Chương 40:
Ái Hương Phi
04/01/2021
- Chúng mình tạm thời chia tay nhau đi!
Tuấn thốt ra câu đó thật nhẹ nhàng còn tôi thì sững người tại lúc đó.
\- Anh đừng đùa em như thế\!
\- Tới giờ rồi tao về lớp trước đây\.
Chỉ trong một phút mà mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, Tuấn bỏ đi về lớp trước để lại tôi với hai hàng nước mắt chảy dài. Cảm giác đau nhói nhưng chẳng thể nói ra cứ xâm chiếm tôi.
" Chắc Tuấn giận mình nên mới nói vậy thôi" - tôi tự lẩm bẩm một mình như con ngốc rồi tự đúng dậy về lớp.
Suốt ba tiết học tôi gục mặt xuống bàn, đầu tôi đau như búa bổ, tôi mệt lắm, từ thân xác tới lý trí. Câu nói ấy ghim đậm vào tim tôi, không cách nào lấy ra khỏi.
Không biết trôi qua bao lâu tôi đã tới phòng của mình. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho mọi chuyện qua đi nhưng vừa nhắm mắt lại nước mắt chảy không ngừng.
Mọi thứ uất nghẹn cứ phát tiết nhiều đến mức tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc thức dậy đã tầm tối rồi, một giấc ngủ sâu cùng với giấc mơ đẹp. Tiếc là ngoài đời chúng tôi vừa mới chia tay.
Bước vô phòng tắm nhìn chính mình trong gương tôi rất sốc. Mắt tôi sưng húp, đôi mắt to trong ngày nào giờ biến thành đôi mắt sụp mí nặng. Bộ dạng xấu xí hiện tại của tôi có thể doạ bố mẹ chạy mất.
Tắm xong tôi leo lên giường nằm lướt Facebook thì nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà. Nghe kỹ mới biết là nhà Tuấn đang ở nhà tôi, còn họ đang nói về chuyện gì tôi không hiểu.
Tâm trạng vừa mới khá chẳng được bao lâu, tôi lại tiếp tục rơi vào trầm tư. Dặn lòng ngừng khóc nhưng khi thấy Tuấn đứng ngay cửa phòng tôi liền không nhịn được khóc nấc lên.
Bộ dạng tôi trông xấu xí lắm hay sao mà Tuấn cứ đứng cười nức nẻ? Làm tổn thương tôi chưa đủ còn cố tình cười chế giễu thoải mái như thế?
\- Ăn hết tô cơm đi\.
Chắc bố mẹ hai bên vẫn tưởng chúng tôi đang yêu nhau.
\- Mày không ăn vậy tao đút cho ăn nhá?
Chia tay tôi xong Tuấn thoải mái hơn tôi tưởng, có khi nào... ngay từ đầu Tuấn gài bẫy để tôi yêu cậu ta sâu đậm rồi chờ thời cơ thích hợp đá tôi? Rốt cuộc tại sao tôi phải khóc vì cái tên xấu xa này chứ?
\- Biến khỏi phòng tao ngay\!
\- Mắt em sưng ghê vậy?
Thình lình Tuấn đặt tô cơm xuống bàn học, chạy đến ngồi cạnh tôi. Tự ý nâng mặt tôi xem xét xung quanh, tôi khó chịu vì hành động này nên hất tay đang nắm chặt cằm tôi.
\- Mày thôi đi\, chia tay rồi quan tâm làm gì? Tao có thế nào mặc xác tao\, đừng mở mồm gọi " anh\- em" \, tao nghe không nổi\.
Cố kìm chặt tiếng nấc tôi nói một câu rõ ràng mạch cũng như khẳng định không có Tuấn tôi vẫn ổn. Sợ nước mắt trực trào, tôi vùi mình nằm xuống kéo chăn che hết người.
Một bầu không khí im lặng, hơi thở nặng nề ở phía trên khiến tôi ngột ngạt. Tôi không quen đắp chăn kín mít thế này, thở mệt muốn chết mà cái tên kia vẫn chưa chịu đi.
Đang lúc nội tâm đấu tranh nên mở chăn ra để thở hay giữ nguyên vậy cho oai thì một sức nặng khiếp bủa vậy cả cơ thể tôi.
Đầu tôi được gối trên cánh tay Tuấn và cả người bị ôm chặt trong lòng. Phút này mới chết tôi thật, mở chăn kiểu gì đây?
\- Không ngờ em vẫn còn yêu anh\.
Tuấn có vẻ đắc ý tựa cằm trên đầu tôi. Tuy cách một lớp chăn nhưng tôi cảm nhận được cái cằm kia đang cựa quậy, tốt nhất đợi tôi hết đau khổ tôi sẽ đánh Tuấn bầm dập.
\- Em\.\.\. em\.\.\. mả bố mày\!
Không nhịn được tôi từ bên trong phun lời chửi.
\- Ai cho em chửi?
\- Mày má tao chắc mà đòi quản tao?\.\.\. Hả\.\.\.
Cơn đau trong lòng tan biến chỉ còn nỗi tức giận, tôi giựt cái chăn ló đầu ra nói chuyện với Tuấn.
Đang hăng say nói thì Tuấn xích người xuống nhắm chuẩn môi tôi mà cắn, tôi hết sức sửng sốt.
Giống như tôi đã làm sai chuyện gì và phải chịu phạt một cách bá đạo. Do trong người tôi đang mệt nên phản kháng cũng vô ích.
Hết cắn, Tuấn chọc một ngón tay vào miệng tôi rồi đưa vào chính miệng mình mút.
\- Thật ngọt\!
Tôi chưa từng thấy trường hợp này bao giờ hết. Trông giống kẻ có bệnh biến thái nặng không chỉ vậy còn bị tự luyến.
\- Mày thôi ngay đi\, chia tay rồi\.\.\. ưm\.\.\.
Vừa nghe đến hai chữ " chia tay" Tuấn lại cúi xuống cắn mạnh lên môi rồi đưa lưỡi vào bên trong.
Một nụ hôn đầy sự thô bạo trong đó, điên cuồng đưa lưỡi quét sạch khoang miệng tôi. Tôi cố gắng muốn cắn lưỡi Tuấn nhưng hình như biết được từ trước nên ngay lúc tôi cắn cậu ta đã rút ra trước, hại tôi cắn trúng lưỡi mình. Chưa kịp than đau đớn, Tuấn tiếp tục hôn ngấu nghiến, tay kia sờ xuống mông tôi như thói quen lâu ngày.
Thấy tôi không chịu nổi nữa Tuấn mới buông tôi ra. Thì thầm nhỏ vào tai tôi:
\- Ngốc này\, sáng nay anh chỉ đùa em thôi\, anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu vì anh yêu em nhiều đến độ cả đời bày tỏ không hết\.
Hoá ra là trò đùa, vậy mà tôi cứ như con ngốc khóc cả ngày nay.
\- Ừ tao ngốc lắm nên mới để mày đem ra đùa giỡn\.
Đến lượt tôi lật ván cờ này, đùa bỡn tôi thì chỉ có đường chết.
Tôi cố rặn thêm nước mắt để tăng độ đáng thương.
\- Không\.\.\. không\.\.\. ý anh không phải vậy\, em đừng khóc\.
Tuấn hốt hoảng lấy tay lau nước mắt cho tôi, bộ dạng cuống quýt của Tuấn hài kinh khủng, thiếu chút nữa tôi đã bật cười to rồi.
\- Cảm ơn mày vì đã cho tao một mối tình nhiều nước mắt và giờ tao nhận ra còn có nhiều người khác thích tao nữa\. Mày thấy người sáng nay chứ?
Tôi dừng một chút rồi thể hiện thái độ tự hào:
\- Cậu ấy tốt với tao lắm\, tao tin cậu ấy sẽ yêu thương tao thật lòng\. Tao có hẹn với cậu ấy 7h30 tối nay nên phiền mày buông tao ra được chứ?
Thường ngày tôi thấy Tuấn sáng suốt thông minh lắm nhưng trong trường hợp này những điều trên dường như mất tích. Tuấn tin sái cổ điều tôi vừa nói, ánh mắt chứa đầy sự mất mát.
\- Xin lỗi\, anh hứa từ nay không dám làm thế nữa đâu mà\, thằng đó vừa nhìn là biết không tốt đẹp bằng anh\. Đừng bỏ anh nha\, sau này em muốn làm gì anh cũng được\.
Đột nhiên Tuấn quỳ xuống khiến tôi chẳng biết nên nói gì hết.
Chỉ vì tôi nói đi tìm người khác mà Tuấn đã rối hết lên còn quỳ xuống nài xin tôi nữa, yêu tôi sâu đậm đến thế cơ à? Cơ mà tôi thích cảnh Tuấn đang quỳ, nhìn tôi không khác gì nữ hoàng cả.
( Tg: bị bệnh hoang tưởng nặng rồi !!!)
\- Sao tao tin được lời mày?
\- Nếu anh thất hứa\, anh chết cho em coi\.
\- Nói điên nói khùng gì á? Mày chết để tao làm goá phụ phải không?
Biết tôi tha thứ cho mình nên Tuấn cười ranh mãnh, nằm đè trên tôi.
\- Anh biết em không nỡ đối xử với anh như vậy đâu\, nãy giờ phụ hoạ cho em vui thôi\. Thương lắm nha\, công chúa\!
Đệch, làm tôi tự đắc ý như con điên. Đến giờ vẫn chỉ có mình tôi ngốc nhất.
\- Không biết hối lỗi đúng không?
\- Biết\.\.\. biết\.\.\.\. tự nhiên khóc chi vậy để mắt sưng dữ vậy?
\- Vậy nếu em chia tay anh có khóc không?
Tuấn trừng mắt nhìn tôi khi nghe câu hỏi, hôn tôi xong Tuấn mới trả lời:
\- Chắc lúc ấy anh vô trại thương điên luôn rồi\.
Nghe xong câu trả lời tôi bất giác cong khoé môi cười hạnh phúc.
\- Anh thật tồi tệ khi không nghĩ đến hậu quả\, hại em sưng mắt\. Chuyện này sẽ không bao giờ diễn ra nữa\, xin lỗi em\.
\- Hừm\, xin lỗi là xong sao?
\- Anh cũng muốn bù đắp cho em một ngày ở trên giường nhưng đáng tiếc chúng ta chưa đủ tuổi\.
Toàn đầu độc tôi mấy thứ bậy bạ, tôi khẽ đánh vào ngực Tuấn trách móc:
\- Suốt ngày đen tối\, đồ lưu manh giả danh tri thức\!
\- Chỉ lưu manh với mỗi em\.
Tôi tưởng Tuấn chỉ nói đùa thôi nhưng thật sự về sau trình độ lưu manh càng ngày càng được nâng cấp.
Và một ngày nọ, Tuấn dắt tôi đi tắm biển, tôi chẳng biết bơi nên cứ bám lấy pháo để anh kéo ra ngoài khơi.
Ra tới nơi không còn chạm chân được nữa tôi sợ hãi bảo Tuấn:
\- Mình vô bờ đi anh\, ra xa quá em sợ\.
\- Có anh ở đây em sợ gì?
\- Chân đứng không tới rồi nè\!
\- Muốn vô lại bờ? Đâu có dễ\.
\- Anh làm sao thế?
Bây giờ Tuấn là phao cứu sinh của tôi, vào bờ an toàn hay không đều do Tuấn quyết định.
\- Đồng ý làm vợ anh không?
Có ai cầu hôn lạ như Tuấn không? Cái này chẳng phải cầu hôn mà là đang đe doạ, uy hiếp tôi thì có.
\- Em nói không liệu anh tha cho em chắc?
\- Biết vậy là ngoan\, nếu em thật sự không đồng ý\, anh liền thả em tại đây\.
\- \.\.\. \-
Tỏ tình hay cầu hôn đều thực sự bá đạo, tuy không giống như tôi tưởng tượng từ trước nhưng " tôi thích là được".
\- Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em\, hãy cùng nhau đi hết con đường anh nhé\!
\-\-\-\-\-\.\-\-\-\-\-\-
Hihi chào mọi người và cuối cùng truyện cũng end rồi nhé! Cảm ơn các bạn đồng hành cùng mình xuyên suốt gần ba tháng nay, về ngoại truyện nếu rảnh mình sẽ ra và một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình. Yêu lắm ><
Có dịp tôi sẽ viết tổng hợp đoản cho mọi người đọc nhé!
Tuấn thốt ra câu đó thật nhẹ nhàng còn tôi thì sững người tại lúc đó.
\- Anh đừng đùa em như thế\!
\- Tới giờ rồi tao về lớp trước đây\.
Chỉ trong một phút mà mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, Tuấn bỏ đi về lớp trước để lại tôi với hai hàng nước mắt chảy dài. Cảm giác đau nhói nhưng chẳng thể nói ra cứ xâm chiếm tôi.
" Chắc Tuấn giận mình nên mới nói vậy thôi" - tôi tự lẩm bẩm một mình như con ngốc rồi tự đúng dậy về lớp.
Suốt ba tiết học tôi gục mặt xuống bàn, đầu tôi đau như búa bổ, tôi mệt lắm, từ thân xác tới lý trí. Câu nói ấy ghim đậm vào tim tôi, không cách nào lấy ra khỏi.
Không biết trôi qua bao lâu tôi đã tới phòng của mình. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho mọi chuyện qua đi nhưng vừa nhắm mắt lại nước mắt chảy không ngừng.
Mọi thứ uất nghẹn cứ phát tiết nhiều đến mức tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc thức dậy đã tầm tối rồi, một giấc ngủ sâu cùng với giấc mơ đẹp. Tiếc là ngoài đời chúng tôi vừa mới chia tay.
Bước vô phòng tắm nhìn chính mình trong gương tôi rất sốc. Mắt tôi sưng húp, đôi mắt to trong ngày nào giờ biến thành đôi mắt sụp mí nặng. Bộ dạng xấu xí hiện tại của tôi có thể doạ bố mẹ chạy mất.
Tắm xong tôi leo lên giường nằm lướt Facebook thì nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà. Nghe kỹ mới biết là nhà Tuấn đang ở nhà tôi, còn họ đang nói về chuyện gì tôi không hiểu.
Tâm trạng vừa mới khá chẳng được bao lâu, tôi lại tiếp tục rơi vào trầm tư. Dặn lòng ngừng khóc nhưng khi thấy Tuấn đứng ngay cửa phòng tôi liền không nhịn được khóc nấc lên.
Bộ dạng tôi trông xấu xí lắm hay sao mà Tuấn cứ đứng cười nức nẻ? Làm tổn thương tôi chưa đủ còn cố tình cười chế giễu thoải mái như thế?
\- Ăn hết tô cơm đi\.
Chắc bố mẹ hai bên vẫn tưởng chúng tôi đang yêu nhau.
\- Mày không ăn vậy tao đút cho ăn nhá?
Chia tay tôi xong Tuấn thoải mái hơn tôi tưởng, có khi nào... ngay từ đầu Tuấn gài bẫy để tôi yêu cậu ta sâu đậm rồi chờ thời cơ thích hợp đá tôi? Rốt cuộc tại sao tôi phải khóc vì cái tên xấu xa này chứ?
\- Biến khỏi phòng tao ngay\!
\- Mắt em sưng ghê vậy?
Thình lình Tuấn đặt tô cơm xuống bàn học, chạy đến ngồi cạnh tôi. Tự ý nâng mặt tôi xem xét xung quanh, tôi khó chịu vì hành động này nên hất tay đang nắm chặt cằm tôi.
\- Mày thôi đi\, chia tay rồi quan tâm làm gì? Tao có thế nào mặc xác tao\, đừng mở mồm gọi " anh\- em" \, tao nghe không nổi\.
Cố kìm chặt tiếng nấc tôi nói một câu rõ ràng mạch cũng như khẳng định không có Tuấn tôi vẫn ổn. Sợ nước mắt trực trào, tôi vùi mình nằm xuống kéo chăn che hết người.
Một bầu không khí im lặng, hơi thở nặng nề ở phía trên khiến tôi ngột ngạt. Tôi không quen đắp chăn kín mít thế này, thở mệt muốn chết mà cái tên kia vẫn chưa chịu đi.
Đang lúc nội tâm đấu tranh nên mở chăn ra để thở hay giữ nguyên vậy cho oai thì một sức nặng khiếp bủa vậy cả cơ thể tôi.
Đầu tôi được gối trên cánh tay Tuấn và cả người bị ôm chặt trong lòng. Phút này mới chết tôi thật, mở chăn kiểu gì đây?
\- Không ngờ em vẫn còn yêu anh\.
Tuấn có vẻ đắc ý tựa cằm trên đầu tôi. Tuy cách một lớp chăn nhưng tôi cảm nhận được cái cằm kia đang cựa quậy, tốt nhất đợi tôi hết đau khổ tôi sẽ đánh Tuấn bầm dập.
\- Em\.\.\. em\.\.\. mả bố mày\!
Không nhịn được tôi từ bên trong phun lời chửi.
\- Ai cho em chửi?
\- Mày má tao chắc mà đòi quản tao?\.\.\. Hả\.\.\.
Cơn đau trong lòng tan biến chỉ còn nỗi tức giận, tôi giựt cái chăn ló đầu ra nói chuyện với Tuấn.
Đang hăng say nói thì Tuấn xích người xuống nhắm chuẩn môi tôi mà cắn, tôi hết sức sửng sốt.
Giống như tôi đã làm sai chuyện gì và phải chịu phạt một cách bá đạo. Do trong người tôi đang mệt nên phản kháng cũng vô ích.
Hết cắn, Tuấn chọc một ngón tay vào miệng tôi rồi đưa vào chính miệng mình mút.
\- Thật ngọt\!
Tôi chưa từng thấy trường hợp này bao giờ hết. Trông giống kẻ có bệnh biến thái nặng không chỉ vậy còn bị tự luyến.
\- Mày thôi ngay đi\, chia tay rồi\.\.\. ưm\.\.\.
Vừa nghe đến hai chữ " chia tay" Tuấn lại cúi xuống cắn mạnh lên môi rồi đưa lưỡi vào bên trong.
Một nụ hôn đầy sự thô bạo trong đó, điên cuồng đưa lưỡi quét sạch khoang miệng tôi. Tôi cố gắng muốn cắn lưỡi Tuấn nhưng hình như biết được từ trước nên ngay lúc tôi cắn cậu ta đã rút ra trước, hại tôi cắn trúng lưỡi mình. Chưa kịp than đau đớn, Tuấn tiếp tục hôn ngấu nghiến, tay kia sờ xuống mông tôi như thói quen lâu ngày.
Thấy tôi không chịu nổi nữa Tuấn mới buông tôi ra. Thì thầm nhỏ vào tai tôi:
\- Ngốc này\, sáng nay anh chỉ đùa em thôi\, anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu vì anh yêu em nhiều đến độ cả đời bày tỏ không hết\.
Hoá ra là trò đùa, vậy mà tôi cứ như con ngốc khóc cả ngày nay.
\- Ừ tao ngốc lắm nên mới để mày đem ra đùa giỡn\.
Đến lượt tôi lật ván cờ này, đùa bỡn tôi thì chỉ có đường chết.
Tôi cố rặn thêm nước mắt để tăng độ đáng thương.
\- Không\.\.\. không\.\.\. ý anh không phải vậy\, em đừng khóc\.
Tuấn hốt hoảng lấy tay lau nước mắt cho tôi, bộ dạng cuống quýt của Tuấn hài kinh khủng, thiếu chút nữa tôi đã bật cười to rồi.
\- Cảm ơn mày vì đã cho tao một mối tình nhiều nước mắt và giờ tao nhận ra còn có nhiều người khác thích tao nữa\. Mày thấy người sáng nay chứ?
Tôi dừng một chút rồi thể hiện thái độ tự hào:
\- Cậu ấy tốt với tao lắm\, tao tin cậu ấy sẽ yêu thương tao thật lòng\. Tao có hẹn với cậu ấy 7h30 tối nay nên phiền mày buông tao ra được chứ?
Thường ngày tôi thấy Tuấn sáng suốt thông minh lắm nhưng trong trường hợp này những điều trên dường như mất tích. Tuấn tin sái cổ điều tôi vừa nói, ánh mắt chứa đầy sự mất mát.
\- Xin lỗi\, anh hứa từ nay không dám làm thế nữa đâu mà\, thằng đó vừa nhìn là biết không tốt đẹp bằng anh\. Đừng bỏ anh nha\, sau này em muốn làm gì anh cũng được\.
Đột nhiên Tuấn quỳ xuống khiến tôi chẳng biết nên nói gì hết.
Chỉ vì tôi nói đi tìm người khác mà Tuấn đã rối hết lên còn quỳ xuống nài xin tôi nữa, yêu tôi sâu đậm đến thế cơ à? Cơ mà tôi thích cảnh Tuấn đang quỳ, nhìn tôi không khác gì nữ hoàng cả.
( Tg: bị bệnh hoang tưởng nặng rồi !!!)
\- Sao tao tin được lời mày?
\- Nếu anh thất hứa\, anh chết cho em coi\.
\- Nói điên nói khùng gì á? Mày chết để tao làm goá phụ phải không?
Biết tôi tha thứ cho mình nên Tuấn cười ranh mãnh, nằm đè trên tôi.
\- Anh biết em không nỡ đối xử với anh như vậy đâu\, nãy giờ phụ hoạ cho em vui thôi\. Thương lắm nha\, công chúa\!
Đệch, làm tôi tự đắc ý như con điên. Đến giờ vẫn chỉ có mình tôi ngốc nhất.
\- Không biết hối lỗi đúng không?
\- Biết\.\.\. biết\.\.\.\. tự nhiên khóc chi vậy để mắt sưng dữ vậy?
\- Vậy nếu em chia tay anh có khóc không?
Tuấn trừng mắt nhìn tôi khi nghe câu hỏi, hôn tôi xong Tuấn mới trả lời:
\- Chắc lúc ấy anh vô trại thương điên luôn rồi\.
Nghe xong câu trả lời tôi bất giác cong khoé môi cười hạnh phúc.
\- Anh thật tồi tệ khi không nghĩ đến hậu quả\, hại em sưng mắt\. Chuyện này sẽ không bao giờ diễn ra nữa\, xin lỗi em\.
\- Hừm\, xin lỗi là xong sao?
\- Anh cũng muốn bù đắp cho em một ngày ở trên giường nhưng đáng tiếc chúng ta chưa đủ tuổi\.
Toàn đầu độc tôi mấy thứ bậy bạ, tôi khẽ đánh vào ngực Tuấn trách móc:
\- Suốt ngày đen tối\, đồ lưu manh giả danh tri thức\!
\- Chỉ lưu manh với mỗi em\.
Tôi tưởng Tuấn chỉ nói đùa thôi nhưng thật sự về sau trình độ lưu manh càng ngày càng được nâng cấp.
Và một ngày nọ, Tuấn dắt tôi đi tắm biển, tôi chẳng biết bơi nên cứ bám lấy pháo để anh kéo ra ngoài khơi.
Ra tới nơi không còn chạm chân được nữa tôi sợ hãi bảo Tuấn:
\- Mình vô bờ đi anh\, ra xa quá em sợ\.
\- Có anh ở đây em sợ gì?
\- Chân đứng không tới rồi nè\!
\- Muốn vô lại bờ? Đâu có dễ\.
\- Anh làm sao thế?
Bây giờ Tuấn là phao cứu sinh của tôi, vào bờ an toàn hay không đều do Tuấn quyết định.
\- Đồng ý làm vợ anh không?
Có ai cầu hôn lạ như Tuấn không? Cái này chẳng phải cầu hôn mà là đang đe doạ, uy hiếp tôi thì có.
\- Em nói không liệu anh tha cho em chắc?
\- Biết vậy là ngoan\, nếu em thật sự không đồng ý\, anh liền thả em tại đây\.
\- \.\.\. \-
Tỏ tình hay cầu hôn đều thực sự bá đạo, tuy không giống như tôi tưởng tượng từ trước nhưng " tôi thích là được".
\- Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em\, hãy cùng nhau đi hết con đường anh nhé\!
\-\-\-\-\-\.\-\-\-\-\-\-
Hihi chào mọi người và cuối cùng truyện cũng end rồi nhé! Cảm ơn các bạn đồng hành cùng mình xuyên suốt gần ba tháng nay, về ngoại truyện nếu rảnh mình sẽ ra và một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình. Yêu lắm ><
Có dịp tôi sẽ viết tổng hợp đoản cho mọi người đọc nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.