Chương 37: Chịu Đựng Không Hôn(2)
Lê Tình Thiên
08/07/2022
"Cố An Lan em quên mình là khách thuê nhà ở đây à, em không có tư cách dẫn người khác vào nhà." Thời Thanh Ninh ngồi trên sofa, hai mắt đỏ ửng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống: "Sáng mai em cút về nhà mình cho chị!"
Xong rồi!
Chị nổi giận thật rồi.
Cố An Lan tự tát mình một cái, đi tới trước mặt Thời Thanh Ninh ngồi xổm xuống, dùng tất cả thủ đoạn, lo lắng nắm lấy đôi tay chị không buông, làm mặt đáng thương vô cùng nói: "Chị à em sai rồi, chị cho em một cơ hội đi. Chị biết đó, ba nhất quyết một hai đòi tới, em thật không có biện pháp nào."
Phó Ngôn Thần im lặng vài giây, không quấy rầy hai chị em nữa, quay bước về phòng.
Mỗi nhà đều có hoàn cảnh khó khăn riêng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy mắt con thỏ đó đỏ như vậy.
Thời Thanh Ninh định rút tay ra không cho Cố An Lan nắm tay, nhưng cậu nắm rất chặt nên không thoát ra được. Cô dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá thiếu niên trước mặt, cao 1m84, cao hơn cô không ít, mặc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo không đóng 3 cúc áo lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Mặt mày tuấn tú, mũi cao thẳng, cặp mắt đen láy rực rỡ.
Cậu nắm chặt tay cô hơn, làm cô không có khả năng thoát ra.
Thì ra thời gian trôi qua rất nhanh mà cô không hề để ý.
Em trai nhỏ mà cô bảo vệ bao lâu nay đã trở thành thiếu niên anh tuấn dũng cảm.
"Chị, em bảo đảm không có lần sau đâu." Cố An Lan thấy mắt Thời Thanh Ninh còn ngấn lệ, trái tim thắt lại, lời nói cũng nhẹ nhàng một chút. Cậu cầm lá thư màu trắng trên bàn để vào tay cô, khẩn cầu nói: "Đây là thư ba gửi cho mẹ, chị đừng ném nó đi, chuyện của ba mẹ hãy để chính họ giải quyết."
Ba vẫn rất đáng thương, Cố An Lan đứng dậy tính mở cửa đi ra đưa ông về. Nhưng mới vừa mở cửa bảo vệ, cậu nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lỡ chị khóa trái cửa cậu sẽ không thể quay về được.
Cậu đứng do dự một lát rồi cũng từ bỏ ý định, chị tức giận cũng không phải là giả, thật sự sẽ đuổi cậu đi. Cậu lấy di động nhắn tin cho ba, dặn ba trên đường chạy xe chậm một chút, về tới nhà nhắn tin cho cậu.
-
Đêm đã khuya, tâm trạng Thời Thanh Ninh không vui, ngủ không ngon, lăn qua lăn lại cuối cùng bò dậy khỏi giường, cầm áo khoác lên vai thuận tay rút dây sạc điện thoại di động, cầm điện thoại đi tới phòng bếp.
"Lại ăn vụng bánh kem của mình, không khi nào tự mua hết." Ngăn giữa tủ lạnh luôn là nơi cô để bánh kem, nhưng hiện giờ trống không, không cần nghĩ cũng biết Cố An Lan kia đã ăn vụng bánh kem.
Bỏ đi, hay ra đường tìm quán ăn vậy.
Nhưng nửa đêm rồi, các cửa hàng bánh kem đều đã đóng cửa.
Không thể đi mua vậy chỉ có thể kiếm gì ăn tạm.
Trong ngăn kéo dưới kệ để tivi có rất nhiều đồ ăn vặt, chắc là có kẹo.
Nhưng Thời Thanh Ninh kiếm trong ngăn kéo có hai túi khoai lát, một túi hạt dưa, hai hộp nho khô, còn có một túi khô cay, mà lại không có kẹo ngọt.
"A, muốn ăn ít đồ ngọt mà cũng khó đến vậy sao?" Thời Thanh Ninh cầm túi khoai lát đi ra sofa ngồi xếp bằng xuống. Cô chưa kịp xé túi khoai lát thì đột nhiên ngửi được mùi dâu tây ngọt ngào trong không khí.
Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng đèn pin của điện thoại, Thời Thanh Ninh vỗ vỗ đầu, vẻ mặt như đưa đám: "Đúng là đói quá bị ảo giác, Thời Thanh Ninh ơi mi đói quá nên thế à."
Tinh.
Di động báo có tin nhắn tới, Thời Thanh Ninh bỏ miệng hai miếng khoai lát rồi mới cầm di động xem.
[Thời tiểu thư, cuối tuần cô có qua đây không? ]
Nuốt khoai lát xuống, Thời Thanh Ninh ngồi bất động trên sofa "Tôi có thể làm gì bây giờ?"
[Xin chào, cuối tuần này tôi không qua được, hôm khác nha.]
Đèn pin điện thoại chiếu lên bàn trà, nhìn thấy lá thư màu trắng thật chói mắt.
[Đây là thư ba gửi cho mẹ, chị đừng ném nó đi, chuyện của ba mẹ hãy để chính họ giải quyết.]
"A, cậu, sao cậu.."
Đột nhiên đèn phòng khách bị bật lên, Thời Thanh Ninh theo bản năng nhìn ra chỗ công tắc bật đèn, chỉ thấy Phó Ngôn Thần lười biếng ôm cánh tay đứng dựa vào cạnh cửa.
Trên bàn còn bánh kem mà thỏ con này không thấy?
Xem ra là tâm trạng thực sự không ổn.
Phó Ngôn Thần nhếch môi, cầm túi vào phòng bếp, sau khi ra trên tay bưng một cái đĩa, bên trong là cái bánh kem dâu tây mà Thời Thanh Ninh yêu thích: "Không ăn sao?"
Thời Thanh Ninh quả thật không thể tin vào mắt mình, cầm lấy cái đĩa trên tay Phó Ngôn Thần đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi bơ thơm ngọt, vị thanh của dâu tây thật là quen thuộc.
Cô liếc mắt nhìn trộm Phó Ngôn Thần một cái, sau đó mới cầm lấy cái muỗng, dùng sức múc một muỗng thật to nhét vào miệng.
Ngọt mà không ngấy, thơm ngọt ngon miệng, đây chính là hương vị mà cô thích. Vị thơm ngọt mềm mại của bơ tan ra trong miệng, vị ngọt chua thanh mát của dâu tây, Thời Thanh Ninh thỏa mãn ngay lập tức.
Quả nhiên chỉ có bánh kem dâu tây mới có thể chữa khỏi tâm trạng không ổn của cô.
"Cảm ơn."
Thời Thanh Ninh nhìn Phó Ngôn Thần cười hì hì, khóe miệng tươi cười, Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp là những tia sáng chói mắt.
"Khóe miệng dính bơ kìa." Phó Ngôn Thần cố nén không tới hôn cô, với lấy hộp giấy trên bàn trà, rút một tờ giấy đưa cho Thời Thanh Ninh: "Ăn xong ngủ sớm một chút, sáng mai có bài kiểm tra sinh vật."
"..."
Thời Thanh Ninh ngẩn ra, trên đĩa còn nửa miếng bánh kem có nên ăn nữa không?
Tâm trạng tốt cũng không còn nữa.
Xong rồi!
Chị nổi giận thật rồi.
Cố An Lan tự tát mình một cái, đi tới trước mặt Thời Thanh Ninh ngồi xổm xuống, dùng tất cả thủ đoạn, lo lắng nắm lấy đôi tay chị không buông, làm mặt đáng thương vô cùng nói: "Chị à em sai rồi, chị cho em một cơ hội đi. Chị biết đó, ba nhất quyết một hai đòi tới, em thật không có biện pháp nào."
Phó Ngôn Thần im lặng vài giây, không quấy rầy hai chị em nữa, quay bước về phòng.
Mỗi nhà đều có hoàn cảnh khó khăn riêng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy mắt con thỏ đó đỏ như vậy.
Thời Thanh Ninh định rút tay ra không cho Cố An Lan nắm tay, nhưng cậu nắm rất chặt nên không thoát ra được. Cô dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá thiếu niên trước mặt, cao 1m84, cao hơn cô không ít, mặc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo không đóng 3 cúc áo lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Mặt mày tuấn tú, mũi cao thẳng, cặp mắt đen láy rực rỡ.
Cậu nắm chặt tay cô hơn, làm cô không có khả năng thoát ra.
Thì ra thời gian trôi qua rất nhanh mà cô không hề để ý.
Em trai nhỏ mà cô bảo vệ bao lâu nay đã trở thành thiếu niên anh tuấn dũng cảm.
"Chị, em bảo đảm không có lần sau đâu." Cố An Lan thấy mắt Thời Thanh Ninh còn ngấn lệ, trái tim thắt lại, lời nói cũng nhẹ nhàng một chút. Cậu cầm lá thư màu trắng trên bàn để vào tay cô, khẩn cầu nói: "Đây là thư ba gửi cho mẹ, chị đừng ném nó đi, chuyện của ba mẹ hãy để chính họ giải quyết."
Ba vẫn rất đáng thương, Cố An Lan đứng dậy tính mở cửa đi ra đưa ông về. Nhưng mới vừa mở cửa bảo vệ, cậu nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lỡ chị khóa trái cửa cậu sẽ không thể quay về được.
Cậu đứng do dự một lát rồi cũng từ bỏ ý định, chị tức giận cũng không phải là giả, thật sự sẽ đuổi cậu đi. Cậu lấy di động nhắn tin cho ba, dặn ba trên đường chạy xe chậm một chút, về tới nhà nhắn tin cho cậu.
-
Đêm đã khuya, tâm trạng Thời Thanh Ninh không vui, ngủ không ngon, lăn qua lăn lại cuối cùng bò dậy khỏi giường, cầm áo khoác lên vai thuận tay rút dây sạc điện thoại di động, cầm điện thoại đi tới phòng bếp.
"Lại ăn vụng bánh kem của mình, không khi nào tự mua hết." Ngăn giữa tủ lạnh luôn là nơi cô để bánh kem, nhưng hiện giờ trống không, không cần nghĩ cũng biết Cố An Lan kia đã ăn vụng bánh kem.
Bỏ đi, hay ra đường tìm quán ăn vậy.
Nhưng nửa đêm rồi, các cửa hàng bánh kem đều đã đóng cửa.
Không thể đi mua vậy chỉ có thể kiếm gì ăn tạm.
Trong ngăn kéo dưới kệ để tivi có rất nhiều đồ ăn vặt, chắc là có kẹo.
Nhưng Thời Thanh Ninh kiếm trong ngăn kéo có hai túi khoai lát, một túi hạt dưa, hai hộp nho khô, còn có một túi khô cay, mà lại không có kẹo ngọt.
"A, muốn ăn ít đồ ngọt mà cũng khó đến vậy sao?" Thời Thanh Ninh cầm túi khoai lát đi ra sofa ngồi xếp bằng xuống. Cô chưa kịp xé túi khoai lát thì đột nhiên ngửi được mùi dâu tây ngọt ngào trong không khí.
Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng đèn pin của điện thoại, Thời Thanh Ninh vỗ vỗ đầu, vẻ mặt như đưa đám: "Đúng là đói quá bị ảo giác, Thời Thanh Ninh ơi mi đói quá nên thế à."
Tinh.
Di động báo có tin nhắn tới, Thời Thanh Ninh bỏ miệng hai miếng khoai lát rồi mới cầm di động xem.
[Thời tiểu thư, cuối tuần cô có qua đây không? ]
Nuốt khoai lát xuống, Thời Thanh Ninh ngồi bất động trên sofa "Tôi có thể làm gì bây giờ?"
[Xin chào, cuối tuần này tôi không qua được, hôm khác nha.]
Đèn pin điện thoại chiếu lên bàn trà, nhìn thấy lá thư màu trắng thật chói mắt.
[Đây là thư ba gửi cho mẹ, chị đừng ném nó đi, chuyện của ba mẹ hãy để chính họ giải quyết.]
"A, cậu, sao cậu.."
Đột nhiên đèn phòng khách bị bật lên, Thời Thanh Ninh theo bản năng nhìn ra chỗ công tắc bật đèn, chỉ thấy Phó Ngôn Thần lười biếng ôm cánh tay đứng dựa vào cạnh cửa.
Trên bàn còn bánh kem mà thỏ con này không thấy?
Xem ra là tâm trạng thực sự không ổn.
Phó Ngôn Thần nhếch môi, cầm túi vào phòng bếp, sau khi ra trên tay bưng một cái đĩa, bên trong là cái bánh kem dâu tây mà Thời Thanh Ninh yêu thích: "Không ăn sao?"
Thời Thanh Ninh quả thật không thể tin vào mắt mình, cầm lấy cái đĩa trên tay Phó Ngôn Thần đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi bơ thơm ngọt, vị thanh của dâu tây thật là quen thuộc.
Cô liếc mắt nhìn trộm Phó Ngôn Thần một cái, sau đó mới cầm lấy cái muỗng, dùng sức múc một muỗng thật to nhét vào miệng.
Ngọt mà không ngấy, thơm ngọt ngon miệng, đây chính là hương vị mà cô thích. Vị thơm ngọt mềm mại của bơ tan ra trong miệng, vị ngọt chua thanh mát của dâu tây, Thời Thanh Ninh thỏa mãn ngay lập tức.
Quả nhiên chỉ có bánh kem dâu tây mới có thể chữa khỏi tâm trạng không ổn của cô.
"Cảm ơn."
Thời Thanh Ninh nhìn Phó Ngôn Thần cười hì hì, khóe miệng tươi cười, Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp là những tia sáng chói mắt.
"Khóe miệng dính bơ kìa." Phó Ngôn Thần cố nén không tới hôn cô, với lấy hộp giấy trên bàn trà, rút một tờ giấy đưa cho Thời Thanh Ninh: "Ăn xong ngủ sớm một chút, sáng mai có bài kiểm tra sinh vật."
"..."
Thời Thanh Ninh ngẩn ra, trên đĩa còn nửa miếng bánh kem có nên ăn nữa không?
Tâm trạng tốt cũng không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.