Chương 48: Đột Nhiên Ôm Cô(2)
Lê Tình Thiên
08/07/2022
Editor: Thanhtrang91
Beta-er: Dừa
Chân trời vang lên tiếng sấm thật lớn, tia chớp như răng cưa cắt ngang đêm tối.
Ánh sáng xẹt qua, Thời Thanh Ninh nhìn thấy có người đang cúi xuống ở chỗ cửa vào, thực sự dọa người ta. Cô mở đèn phòng khách mới phát hiện chính là Phó Ngôn Thần, vẻ mặt của cậu ấy không bình thường cho lắm, không còn sự bình tĩnh vững vàng của ngày thường.
"Đã khuya như vậy mà cậu còn muốn đi đâu?"
Trước khi Phó Ngôn Thần đi khỏi Thời Thanh Ninh giữ chặt cánh tay của cậu hỏi dò. Những đường nét trên khuôn mặt cậu căng chặt, mày nhíu chặt, con ngươi hoang mang phức tạp, mơ hồ có chút hoảng loạn.
Cô chưa từng thấy Phó Ngôn Thần như vậy.
Phó Ngôn Thần buông khóa cửa ra, xoay người ôm lấy Thời Thanh Ninh, cố gắng kiềm chế điều gì đó, cằm để ở đầu vai cô, giọng nói vừa nhỏ vừa vấp: "Tớ cần về Nam Thành ngay lập tức, có thể sẽ về một tuần."
Đột nhiên được người mình thích ôm lấy, Thời Thanh Ninh ngẩn ra, cả người cứng đờ không dám cử động, nghe Phó Ngôn Thần nói phải về Nam Thành một tuần cũng bất chấp thẹn thùng và khẩn trương nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cậu ấy: "Cậu gấp lắm sao? Nhưng bây giờ trời đang mưa rất to, không bắt xe được đâu, hay là tớ nói thấy Phương lái xe đưa cậu đi được không.."
"Không cần đâu, có người tới đón tớ."
Hai tay Phó Ngôn Thần mạnh mẽ ôm chặt lấy Thời Thanh Ninh, lần đầu có cảm xúc hoang đường.
Anh thật sự muốn nhét con thỏ này vào túi, mang theo cô cùng đi.
-
[Tự chăm sóc bản thân thật tốt, tớ sẽ nhanh trở lại thôi.]
A!
Thời Thanh Ninh ôm lấy gối thét chói tai, không khống chế được cảm xúc của chính mình, nằm trên giường hưng phấn lăn qua lăn lại, gương mặt càng lúc càng nóng bỏng. Nếu như lúc này mà mở đèn lên sẽ thấy tai cô đỏ ửng như máu.
Trong lòng như có con nai nhỏ nhảy bùm bùm không ngừng. Nửa tiếng trôi qua vẫn không có dấu hiệu bớt đi.
"Có phải cậu ấy cũng thích mình không?"
Nếu không thích thì tại sao lại ôm mình?
Không có ý gì thì tại sao lúc đi khỏi đây lại nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy?
Thời Thanh Ninh sờ sờ gương mặt đỏ rực của chính mình cười ngây ngô.
Nếu không biết hãy hỏi Google!
Thời Thanh Ninh lăn một vòng như con cá chép rồi ngồi dậy, lấy di động tìm tòi trên mạng.
# nếu một nam sinh ôm mình là có ý tứ gì #
Tìm kiếm với từ khóa, ước chừng có hàng ngàn trang có liên quan phản hồi.
[Nếu một nam sinh đột nhiên ôm cậu, không phải thích cậu, mà chắc chắn là một trò đùa dai.]
[Tùy theo tình hình, phải xem nam sinh này tính cách như thế nào, nếu ngày thường rất lạnh lùng, đột nhiên ôm nữ sinh, hơn phân nửa chính là người mình thích. Nếu nam sinh này ngày thường cà lơ phất phơ, ôm nữ sinh chắc cũng chẳng có ý gì, thiên về trêu đùa nhiều hơn.]
[Nếu thích sẽ thể hiện ra liền, chỉ là một cái ôm cũng không thể khẳng định điều gì.]
Liên tục xem mấy câu trả lời, tâm trạng của Thời Thanh Ninh càng thêm phức tạp, đơn giản tắt giao diện đi. Một cái suy nghĩ vớ vẩn của cô cũng không đại biểu cho ý tứ của Phó Ngôn Thần được, có khả năng chỉ là hành động vô ý của cậu ấy, một cái ôm bình thường mà thôi.
"Sớm biết như vậy thà không xem cho rồi."
Nửa tiếng nữa trôi qua, Thời Thanh Ninh tắt di động nằm trên giường, trong đầu vẫn không khống chế được mà nghĩ đông nghĩ tây. Thậm chí nghĩ đến cảnh cô tỏ tình bị Phó Ngôn Thần từ chối. Khoa trương hơn nữa là nghĩ đến việc kết hôn với Phó Ngôn Thần, bọn họ cùng nhau đi mua sắm để trang trí nhà tân hôn của họ.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, một tiếng trôi qua cô vẫn không ngủ được.
Cho tới lúc mí mắt đấu tranh, cô vẫn cảm thấy ý thức của mình cực tỉnh táo.
Thôi bỏ đi, cô quyết định thức dậy đọc sách một lúc.
Ngủ không được cứ nằm trên giường cũng lãng phí thời gian, chi bằng đi đọc sách.
Thời Thanh Ninh mặc quần áo vào, đi tới bàn ngồi xuống. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng nhỏ, mặc dù cửa sổ đã đóng nhưng vẫn có cơn gió lạnh thổi tới. Có chút lạnh, Thời Thanh Ninh đứng dậy mở tủ quần áo lấy chiếc áo gió mặc vào.
Cô đọc một quyển sách tiếng anh nổi tiếng, tiếp theo cốt truyện lần trước, trong vô thức bị cuốn vào lúc nào không biết. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi kim đồng hồ báo thức trên bàn chỉ vào số 4.
"Minh bị ảo giác sao?"
Ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi lay động lá cây xào xạc cùng với tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, dường như cô còn nghe thấy tiếng mở cửa. Thời Thanh Ninh dừng động tác lật sách lại, ngưng thở cẩn thận lắng nghe, rầm, cửa bảo vệ đóng lại.
Chờ một chút rồi đứng lên, Thời Thanh Ninh cầm lấy đèn trên bàn và cây gậy bóng chày sau cánh cửa, nghĩ thầm: Đã quá nửa đêm sẽ không có ai đi ăn trộm đâu nhỉ, nếu là ăn trộm thật thì tên trộm này cũng thật chuyên nghiệp, ngày mưa mà cũng không nghỉ.
"Phó Ngôn Thần! Sao lại là cậu, không phải cậu đi sân bay.."
Thời Thanh Ninh còn chưa nói xong đã thấy người Phó Ngôn Thần nghiêng ngả sắp ngã xuống. Hoảng sợ trước tình huống bất ngờ cô vội vã chạy lại đỡ lấy cậu, bên tai vang lên tiếng cậu thì thầm khàn khàn.
Lạnh quá.
"Lạnh à?"
Đỡ cơ thể lạnh như băng của Phó Ngôn Thần, Thời Thanh Ninh vừa đau lòng vừa tức giận, cả người ướt đẫm như vậy còn không lạnh sao?
Tại sao cậu nói về nhà mà lại không về, sao lại chạy quay trở lại đây dưới mưa!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này, Thời Thanh Ninh cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã tập Teakwondo từ nhỏ, có thể lực mà người bình thường không có được. Nếu không cô cũng bó tay không khiêng nổi nam sinh cao 1m85 vào tới phòng.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao cậu đau khổ như vậy."
Beta-er: Dừa
Chân trời vang lên tiếng sấm thật lớn, tia chớp như răng cưa cắt ngang đêm tối.
Ánh sáng xẹt qua, Thời Thanh Ninh nhìn thấy có người đang cúi xuống ở chỗ cửa vào, thực sự dọa người ta. Cô mở đèn phòng khách mới phát hiện chính là Phó Ngôn Thần, vẻ mặt của cậu ấy không bình thường cho lắm, không còn sự bình tĩnh vững vàng của ngày thường.
"Đã khuya như vậy mà cậu còn muốn đi đâu?"
Trước khi Phó Ngôn Thần đi khỏi Thời Thanh Ninh giữ chặt cánh tay của cậu hỏi dò. Những đường nét trên khuôn mặt cậu căng chặt, mày nhíu chặt, con ngươi hoang mang phức tạp, mơ hồ có chút hoảng loạn.
Cô chưa từng thấy Phó Ngôn Thần như vậy.
Phó Ngôn Thần buông khóa cửa ra, xoay người ôm lấy Thời Thanh Ninh, cố gắng kiềm chế điều gì đó, cằm để ở đầu vai cô, giọng nói vừa nhỏ vừa vấp: "Tớ cần về Nam Thành ngay lập tức, có thể sẽ về một tuần."
Đột nhiên được người mình thích ôm lấy, Thời Thanh Ninh ngẩn ra, cả người cứng đờ không dám cử động, nghe Phó Ngôn Thần nói phải về Nam Thành một tuần cũng bất chấp thẹn thùng và khẩn trương nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cậu ấy: "Cậu gấp lắm sao? Nhưng bây giờ trời đang mưa rất to, không bắt xe được đâu, hay là tớ nói thấy Phương lái xe đưa cậu đi được không.."
"Không cần đâu, có người tới đón tớ."
Hai tay Phó Ngôn Thần mạnh mẽ ôm chặt lấy Thời Thanh Ninh, lần đầu có cảm xúc hoang đường.
Anh thật sự muốn nhét con thỏ này vào túi, mang theo cô cùng đi.
-
[Tự chăm sóc bản thân thật tốt, tớ sẽ nhanh trở lại thôi.]
A!
Thời Thanh Ninh ôm lấy gối thét chói tai, không khống chế được cảm xúc của chính mình, nằm trên giường hưng phấn lăn qua lăn lại, gương mặt càng lúc càng nóng bỏng. Nếu như lúc này mà mở đèn lên sẽ thấy tai cô đỏ ửng như máu.
Trong lòng như có con nai nhỏ nhảy bùm bùm không ngừng. Nửa tiếng trôi qua vẫn không có dấu hiệu bớt đi.
"Có phải cậu ấy cũng thích mình không?"
Nếu không thích thì tại sao lại ôm mình?
Không có ý gì thì tại sao lúc đi khỏi đây lại nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy?
Thời Thanh Ninh sờ sờ gương mặt đỏ rực của chính mình cười ngây ngô.
Nếu không biết hãy hỏi Google!
Thời Thanh Ninh lăn một vòng như con cá chép rồi ngồi dậy, lấy di động tìm tòi trên mạng.
# nếu một nam sinh ôm mình là có ý tứ gì #
Tìm kiếm với từ khóa, ước chừng có hàng ngàn trang có liên quan phản hồi.
[Nếu một nam sinh đột nhiên ôm cậu, không phải thích cậu, mà chắc chắn là một trò đùa dai.]
[Tùy theo tình hình, phải xem nam sinh này tính cách như thế nào, nếu ngày thường rất lạnh lùng, đột nhiên ôm nữ sinh, hơn phân nửa chính là người mình thích. Nếu nam sinh này ngày thường cà lơ phất phơ, ôm nữ sinh chắc cũng chẳng có ý gì, thiên về trêu đùa nhiều hơn.]
[Nếu thích sẽ thể hiện ra liền, chỉ là một cái ôm cũng không thể khẳng định điều gì.]
Liên tục xem mấy câu trả lời, tâm trạng của Thời Thanh Ninh càng thêm phức tạp, đơn giản tắt giao diện đi. Một cái suy nghĩ vớ vẩn của cô cũng không đại biểu cho ý tứ của Phó Ngôn Thần được, có khả năng chỉ là hành động vô ý của cậu ấy, một cái ôm bình thường mà thôi.
"Sớm biết như vậy thà không xem cho rồi."
Nửa tiếng nữa trôi qua, Thời Thanh Ninh tắt di động nằm trên giường, trong đầu vẫn không khống chế được mà nghĩ đông nghĩ tây. Thậm chí nghĩ đến cảnh cô tỏ tình bị Phó Ngôn Thần từ chối. Khoa trương hơn nữa là nghĩ đến việc kết hôn với Phó Ngôn Thần, bọn họ cùng nhau đi mua sắm để trang trí nhà tân hôn của họ.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, một tiếng trôi qua cô vẫn không ngủ được.
Cho tới lúc mí mắt đấu tranh, cô vẫn cảm thấy ý thức của mình cực tỉnh táo.
Thôi bỏ đi, cô quyết định thức dậy đọc sách một lúc.
Ngủ không được cứ nằm trên giường cũng lãng phí thời gian, chi bằng đi đọc sách.
Thời Thanh Ninh mặc quần áo vào, đi tới bàn ngồi xuống. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng nhỏ, mặc dù cửa sổ đã đóng nhưng vẫn có cơn gió lạnh thổi tới. Có chút lạnh, Thời Thanh Ninh đứng dậy mở tủ quần áo lấy chiếc áo gió mặc vào.
Cô đọc một quyển sách tiếng anh nổi tiếng, tiếp theo cốt truyện lần trước, trong vô thức bị cuốn vào lúc nào không biết. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi kim đồng hồ báo thức trên bàn chỉ vào số 4.
"Minh bị ảo giác sao?"
Ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi lay động lá cây xào xạc cùng với tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, dường như cô còn nghe thấy tiếng mở cửa. Thời Thanh Ninh dừng động tác lật sách lại, ngưng thở cẩn thận lắng nghe, rầm, cửa bảo vệ đóng lại.
Chờ một chút rồi đứng lên, Thời Thanh Ninh cầm lấy đèn trên bàn và cây gậy bóng chày sau cánh cửa, nghĩ thầm: Đã quá nửa đêm sẽ không có ai đi ăn trộm đâu nhỉ, nếu là ăn trộm thật thì tên trộm này cũng thật chuyên nghiệp, ngày mưa mà cũng không nghỉ.
"Phó Ngôn Thần! Sao lại là cậu, không phải cậu đi sân bay.."
Thời Thanh Ninh còn chưa nói xong đã thấy người Phó Ngôn Thần nghiêng ngả sắp ngã xuống. Hoảng sợ trước tình huống bất ngờ cô vội vã chạy lại đỡ lấy cậu, bên tai vang lên tiếng cậu thì thầm khàn khàn.
Lạnh quá.
"Lạnh à?"
Đỡ cơ thể lạnh như băng của Phó Ngôn Thần, Thời Thanh Ninh vừa đau lòng vừa tức giận, cả người ướt đẫm như vậy còn không lạnh sao?
Tại sao cậu nói về nhà mà lại không về, sao lại chạy quay trở lại đây dưới mưa!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này, Thời Thanh Ninh cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã tập Teakwondo từ nhỏ, có thể lực mà người bình thường không có được. Nếu không cô cũng bó tay không khiêng nổi nam sinh cao 1m85 vào tới phòng.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao cậu đau khổ như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.