Chương 17: Lo Lắng_ Bạn Cùng Bàn_ Khoảng Cách Năm Centimet Xa Vời Vợi.
Girlne Ya
04/06/2017
Ngày hôm sau, ánh nắng vẫn rạng rỡ như thế. Sau khi kết thúc tiết học thứ ba, học sinh trường trung học Đom Đóm lần lượt dàn hàng ngay ngắn
trên khoảng sân vận động cũ khá hẹp và nhỏ, thả lỏng cơ thể một cách có
nhịp điệu theo tiếng nhạc phát ra từ loa phát thanh.
Nhưng lúc này, trong đội hình của khối lớp 10 lại đang nhốn nháo.
"Này này, các cậu nhìn xem, có phải Xuân Quả bị bệnh gì rồi không? Sao cậu ta cứ ngồi một mình lúc thì cười lúc thì tức giận thế kia?"
"Chắc không phải vì hôm qua lúc bạn ấy phát động mọi người phản đối nhà trường xây sân vận động mới, bị mọi người chế giễu là 'kẻ lừa bịp', kích động thái quá nên rối loạn thần kinh chứ?"
"Sợ quá... Nhưng cậu ta tự làm tự chịu thôi, ai biểu cậu ta lừa gạt mọi người là trên núi có 'cậu bé thần kì' Thương Không Lẫm."
Đám bạn học ngoái nhìn Xuân Quả, xì xào bàn tán. Cô bạn đứng bên cạnh Xuân Quả vội vàng đứng ra phía ngoài đội hình như thể sợ bị lây virus "rối loạn tâm thần", chỉ muốn tránh xa.
Thế nhưng Xuân Quả lúc này hoàn toàn chẳng nghe thấy các bạn đang bàn tán chuyện gì, cứ thế vung tay loạn xa như mộng du. Từ tối qua tới giờ, trong đầu cô bé chẳng có bất cứ thông tin gì khác ngoài đúng một câu:
"Thương Không Lẫm trở về rồi sao? Thương Không Lẫm trở về rồi sao? Thương Không Lẫm trở về rồi..."
Xuân Quả liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong đầu. Dù đã nhớ lại cảnh tượng gặp gỡ giữa mình và Thương Không Lẫm trên cây long não chiều tối qua không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ cảm thấy giống như một giấc mơ, không dám tin đó là sự thật.
"Anh Đào, lâu lắm không gặp, tôi là Thương Không Lẫm."
Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh anh chàng đứng trên cây long não nói với mình câu này, đôi mắt Xuân Quả lại sáng rực lên như bóng đèn cắm điện 1000 wat. Nhưng đến khi nghĩ đến một cơn ác mộng khác...
"Ai da, con bé kia bị làm sao thế? Sao lại biến khuôn mặt thành ra thế kia? Đấy là kiểu trang điểm đang 'hot' à?"
"Cậu bị dở hơi à? Sao đấy là kiểu trang điểm đang 'hot' được. Nhìn như lợn mọi, tớ đoán chắc đấy là nghệ thuật cải trang đấy."
"Ai ôi, toàn thân bốc mùi, làm gì thế không biết? Định gây ô nhiễm môi trường à?"
Trên đường về nhà, những người đi đường nhìn thấy Xuân Quả mà cứ như nhìn thấy bệnh dịch, ai nấy đều đưa tay lên bịt mũi và tránh xa, rồi giơ tay chì chì trỏ trỏ.
Xuân Quả ngẩn ngơ nhìn đôi giày và gấy vấy dính đầy phân bón, ấm ức thở dài.
"Dù quần áo mình bẩn thỉu thì cũng đâu cần phải nói mình như thế chứ? Lợn mọi? Hờ, trí tưởng tượng phong phú thật."
Xuân Quả lắc đầu thầm nghĩ, tiếp tục đi về nhà, nhưng lúc đi ngang qua một tiệm bán đồ trang sức, Xuân Quả quay sang nhìn chiếc tủ kính, thì chỉ trong chớp mắt, cô bé đã suýt tắt thở chết ngất giữa đường.
Nếu không nhìn thấy tấm thẻ học sinh treo trên cặp sách của cái "người" (nếu như còn có thể gọi đó là "người") đang in hình lên tủ kính, thì Xuân Quả hoàn toàn không sao tin được đó chính là mình- tóc tai bù xù như đống rơm trên đầu, mặt thì bị vẽ hai quầng mắt đen xì từ bao giờ, trên trán còn bị viết chữ "Vua" nữa chứ! Lại còn thêm đống phân bón bẩn thỉu trên người...
"Đây... Chuyện gì thế này?" Nhìn thấy hình ảnh đó, Xuân Quả mãi không tài nào hoàn hồn nổi. Đến khi nhớ lại anh chàng kia vừa khoát trá vừa nói "Đẹp lắm!", Xuân Quả mới hiểu ra, lửa giận đùng đùng thiêu đốt cô bé như đang nung miếng sắt trong lò luyện kim, xì khói đen.
Nhưng lúc này, trong đội hình của khối lớp 10 lại đang nhốn nháo.
"Này này, các cậu nhìn xem, có phải Xuân Quả bị bệnh gì rồi không? Sao cậu ta cứ ngồi một mình lúc thì cười lúc thì tức giận thế kia?"
"Chắc không phải vì hôm qua lúc bạn ấy phát động mọi người phản đối nhà trường xây sân vận động mới, bị mọi người chế giễu là 'kẻ lừa bịp', kích động thái quá nên rối loạn thần kinh chứ?"
"Sợ quá... Nhưng cậu ta tự làm tự chịu thôi, ai biểu cậu ta lừa gạt mọi người là trên núi có 'cậu bé thần kì' Thương Không Lẫm."
Đám bạn học ngoái nhìn Xuân Quả, xì xào bàn tán. Cô bạn đứng bên cạnh Xuân Quả vội vàng đứng ra phía ngoài đội hình như thể sợ bị lây virus "rối loạn tâm thần", chỉ muốn tránh xa.
Thế nhưng Xuân Quả lúc này hoàn toàn chẳng nghe thấy các bạn đang bàn tán chuyện gì, cứ thế vung tay loạn xa như mộng du. Từ tối qua tới giờ, trong đầu cô bé chẳng có bất cứ thông tin gì khác ngoài đúng một câu:
"Thương Không Lẫm trở về rồi sao? Thương Không Lẫm trở về rồi sao? Thương Không Lẫm trở về rồi..."
Xuân Quả liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong đầu. Dù đã nhớ lại cảnh tượng gặp gỡ giữa mình và Thương Không Lẫm trên cây long não chiều tối qua không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ cảm thấy giống như một giấc mơ, không dám tin đó là sự thật.
"Anh Đào, lâu lắm không gặp, tôi là Thương Không Lẫm."
Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh anh chàng đứng trên cây long não nói với mình câu này, đôi mắt Xuân Quả lại sáng rực lên như bóng đèn cắm điện 1000 wat. Nhưng đến khi nghĩ đến một cơn ác mộng khác...
"Ai da, con bé kia bị làm sao thế? Sao lại biến khuôn mặt thành ra thế kia? Đấy là kiểu trang điểm đang 'hot' à?"
"Cậu bị dở hơi à? Sao đấy là kiểu trang điểm đang 'hot' được. Nhìn như lợn mọi, tớ đoán chắc đấy là nghệ thuật cải trang đấy."
"Ai ôi, toàn thân bốc mùi, làm gì thế không biết? Định gây ô nhiễm môi trường à?"
Trên đường về nhà, những người đi đường nhìn thấy Xuân Quả mà cứ như nhìn thấy bệnh dịch, ai nấy đều đưa tay lên bịt mũi và tránh xa, rồi giơ tay chì chì trỏ trỏ.
Xuân Quả ngẩn ngơ nhìn đôi giày và gấy vấy dính đầy phân bón, ấm ức thở dài.
"Dù quần áo mình bẩn thỉu thì cũng đâu cần phải nói mình như thế chứ? Lợn mọi? Hờ, trí tưởng tượng phong phú thật."
Xuân Quả lắc đầu thầm nghĩ, tiếp tục đi về nhà, nhưng lúc đi ngang qua một tiệm bán đồ trang sức, Xuân Quả quay sang nhìn chiếc tủ kính, thì chỉ trong chớp mắt, cô bé đã suýt tắt thở chết ngất giữa đường.
Nếu không nhìn thấy tấm thẻ học sinh treo trên cặp sách của cái "người" (nếu như còn có thể gọi đó là "người") đang in hình lên tủ kính, thì Xuân Quả hoàn toàn không sao tin được đó chính là mình- tóc tai bù xù như đống rơm trên đầu, mặt thì bị vẽ hai quầng mắt đen xì từ bao giờ, trên trán còn bị viết chữ "Vua" nữa chứ! Lại còn thêm đống phân bón bẩn thỉu trên người...
"Đây... Chuyện gì thế này?" Nhìn thấy hình ảnh đó, Xuân Quả mãi không tài nào hoàn hồn nổi. Đến khi nhớ lại anh chàng kia vừa khoát trá vừa nói "Đẹp lắm!", Xuân Quả mới hiểu ra, lửa giận đùng đùng thiêu đốt cô bé như đang nung miếng sắt trong lò luyện kim, xì khói đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.