Chương 18: Chương 3.2
Girlne Ya
04/06/2017
Xuân Quả nắm chặt nấm đấm, khống có một centimet nào trên hai gò má đỏ
bừng kia là không thể hiện sự tức giận sục sôi. Làm cái gì thế này!
Cậu thật sự là Thương Không Lẫm sao? Sao Lẫm lại có thể gây ra những
chuyện như thế này cho tôi chứ?
Cũng chính lúc này, một tâm điểm khác trong đội hình khối lớp 10- "thần tượng giới trẻ" Thái Khả Phu cũng đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Ánh mắt cậu ta đờ đẫn ngước nhìn bầu trời, lắc lắc hai cánh tay mềm oặt như thể bị rút mất linh hồn, nhìn giống hệt con thỏ hoạt hình Tuzki đang múa may quay cuồng.
"Haizz... Sao hôm nay bầu trời lại nhợt nhạt đến thế? Sao ánh nắng lại chói chang đến thế? Ngọn gió lại u sầu đến thế? Nhưng tất cả những thứ đó cộng lại cũng không thể so sánh nổi đau trong lòng mình lúc này. Chín năm trời mình cố gắng không ngừng, mình vẫn không thể nào chiếm được trái tim của bé Xuân Quả, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào chứ?"
Thái Khả Phu thở dài thườn thượt, ánh mắt chất chứa những cơn sóng ưu phiền...
"Có lẽ mình nên nghe theo lời của 'Tứ tiểu thiên nga', từ bỏ việc theo đuổi Xuân Quả đi thôi..."
Ý nghĩ cuối cùng khiến Thái Khả Phu há miệng tiu nghỉu, ánh mắt cậu ta xuyên qua hai nhóm đội hình, hướng về Xuân Quả với bi thương đầy vơi, thì thấy Xuân Quả đang mặt mũi xám ngoét, toàn thân bị bao phủ bởi một luồng khí đen dày đặc. Thái Khả Phu khựng người, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Xuân Quả, môi run run phát ra những âm thanh đầy bối rối.
"Bé... bé Xuân Quả, cậu ấy... cậu ấy... cậu ấy đanh tức giận sao? Lẽ nào... lẽ nào là do cảm nhận được suy nghĩ vừa rồi của mình nên cậu ấy mới tức giận như thế? Thực ra cậu ấy cũng quan tâm mình đúng không? Thế mà đến bây giờ mình mới hiểu, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng kia thực chất là một trái tim cháy bỏng! Mình đã phạm một tội ác tày trời! Hu hu hu hu!"
Binh.
"Thái Khả Phu, em lại đang rên rỉ cái gì đấy? Lần nào cũng gây rối trật tự, theo tôi đến phòng giáo vụ ngay!"
Một giọng nói vang lên kịp thời cắt đứt cơn xúc động của Thái Khả Phu, thầy trưởng phòng giáo vụ sa sầm mặt mũi, đùng đùng lao đến trước mặt cậu ta, tóm lấy gáy áo cậu chàng, lôi xềnh xệch ra khỏi đội hình như lôi bao tải, nhưng chỉ làm kích động thêm ý chí hiên ngang của Thái Khả Phu.
"Bé Xuân Quả, cậu hãy yên tâm, mình sẽ không bao giờ từ bỏ cậu."
"Thái Khả Phu! Không được lớn tiếng gào thét!"
"Ai da, đừng có đánh vào mặt em!"
Chứng kiến hành vi khó hiểu của Thái Khả Phu, mọi người đều nheo mắt nhìn nhau.
Xuân Quả ngán ngẩm liếc nhìn Thái Khả Phu, thở dài bất lực.
"Tên đần độn."
Cũng chính lúc này, một tâm điểm khác trong đội hình khối lớp 10- "thần tượng giới trẻ" Thái Khả Phu cũng đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Ánh mắt cậu ta đờ đẫn ngước nhìn bầu trời, lắc lắc hai cánh tay mềm oặt như thể bị rút mất linh hồn, nhìn giống hệt con thỏ hoạt hình Tuzki đang múa may quay cuồng.
"Haizz... Sao hôm nay bầu trời lại nhợt nhạt đến thế? Sao ánh nắng lại chói chang đến thế? Ngọn gió lại u sầu đến thế? Nhưng tất cả những thứ đó cộng lại cũng không thể so sánh nổi đau trong lòng mình lúc này. Chín năm trời mình cố gắng không ngừng, mình vẫn không thể nào chiếm được trái tim của bé Xuân Quả, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào chứ?"
Thái Khả Phu thở dài thườn thượt, ánh mắt chất chứa những cơn sóng ưu phiền...
"Có lẽ mình nên nghe theo lời của 'Tứ tiểu thiên nga', từ bỏ việc theo đuổi Xuân Quả đi thôi..."
Ý nghĩ cuối cùng khiến Thái Khả Phu há miệng tiu nghỉu, ánh mắt cậu ta xuyên qua hai nhóm đội hình, hướng về Xuân Quả với bi thương đầy vơi, thì thấy Xuân Quả đang mặt mũi xám ngoét, toàn thân bị bao phủ bởi một luồng khí đen dày đặc. Thái Khả Phu khựng người, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Xuân Quả, môi run run phát ra những âm thanh đầy bối rối.
"Bé... bé Xuân Quả, cậu ấy... cậu ấy... cậu ấy đanh tức giận sao? Lẽ nào... lẽ nào là do cảm nhận được suy nghĩ vừa rồi của mình nên cậu ấy mới tức giận như thế? Thực ra cậu ấy cũng quan tâm mình đúng không? Thế mà đến bây giờ mình mới hiểu, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng kia thực chất là một trái tim cháy bỏng! Mình đã phạm một tội ác tày trời! Hu hu hu hu!"
Binh.
"Thái Khả Phu, em lại đang rên rỉ cái gì đấy? Lần nào cũng gây rối trật tự, theo tôi đến phòng giáo vụ ngay!"
Một giọng nói vang lên kịp thời cắt đứt cơn xúc động của Thái Khả Phu, thầy trưởng phòng giáo vụ sa sầm mặt mũi, đùng đùng lao đến trước mặt cậu ta, tóm lấy gáy áo cậu chàng, lôi xềnh xệch ra khỏi đội hình như lôi bao tải, nhưng chỉ làm kích động thêm ý chí hiên ngang của Thái Khả Phu.
"Bé Xuân Quả, cậu hãy yên tâm, mình sẽ không bao giờ từ bỏ cậu."
"Thái Khả Phu! Không được lớn tiếng gào thét!"
"Ai da, đừng có đánh vào mặt em!"
Chứng kiến hành vi khó hiểu của Thái Khả Phu, mọi người đều nheo mắt nhìn nhau.
Xuân Quả ngán ngẩm liếc nhìn Thái Khả Phu, thở dài bất lực.
"Tên đần độn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.