Rừng Đom Đóm

Chương 2: Điều kì diệu_ Cuộc gặp gỡ đầu tiên_ Chuyện cổ tích mơ mộng ngày hè.

Girlne Ya

03/06/2017

"Cháu yêu à, cháu không được đến khu rừng bí ẩn trên đỉnh núi Mậu Sơn nhé! Có một vị thần sinh sống trên đỉnh núi, nếu có người xâm phạm tới khu rừng đó, thần núi sẽ nổi giận đấy."

"Ngoại ơi ngoại, thần núi có phải là người xấu không?"

"Ha ha, thần núi không phải là người xấu." - Ngoại cười hiền, âu yếm xoa đầu Xuân Quả, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt tựa như những gợn sóng dập dềnh trên mặt hồ.- "Thần núi luôn bảo vệ Mậu Sơn và thôn làng của chúng ta, để dân làng sống dưới chân núi Mậu Sơn được an cư lạc nghiệp."

Xuân Quả lơ mơ gật đầu, mắt chớp chớp, tò mò nhìn về phía ngọn núi xanh biếc thần bí bên ngoài khung cửa gỗ màu đỏ, nét cười tinh nghịch thoáng hiện lên trong đôi mắt đen láy trong vắt như pha lê.

Năm đó Xuân Quả mới lên sáu. Do cha cô bé đồng ý đi cùng người bạn thân là Hắc Minh Sơn, một kĩ sư quy hoạch nổi tiếng của thành phố Cảnh Minh, tới khảo sát địa hình núi Mậu Sơn, nên cô bé Xuân Quả ngày thường sống như chú chim sẻ vàng trong tòa nhà cao tầng của thành phố Cảnh Minh cũng theo cha mẹ đến nhà bà ngoại ở ngoại ô thành phố, chuẩn bị trải nghiệm cả mùa hè ở đây.

Mùa hè dường như luôn oi bức và dài lê thê, vầng mặt trời nóng rát như muốn thiêu đốt cả thời gian.

Vì bà ngoại đã cảnh báo, nên dù rất tò mò về khu rừng bí mật trên đỉnh núi Mậu Sơn, mỗi lần muốn cùng bạn bè trong thôn vào đó chơi trò thám hiểm, Xuân Quả luôn ngập ngừng lùi bước bởi sự u linh và không khí thần bí tỏa ra từ khu rừng, và cuối cùng chỉ dám đứng tần ngần ngoài bìa rừng một lúc rồi bỏ đi.



Thế nhưng, vào một đêm nọ...

"Ba Xuân Quả và ông Hắc vẫn chưa về sao?"

"Ừ, ban nãy họ lên núi thăm dò địa hình mà giờ vẫn chưa về, mẹ Xuân Quả cùng vài người trong thôn lên núi tìm rồi, hi vọng không xảy ra có chuyện gì."

"Chúng ta đã cảnh báo họ rất nhiều lần là trong khu rừng đó có thần núi, mà sao ba con bé với ông Hắc cứ không chịu nghe nhỉ? Xuân Quả mới có sáu tuổi, lỡ như ba nó có chuyện gì bất trắc thì..."

"Ông đừng nói nữa, tôi đang buồn lắm đây... Còn chưa biết ngày mai phải giấu Xuân Quả bằng cách nào nữa. Con bé tinh lắm."

Nửa đêm giấc, Xuân Quả chỉ thấy còn lại một mình trong phòng. Lẽ ra ba mẹ phải đang nằm ngủ trên chiếc giường gỗ bên cạnh mới đúng, nhưng lúc này lại chẳng thấy bóng dáng họ đâu, còn ngoài của thì đang loáng thoáng vọng lại tiếng nói chuyện của ngoại với một người trong thôn.

Ba mất tích rồi sao? Có phải ba đã gặp nguy hiểm gì ở trên núi không?... Nghĩ tới ba thường ngày chăm lo cho mình từng li từng tí ,sống mũi Xuân Quả chợt cay cay, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Đến khi nghe thấy tiếng người khách rời đi và bà ngoại đã về phòng, Xuân Quả nhảy bịch xuống khỏi giường, mặc áo khoác, xỏ giảy và chạy ra ngoài một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Đom Đóm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook