Chương 41: Cậu Thích Cố An Lan?(1)
Lê Tình Thiên
08/07/2022
"An Lan, anh mặc bộ quần áo này trông rất đẹp trai nha."
Trong cửa hàng thời trang nam của Hàn quốc, cô gái mặc một chiếc áo len mỏng màu xám phối hợp với chân váy đen ngắn, chân đi đôi giày da mềm màu trắng, trên vai đeo một cái túi mini xinh xắn của nữ sinh, chắp tay trước ngực, ánh mắt tràn ngập vui mừng và tôn thờ nhìn Cố An Lan.
Bên cạnh, một cô gái khác mặc chiếc váy kẻ sọc tay dài, giả vờ đụng phải nữ sinh kia một chút, bước lên phía trước, giọng nói độc đáo như trẻ con: "Mặc kệ anh mặc cái gì cũng đều đẹp trai nhất, anh muốn đi gặp mặt người lớn sao?"
Cố An Lan đứng ở trước gương, ngó trái ngó phải, bị mấy nữ sinh bên cạnh nói tới đau lỗ tai, vốn dĩ là cậu có giáo dục và vì lịch sự nên không có đuổi bọn họ đi, đúng lúc cần các em cho ý kiến: "Anh đi gặp mẹ, màu sắc của bộ này có đẹp không?"
Áo sơ mi kẻ sọc trắng, bên ngoài mặc thêm áo khoác ngắn màu sáng, một cái quần jean màu đen tôn dáng, vừa đẹp trai lại hợp thời trang. Cố An Lan đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hài hòa. Từ khi sinh ra trên người cậu đã mang theo một loại hơi thở cao quý, không cần nói gì cũng trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
"A, rất đẹp, mặc bộ đồ này đi gặp dì là rất hợp, dưới ánh nắng mặt trời sẽ càng đẹp trai."
"Nếu anh thích có thể mua hết tất cả, tới lúc đó muốn mặc bộ nào thì sẽ mặc bộ đó."
"Thật ra ở lầu dưới quần áo cũng không tệ, anh có muốn đi xuống chọn thử không?"
Cố An Lan cởi áo khoác cầm trên tay, nếu là trước đây cậu ấy có thể mua hết bộ này tới bộ khác.
Hiện tại tình hình kinh tế khó khăn, thật cũng không có cách nào.
Tuy rằng cậu đã trộm thẻ ngân hàng loại dùng không giới hạn của chị, nhưng cũng không thể tiêu xài quá phung phí, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh vẫn luôn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, vì Cố An Lan phục vụ, nghe được lời nói cuối cùng của nữ sinh kia, ánh mắt sáng rực lên.
Cửa hàng dưới lầu một đều là những thương hiệu hạng sang, bất kì bộ đồ nào của cửa hàng bọn họ cũng có giá gấp vài lần quần áo ở đây, chắc vị khách này chính là thiếu gia có tiền, vì thế càng ra sức giới thiệu quần áo của tiệm: "Thiếu gia à, anh có muốn thử thêm bộ sưu tập quần áo xuân thu mới của cửa hàng chúng tôi không? Anh có khuôn mặt đẹp và dáng người cân đối, cho dù anh mặc cái gì cũng đều rất đẹp trai."
Cố An Lan nghĩ dù sao cũng đã thử nhiều bộ như vậy, cũng không ngại thử thêm một bộ, đang định đồng ý thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh quen thuộc mang theo mười phần trào phúng: "Này đừng thử nữa, cậu không nên tới nơi này, đi ra khỏi trung tâm mua sắm quẹo trái rồi lên tàu điện ngầm, tuyến số 3 tới phía đông thành phố, chỗ đó là chợ bán sỉ, cậu thoải mái mà mua bất cứ thứ gì cậu muốn."
Lục Phi Nhi một tay mang túi xách mẫu mới của Chanel, một tay khoác trên vai Thời Thanh Ninh, mặc áo ghi lê trắng cao cổ, áo trong dài tay màu lông lạc đà, đôi mắt to đen sáng lấp lánh như ánh sao trời, đánh son môi màu cam, xuất hiện thật xinh đẹp nhưng mà lời nói lại không hề dễ nghe.
"Không đúng nha, cô là ai, dựa vào cái gì mà nói anh ấy.." Vừa nghe thấy có người xem thường Cố An Lan, mấy cô gái tỏ vẻ không hài lòng, nhìn chằm chằm vào Lục Phi Nhi, trong đó có một cô cũng là học sinh trường Lục Trung, nhận ra Lục Phi Nhi, đi tới nắm lấy tay bạn học nháy mắt, ý bảo cô bạn không được bốc đồng.
So ra thì Lục gia kém hơn Cố gia, nhưng ở Lâm Thành cũng là hai gia tộc lớn số một số hai, Lục Phi Nhi lại là đứa cháu được cưng chiều nhất, muốn cái gì chỉ cần nói một câu, các cô không thể trêu vào.
"Tôi là ai?" Lục Phi Nhi bước tới bên cạnh Cố An Lan, lấy chiếc túi trong tay đập vào eo cậu, khóe miệng cười như không cười nói: "Tôi là thanh mai trúc mã của anh An Lan của các cô đó~em gái à." Trong khi nói còn cố tình tạm dừng, từng chữ đều có ý sâu xa, người ngoài nghe được đều nghĩ chính là em gái mưa.
"Đừng phá." Cố An Lan né tránh Lục Phi Nhi dựa vào mình, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của bà chị, trong lòng hốt hoảng.
Cậu vừa đến trung tâm mua sắm chưa được bao lâu, cậu thực sự mới quẹt thẻ mua một ly cà phê Starbucks, dây đồng hồ đeo tay bị hư nên tiện thể thay luôn dây đồng hồ.
Lục Phi Nhi cố tình nhón chân lên nghịch tóc của Cố An Lan, ánh mắt khiêu khích nhìn mấy nữ sinh: "Các cô muốn ở lại cùng nhau ăn cơm trưa hay sao?"
Mấy nữ sinh thực sự không cam lòng, mặc dù tiếc nuối hiếm khi mới có cơ hội gần gũi với Cố An Lan nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ đi.
Thời Thanh Ninh đi tới ngồi xuống ghế dựa, lấy điện thoại di động trong túi ra, không nhanh không chậm nói: "Tiếp tục thử đi."
Tay Cố An Lan đang cầm áo khoác khẽ run, suýt chút nữa làm rơi áo, đổi mặt lấy lòng nói: "Không, không cần thử nữa, lấy bộ này là được rồi ạ." Nói xong liền đi vào phòng thay đồ, đi ngang còn dặn nhân viên bán hàng: "Tôi lấy bộ này, cô cho vào túi cho tôi đi."
Mặt nhân viên bán hàng bỗng nhiên ngẩn ra, cô quá quen thuộc với Lục Phi Nhi, Lục đại tiểu thư là khách VIP của trung tâm mua sắn này, các cửa hàng thời trang mỗi khi có hàng mới đều gửi tới Lục gia cho Lục Phi Nhi lựa chọn.
Xem ra hôm nay cô đã được gặp một vị khách lớn, chỉ tiêu bán hàng cả năm cũng có thể đạt được luôn, chỉ tiếc là cửa hàng của cô là cửa hàng thời trang nam.
Lắc đầu tiếc nuối, nhìn mã số đồ trong tay đi vào kho lấy hàng giao cho khách vậy.
-
"Trả lại cho chủ nó nè." Khu nhà ăn ở tầng cao nhất, trong nhà hàng Hàn quốc, Cố An Lan ngồi đối diện với Thời Thanh Ninh, cung kính đem thẻ đưa tới trước mặt chị mình và giải thích: "Em đã tiêu hết 3 vạn, chờ em có tiền em sẽ trả chị liền nhé."
Lục Phi Nhi đang uống nước trái cây ướp lạnh, nhìn Cố An Lan sợ một phép, cười không ngậm được miệng.
Không ngờ cũng có lúc Cố đại thiếu gia sẽ bởi vì tiền mà phiền não.
Bây giờ một chút tiền cũng phải lấy từ chỗ Thời Thanh Ninh, bộ dạng ấm ức thật sự là quá – đáng yêu.
"Hay là, để" em gái "này cứu tế anh Cố một chút nha?" Lục Phi Nhi góp thêm một phần náo nhiệt.
Trong cửa hàng thời trang nam của Hàn quốc, cô gái mặc một chiếc áo len mỏng màu xám phối hợp với chân váy đen ngắn, chân đi đôi giày da mềm màu trắng, trên vai đeo một cái túi mini xinh xắn của nữ sinh, chắp tay trước ngực, ánh mắt tràn ngập vui mừng và tôn thờ nhìn Cố An Lan.
Bên cạnh, một cô gái khác mặc chiếc váy kẻ sọc tay dài, giả vờ đụng phải nữ sinh kia một chút, bước lên phía trước, giọng nói độc đáo như trẻ con: "Mặc kệ anh mặc cái gì cũng đều đẹp trai nhất, anh muốn đi gặp mặt người lớn sao?"
Cố An Lan đứng ở trước gương, ngó trái ngó phải, bị mấy nữ sinh bên cạnh nói tới đau lỗ tai, vốn dĩ là cậu có giáo dục và vì lịch sự nên không có đuổi bọn họ đi, đúng lúc cần các em cho ý kiến: "Anh đi gặp mẹ, màu sắc của bộ này có đẹp không?"
Áo sơ mi kẻ sọc trắng, bên ngoài mặc thêm áo khoác ngắn màu sáng, một cái quần jean màu đen tôn dáng, vừa đẹp trai lại hợp thời trang. Cố An Lan đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hài hòa. Từ khi sinh ra trên người cậu đã mang theo một loại hơi thở cao quý, không cần nói gì cũng trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
"A, rất đẹp, mặc bộ đồ này đi gặp dì là rất hợp, dưới ánh nắng mặt trời sẽ càng đẹp trai."
"Nếu anh thích có thể mua hết tất cả, tới lúc đó muốn mặc bộ nào thì sẽ mặc bộ đó."
"Thật ra ở lầu dưới quần áo cũng không tệ, anh có muốn đi xuống chọn thử không?"
Cố An Lan cởi áo khoác cầm trên tay, nếu là trước đây cậu ấy có thể mua hết bộ này tới bộ khác.
Hiện tại tình hình kinh tế khó khăn, thật cũng không có cách nào.
Tuy rằng cậu đã trộm thẻ ngân hàng loại dùng không giới hạn của chị, nhưng cũng không thể tiêu xài quá phung phí, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh vẫn luôn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, vì Cố An Lan phục vụ, nghe được lời nói cuối cùng của nữ sinh kia, ánh mắt sáng rực lên.
Cửa hàng dưới lầu một đều là những thương hiệu hạng sang, bất kì bộ đồ nào của cửa hàng bọn họ cũng có giá gấp vài lần quần áo ở đây, chắc vị khách này chính là thiếu gia có tiền, vì thế càng ra sức giới thiệu quần áo của tiệm: "Thiếu gia à, anh có muốn thử thêm bộ sưu tập quần áo xuân thu mới của cửa hàng chúng tôi không? Anh có khuôn mặt đẹp và dáng người cân đối, cho dù anh mặc cái gì cũng đều rất đẹp trai."
Cố An Lan nghĩ dù sao cũng đã thử nhiều bộ như vậy, cũng không ngại thử thêm một bộ, đang định đồng ý thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh quen thuộc mang theo mười phần trào phúng: "Này đừng thử nữa, cậu không nên tới nơi này, đi ra khỏi trung tâm mua sắm quẹo trái rồi lên tàu điện ngầm, tuyến số 3 tới phía đông thành phố, chỗ đó là chợ bán sỉ, cậu thoải mái mà mua bất cứ thứ gì cậu muốn."
Lục Phi Nhi một tay mang túi xách mẫu mới của Chanel, một tay khoác trên vai Thời Thanh Ninh, mặc áo ghi lê trắng cao cổ, áo trong dài tay màu lông lạc đà, đôi mắt to đen sáng lấp lánh như ánh sao trời, đánh son môi màu cam, xuất hiện thật xinh đẹp nhưng mà lời nói lại không hề dễ nghe.
"Không đúng nha, cô là ai, dựa vào cái gì mà nói anh ấy.." Vừa nghe thấy có người xem thường Cố An Lan, mấy cô gái tỏ vẻ không hài lòng, nhìn chằm chằm vào Lục Phi Nhi, trong đó có một cô cũng là học sinh trường Lục Trung, nhận ra Lục Phi Nhi, đi tới nắm lấy tay bạn học nháy mắt, ý bảo cô bạn không được bốc đồng.
So ra thì Lục gia kém hơn Cố gia, nhưng ở Lâm Thành cũng là hai gia tộc lớn số một số hai, Lục Phi Nhi lại là đứa cháu được cưng chiều nhất, muốn cái gì chỉ cần nói một câu, các cô không thể trêu vào.
"Tôi là ai?" Lục Phi Nhi bước tới bên cạnh Cố An Lan, lấy chiếc túi trong tay đập vào eo cậu, khóe miệng cười như không cười nói: "Tôi là thanh mai trúc mã của anh An Lan của các cô đó~em gái à." Trong khi nói còn cố tình tạm dừng, từng chữ đều có ý sâu xa, người ngoài nghe được đều nghĩ chính là em gái mưa.
"Đừng phá." Cố An Lan né tránh Lục Phi Nhi dựa vào mình, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của bà chị, trong lòng hốt hoảng.
Cậu vừa đến trung tâm mua sắm chưa được bao lâu, cậu thực sự mới quẹt thẻ mua một ly cà phê Starbucks, dây đồng hồ đeo tay bị hư nên tiện thể thay luôn dây đồng hồ.
Lục Phi Nhi cố tình nhón chân lên nghịch tóc của Cố An Lan, ánh mắt khiêu khích nhìn mấy nữ sinh: "Các cô muốn ở lại cùng nhau ăn cơm trưa hay sao?"
Mấy nữ sinh thực sự không cam lòng, mặc dù tiếc nuối hiếm khi mới có cơ hội gần gũi với Cố An Lan nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ đi.
Thời Thanh Ninh đi tới ngồi xuống ghế dựa, lấy điện thoại di động trong túi ra, không nhanh không chậm nói: "Tiếp tục thử đi."
Tay Cố An Lan đang cầm áo khoác khẽ run, suýt chút nữa làm rơi áo, đổi mặt lấy lòng nói: "Không, không cần thử nữa, lấy bộ này là được rồi ạ." Nói xong liền đi vào phòng thay đồ, đi ngang còn dặn nhân viên bán hàng: "Tôi lấy bộ này, cô cho vào túi cho tôi đi."
Mặt nhân viên bán hàng bỗng nhiên ngẩn ra, cô quá quen thuộc với Lục Phi Nhi, Lục đại tiểu thư là khách VIP của trung tâm mua sắn này, các cửa hàng thời trang mỗi khi có hàng mới đều gửi tới Lục gia cho Lục Phi Nhi lựa chọn.
Xem ra hôm nay cô đã được gặp một vị khách lớn, chỉ tiêu bán hàng cả năm cũng có thể đạt được luôn, chỉ tiếc là cửa hàng của cô là cửa hàng thời trang nam.
Lắc đầu tiếc nuối, nhìn mã số đồ trong tay đi vào kho lấy hàng giao cho khách vậy.
-
"Trả lại cho chủ nó nè." Khu nhà ăn ở tầng cao nhất, trong nhà hàng Hàn quốc, Cố An Lan ngồi đối diện với Thời Thanh Ninh, cung kính đem thẻ đưa tới trước mặt chị mình và giải thích: "Em đã tiêu hết 3 vạn, chờ em có tiền em sẽ trả chị liền nhé."
Lục Phi Nhi đang uống nước trái cây ướp lạnh, nhìn Cố An Lan sợ một phép, cười không ngậm được miệng.
Không ngờ cũng có lúc Cố đại thiếu gia sẽ bởi vì tiền mà phiền não.
Bây giờ một chút tiền cũng phải lấy từ chỗ Thời Thanh Ninh, bộ dạng ấm ức thật sự là quá – đáng yêu.
"Hay là, để" em gái "này cứu tế anh Cố một chút nha?" Lục Phi Nhi góp thêm một phần náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.