Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 32: Ý định

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Giản Mặc Vân vẫn còn nhớ rõ cách đây mấy năm, anh ngoài ý muốn nhận được cuộc điện thoại của Tuỳ Diên ngày đó.

Giản Lạc Hà đi công ty trụ sở ở Anh xử lý việc kinh doanh, sáng sớm đã ra khỏi nhà, còn nói với anh, “Gần đây cô gái nhỏ nhà họ Tuỳ sẽ liên lạc với chúng ta, là việc ông trước lúc qua đời đã quyên tặng đồ cổ đó.”

Giản Mặc Vân nghe xong lời này, chỉ “À” một tiếng, nếu không phải Giản Lạc Hà lớn tuổi hơn anh, thì việc này nơi nào đến phiên anh ấy quản chứ.

Vào ban đêm, anh trở về từ phòng khám nha khoa ở bên Anh, mới đóng cửa lại, cởi áo khoác xong thì điện thoại bàn ở trong nhà vang lên.

Trong lòng của Giản Mặc Vân thanh tỉnh hẳn, cũng có chút dự đoán, ngay cả giày không thay mà lập tức đi qua nghe điện thoại.

“Xin chào.” Giọng nói của cô gái xuyên qua điện thoại vô tuyến, từ nơi đất khách chỗ khác truyền tới, mang theo sự thanh thuý điềm mỹ, lại có chút ngọt ngào uyển chuyển, còn có chút độ ấm không bình thường chút nào.

Giản Mặc Vân hơi kinh ngạc, nhưng trong nội tâm có chút mừng thầm.

Vì thế anh mở miệng, mang theo tiếng nói khàn khàn trầm thấp, “Tôi biết.”

“…….Đã nói rõ rồi nhé, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta lại liên lạc nhé.”

Cô vừa định cúp điện thoại, thì anh đột nhiên nhớ tới rất nhiều việc vặt trong trí nhớ của mình, bao gồm cô bé nhỏ đáng này từng chút từng chút một, anh mất đi gia đình rồi ghé đến gác mái của nhà cô, chính là “Lâu đài công chúa” của cô, thế nhưng trong lúc lơ đãng đã trút bỏ hết những cảm xúc muốn phát tiết của anh.

“Xin hỏi một chút, tên của cô là gì?”

“Tôi gọi là Tuỳ Diên.” Cô cười trả lời.

Đáp án trong lòng của Giản Mặc Vân như được khẳng định hơn, anh đã xác định là cô, bọn họ thế nhưng lại có giao thoa, không phải anh muốn tự tới nhà thăm hỏi, mà là thông qua hai gia tộc, vượt qua ước định bốn đời.

Thanh âm trong điện thoại của Giản Mặc Vân có chút tản mạn, từ tính, cẩn thận nghe từng chữ của cô.

“Tuỳ Diên, tôi nhớ kỹ.”

Anh cúp máy.

Không bao lâu, vừa lúc Giản Lạc Hà cũng trở về nhà.

“Có chuyện gì mà vui thế?”

Giản Mặc Vân có chút thất thần, anh nhẹ nhàng nhấp môi, một loại cảm xúc tuỳ ý cứ kéo đến, anh giấu đi ý cười bên môi, có chút tâm sự nhưng không thể nói với bất kỳ ai.

Giản Lạc Hà còn muốn hỏi vài câu, thế nhưng đối phương chỉ lắc đầu, xoay người lên lầu rồi nhốt mình trong phòng.

Lúc cơm chiều, quản gia có lên gọi Giản Mặc Vân xuống ăn, anh ngồi xuống bàn ăn, thong thả ung dung cầm dao nĩa, giọng nói cứ như đang thông báo thời tiết ngày mai vậy, “Em quyết định về Trung Quốc làm việc một thời gian.”

Lạc Hà thiết chút nữa bị sặc trà, “Cái gì? Em đang nói cái gì thế?……Quả thật phòng khám Ngạo Lư ở Trung Quốc của chúng ta mở đã nhiều năm, em muốn đi kiểm tra sao?………Không đúng, rốt cuộc vì cái gì?”

Giản Mặc Vân sao có thể nói cho anh ấy, tính cách lạnh nhạt phúc hắc lại lần nữa lộ diện, chỉ nhàn nhạt nói, “Em muốn hoàn thành một ước định.”

…….



Sau khi Tuỳ Diên gọi cuộc điện thoại cho gia đình của Kiều Tư Đạt, thì bên kia cơ trưởng Tuỳ đã lấy được số di động của Giản Lạc Hà, bởi vậy, ông liền trực tiếp liên lạc với anh ấy.

Giản Lạc Hà đứng trong phòng cho khách của Tuỳ Diên, gãi mặt, cực kỳ mê mang trả lời, “………Người phụ em ráp trò chơi ghép hình khi còn nhỏ không phải là anh, là Mặc Vân mới đúng.”

Tuỳ Diên ngây người một chút, cũng không đến mức quá kinh ngạc hay khó tin, bởi vì, sâu trong nội tâm của cô đã có một đự đoán như vậy trước rồi, nhưng lại không dám tin tưởng vào phán đoán của mình.

Sau khi Giản Lạc Hà nói vậy, rất nhiều nghi hoặc cũng đã tìm được đáp án của nó.

“Là Giản Mặc Vân……Tới gác mái chơi với em sao?”

Lạc Hà cũng có chút đau đầu, đè huyệt Thái Dương, nói: “Em không biết hả?”

“Em nhớ không rõ lắm.” Gương mặt của Tuỳ Diên bởi vì cảm xúc kích động nên hơi đỏ, “Em……Bố em nói, Mặc Vân khi đó có hơi hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không quá nhiệt tình, cho nên em vẫn luôn cho rằng em với anh ấy cũng rất xa lạ……”

Lạc Hà cảm thấy cơ thể mình hơi cứng lại, nhớ tới ánh mắt sâu không lường được của bác sĩ Giản, anh ấy liền vội vàng phủ sạch quan hệ, “Vậy em lầm rồi, thằng em của anh cả ngày bị em quấn lấy, còn vào “Lâu đài công chúa” của em nữa, em còn bảo thích em ấy nữa.”

Tuỳ Diên “A” một tiếng, cảm thấy quá xấu hổ lại lúng túng, trong lòng như có con mèo đang gãi ngứa, sắp chịu không nổi, “Thật vậy sao, vì sao hai người không nói với em chứ?”

Giản Lạc Hà véo cằm, “Anh không phải nói chuyện với em khi còn nhỏ rồi sao? Anh cho rằng em biết chứ, nên mới không có cường điệu quan hệ giữa em với em anh. Lisa à, em bảo anh vừa gặp liền nói về việc năm đó hai đứa như hình với bóng thế nào chứ, nếu mà phải dùng thành ngữ của Trung Quốc thì chính là ‘làm khó người khác’ quá đúng không?”

Rất nhiều manh mối xâu chuỗi lại với nhau, giống như những viên cát sỏi bị che dấu phía dưới, cuối cùng cũng như viên kim cương có thể phát ra những tia sáng nhỏ.

Hồi ức của Tuỳ Diên khi lần đầu nhìn thấy Giản Mặc Vân ở trong phòng khám Ngạo Lư, thái độ muốn nói lại thôi của anh, rốt cuộc mạch não của cô cũng được thông suốt, đôi mắt lấp lánh sáng trong nhìn về nơi xa nào đó.

“Có phải là……Lần đó em……Em có gọi điện thoại đến nhà tụi anh, là anh nhận điện thoại sao?”

Lạc Hà cười, “Không có, lần đầu anh nhận được điện thoại của em là em gọi vào số di động của anh.”

Lần này, tất cả mọi đáp án đều được xác minh cả.

Tuỳ Diên bât chợt dừng lai, suy nghĩ loạn xạ trong đầu vẫn chưa dừng, chưa bao giờ cô thấy đáy lòng nôn nao như vậy, lượng tin tức lớn ầm ầm kéo đến muốn bức bản thân cô như chất nổ.

Lúc này, có người gõ cửa làm Tuỳ Diên và Lạc Hà cùng đồng thời nhìn lại, thì nhìn thấy Giản Mặc Vân đi vào, trong tay xách theo trà sữa, thần sắc của anh vẫn trầm tĩnh trước sau như cũ, khẽ cười lên, ngữ khí trầm thấp lọt vào tai, “Ngại quá, đã tới trễ rồi.”

Lạc Hà rõ ràng nghe được giọng của em mình chôn giấu một chút gì đó lạnh nhạt, đôi tay anh ấy run lấy, không khỏi đánh giá liếc nhìn anh một cái, nhưng kết quả vẫn không thấy gì cả.

Trong khoảnh khắc Tuỳ Diên nhìn thấy gương mặt này, cô như muốn hét to hỏi anh rốt cuộc tại sao lại thế này, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì phát hiện có vài người theo anh đi vào, đều là giám đốc và người phụ trách hai công ty.

Ngay cả Bàng Sơ Sơ ——– cũng tung tăng nhảy nhót xuất hiện.

Cô ấy và Tuỳ Diên cùng nhau tới Kim Sa, cũng không phải lấy thân phận là bạn bè, mà là hợp đồng 5 năm của cô ấy và công ty bách hoá sắp hết hạn. Tuỳ Diên cho rằng ở phương diện đồ trang điểm rất có kinh nghiệm, cũng có đầu óc kinh doanh, nên hy vọng tuyến mỹ phẩm của thương hiệu mình sau này có thể để cô ấy làm giám đốc.

“Diên nhi à, tớ vừa mới biết khu du lịch này cũng do gia tộc Kiều Tư Đạt đầu tư đó, quá khí phái đi, còn có suối nước nóng nữa chứ, cậu đã xem qua chưa? Tớ có mang áo tắm nè, khi nào chúng ta cũng có thể đi ngâm mình một chút?”

Lúc đầu, miếng đất này là do gia tộc Kiều Tư Đạt và tập đoàn Triều Dương của Trung Quốc hùng mua, còn xây hết biệt thự này đến biệt thự khác bên cạnh, cũng cung cấp hình thức phục vụ quản gia trong một khoảng thời gian.

Lúc Giản Lạc Hà kiểm tra sản nghiệp thì phát hiện, vì thế liên thủ với tập đoàn Triều Dương mà khai phá khu du lịch này, tạo ra các sản phẩm nghỉ dưỡng cao cấp. Mấy năm gần đây, khu du lịch được đưa vào kinh doanh, nhất thời cũng trở thành khách sạn nổi tiếng trên mạng, khách hàng kéo đến không dứt.



Tuỳ Diên trả lời lung tung với Bàng Sơ Sơ mấy câu, trong lòng mọi thứ đều treo trên người của Giản Mặc Vân, cô bây giờ chỉ nghĩ đuổi “Mấy người không liên quan” trong phòng này ra ngoài hết, có câu hỏi gì cũng phải hỏi cho hết, bác sĩ Giản mới là anh đẹp trai mà cô muốn hỏi nhất!

Anh chính là miếng bánh quy nhỏ mà cô muốn nhất!!!!

Giản Mặc Vân lúc cô còn chưa mở miệng, thì đã đặt ly trà sữa vào trong tay cô, cúi người nhẹ giọng nói, “Đến bãi biển đi, anh có lời muốn nói.”

Giọng nói của anh như nán lại ở bên tai, êm dịu động lòng người, “Rất quan trọng.”

Bốn phía bãi biển đã tối dần sáng lên những ngọn đèn dầu với sắc màu ấm áp. Tuỳ Diên cúi đầu, đạp lên bờ cát mềm mịn, cô yên tĩnh đứng trong chốc lát, kết hợp tất cả nhưng duyên phận trùng hợp thành một tuyến thời gian dài dằng dẵng, tựa như ven biển nơi xa, lấp lánh chấm sáng thân ảnh của chiếc thuyền ở phương xa.

Từ khi nào bản thân bắt đầu thích Giản Mặc Vân, cô cũng không rõ, có thể là lúc anh chuyên tâm khám răng cho Bàng Sơ Sơ, hay là lúc anh hướng dẫn từng bước cho cô ở trong phòng thay quần áo, cũng có thể là lúc anh đánh tên lưu manh trên phố không chút lưu tình nào……

Mới đầu còn không biết khi còn nhỏ mình đã quen biết anh thế nào, nhưng cô cũng như vô tình mà đã đem lòng yêu mến người đàn ông này.

Con người Giản Mặc Vân này, đúng là quá tốt.

Con đường giáo dục tiên tiến từ nhỏ đến lớn của anh giúp anh có một phong phạm thân sĩ khéo léo ưu nhã, những tư thế oai hùng cưỡi ngựa đấu kiếm, còn có tấm lòng thiện lương giúp người bệnh, chữa lành người bị thương của anh……

Càng quan trọng hơn là, nếu không có phần tình nghĩa lúc nhỏ, có lễ anh vẫn sẽ đối với cô giống như những người bệnh khác, kiên nhẫn, hiền lành, làm người khác không tự chủ được mà trầm luân…….

Bên này rời xa thành phố, tầng mấy trong sáng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vài ngôi sao nhỏ, cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mặc Vân.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dáng người của Giản Mặc Vân rất đẹp, bộ dáng cao ráo chân dài, mặc áo gió vừa người, đứng trong bóng đêm bên bãi như vậy thì cảnh sắc xinh đẹp cũng trở thành phông nền.

“Tuỳ Diên.”

Rõ ràng đi thẳng vào tai, vừa êm dịu lại dễ nghe.

“Em biết rồi.” Cô gấp không chờ nổi ngắt lời anh, “Em biết hết rồi.”

Cô không nhớ rõ anh, thế nhưng anh lại nhớ cô nhiều năm như vậy.

Bờ biển có một loại trống trải yên tĩnh, màn đêm buông xuống bao quanh lấy hai người, cái lạnh của mùa thu cũng giảm bớt ba phần.

“Sao anh ngốc như vậy……” Nói như vậy hình như không đúng, nhưng cũng không biết miêu tả thế nào, “Vì cái gì mà không nói chứ.”

Giản Mặc Vân bước lên phía trước, đi đến trước mắt cô, làm cô có chút kinh ngạc, cũng cực kỳ căng thẳng, nhưng lại không muốn lùi xuống nửa bước, sau đó, cô bị anh ôm lấy eo, làm hai người như dính chặt vào nhau.

“Cuối cùng đã biết rồi sao?”

“Tuỳ Diên.”

“Anh phải hôn em.”

Cùng lúc đó, tầm mắt anh chạm đến cánh môi của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook