Rung Động Lòng Em

Chương 47: Đột Nhiên Ôm Cô(1)

Lê Tình Thiên

08/07/2022

Editor: Thanhtrang91

Beta-er: Dừa

Từ sau sự việc cô bộc lộ tài năng Teakwondo, ngoài thời gian đi học, Thời Thanh Ninh đều bị bạn học bám theo hỏi chuyện.

Trong đó phân ra ba nhóm bạn học, một nhóm muốn cùng cô học Teakwondo, một nhóm muốn giới thiệu bạn bè người thân tới Đạo quán học Teakwondo, muốn cô mở cửa sau, còn một nhóm tương đối thái quá là muốn thổ lộ tình cảm với cô.

Liên tục mấy ngày, quấy rầy cô khiến cô phiền chán.

Đột nhiên nhận được tin nhắn của Diêu Hoa, cảm xúc dồn nén bao lâu nay của Thời Thanh Ninh cuối cùng cũng bộc phát, cô cũng không phải quả hồng mềm để mặc cho người khác tính kế.

"Lâm Linh, thầy vật lý kêu cậu đến phòng thí nghiệm, bảo cậu sắp xếp lại thiết bị thí nghiệm, buổi học chiều nay các bạn phải dùng tới." Lớp phó văn thể đánh bóng rổ xong quay lại lớp học, tới cầu thang thì bị một bạn học ngăn lại, nhờ cậu truyền lời nhắn tới Lâm Linh, truyền lời ấy mà, cái này không đơn giản sao?

Lâm Linh sửng sốt, không hề nghi ngờ những lời lớp phó văn thể nói, tiết học đầu tiên buổi chiều chính là môn vật lý: "Tớ lập tức đi liền."

Tới gần phòng thí nghiệm, Lâm Linh mới nhớ tới thầy Vật Lý có dặn tiết học chiều nay thầy sẽ giảng bài thi, không làm thí nghiệm mới đúng, cứ do dự mãi, cuối cùng cô cũng quyết định đi tới phòng thí nghiệm xem thử.

Cô là học sinh tiêu biểu của tiết vật lý, trước kia thầy giáo cũng từng tìm cô sắp xếp lại thiết bị thí nghiệm trước giờ học.

Khi cô vừa nhìn thấy Diêu Hoa, trong đầu vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội vàng xoay người bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Tớ đâu phải sài lang hổ báo, Lâm đại mỹ nhân làm gì mà đi gấp như vậy?" Diêu Hoa dựa lưng vào lan can, bộ dạng xấc xược, miễn là nữ sinh hiền lành nhìn thấy cậu ta trong lòng đều có chút sợ hãi.

Càng chưa nói tới bọn đàn em đi theo cậu ta, lòng bàn tay Lâm Linh đổ mồ hôi, nắm chặt lấy lan can: "Cậu muốn làm gì? Đây là trường học đó nha! Diêu Hoa cậu đừng quá kiêu ngạo."

"Dù sao tớ cũng nổi tiếng rồi, sợ gì chứ?" Diêu Hoa làm động tác mời vào, ép Lâm Linh đi vào phòng thí nghiệm.

Cô chỉ là một nữ sinh không phải là đối thủ của ba nam sinh, Lâm Linh trong lòng sợ hãi muốn bỏ chạy ngay. Nhưng cầu thang phía dưới đã bị hai nam sinh chặn lại, mạnh bạo túm lấy cô kéo vào phòng học.



Cạch – cửa phòng học bị khóa lại, Lâm Linh toát mồ hôi trán, sờ sờ túi, lại không có mang theo điện thoại di động. Trong lòng đang hoảng loạn thì bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Không phải Diêu Hoa muốn gây chuyện với cậu, là tớ."

Thời Thanh Ninh ngồi ở hàng ghế sau dựa vào cửa sổ, đang chơi với chiếc xe trên bàn thí nghiệm, khuôn mặt xinh đẹp không có chút biểu hiện gì, làm người khác rất khó mà đoán được tâm trạng cô lúc này.

Vừa trông thấy Thời Thanh Ninh, Lâm Linh hoảng hốt lùi về sau vài bước đụng phải cạnh bàn, thiết bị thí nghiệm trên bàn rơi xuống đất trong tích tắc. Lúc này cô không có thời gian để nhặt nó lên, hai tay bấu chặt lấy cạnh bàn, giọng nói khàn khàn hỏi: "Cậu, cậu kêu tớ tới chỗ này có chuyện gì sao?"

Người ta vẫn nói không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

Nhưng cô Lâm Linh này bởi vì đã làm chuyện trái với lương tâm nên mới sợ hãi như thế kia.

Thời Thanh Ninh cũng lười lôi từng chuyện cũ ra tính với Lâm Linh, đem chiếc xe để lại vị trí cũ, đứng lên đi từng bước một tới chỗ Lâm Linh: "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lớn lên cũng sẽ rất xinh đẹp, tại sao lại làm ra không ít chuyện xấu như vậy? Làm chuyện xấu sau lưng người khác, tiểu nhân đắc chí, giống như con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng vậy."

"Cậu còn không biết nữa hả? Tả Lâm đã được khuyên can, còn cậu làm sai còn không biết hối cải, ngược lại càng làm càn, cậu không thể tiếp tục ở lại trường Lục Trung." Thời Thanh Ninh thoáng nhìn thấy dái tai đỏ ửng như máu của Lâm Linh, đuôi lông mày hơi dựng, cậu ấy còn biết xấu hổ chứng tỏ còn có thể cứu chữa. Nếu Lâm Linh như kiểu cá không ăn muối, thờ ơ với lời nói của cô thì mới thật sự không thể cứu được.

Trái tim đã ô uế thì tẩy cũng không sạch sẽ được.

"Tớ.. thực sự xin lỗi."

Lâm Linh nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn làm cô khôi phục một tia lý trí, mấu chốt chính là việc bị rời khỏi trường, bất kể là chuyển tới trường nào cũng sẽ bị phân biệt đối xử, cô không muốn như vậy.

Cô cũng không thể giải thích với cha mẹ.

Thời Thanh Ninh mở cửa: "Khi nào rời khỏi đây nhớ sắp xếp lại thiết bị thí nghiệm như cũ."

Lâm Linh cũng chỉ là người ở bên châm ngòi thổi gió, cậu ấy cũng không có làm gì gây hại cho cô, cô có thể tha thứ cho cậu ấy.

Nhưng nếu còn có lần sau, cũng đừng trách cô.. không niệm tình nghĩa bạn học.



Đạo quán chỉ có thể tiếp nhận một lượng học viên giới hạn, Thời Thanh Ninh cũng không thể làm gì. Thật sự có bạn rất muốn học Teakwondo, cô bèn giới thiệu mấy Đạo quán khác cũng được lắm. Còn việc đối phương có đi hay không cô cũng không quan tâm.

-

Cuối cùng danh sách đoạt giải Toán học cũng công bố, Phó Ngôn Thần và Thời Thanh Ninh đã không phụ sự mong đợi của mọi người, giải nhất và giải nhì đều bị hai người họ đạt được, thực sự làm vẻ vang trường học.

Thời Thanh Ninh cầm giấy khen về nhà, đem nó đặt ở ngăn tủ phía dưới bàn, sau đó đem chuyện này bỏ qua một bên.

Nhìn kỹ, một đống chất trong ngăn tủ đều là các loại giấy khen với giấy chứng nhận.

Với Thời Thanh Ninh mà nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa lớn lắm.

Cho dù cha mẹ có ly dị hay không, bọn họ cũng không quan tâm tới việc học tập của cô.

Dường như có học giỏi hay không đều là việc của chính cô, không có quan hệ gì với cha mẹ.

Từ lúc học tiểu học tới trung học cha mẹ chưa bao giờ tham dự buổi họp phụ huynh nào của cô, thỉnh thoảng có gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ tùy tiện hỏi vài câu.

Việc nổi loạn của Cố An Lan cũng có lý do cả, cô có thể hiểu được.

"Ông trời à, vẫn là ông đổi mặt nhanh nhất đó."

Lúc chạng vạng trời vẫn còn quang mà ban đêm lại mưa tầm tã rồi.

Ầm ầm mưa xối cọ rửa toàn bộ thế giới, cây ngô đồng bên ngoài chao đảo trong mưa, đèn đường dưới lầu cũng lúc tối lúc sáng, có gì đó không giải thích được làm cho người ta thêm mười phần áp lực.

Thời Thanh Ninh rời giường đi ra cửa sổ nhìn, đột nhiên nghe được bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng động không nhỏ, mở đèn đầu giường, khoác áo khoác đi ra cửa xem, cô sợ hãi hình như có thứ gì bị vỡ ở ban công.

Đùng đoàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook