Rung Động Lòng Em

Chương 40: Con Thích Cậu Ấy(1)

Lê Tình Thiên

08/07/2022

Editor: Thanhtrang91

Beta: Dừa

Phó Ngôn Thần dùng hết sức lực đẩy Thời Thanh Ninh nổi lên mặt biển, sau đó anh cũng kiệt sức, anh nghĩ rằng chắc mình sẽ bỏ mạng ở đây mất, đúng lúc này tiếng còi cứu hộ vang lên, tất cả mọi người đều được cứu.

"Ninh Ninh thích Ngôn Thần?"

Tại phòng khám của khu biệt thự, Thời Thanh Ninh nghe được tiếng của mẹ ở ngoài cửa, trong lúc bối rối đứng dậy buông tay Phó Ngôn Thần ra. Bị mẹ nhận ra tình cảm, gương mặt nhỏ bỗng nóng bừng và đỏ lên.

Cô đứng ở bên giường cúi đầu nhìn xuống, giọng nói nhẹ mà chậm: "Con.. vâng." Thích.

Cô biết Phó Ngôn Thần không biết bơi, cho nên mới kêu anh gọi điện thoại cho cứu hộ, cô hoàn toàn không ngờ rằng anh không biết bơi còn nhảy xuống nước, lại còn, còn thổi hơi cho cô. Nghĩ đến đây, ngón tay không tự chủ sờ sờ lên đôi môi mềm mại.

Trái tim, thịch thịch thịch ---

Đập liên hồi dồn dập.

Thời Thanh Vân không bỏ qua vẻ ngượng ngùng trên mặt con gái, cũng không hề phản đối, nhấn công tắc để xe lăn đi tới mép giường, nhẹ nhàng dặn dò: "Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Ngôn Thần đã biết, cậu ấy và mẹ cậu ấy đều có tính tình quật cường, yêu một người sẽ là cả một đời. Mẹ không can thiệp vào tình cảm của các con, chỉ cần hai con yêu thương lẫn nhau, ở bên nhau không phải là không thể."

Thời Thanh Ninh giật mình, cô cứ tưởng rằng mẹ sau khi chịu tổn thương sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa, cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho cô yêu đương.



Là bởi vì Phó Ngôn Thần là con trai của dì Tần sao?

"Đêm nay hai con đều ở lại nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai rồi hãy về, mẹ đã xin phép trường học cho các con nghỉ rồi." Thời Thanh Vân cũng không ở lại phòng khám quá lâu, bà cực kỳ chán ghét bệnh viện, đặc biệt là mùi nước sát trùng gay mũi.

Ba giờ sáng, Phó Ngôn Thần vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói anh đã dùng hết tất cả niềm tin để bơi tới chỗ cô, sau khi tất cả mọi người được cứu lên, những dây thần kinh trong đầu anh mới được thả lỏng, cơ thể cực kỳ bài xích nước biển, nên bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

"Có ngốc hay không chứ."

Thời Thanh Ninh ngồi bên cạnh giường trông chừng Phó Ngôn Thần.

Phòng khám cách bờ biển rất gần, tiếng sóng biển rất to, sóng biển xô vào bãi đá, từng đợt từng đợt làm cho tâm trạng cô cực kỳ khó chịu.

Sáng hôm sau, Thời Thanh Ninh tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, đúng là chiếc giường tối hôm qua Phó Ngôn Thần nằm, dường như trên chăn còn mang theo hơi ấm của con trai.

Ngoài cửa sổ ánh nắng lấp lánh, những tia nắng nghịch ngợm len vào phòng làm cho giường bệnh tăng thêm một phần sức sống.

"Hôm qua, chú thật sự cảm ơn cháu. Ba tháng trước con trai cô chú mất, vợ chú mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, chú cố ý dẫn cô tới đây cho thoải mái trong lòng, không ngờ là cô lại ngã xuống biển." Thời Thanh Ninh mang giày đi tới mở cửa phòng, nhìn thấy một người đàn ông trung niên tầm 40 đến 50 tuổi đang đứng trước mặt Phó Ngôn Thần cảm ơn anh.

Giọng nói lễ phép và xa cách của Phó Ngôn Thần vang lên: "Bác đừng khách sáo, người cứu cô là.. bạn của cháu." Đúng lúc này nhìn thấy Thời Thanh Ninh đứng ở cửa, Phó Ngôn Thần kịp thời sửa lại lời định nói.

"Dậy rồi à? Trong người có chỗ nào thấy không thoải mái không?" Phó Ngôn Thần đi đến trước mặt Thời Thanh Ninh, đặt tay lên trán của cô, lại sờ lên trán mình, khẳng định cô không phát sốt, cảm cúm vì bị ngâm nước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Thời Thanh Ninh khẽ cắn môi, xích người ra mới trả lời Phó Ngôn Thần: "Tớ không có việc gì."

Bởi vì có người ngoài ở đó, cô cũng không tiện hỏi Phó Ngôn Thần tại sao cô lại ngủ trên giường bệnh vậy, cơ mà không cần suy nghĩ cũng biết đáp án sẽ rất xấu hổ.

"Tối hôm qua là cháu đã cứu vợ chú à, chú thực sự cảm ơn cháu, chú đã mất con rồi không thể mất thêm vợ nữa." Lời nói của người đàn ông trung niên đầy kích động, không khống chế được cảm xúc. Đôi mắt ông đỏ ửng sưng to chính là do cả đêm không nghỉ ngơi.

Ông định nắm tay Thời Thanh Ninh tỏ lòng biết ơn lại sợ cô gái không được tự nhiên vì thế nhịn xuống.

"Chuyện nhỏ không có gì ạ, cô không sao là tốt rồi." Thời Thanh Ninh vừa nãy mới nghe người phụ nữ trung niên kia bị bệnh trầm cảm cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì khu biệt thự này là để chuẩn bị cho những người đặc biệt.

-

Sau 12 giờ, Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần rời khỏi khu biệt thự. Trên xe, Thời Thanh Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc cổ trên tay, thở dài vài lần. Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Phó Ngôn Thần, cô mỉm cười xấu hổ: "Cậu có thêm hai người thân, chắc là vui lắm nhỉ."

Cũng tốt, mọi chuyện là như thế này, người phụ nữ trung niên kia tỉnh lại nhìn thấy Phó Ngôn Thần, liền nói Phó Ngôn Thần là con trai của bà ấy, lôi kéo Phó Ngôn Thần, nói cái gì cũng không chịu cho anh đi. Người đàn ông trung niên cũng không có cách nào, cảm kích hai người đã cứu vợ của ông, lập tức quyết định nhận Phó Ngôn Thần làm con nuôi của vợ chồng họ.

Đương nhiên ngay từ đầu Phó Ngôn Thần không đồng ý, người đàn ông lại quay qua nhờ cô giúp, cô liền mềm lòng, đành phải thay Phó Ngôn Thần đồng ý.

"Cậu cũng không tồi nha," cô vợ trẻ "." Phó Ngôn Thần khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm Thời Thanh Ninh, trong đôi mắt đen nhánh là nụ cười đầy ẩn ý.

Khụ khụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook