Chương 3: Chương 1.2
Girlne Ya
03/06/2017
"Phù phù. Phù phù..."
Ngọn núi trong đêm là một mảng đen kịt, còn bầu trời dường như đã nhắm mắt đi ngủ, không có lấy một ngôi sao.
Xuân Quả xỏ đôi giày da còn chưa kịp thắt dây, trên người mặc chiếc áo khoác nút cài lộn xộn, hì hục men theo con đường nhỏ leo lên đỉnh núi.
Bốn bề tối đen như mực. Xuân Quả thấy vô cùng sợ hãi, nhưng cô giáo ở trường mẫu giáo đã nói, những đứa trẻ ngoan là phải dũng cảm.
"Xuân Quả là cô bé dũng cảm, nên nhất định phải tìm được ba."
Nghĩ tới lúc tìm thấy ba, nghĩ tới vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của ba, trong lòng Xuân Quả bỗng trào dâng một luồng dũng khí vô biên.
"Núi cao cũng không sợ! Đường xa cũng không sợ! Cho dù có gió bão hay tuyết rơi chăng nữa..."
Xuân Quả cất tiếng hát để tăng thêm dũng khí, tiếp tục hướng về phía đỉnh núi. Cứ như thế, cũng không biết đi được bao lâu, nhưng cô bé đã bắt đầu thấm mệt.
Xung quanh vẫn là một màn đen dày đặc đến mức đưa tay ra không thể nhìn rõ năm ngón, từng tiếng chim ma quái vọng lại trong rừng, nghe như tiếng "ọc ọc" phát ra từ bụng của một con quái vật đang đói.
Xuân Quả thấy hoảng sợ, đang định bước nhanh hơn thì bỗng nhiên chân cô bé như vấp phải thứ gì, rồi ngã huỵch một tiếng.
"Ui da..." Xuân Quả bò dậy, một chiếc giày k biết đã rơi đi đâu mất. Một chân k giày, cô bé thở hổn hển, đứng nguyên tại chỗ, dáo dác nhìn quanh, và phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất phương hướng.
Mình đang ở nơi nào?... Mình nhớ ba mẹ quá, mình sợ quá!
"Òa òa òa..." Xuân Quả k kìm lòng được, bèn bật khóc, nhưng vừa khóc được mấy tiếng thì cô bé lại vội vàng bịt chặt miệng.
Không đc, k được khóc to quá, ngoại bảo trên núi có sơn thần, lỡ như ông ta nghe thấy tiếng mình thì chắc chắn sẽ chạy tới bắt mình đi mất.
Nhớ đến hình ảnh mấy con quái vật nhe nanh giương vuốt vẫn thường nhìn thấy trong phim hoạt hình, Xuân Quả sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội quay đầu dáo dác nhìn quanh. Cuối cùng cô bé chạy tới nấp sau gốc cây bên cạnh, giương to mắt quan sát những mối nguy hiểm có thể xuất hiện quanh mình, hệt như một chú thỏ con đang sợ hãi.
Im lặng... Im lặng...
Rừng núi tĩnh mịch đến đáng sợ. Mấy phút sau, k thấy có con quái vật nào từ trong bóng tối lao ra tóm lấy Xuân Quả như cô bé đã lo sợ.
Chính vào lúc Xuân Quả thở mạnh một hơi muốn trấn tĩnh lại thì có thứ gì đó đột nhiên thò tay ra vỗ lên vai cô bé từ phía sau.
"A a a...!" Xuân Quả thét lên, hai chân mềm nhũn, ngồi bất động trên đất.
Là... Là quái vật sao?
Xuân Quả hốt hoảng nghĩ, nhưng vì quá sợ nên k cách nào tập trung đc ánh nhìn, k thể nhìn rõ cái bóng đang đứng sau lưng mình rốt cuộc là thứ gì.
"Cậu là ai? Cậu làm gì ở đây thế?" - Cái bóng cất lời và quỳ xuống trước mặt Xuân Quả.
Xuân Quả run rẩy nhìn cái bóng. Khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối, cô bé mới nhận ra trước mặt là một cậu thiếu niên trạc tuổi mình.
"Tôi... Tôi là... Cậu... Cậu là ai?" Xuân Quả rụt người về phía sau để giữ khoảng cách với cậu thiếu niên một cách đầy cảnh giác.
"Ý? Cậu hiểu được những gì tôi nói à?" Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Xuân Quả, nhảy thêm một bước đến trước mặt cô bé như một chú ếch con. "Tôi tên là Thương Không Lẫm. Cậu cứ gọi tôi là Lẫm là được rồi. Cậu là con người à? Sao muộn thế này lại lên núi? Nguy hiểm lắm đấy."
"Tôi... Tôi đi tìm ba tôi... Nhưng tôi lạc đường mất rồi... Hu hu hu!" Nhắc đến nỗi đau trong lòng, Xuân Quả lại bắt đầu thút thít.
"Ừm."- Nhìn Xuân Quả khóc bù lu bù loa, cậu thiếu niên để lộ vẻ tò mò, k ngừng chớp mắt. Bỗng nhiên, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, nở một nụ cười rạng rỡ- "Đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cậu đi tìm ba!"
"Cậu?" Nhìn nụ cười trong sáng của cậu thiếu niên, Xuân Quả thôi k khóc nữa. Cô bé nhấp nháy đôi mắt một cách do dự. "Nhưng có thật là cậu có thể giúp tôi tìm thấy ba k?"
"Đương nhiên rồi! Tôi rất thông thuộc khu rừng này. Hi hi!" Cậu thiếu niên đắc ý lấy tay quệt mũi. "Nhưng cậu phải làm bạn với tôi, chơi cùng tôi!"
Xuân Quả suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng gật đầu.
"Ừm... Nhưng tôi k thể ở lại quá lâu đc, nếu k ngoại sẽ mắng tôi."
"Được! Quá tuyệt! Ở trong rừng chán chết đi được, trước giờ tôi chưa từng chơi với trẻ con của thế giới loài người bao giờ."- Cậu thiếu niên chỉ mải háo hức, dường như hoàn toàn chẳng để ý Xuân Quả nói những gì sau đó, cậu nắm lấy tay Xuân Quả và đứng dậy.- "Vậy chúng ta đi luôn bây giờ thôi!"
"Đi đâu? Đi tìm ba à?"
"Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta đợi trời sáng đi tìm thì tốt hơn. Tối nay đến nhà tôi trước đi."
Ngọn núi trong đêm là một mảng đen kịt, còn bầu trời dường như đã nhắm mắt đi ngủ, không có lấy một ngôi sao.
Xuân Quả xỏ đôi giày da còn chưa kịp thắt dây, trên người mặc chiếc áo khoác nút cài lộn xộn, hì hục men theo con đường nhỏ leo lên đỉnh núi.
Bốn bề tối đen như mực. Xuân Quả thấy vô cùng sợ hãi, nhưng cô giáo ở trường mẫu giáo đã nói, những đứa trẻ ngoan là phải dũng cảm.
"Xuân Quả là cô bé dũng cảm, nên nhất định phải tìm được ba."
Nghĩ tới lúc tìm thấy ba, nghĩ tới vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của ba, trong lòng Xuân Quả bỗng trào dâng một luồng dũng khí vô biên.
"Núi cao cũng không sợ! Đường xa cũng không sợ! Cho dù có gió bão hay tuyết rơi chăng nữa..."
Xuân Quả cất tiếng hát để tăng thêm dũng khí, tiếp tục hướng về phía đỉnh núi. Cứ như thế, cũng không biết đi được bao lâu, nhưng cô bé đã bắt đầu thấm mệt.
Xung quanh vẫn là một màn đen dày đặc đến mức đưa tay ra không thể nhìn rõ năm ngón, từng tiếng chim ma quái vọng lại trong rừng, nghe như tiếng "ọc ọc" phát ra từ bụng của một con quái vật đang đói.
Xuân Quả thấy hoảng sợ, đang định bước nhanh hơn thì bỗng nhiên chân cô bé như vấp phải thứ gì, rồi ngã huỵch một tiếng.
"Ui da..." Xuân Quả bò dậy, một chiếc giày k biết đã rơi đi đâu mất. Một chân k giày, cô bé thở hổn hển, đứng nguyên tại chỗ, dáo dác nhìn quanh, và phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất phương hướng.
Mình đang ở nơi nào?... Mình nhớ ba mẹ quá, mình sợ quá!
"Òa òa òa..." Xuân Quả k kìm lòng được, bèn bật khóc, nhưng vừa khóc được mấy tiếng thì cô bé lại vội vàng bịt chặt miệng.
Không đc, k được khóc to quá, ngoại bảo trên núi có sơn thần, lỡ như ông ta nghe thấy tiếng mình thì chắc chắn sẽ chạy tới bắt mình đi mất.
Nhớ đến hình ảnh mấy con quái vật nhe nanh giương vuốt vẫn thường nhìn thấy trong phim hoạt hình, Xuân Quả sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội quay đầu dáo dác nhìn quanh. Cuối cùng cô bé chạy tới nấp sau gốc cây bên cạnh, giương to mắt quan sát những mối nguy hiểm có thể xuất hiện quanh mình, hệt như một chú thỏ con đang sợ hãi.
Im lặng... Im lặng...
Rừng núi tĩnh mịch đến đáng sợ. Mấy phút sau, k thấy có con quái vật nào từ trong bóng tối lao ra tóm lấy Xuân Quả như cô bé đã lo sợ.
Chính vào lúc Xuân Quả thở mạnh một hơi muốn trấn tĩnh lại thì có thứ gì đó đột nhiên thò tay ra vỗ lên vai cô bé từ phía sau.
"A a a...!" Xuân Quả thét lên, hai chân mềm nhũn, ngồi bất động trên đất.
Là... Là quái vật sao?
Xuân Quả hốt hoảng nghĩ, nhưng vì quá sợ nên k cách nào tập trung đc ánh nhìn, k thể nhìn rõ cái bóng đang đứng sau lưng mình rốt cuộc là thứ gì.
"Cậu là ai? Cậu làm gì ở đây thế?" - Cái bóng cất lời và quỳ xuống trước mặt Xuân Quả.
Xuân Quả run rẩy nhìn cái bóng. Khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối, cô bé mới nhận ra trước mặt là một cậu thiếu niên trạc tuổi mình.
"Tôi... Tôi là... Cậu... Cậu là ai?" Xuân Quả rụt người về phía sau để giữ khoảng cách với cậu thiếu niên một cách đầy cảnh giác.
"Ý? Cậu hiểu được những gì tôi nói à?" Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Xuân Quả, nhảy thêm một bước đến trước mặt cô bé như một chú ếch con. "Tôi tên là Thương Không Lẫm. Cậu cứ gọi tôi là Lẫm là được rồi. Cậu là con người à? Sao muộn thế này lại lên núi? Nguy hiểm lắm đấy."
"Tôi... Tôi đi tìm ba tôi... Nhưng tôi lạc đường mất rồi... Hu hu hu!" Nhắc đến nỗi đau trong lòng, Xuân Quả lại bắt đầu thút thít.
"Ừm."- Nhìn Xuân Quả khóc bù lu bù loa, cậu thiếu niên để lộ vẻ tò mò, k ngừng chớp mắt. Bỗng nhiên, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, nở một nụ cười rạng rỡ- "Đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cậu đi tìm ba!"
"Cậu?" Nhìn nụ cười trong sáng của cậu thiếu niên, Xuân Quả thôi k khóc nữa. Cô bé nhấp nháy đôi mắt một cách do dự. "Nhưng có thật là cậu có thể giúp tôi tìm thấy ba k?"
"Đương nhiên rồi! Tôi rất thông thuộc khu rừng này. Hi hi!" Cậu thiếu niên đắc ý lấy tay quệt mũi. "Nhưng cậu phải làm bạn với tôi, chơi cùng tôi!"
Xuân Quả suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng gật đầu.
"Ừm... Nhưng tôi k thể ở lại quá lâu đc, nếu k ngoại sẽ mắng tôi."
"Được! Quá tuyệt! Ở trong rừng chán chết đi được, trước giờ tôi chưa từng chơi với trẻ con của thế giới loài người bao giờ."- Cậu thiếu niên chỉ mải háo hức, dường như hoàn toàn chẳng để ý Xuân Quả nói những gì sau đó, cậu nắm lấy tay Xuân Quả và đứng dậy.- "Vậy chúng ta đi luôn bây giờ thôi!"
"Đi đâu? Đi tìm ba à?"
"Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta đợi trời sáng đi tìm thì tốt hơn. Tối nay đến nhà tôi trước đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.