Chương 33: Mèo con
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Mọi việc không vui
trong lòng đều được hoá giải, Giản Mặc Vân bất đắc dĩ cười nhạt, không
thể lại trông cậy vào bản thân cô nhớ đến, dù sao cũng không quan trọng
đến vậy.
Cảm xúc trong lòng không được giải toả, làm bản thân mình nghẹn muốn hỏng rồi, anh kéo cổ áo, không vô nghĩa như trước mà nhìn chằm chằm vào gương mặt dưới đôi mắt sáng long lanh của cô, nơi đó phản chiếu bộ dáng của anh.
Hơi thở nam tính từng bước ép sát, Tuỳ Diên chưa kịp phản ứng thì môi anh đã rơi xuống.
Cảm giác hôn môi mang đến một trận tê dại, bắt đầu từ cánh môi, từ đó lan sang những nơi khác, cả người từ đầu tới chân như bị kéo vào chảo lửa nóng bỏng của trái tim.
Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, mùi hương “Khoan thứ” như bóng với hình, lập tức chạy thẳng lên não, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đột nhiên làm người ta không kịp phòng bị.
Hô hấp của hai người nhẹ nhè từng đợt giao thoa bên nhau, xao động ở ngực cuồn cuộn làm cả người tê liệt.
Cô ngay cả lực cong tay cũng đánh mất, chỉ là muốn nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại không dám đụng vào người anh, bởi vì chỉ đụng đến thì phảng phất như bùng cháy, sẽ càng làm cô như hãm sâu vào trong đó.
Cánh môi của Tuỳ Diên mềm mại tinh tế, giữa hai luồng hơi thở thoang thoáng có mùi hương lượn lờ, đầu lưỡi anh thâm nhập vào, thử hôn môi, nhưng không mang theo ý buông tha sự tốt đẹp của cô.
Gió thổi qua đều mang theo vẻ ẩm nóng, mang theo sự ngọt ngào hoà hợp, cảm giác tê dại khi hôn môi lan đến sống lưng, làm cả người cô chảy hết mồ hôi.
Đáy mắt người đàn ông như ánh lên một nhúm lửa thiêu đốt, thậm chí như muốn kéo cô vào, từng chút từng chút mà nuốt hết, làm đáy mắt của cô nổi lên một tầng hơi nước.
Nụ hôn đầu luôn làm người ta thần hồn điên đảo.
Loại cảm giác này cả đời cũng sẽ không phai màu.
Giản Mặc Vân thoáng lùi lại một chút, cái trán khẽ chạm vào trán cô, rũ mắt nhìn, một đôi mắt đen như mực như thiên thạch.
Bên tai là tiếng gió biển xào xạc làm người ta vui vẻ thoải mái, Tuỳ Diên đỡ choáng váng hơn, một lần nữa giương mắt nhìn anh, thấy gương mặt da thịt trắng nõn của cô, cái mũi thẳng tắp còn có đôi môi mềm ẩm.
Giản Mặc Vân: “……Tuỳ Diên?”
Cô bị hôn đến không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh.
“Diên nhi?”
Lần này, Tuỳ Diên cuối cùng cũng nghe được, cô theo bản năng mà cắn môi dưới.
Ngay tại một khắc này đây, anh lại có chút muốn hôn cô.
“Còn muốn không?”
“……Cái gì?” Tuỳ Diên choáng váng hỏi.
“Cái này nè.”
Nói xong, khoé môi anh cong lên cười khẽ một tiếng lại lần nữa hôn xuống.
Đôi tay của anh ôm eo cô, nụ hôn không sâu nhưng lại làm hai người nóng lên, cảm xúc trên môi cũng càng rõ ràng hơn, tim đập thình thịch, từ trên mặt đến cằm, chỗ nào anh cũng muốn hôn lên.
Đôi môi của anh vẫn còn vương mùi của anh, càng ngày càng nhiều, như sa vào trong biển sâu ôn nhu và mãnh liệt, đầu choáng váng cũng phình to lên.
Thật sự cứ muốn hôn cô như vậy, nhưng có nhiều lời nói vẫn chưa ra miệng, Giản Mặc Vân chỉ đành phải khắc chế tình ý, điều chỉnh hô hấp cho ổn, lúc nói thì có vài phần trầm thấp, “Trước đây anh chưa từng yêu đương, rất nhiều việc không biết phải làm sau cho tốt. Lúc ấy nhận được điện thoại của anh thì lại lên suy nghĩ muốn về nước, cũng thật là muốn gặp em, lại phải nói về chuyện đó thế nào………”
“Anh nói…….Anh vì em?”
Cô bị hôn đến đỏ mặt, đôi mắt tựa như vì sao sáng rực lung linh.
“Ngày em từ Mỹ gọi đến Anh hôm đó làm anh đột nhiên nhớ tới trước đây đã đồng ý với em sau này lớn lên sẽ tới gặp em, làm người thì không thể nuốt lời được, đúng không?”
Trong ánh mắt của Tuỳ Diên đều là anh, tựa như trong mắt anh chỉ có cô.
“Cho nên vì em, anh mới trở lại làm việc ở Trung Quốc?”
“Cũng gần như vậy.” Giản Mặc Vân vươn tay, ôm lấy sườn mặt của cô, lẳng lặng duy trì khoảng cách giữa hai người, “Đương nhiên anh cũng không nghĩ đến…….Nhanh như vậy mà đã thích em.”
Tình cảm đã nảy sinh, anh không biết phải khống chế thế nào, ban đêm cứ trằn trọc nghĩ đến chuyện của cô, cách nghìn núi muôn sông lại gặp nhau lần nữa, không nghĩ hết thảy chính là định mệnh.
Không muốn khắc chế cũng không cần lễ nghĩa, điều anh không tự chủ được chính là sợ vướng bận cô.
Tuỳ Diên bị những lời này làm thở không được, “Anh nói……Thích em?”
Giản Mặc Vân cúi đầu nhưng vẫn cao hơn cô một khúc, anh hơi khom người về phía trước, mới phát hiện khuôn mặt nhỏ này quả nhiên đỏ lên.
Anh vẫn luôn cảm thấy ngũ quan của cô đều đẹp, đôi mắt càng thanh triệt giống như nước mùa xuân, vừa trong vừa sáng.
“Là anh thích em, bạn học Tuỳ.” Giản Mặc Vân nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm thấp, “Anh vốn dĩ muốn tỏ tình với em long trọng một chút, ví như ở một nhà hàng ngay bờ biển, cùng khí cầu và nến, anh đúng là không nên cứ tuỳ tiện nói như vậy.”
“Không cần, những thứ đó em đều không cần, anh đã đủ thận trọng rồi.”
Tuỳ Diên nói xong, bỗng nhiên cởi giày cao gót, cứ để chân trần như vậy mà đạp lên cát, sau đó mỉm cười ngước nhìn Giản Mặc Cân, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Giản Mặc Vân rất ăn ý mà giang tay tiếp cô, để hai chân cô tách ra nhảy lên người anh, hai cánh tay hữu lực rắn chắc ôm trước người cô, hai người t nữa đã dán sát vào đối phương.
Cô khó giữ được sự vui vẻ, mơ màng hồ đồ cứ như vậy nhảy lên người anh, cúi đầu vùi vào hõm vai của anh, thở ra làn khí nóng, “Em đã sớm muốn làm động tác này với anh rồi…….Anh vừa nói thích em, em cũng rất vui vẻ. Giản Mặc Vân, em cũng rất thích anh, sau này anh có thể nói nhiều thêm mấy lời đó được không? Em thật sự thích nghe anh nói như vậy….. Em biết người thích anh rất nhiều, sau này em sẽ đối xử với anh rất tốt rất tốt, cho nên anh không cần lo lắng bất cứ việc gì, biết không.”
Đáy mắt của Giản Mặc Vân như tản ra ý cười, ôm cô thật chặt, “Công chúa điện hạ, lời này hẳn là anh phải nói với em chứ, sao em lại đoạt lời kịch của anh chứ?”
Kỳ thật cũng có lúc anh không biết làm sao, tựa như khi biết được tâm ý của mình với cô, vắt hết óc cũng không biết mở miệng thế nào, phải nói từ đâu.
Tâm tư của anh luôn nặng nề, trước nay chưa từng thân cận với nữ sinh, hình như hơn nửa đời đều chôn vùi trong y học, đột nhiên có tâm ý với một người con gái, nên anh không biết phải biểu đạt thế nào mới thoả đáng, càng ôn nhu lại bá đạo hơn……
Đủ để chứng minh dục vọng chiếm hữu của anh, cũng muốn để cô gái được Tuỳ gia nâng niu trong lòng bàn tay cảm thấy được sự tôn trọng, sợ sẽ doạ cô sợ, sợ sẽ doạ cô bỏ đi……..
Những điều trong quá khứ dần trở nên rõ ràng hơn theo thời gian.
Ví như năm cô 6 tuổi thích mặc đầm liền màu vàng nhạt, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn giống như một con búp bế sứ, vừa hiền lành vừa dịu dàng. Vừa nghe thấy tiếng anh ho khan thì đã kêu dì giúp việc hầm canh gà, lúc thấy anh buồn thì lại đưa món đồ chơi của mình cho anh.
Giản Mặc Vân cảm thấy bản thân như có thêm một cô em gái vậy.
Lại đến năm 17 tuổi, cô biến thành một bộ dáng khác, là một người trưởng thành thanh thuần động lòng người, không gì có thể so sáng được.
Phần ký ức lưu giữ ở thời thơ ấu kia, cay đắng ngọt bùi như xen lẫn nhau, như xuyên qua thời gian mười mấy năm rồi hiện ra ngay trước mắt.
Thân ảnh cao lớn của anh vừa lúc như bao trùm lấy cô, đôi tay của Giản Mặc Vân uyển chuyển nhẹ nhàng nâng cô lên, cũng không màng những ánh mắt xung quanh, chạm vào cái mũi của cô, “Anh sẽ rất thích bạn gái của anh, Tuỳ Diên, trước khi gặp được em, anh cũng không biết mình có ý thức mà đang tìm kiếm cái gì, nhưng khi em xuất hiện, trực giác của anh đã mách bảo rằng anh không hề sai, em chính là bảo tàng cực kỳ hiếm có, so với đồ đồng thau quyên tặng cho viện bảo tàng còn trân quý gấp ngàn, gấp vạn lần.”
Nếu kiếp này bỏ qua cô, cả đời có lẽ sẽ không bao giờ gặp được kỳ tích nữa.
Tuỳ Diên thật sự cảm động, anh rất tốt, thật sự rất tốt.
“Thì ra anh thật sự thật sự thích em.”
“Đúng vậy, ‘thì ra’ rất thích em.”
……….
Giản Mặc Vân không để Tuỳ Diên mang giày, cả dọc đường cứ ôm cô như vậy quay lại biệt thự.
Không ai nhìn thấy, nhưng lại kinh ngạc thể lực của bác sĩ Giản quả nhiên dồi dào, cứ ôm cô đi cả đoạn thế nhưng không thở gấp chút nào.
Biệt thự trong khu du lịch Kim Sa không chỉ có vẻ ngoài đẹp, mà nội thất trong nhà cũng rất xa hoa ưu nhã, bàn gỗ dài thêu hoa văn, sô pha hình bán nguyệt màu nhạt, tạo ra một khung cảnh cực kỳ ấm áp.
Tuỳ Diên mở tủ lạnh ở phòng bếp ra, bên trong có các loại đồ ăn mà khách sạn cung cấp, được bọc trong màng nhựa giữ tươi, còn có mấy tầng trái cây và đồ uống nữa.
Cô chọn những quả đào, dưa đỏ và đầu vịt cay đặt trên bàn trà ở phòng khách, rồi nằm trên sô pha mà hưởng thụ.
Nói này có suối nước nóng lộ thiên, Bàng Sơ Sơ ăn xong cơm chiều thì không thể chờ nổi mà đi ngâm nước.
Nhưng Tuỳ Diên không gấp gáp đi, mà muốn ở cùng với Giản Mặc Vân trong chốc lát, không muốn lãng phí từng phút từng giây của đêm đầu tiên bên nhau.
Giản Mặc Vân nói chuyện với cô trong chốc lát, trong lúc Tuỳ Diên muốn biểu đạt cái gì nhưng lại không biết nên làm thế nào thì lúc anh thử thăm dò dựa sát lại gần còn tranh thủ ăn đậu thủ của cô.
Loại trúc trắc này của bác sĩ Giản làm cho cô hai má ửng đỏ, quả thật giống như khiêu chiến cấp địa ngục.
Mơ màng cũng sắp gần 10 giờ, anh vội vàng giục cô đi tắm, đợi chút lại xuống dưới tìm anh.
Tuỳ Diên nghĩ tới lần này gặp anh nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn là anh mở miệng thổ lộ trước, hiện giờ nụ cười trên mặt còn không che giấu được, cô còn đang suy nghĩ xem liệu có nên đổi thành bộ áo ngủ gợi cảm hay không.
Tuy rằng……
Không có nghĩ tới muốn phát sinh quan hệ nhanh như vậy, nhưng câu dẫn một chút cũng rất có tình thú.
Giản Mặc Vân cũng tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu xám, tư thái có chút lười biếng lại thanh thản, so với lúc làm việc thì bình dị gần gũi hơn một chút, còn có vẻ đẹp trai ngày thường.
Cô đã sớm biết sau khi anh cởi quần áo ra thì chắc chắn đáng xem, ngày thường tập luyện thì không nói, còn biết cưỡi ngựa, đánh quyền anh nữa, cơ bắp không phải loại khoa trương mà chính là cảm giác đường cong mà con gái thích.
Giản Mặc Vân nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, cô mặc váy ngủ lụa có hoạt tiết hoạt hình màu đen, kiểu dáng cũng xem như ngoan ngoãn, không có làm gì để anh phải ‘khó xử’.
“Chúng ta có phải nên đi ngủ hay không?”
Tuỳ Diên nghe cái từ “Chúng ta” này thì trong đầu chạy vù vù, còn có chuyện đó sao, cô thật sự sợ chính mình chịu không nổi mà sẽ như mãnh hổ bắt mồi mà chụp lấy bác sĩ Giản mất thôi!
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh biết lần này em đến còn có nguyên nhân là gì không?”
Giản Mặc Vân đúng là không rõ lắm, nên lắc đầu.
“Trang Tễ Nam cũng tới Kim Sa, anh có gặp qua chưa?”
“Không có, cô ta tới đây làm gì?”
“Anh hỏi em sao? Em còn đang muốn hỏi anh đấy.” Tuỳ Diên híp mắt, quan sát phản ứng của anh, “Cô ta tới đây làm cái gì?”
“Anh không biết, em muốn tra khảo anh sao?” Giản Mặc Vân cố ý phối hợp làm ra vẻ hoảng sợ, lại cúi người nhéo mặt cô, chỉ dùng có hai phần lực, “Em đúng là mèo con hư mà.”
Cảm xúc trong lòng không được giải toả, làm bản thân mình nghẹn muốn hỏng rồi, anh kéo cổ áo, không vô nghĩa như trước mà nhìn chằm chằm vào gương mặt dưới đôi mắt sáng long lanh của cô, nơi đó phản chiếu bộ dáng của anh.
Hơi thở nam tính từng bước ép sát, Tuỳ Diên chưa kịp phản ứng thì môi anh đã rơi xuống.
Cảm giác hôn môi mang đến một trận tê dại, bắt đầu từ cánh môi, từ đó lan sang những nơi khác, cả người từ đầu tới chân như bị kéo vào chảo lửa nóng bỏng của trái tim.
Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, mùi hương “Khoan thứ” như bóng với hình, lập tức chạy thẳng lên não, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn đột nhiên làm người ta không kịp phòng bị.
Hô hấp của hai người nhẹ nhè từng đợt giao thoa bên nhau, xao động ở ngực cuồn cuộn làm cả người tê liệt.
Cô ngay cả lực cong tay cũng đánh mất, chỉ là muốn nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại không dám đụng vào người anh, bởi vì chỉ đụng đến thì phảng phất như bùng cháy, sẽ càng làm cô như hãm sâu vào trong đó.
Cánh môi của Tuỳ Diên mềm mại tinh tế, giữa hai luồng hơi thở thoang thoáng có mùi hương lượn lờ, đầu lưỡi anh thâm nhập vào, thử hôn môi, nhưng không mang theo ý buông tha sự tốt đẹp của cô.
Gió thổi qua đều mang theo vẻ ẩm nóng, mang theo sự ngọt ngào hoà hợp, cảm giác tê dại khi hôn môi lan đến sống lưng, làm cả người cô chảy hết mồ hôi.
Đáy mắt người đàn ông như ánh lên một nhúm lửa thiêu đốt, thậm chí như muốn kéo cô vào, từng chút từng chút mà nuốt hết, làm đáy mắt của cô nổi lên một tầng hơi nước.
Nụ hôn đầu luôn làm người ta thần hồn điên đảo.
Loại cảm giác này cả đời cũng sẽ không phai màu.
Giản Mặc Vân thoáng lùi lại một chút, cái trán khẽ chạm vào trán cô, rũ mắt nhìn, một đôi mắt đen như mực như thiên thạch.
Bên tai là tiếng gió biển xào xạc làm người ta vui vẻ thoải mái, Tuỳ Diên đỡ choáng váng hơn, một lần nữa giương mắt nhìn anh, thấy gương mặt da thịt trắng nõn của cô, cái mũi thẳng tắp còn có đôi môi mềm ẩm.
Giản Mặc Vân: “……Tuỳ Diên?”
Cô bị hôn đến không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh.
“Diên nhi?”
Lần này, Tuỳ Diên cuối cùng cũng nghe được, cô theo bản năng mà cắn môi dưới.
Ngay tại một khắc này đây, anh lại có chút muốn hôn cô.
“Còn muốn không?”
“……Cái gì?” Tuỳ Diên choáng váng hỏi.
“Cái này nè.”
Nói xong, khoé môi anh cong lên cười khẽ một tiếng lại lần nữa hôn xuống.
Đôi tay của anh ôm eo cô, nụ hôn không sâu nhưng lại làm hai người nóng lên, cảm xúc trên môi cũng càng rõ ràng hơn, tim đập thình thịch, từ trên mặt đến cằm, chỗ nào anh cũng muốn hôn lên.
Đôi môi của anh vẫn còn vương mùi của anh, càng ngày càng nhiều, như sa vào trong biển sâu ôn nhu và mãnh liệt, đầu choáng váng cũng phình to lên.
Thật sự cứ muốn hôn cô như vậy, nhưng có nhiều lời nói vẫn chưa ra miệng, Giản Mặc Vân chỉ đành phải khắc chế tình ý, điều chỉnh hô hấp cho ổn, lúc nói thì có vài phần trầm thấp, “Trước đây anh chưa từng yêu đương, rất nhiều việc không biết phải làm sau cho tốt. Lúc ấy nhận được điện thoại của anh thì lại lên suy nghĩ muốn về nước, cũng thật là muốn gặp em, lại phải nói về chuyện đó thế nào………”
“Anh nói…….Anh vì em?”
Cô bị hôn đến đỏ mặt, đôi mắt tựa như vì sao sáng rực lung linh.
“Ngày em từ Mỹ gọi đến Anh hôm đó làm anh đột nhiên nhớ tới trước đây đã đồng ý với em sau này lớn lên sẽ tới gặp em, làm người thì không thể nuốt lời được, đúng không?”
Trong ánh mắt của Tuỳ Diên đều là anh, tựa như trong mắt anh chỉ có cô.
“Cho nên vì em, anh mới trở lại làm việc ở Trung Quốc?”
“Cũng gần như vậy.” Giản Mặc Vân vươn tay, ôm lấy sườn mặt của cô, lẳng lặng duy trì khoảng cách giữa hai người, “Đương nhiên anh cũng không nghĩ đến…….Nhanh như vậy mà đã thích em.”
Tình cảm đã nảy sinh, anh không biết phải khống chế thế nào, ban đêm cứ trằn trọc nghĩ đến chuyện của cô, cách nghìn núi muôn sông lại gặp nhau lần nữa, không nghĩ hết thảy chính là định mệnh.
Không muốn khắc chế cũng không cần lễ nghĩa, điều anh không tự chủ được chính là sợ vướng bận cô.
Tuỳ Diên bị những lời này làm thở không được, “Anh nói……Thích em?”
Giản Mặc Vân cúi đầu nhưng vẫn cao hơn cô một khúc, anh hơi khom người về phía trước, mới phát hiện khuôn mặt nhỏ này quả nhiên đỏ lên.
Anh vẫn luôn cảm thấy ngũ quan của cô đều đẹp, đôi mắt càng thanh triệt giống như nước mùa xuân, vừa trong vừa sáng.
“Là anh thích em, bạn học Tuỳ.” Giản Mặc Vân nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm thấp, “Anh vốn dĩ muốn tỏ tình với em long trọng một chút, ví như ở một nhà hàng ngay bờ biển, cùng khí cầu và nến, anh đúng là không nên cứ tuỳ tiện nói như vậy.”
“Không cần, những thứ đó em đều không cần, anh đã đủ thận trọng rồi.”
Tuỳ Diên nói xong, bỗng nhiên cởi giày cao gót, cứ để chân trần như vậy mà đạp lên cát, sau đó mỉm cười ngước nhìn Giản Mặc Cân, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Giản Mặc Vân rất ăn ý mà giang tay tiếp cô, để hai chân cô tách ra nhảy lên người anh, hai cánh tay hữu lực rắn chắc ôm trước người cô, hai người t nữa đã dán sát vào đối phương.
Cô khó giữ được sự vui vẻ, mơ màng hồ đồ cứ như vậy nhảy lên người anh, cúi đầu vùi vào hõm vai của anh, thở ra làn khí nóng, “Em đã sớm muốn làm động tác này với anh rồi…….Anh vừa nói thích em, em cũng rất vui vẻ. Giản Mặc Vân, em cũng rất thích anh, sau này anh có thể nói nhiều thêm mấy lời đó được không? Em thật sự thích nghe anh nói như vậy….. Em biết người thích anh rất nhiều, sau này em sẽ đối xử với anh rất tốt rất tốt, cho nên anh không cần lo lắng bất cứ việc gì, biết không.”
Đáy mắt của Giản Mặc Vân như tản ra ý cười, ôm cô thật chặt, “Công chúa điện hạ, lời này hẳn là anh phải nói với em chứ, sao em lại đoạt lời kịch của anh chứ?”
Kỳ thật cũng có lúc anh không biết làm sao, tựa như khi biết được tâm ý của mình với cô, vắt hết óc cũng không biết mở miệng thế nào, phải nói từ đâu.
Tâm tư của anh luôn nặng nề, trước nay chưa từng thân cận với nữ sinh, hình như hơn nửa đời đều chôn vùi trong y học, đột nhiên có tâm ý với một người con gái, nên anh không biết phải biểu đạt thế nào mới thoả đáng, càng ôn nhu lại bá đạo hơn……
Đủ để chứng minh dục vọng chiếm hữu của anh, cũng muốn để cô gái được Tuỳ gia nâng niu trong lòng bàn tay cảm thấy được sự tôn trọng, sợ sẽ doạ cô sợ, sợ sẽ doạ cô bỏ đi……..
Những điều trong quá khứ dần trở nên rõ ràng hơn theo thời gian.
Ví như năm cô 6 tuổi thích mặc đầm liền màu vàng nhạt, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn giống như một con búp bế sứ, vừa hiền lành vừa dịu dàng. Vừa nghe thấy tiếng anh ho khan thì đã kêu dì giúp việc hầm canh gà, lúc thấy anh buồn thì lại đưa món đồ chơi của mình cho anh.
Giản Mặc Vân cảm thấy bản thân như có thêm một cô em gái vậy.
Lại đến năm 17 tuổi, cô biến thành một bộ dáng khác, là một người trưởng thành thanh thuần động lòng người, không gì có thể so sáng được.
Phần ký ức lưu giữ ở thời thơ ấu kia, cay đắng ngọt bùi như xen lẫn nhau, như xuyên qua thời gian mười mấy năm rồi hiện ra ngay trước mắt.
Thân ảnh cao lớn của anh vừa lúc như bao trùm lấy cô, đôi tay của Giản Mặc Vân uyển chuyển nhẹ nhàng nâng cô lên, cũng không màng những ánh mắt xung quanh, chạm vào cái mũi của cô, “Anh sẽ rất thích bạn gái của anh, Tuỳ Diên, trước khi gặp được em, anh cũng không biết mình có ý thức mà đang tìm kiếm cái gì, nhưng khi em xuất hiện, trực giác của anh đã mách bảo rằng anh không hề sai, em chính là bảo tàng cực kỳ hiếm có, so với đồ đồng thau quyên tặng cho viện bảo tàng còn trân quý gấp ngàn, gấp vạn lần.”
Nếu kiếp này bỏ qua cô, cả đời có lẽ sẽ không bao giờ gặp được kỳ tích nữa.
Tuỳ Diên thật sự cảm động, anh rất tốt, thật sự rất tốt.
“Thì ra anh thật sự thật sự thích em.”
“Đúng vậy, ‘thì ra’ rất thích em.”
……….
Giản Mặc Vân không để Tuỳ Diên mang giày, cả dọc đường cứ ôm cô như vậy quay lại biệt thự.
Không ai nhìn thấy, nhưng lại kinh ngạc thể lực của bác sĩ Giản quả nhiên dồi dào, cứ ôm cô đi cả đoạn thế nhưng không thở gấp chút nào.
Biệt thự trong khu du lịch Kim Sa không chỉ có vẻ ngoài đẹp, mà nội thất trong nhà cũng rất xa hoa ưu nhã, bàn gỗ dài thêu hoa văn, sô pha hình bán nguyệt màu nhạt, tạo ra một khung cảnh cực kỳ ấm áp.
Tuỳ Diên mở tủ lạnh ở phòng bếp ra, bên trong có các loại đồ ăn mà khách sạn cung cấp, được bọc trong màng nhựa giữ tươi, còn có mấy tầng trái cây và đồ uống nữa.
Cô chọn những quả đào, dưa đỏ và đầu vịt cay đặt trên bàn trà ở phòng khách, rồi nằm trên sô pha mà hưởng thụ.
Nói này có suối nước nóng lộ thiên, Bàng Sơ Sơ ăn xong cơm chiều thì không thể chờ nổi mà đi ngâm nước.
Nhưng Tuỳ Diên không gấp gáp đi, mà muốn ở cùng với Giản Mặc Vân trong chốc lát, không muốn lãng phí từng phút từng giây của đêm đầu tiên bên nhau.
Giản Mặc Vân nói chuyện với cô trong chốc lát, trong lúc Tuỳ Diên muốn biểu đạt cái gì nhưng lại không biết nên làm thế nào thì lúc anh thử thăm dò dựa sát lại gần còn tranh thủ ăn đậu thủ của cô.
Loại trúc trắc này của bác sĩ Giản làm cho cô hai má ửng đỏ, quả thật giống như khiêu chiến cấp địa ngục.
Mơ màng cũng sắp gần 10 giờ, anh vội vàng giục cô đi tắm, đợi chút lại xuống dưới tìm anh.
Tuỳ Diên nghĩ tới lần này gặp anh nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn là anh mở miệng thổ lộ trước, hiện giờ nụ cười trên mặt còn không che giấu được, cô còn đang suy nghĩ xem liệu có nên đổi thành bộ áo ngủ gợi cảm hay không.
Tuy rằng……
Không có nghĩ tới muốn phát sinh quan hệ nhanh như vậy, nhưng câu dẫn một chút cũng rất có tình thú.
Giản Mặc Vân cũng tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu xám, tư thái có chút lười biếng lại thanh thản, so với lúc làm việc thì bình dị gần gũi hơn một chút, còn có vẻ đẹp trai ngày thường.
Cô đã sớm biết sau khi anh cởi quần áo ra thì chắc chắn đáng xem, ngày thường tập luyện thì không nói, còn biết cưỡi ngựa, đánh quyền anh nữa, cơ bắp không phải loại khoa trương mà chính là cảm giác đường cong mà con gái thích.
Giản Mặc Vân nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, cô mặc váy ngủ lụa có hoạt tiết hoạt hình màu đen, kiểu dáng cũng xem như ngoan ngoãn, không có làm gì để anh phải ‘khó xử’.
“Chúng ta có phải nên đi ngủ hay không?”
Tuỳ Diên nghe cái từ “Chúng ta” này thì trong đầu chạy vù vù, còn có chuyện đó sao, cô thật sự sợ chính mình chịu không nổi mà sẽ như mãnh hổ bắt mồi mà chụp lấy bác sĩ Giản mất thôi!
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh biết lần này em đến còn có nguyên nhân là gì không?”
Giản Mặc Vân đúng là không rõ lắm, nên lắc đầu.
“Trang Tễ Nam cũng tới Kim Sa, anh có gặp qua chưa?”
“Không có, cô ta tới đây làm gì?”
“Anh hỏi em sao? Em còn đang muốn hỏi anh đấy.” Tuỳ Diên híp mắt, quan sát phản ứng của anh, “Cô ta tới đây làm cái gì?”
“Anh không biết, em muốn tra khảo anh sao?” Giản Mặc Vân cố ý phối hợp làm ra vẻ hoảng sợ, lại cúi người nhéo mặt cô, chỉ dùng có hai phần lực, “Em đúng là mèo con hư mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.