè sắp trôi qua.
Trong sự hoảng hốt đó, nghỉ hè sắp kết thúc, mùa thu sắp tới mang theo sự lạnh lẽo bốn phía.
Tuỳ Diên dẫn theo em trai và bố mẹ lên khách sạn theo hình thức quản gia trên núi ở mấy ngày, vừa trượt tuyết, vừa tắm suối nước nóng, bây giờ đang ngồi máy bay tư nhân của Viễn Bác hàng không về nhà.
Trong nước đang dần dần chào đón sự mát mẻ của mùa thu, những phiến đã xum xuê đã bắt đầu úa dần đi.
Lần này đến Châu Âu nói là đi chơi nhưng dọc đường đi cô cũng không nhàn rỗi, cô đã gặp nhiều tạp chí cao cấp, hay những người có thâm niên trong giới thời trang, còn tham gia vài bữa tiệc, mượn sức quan hệ khắp nơi, vì sang năm cô chuẩn bị mở rộng ra thị trường nước ngoài.
Bọn họ thiết kế trang phục xuân thu, đông hạ hai mùa, một quý thường có rất nhiều mẫu, phải thiết kế liên tục, bản vẽ, chọn chất liệu vải, lên hàng mẫu, rồi lại nhân lên số lượng lớn……Còn có cửa hàng và show diễn cho thương hiệu sau này nữa, đối với Tuỳ Diên mà nói thì đúng là một khiêu chiến lớn.
Ngay cả khi trên xe, cô cũng không được nhàn rỗi, còn phải cùng cấp dưới của công ty bàn bạc công việc, “Chi phí về vật liệu giảm xuống một chút, cậu tự mình đi thương lượng, như vậy chúng ta sẽ có lời nhiều hơn, chuẩn bị cho sự kiện 11/11 và 12/12 sắp tới…..”
Nhưng là, lúc cô nỗ lực nói về công việc, thì trọng điểm thảo luận của gia đình lại ở trên người con trai của gia tộc Kiều Tư Đại.
Vợ của Tuỳ Cẩn Trí là một nhà thiết kế nổi tiếng, cũng là đối tác của công ty kiến trúc nổi tiếng thế giới, trong lòng bà ấy ôm thằng bé nhỏ đang mơ màng ngủ, giương mắt nhìn về người chồng ngồi đối diện: “Đứa nhỏ Giản Lạc Hà này dí dỏm hai hước, biết ăn nói, quả thật không tệ, nhưng là…..”
Bà ấy liếc nhìn Tuỳ Diên, như có điều ám chỉ: “Cậu ấy không phải còn một cậu em trai sao? Em nhớ rõ nhà họ có ba anh em, em trai của Lạc Hà hình như…….Gọi là Giản Mặc Vân.”
Ngay cả điện thoại Tuỳ Diên cũng không gọi mà kéo lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện/
“Cậu ấy và Lạc Hà cùng nhau tới nhà chúng ta làm khách, ông xã à, anh có nhớ không?”
Bố của Tuỳ Diên chính là ma đầu sủng con gái, suốt đời theo đuổi chính là sự vui vẻ của con gái, làm con gái vừa lòng, tất cả khả năng sinh ra sự gặp gỡ giữa con gái và đứa con trai khác thì ông tất nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng.
Cơ trưởng Tuỳ nhớ rõ, lúc Giản Lạc Hà còn nhỏ cực kỳ sùng bái ông, phía trước phía sau thích hay đi theo mình, bắt ông kể cái chuyện xưa “Điều khiển máy bay lớn”.
Lúc ấy còn chưa có bóng dáng của Tuỳ Hàm, cơ trưởng Tuỳ không có kinh nghiệm nuôi con trai gì cả, trong quá trình ở chung với Giản Lạc Hà cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Còn với Giản Mặc Vân, trong ấn tượng của ông thì đứa nhỏ này ngoan hơn một chút, lúc nào cũng ôm sách ngồi trên gác đọc, so với thời gian tiếp xúc với Giản Lạc Hà thì cực kì ít.
Tuỳ Diên: “Bố chính là thiên vị Lạc Hà, bằng không sao kêu con liên lạc với anh ấy?”
Tuỳ Cẩn Trí vội vàng khiếu nại: “Oan uổng bố quá, là ông nội Kiều Tư Đạt trước khi mất giao chuyện này cho Lạc Hà, không có liên quan gì với bố cả.”
Lúc này, tiểu Hàm đang mơ màng ngủ đột nhiên duỗi chân ra, “Con ăn không vô nữa…..”
Tuỳ Diên không cầm lòng được cười lên tiếng.
Còn nhớ lúc đầu, Tuỳ Cẩn Trí đưa cho cô số điện thoại ở Anh của gia tộc Kiều Tư Đạt.
Tuỳ Diên cho rằng, sẽ giống như trong phim Mỹ, sẽ có một vị quản gia mặc tây trang màu đen nghe máy.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói của một người trẻ tuổi.
Giản Mặc Vân bước nhanh qua, kiểm tra bên ngoài vết thương của người đàn ông đang môn huyết, không chảy máu quá nhiều, còn may.
“Anh, anh là bác sĩ sao?”
Sắc mặt của Giản Mặc Vân nghiêm nghị, hỏi lại cô ta: “Cô là người nhà của ông ấy sao?”
“Đúng vậy, đúng……Chúng tôi là người nhà của ông ấy……Làm sao bây giờ, bây giờ phải làm gì đây……” Người phụ nữ cuống cuồng đến bật khóc.
“Vị trí này không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng bây giờ không thể di chuyển được.” Giản Mặc Vân bình tĩnh giải thích với bọn họ, đôi mắt sáng ngời thâm thuý, “Một là chỉ với một sự sai sót nhẹ thôi cũng có khả năng ảnh hưởng đến mạch máu, làm cho nó xuất huyết nhiều hơn, chỗ này lại không có biện pháp xử lý, hai là, có khả năng sẽ làm tổn thương đến dây thần kinh.”
Ai cũng không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tuỳ Diên cũng có chút hoảng sợ, vợ của người đàn ông kia lập tức mềm nhũn người, ngã xuống trên mặt đất.
Đứa bé trong nhà chạy đến đỡ bác gái, có người nhìn Giản Mặc Vân, hỏi anh: “Xin hỏi…..Anh là bác sĩ sao?”
Tuỳ Diên vội vàng nói thay anh: “Anh ấy là chuyên gia phẫu thuật hàm mặt từ Anh về, mọi người yên tâm, để anh ấy kiểm tra xem……”
Giản Mặc Vân cau mày, hỏi nhân viên làm việc trên tàu: “Có dụng cụ sơ cứu không?……Nếu không cẩn thận mà tạo nên thương tổn lần thứ hai thì không phải hơn mười phút phẫu thuật là xong đâu.”
Lúc anh khám bệnh ở phòng khám thì cũng đã gặp phải trường hợp như này.
“Vậy bây giờ……Làm sao đây.”
Người đàn ông trung niên còn đang trong trạng thái run rẩy như ngất đi, thân thể và ngón tay thỉnh thoảng co rút lại.
Tuỳ Diên chỉ ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy lo lắng không thôi.
“Mọi người giúp giữ vị tiên sinh này, nhớ đừng để cái ống lệch vị trí.” Giản Mặc Vân chỉ có thể xử lý đơn giản , dùng miếng bông gòn lau khô máu ở gần miệng vết thương, anh hơi trầm ngâm: “Vì sao lại té xỉu, có bệnh tim, tuột huyết áp, hay bệnh sử gì không?”
“Có bị cao huyết áp, nhưng buổi sáng đã uống thuốc rồi.”
“Sốc đột ngột, chờ đến khi đưa đến bệnh viện thì mọi người cho ông ấy làm kiểm tra tổng quát thử đi.”
Tuỳ Diên có xem qua bình luận của người bệnh của Giản Mặc Vân trên mạng, mỗi người đều khen không dứt, nói anh diệu thủ hồi xuân (*), chẳng qua nơi này không phải phòng phẫu thuật nên điều kiện cũng có hạn, những gì anh có thể làm cũng không nhiều lắm.
(*) Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Mới vừa rồi xảy ra sự cố, bác sĩ Giản trong mắt chỉ có chữa bệnh, anh rất chuyên tâm, động vừa tốt vừa nhanh, đôi mắt đen nhanh không nháy mắt, sạch sẽ lại mát lạnh, thật sự rất mê người……
May mắn là tàu vừa rời bến không lâu, sau mười mấy phút, bọn họ trở lại bờ, nhân viên y tế ở bờ tiếp nhận bệnh nhân, chuẩn bị đưa người bị thương đến bệnh viện gần nhất.
Giản Mặc Vân ở trên thuyền rửa sạch tay và khử trùng rồi mới đi ra.
Tuỳ Diên nhìn lên bầu trời sáng chói, ánh mắt của người đàn ông lại trong suốt, cô không biết thế nào, đột nhiên có chút động lòng.
Giản Mặc Vân lau khô tay, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô vẫn đang ngơ ngác đứng ở chỗ tàu rời đi, đôi tay thì run rẩy.
Anh hơi dừng lại, suy nghĩ vài câu an ủi rồi đi qua, không nghĩ tới Tuỳ Diên không đợi anh mở miệng mà đã thuận thế ôm lấy anh.
Giản Mặc Vân ngẩn người, da thịt ấm áp chạm vào nhau làm anh nhất thời không có cách nào phản ứng lại.
Anh nhấp môi lại, chỉ cho rằng cô bị doạ sợ rồi, đáy lòng thở dài một hơi, cứ để mặc cô ôm.
Cảm xúc xủa Tuỳ Diên không khống chế được, tay chân cô lạnh ngắt, bây giờ có sự ấm áp chạm vào, sùng bái anh, tôn kính, nhìn anh vui vẻ, còn có ảo tưởng với anh, tựa như hoàn toàn bị anh mê hoặc, cô không khỏi suy nghĩ sâu xa, theo bản năng cũng chỉ muốn ôm lấy anh.
Chẳng lẽ, đây là……
Có còn muốn chiếm tiện nghi của anh sao?
Tuỳ Diên còn chưa giải thích được động tác khó hiểu như vậy, tay người đàn ông đã nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, đầu ngón tay hơi chúm lại.
“Không sao cả, người đàn ông đó bị thương không nghiêm trọng, em đừng sợ.”
Ở bên kia bờ biển, tầng mây cuồn cuộn trôi, ánh nắng mờ nhạt chiết xạ phản chiếu sự rực rỡ trên biển, làm cả vùng biển biến thành màu trắng xoá.
“Nhưng nhìn rất đau, đúng không? Tôi thường xuyên làm phẫu thuật, đều phải tiếp xúc với những đồ vật đầy máu, cho nên không cảm thấy……”
Anh đeo đôi găng tay kia tiếp xúc qua rất nhiều đồ vật đầy máu, xương cốt, thịt, cây nhíp, kim khâu……
“Đừng nói nữa, nói làm tôi đau hết cả người!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
Giản Mặc Vân cười nhạt, dưới ánh mặt trời càng có vẻ dĩnh đạc, tuấn dật.
Tuỳ Diên ngửi được mùi “Nasomatto”, vị đắng và ngọt xen kẽ nhau, không phải loại lạnh lùng ưu tú, mà là loại làm người an tâm thoải mái, hô hấp của cô có chút loạn.
Tuỳ Diên mất tự nhiên mà buông anh ra, lui lại phía sau một bước rồi nhìn vào đôi mắt thâm trầm u tối của người đàn ông.
Cả người cô giống như phát sốt, cứ yên lặng mà phát bệnh.
“Chúng ta đợi chuyến tàu tiếp theo rồi đi nhé?” Giản Mặc Vân đề nghị.
Cho dù là kiên cường, nhưng gặp qua trường hợp máu me như vậy, thì thật sự không có hứng thú gì nữa, cô lắc đầu: “Hôm nay hay là thôi đi, tôi muốn tìm chỗ ngồi xuống, tối nay chúng ta đi ăn hải sản đi?”
Giản Mặc Vân cười gật đầu, anh xoay người đi cách cô vài bước: “Chúng ta đến nhà hàng trước bãi biển đi.”
Tuỳ Diên híp mắt, chậm rãi nhìn ánh sáng trên người anh, ánh mắt của cô dời đến cái trán, rồi xuống sống mũi, lại đến xương quai xanh…..
Đôi mắt cô hơi rũ xuống, “…..Bác sĩ Giản, hình như tôi có hơi luyến tiếc đi trở về.”
Lúc cô nói chuyện thì mắt nhìn xuống mấy hạt cát dứoi chân, tim đập thình thịch, nếu anh cũng có cảm giác như vậy, thì anh có nói hay không đây.
Nhưng Giản Mặc Vân giống như không hiểu, thanh âm trầm thấp, nói: “Lần sau làm việc mệt mỏi thì phải cho bản thân kì nghỉ dài hạn, đừng có luôn làm bản thân căng thẳng, như thế đối với thân thể không tốt, ngày thường em cũng phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, biết chưa?”
Tuỳ Diên nghe anh nói mấy lời dặn tỉ mỉ của bác sĩ: “……”
Được rồi, coi như cô chưa nói gì đi.
Giản Mặc Vân nhìn gương mặt xinh đẹp, tuỳ hứng nũng nju, đột nhiên trái tim như bị ai bóp nghẹn lại, mang theo chút cảm xúc khó miêu tả, anh siết đôi bàn tay lại, đốt ngón tay dùng sức nên trở nên trắng bệch, sau đó mất tự nhiên mà dời tầm mắt.
……
Cuối tháng tám, không khí gần sân bay thành phố S đầy sương mù, thời tiết cũng xem như là tạm được, chỉ là không thấy ánh mặt trời, cả bầu trời bị đám mây nhàn nhạt che phủ, như là báo hiệu những ngày hè sắp trôi qua.
Trong sự hoảng hốt đó, nghỉ hè sắp kết thúc, mùa thu sắp tới mang theo sự lạnh lẽo bốn phía.
Tuỳ Diên dẫn theo em trai và bố mẹ lên khách sạn theo hình thức quản gia trên núi ở mấy ngày, vừa trượt tuyết, vừa tắm suối nước nóng, bây giờ đang ngồi máy bay tư nhân của Viễn Bác hàng không về nhà.
Trong nước đang dần dần chào đón sự mát mẻ của mùa thu, những phiến đã xum xuê đã bắt đầu úa dần đi.
Lần này đến Châu Âu nói là đi chơi nhưng dọc đường đi cô cũng không nhàn rỗi, cô đã gặp nhiều tạp chí cao cấp, hay những người có thâm niên trong giới thời trang, còn tham gia vài bữa tiệc, mượn sức quan hệ khắp nơi, vì sang năm cô chuẩn bị mở rộng ra thị trường nước ngoài.
Bọn họ thiết kế trang phục xuân thu, đông hạ hai mùa, một quý thường có rất nhiều mẫu, phải thiết kế liên tục, bản vẽ, chọn chất liệu vải, lên hàng mẫu, rồi lại nhân lên số lượng lớn……Còn có cửa hàng và show diễn cho thương hiệu sau này nữa, đối với Tuỳ Diên mà nói thì đúng là một khiêu chiến lớn.
Ngay cả khi trên xe, cô cũng không được nhàn rỗi, còn phải cùng cấp dưới của công ty bàn bạc công việc, “Chi phí về vật liệu giảm xuống một chút, cậu tự mình đi thương lượng, như vậy chúng ta sẽ có lời nhiều hơn, chuẩn bị cho sự kiện 11/11 và 12/12 sắp tới…..”
Nhưng là, lúc cô nỗ lực nói về công việc, thì trọng điểm thảo luận của gia đình lại ở trên người con trai của gia tộc Kiều Tư Đại.
Vợ của Tuỳ Cẩn Trí là một nhà thiết kế nổi tiếng, cũng là đối tác của công ty kiến trúc nổi tiếng thế giới, trong lòng bà ấy ôm thằng bé nhỏ đang mơ màng ngủ, giương mắt nhìn về người chồng ngồi đối diện: “Đứa nhỏ Giản Lạc Hà này dí dỏm hai hước, biết ăn nói, quả thật không tệ, nhưng là…..”
Bà ấy liếc nhìn Tuỳ Diên, như có điều ám chỉ: “Cậu ấy không phải còn một cậu em trai sao? Em nhớ rõ nhà họ có ba anh em, em trai của Lạc Hà hình như…….Gọi là Giản Mặc Vân.”
Ngay cả điện thoại Tuỳ Diên cũng không gọi mà kéo lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện/
“Cậu ấy và Lạc Hà cùng nhau tới nhà chúng ta làm khách, ông xã à, anh có nhớ không?”
Bố của Tuỳ Diên chính là ma đầu sủng con gái, suốt đời theo đuổi chính là sự vui vẻ của con gái, làm con gái vừa lòng, tất cả khả năng sinh ra sự gặp gỡ giữa con gái và đứa con trai khác thì ông tất nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng.
Cơ trưởng Tuỳ nhớ rõ, lúc Giản Lạc Hà còn nhỏ cực kỳ sùng bái ông, phía trước phía sau thích hay đi theo mình, bắt ông kể cái chuyện xưa “Điều khiển máy bay lớn”.
Lúc ấy còn chưa có bóng dáng của Tuỳ Hàm, cơ trưởng Tuỳ không có kinh nghiệm nuôi con trai gì cả, trong quá trình ở chung với Giản Lạc Hà cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Còn với Giản Mặc Vân, trong ấn tượng của ông thì đứa nhỏ này ngoan hơn một chút, lúc nào cũng ôm sách ngồi trên gác đọc, so với thời gian tiếp xúc với Giản Lạc Hà thì cực kì ít.
Tuỳ Diên: “Bố chính là thiên vị Lạc Hà, bằng không sao kêu con liên lạc với anh ấy?”
Tuỳ Cẩn Trí vội vàng khiếu nại: “Oan uổng bố quá, là ông nội Kiều Tư Đạt trước khi mất giao chuyện này cho Lạc Hà, không có liên quan gì với bố cả.”
Lúc này, tiểu Hàm đang mơ màng ngủ đột nhiên duỗi chân ra, “Con ăn không vô nữa…..”
Tuỳ Diên không cầm lòng được cười lên tiếng.
Còn nhớ lúc đầu, Tuỳ Cẩn Trí đưa cho cô số điện thoại ở Anh của gia tộc Kiều Tư Đạt.
Tuỳ Diên cho rằng, sẽ giống như trong phim Mỹ, sẽ có một vị quản gia mặc tây trang màu đen nghe máy.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói của một người trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.