Rung Động Lòng Em

Chương 36: Chịu Đựng Không Hôn(1)

Lê Tình Thiên

08/07/2022

Ngoài đường rất đông xe qua lại, trên tuyến đường chính người đến người đi. Màn đêm buông xuống, các cửa hàng mặt tiền lần lượt lên đèn rất là náo nhiệt, toàn thành phố nhìn như ban ngày.

"Xin lỗi, nếu cậu không muốn tham gia thi đấu tớ cũng không nên ép cậu."

Trên đường về nhà, Thời Thanh Ninh đi song song với Phó Ngôn Thần, hai tay nắm chặt lấy quai đeo cặp sách, xin lỗi vì hành động của chính mình. Nếu cô không quyết tâm muốn thuyết phục Phó Ngôn Thần tham gia thi đấu, sẽ không ép Tả Lâm thành chó cùng rứt giậu, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.

Phó Ngôn Thần dừng chân lại, anh cực kỳ tò mò, nhướng mày nói: "Cậu thật sự tin tưởng tớ không có gian lận à?"

"..."

Thời Thanh Ninh chớp chớp mắt, lúc sau mới phản ứng lại, gật đầu: "Tin tưởng chứ."

Chính tai cô nghe được câu nói kia của anh, thực sự trong lòng có hơi nghi ngờ, nhưng dùng lý trí suy nghĩ thì cô vẫn chắc chắn tin tưởng anh, không hề nghi ngờ.

Anh sẽ không thèm làm như vậy.

"Kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ."

Phó Ngôn Thần vui vẻ cười ra thành tiếng, chọc chọc chóp mũi của Thời Thanh Ninh, tâm trạng rất tốt.

Thời Thanh Ninh chưa từng gặp phải động tác mờ ám như vậy, gương mặt hơi ửng hồng, thẹn thùng che mặt lại, cực kỳ vui vẻ. Phó Ngôn Thần hôm nay cười với cô ba lần, là ba lần lận nha~.

Thật ra Phó Ngôn Thần vốn là đại diện của trường Nam Xương tham gia giải đấu của tỉnh tổ chức, vốn dĩ muốn làm trường học cũ vẻ vang, ai ngờ bị mẹ kế bày mưu, mua chuộc thầy giám thị. Anh bị thầy giám thị tố gian lận, camera tại phòng học bị hỏng ngay thời điểm quan trọng. Lúc này Phó Ngôn Thần có trăm miệng đều/ cũng không giải thích rõ được, mà anh cũng khinh thường không thèm giải thích.

"Camera bị hỏng rồi, bọn họ không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà khẳng định cậu gian lận?" Thời Thanh Ninh tức giận bất bình, làm thầy người ta mà dám làm ra chuyện như vậy ư.



Phó Ngôn Thần nhếch miệng đầy ngụ ý cười nói: "Mẹ kế của tớ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tớ chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi." Đợi mẹ kế thả lỏng cảnh giác, mới có thể tiến hành kế hoạch.

Hơn nữa thầy chủ nhiệm lớp đau khổ cầu xin, hy vọng anh sẽ không tiếp tục điều tra nữa, một người thầy 60 tuổi, anh còn có thể nói gì nữa đây?

Không biết Phó Ngôn Thần và mẹ kế của anh có chuyện gì khúc mắc, Thời Thanh Ninh cũng không hy vọng biết được sự việc, nghĩ đến kỳ thi tuần sau, nhăn mày lại: "Sở dĩ tớ đáp ứng cô Triệu thuyết phục cậu, là bởi vì cô Triệu.." Tuy đồng ý với cô Triệu sẽ giữ bí mật, nhưng Thời Thanh Ninh cảm thấy cần thiết phải nói cho Phó Ngôn Thần biết rõ chân tướng sự việc.

Cô không muốn bị anh hiểu lầm.

"Chúng ta là lớp học sinh mà cô Triệu dạy cuối cùng, sau khi kì thi thi đại học của chúng ta kết thúc, cô Triệu sẽ phải từ chức, cô ấy bị bệnh rất nặng." Thời Thanh Ninh có chút nghẹn ngào, cô thực sự rất thích cô Triệu, "Nếu lần này chúng ta đạt giải, cô Triệu nhất định sẽ rất vui."

Phó Ngôn Thần nói rất kiên định: "Sẽ đạt giải."

Anh đã bảo luật sư Nhiếp phát tin tức, Phó Ngôn Thần muốn tham gia thi đấu, không ai dám ngăn cản.

-

10 giờ 40 phút, Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần về đến nhà, đẩy cửa vào, Thời Thanh Ninh nhìn thấy bên cửa có một đôi giày da của nam, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Thần.

Phó Ngôn Thần lắc đầu tỏ vẻ anh cũng không biết nữa.

"Cố An Lan, khi nào con nếm thử.." Nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thời Thanh Ninh tháo cắp sách xuống, gương mặt tươi cười cũng biến mất luôn.

"Thanh Ninh, ba.." Đến thăm con.



Cố Hiểu Bác đã ba năm không gặp con gái, không được tự nhiên mà đứng lên, định bước tới xem con gái mà thấy mặt con gái lạnh băng nên theo bản năng dừng lại.

Bởi vì căng thẳng, hai tay cũng không biết để chỗ nào, thoáng nhìn thấy cái túi trên bàn trà bèn cầm lấy đi tới chỗ Thời Thanh Ninh, trong giọng nói lộ ra chút bất an nói: "Đây là quà ba mua cho con, ba đã hỏi qua em con, quà này con nhất định sẽ thích."

Cố An Lan ngoan ngoãn đứng một bên, không dám nói gì, cậu không hỏi ý kiến của chị, tự mình dẫn ba tới đây, chị sẽ nắm đầu cậu mà đánh chết mất, lúc này tốt nhất là tránh đi vậy.

Thời Thanh Ninh đứng im không động đậy, Phó Ngôn Thần nhận lấy túi quà trong tay Cố Hiểu Bác, lễ phép nói: "Chào bác ạ."

"Chào cậu." Cố Hiểu Bác xấu hổ cười cười, bao nhiêu năm trôi qua con gái vẫn không muốn tha thứ cho ông ta, trong lòng rất hụt hẫng. Ông ta lấy tay đẩy đẩy gọng kính, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Cậu là Tiểu Phó à, tôi vừa mới nghe An Lan nhắc tới cậu."

Thời Thanh Ninh ném cặp sách lên sofa, lạnh mặt nhìn lướt qua người gỗ đứng ở góc tường, vừa giật lấy túi quà trên tay Phó Ngôn Thần, vừa cắt ngang cuộc nói chuyện của Cố Hiểu Bác và Phó Ngôn Thần: "Nơi này không chào đón ông, mời ông đi cho, tôi cũng không cần quà của ông, mang đi đi." Nói xong liền mạnh mẽ nhét túi quà vào tay Cố Hiểu Bác đẩy ông ta đi.

"Thanh Ninh, ba thật sự biết sai rồi, con muốn như thế nào mới tha thứ cho ba? Ba sẽ thay đổi." Cố Hiểu Bác đứng ở cửa cúi thấp người, ánh mắt chờ mong mà nhìn con gái: "Nói cho ba nghe mẹ con ở chỗ nào được không?"

Thân là chủ tịch tập đoàn họ Cố, hơn một ngàn công nhân đều phải cung kính với ông, các chủ tịch công ty khác cũng đều phải nể mặt ông ba phần. Ở đâu có người có thể khiến ông hạ thấp mình cầu xin?

"Ba ư? Ngày đó ông lựa chọn ly hôn với mẹ, ông không phải là ba của tôi." Thời Thanh Ninh cười giễu, mở cửa bảo vệ tiễn khách: "Mời ông đi cho, chút nữa ông ngoại trở về ông có muốn chạy cũng không được đâu."

Đóng cửa xong, Thời Thanh Ninh cường điệu: "Người không muốn gặp ông nhất không phải tôi, mà là mẹ!"

Rầm!

Cố Hiểu Bác bị con gái nhốt ngoài cửa, hối hận và tự trách hiện lên trong ánh mắt ông. Câu nói cuối cùng của con gái như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực ông làm ông thở cũng thấy khó khăn.

Là chính ông tạo nghiệp bây giờ phải gánh chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook