Rừng Đom Đóm

Chương 16: Chương 2.9

Girlne Ya

04/06/2017

Một phút trôi qua, Xuân Quả thấy mình vẫn đang treo lơ lửng trong không trung. Cổ áo đồng phục của cô bé bị anh chàng kia nắm lấy như đang tóm cổ một con mèo hoang, còn cậu ta thì đang thích chí đung đưa lắc qua lắc lại cơ thể cô bé trong không trung như chơi trò đánh đu.

"Cảm... cảm ơn cậu. Có thể... có thể cho tôi xuống được rồi!" Cơ thể bị đung đưa mạnh quá làm Xuân Quả thấy hoa mắt chóng mặt, cô bé nhắm nghiền mắt và thét lên.

"Thế à? Thôi được." Anh chàng đáp lại, có vẻ hơi mất hứng, đôi mắt chợt lóe lên một tia tinh quái.

Tiếp đó, cậu ta nhấc mạnh cánh tay đang nắm lấy Xuân Quả, Xuân Quả cảm thấy hai tay đang bị kéo lên, cô bé giật thót, trước khi kịp hoàn hồn thì cơ thể đã bị tuột khỏi chiếc áo khoác đồng phục như ve sầu thoát xác.

Bịch.

"Á á..."

Dường như ông trời đang cố ý gây bi kịch, vừa rồi bị giày vò lắc lư một hồi, thế mà đến lúc rơi xuống Xuân Quả vẫn rơi trúng thùng phân bón không lệch một phân, cứ như thể thùng phân bón đó không phải được chuẩn bị cho cây long não, mà là được dành riêng để tưới bón cho "bông hoa nhỏ của Tổ quốc" Xuân Quả vậy.

Xuân Quả ngồi khóc không ra nước mắt giữa đống phân bón đổ tung tóe, đầu tóc, quần áo, mặt mũi không chỗ nào là không "dính chưởng". Những vết tích lốm đốm cộng với mùi hôi thối nhức mũi hòa quyện vào với nhau, dường như đã dẫn đến một phản ứng hóa học cực mạnh, ngọn lửa giận dữ bùng phát từ gót chân lên đến tận đỉnh đầu Xuân Quả.

"Này, cậu không sao chứ?" Trên đầu Xuân Quả vọng xuống giọng nói có vẻ ngạc nhiên của anh chàng kia.

Xuân Quả tức tối ngẩng mặt lên thì thấy cậu ta đã kịp leo lên cây đứng như cũ, một tay vẫn cầm chiếc áo khoác đồng phục của Xuân Quả, mở to mắt giả bộ "ngây thơ vô số tội", nhưng cuối cùng cậu ta không nhịn nổi nữa, đành phì cười.



"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng của một cô gái bị cắm trong đống phân. Buồn cười quá đi mất! Có nhiều dinh dưỡng thế này rồi, cậu phải chóng lớn đấy nhé!"

Xuân Quả đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô bé nắm chặt bàn tay, mặt đỏ bừng bừng, ngẩng đầu nhìn anh chàng đứng trên cây, lửa giận nghi ngút, và gầm gừ:

"Rốt cuộc cậu là ai? Vừa nãy cậu cố ý chọc ghẹo tôi đúng không? Đồ khốn! Đồ lừa đảo!"

Đáng ghét! Tên này tuyệt đối không thể là Lẫm được, Thương Không Lẫm tuyệt đối không đáng ghét như hắn ta!

"Hi hi!"

Anh chàng đứng từ trên cao nhìn xuống Xuân Quả, nhoẻn miệng cười tươi rói, rồi giơ tay lên, chiếc áo khoác đồng phục của Xuân Quả liền rơi bụp xuống, vừa hay phù đúng lên đầu Xuân Quả.

Liền sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên trên đầu Xuân Quả.

"Xin lỗi nhé, vừa nãy chỉ là đùa thôi! Còn nữa, Anh Đào, lâu lắm không gặp, tôi là Thương Không Lẫm."

Xuân Quả lặng người, vội vàng kéo chiếc áo khoác xuống, nhưng khi cô bé ngẩng đầu nhìn lên cây thì anh chàng đó đã biến mất, cứ như là ảo giác.

Xung quanh tĩnh mịch như thể cậu ta chưa từng xuất hiện...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Đom Đóm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook