Chương 24: Hành Động Đơn Giản Và Thô Lỗ(1)
Lê Tình Thiên
28/02/2021
Editor: Dương Thị Thu Thảo
Beta-er: Công Tử Như Họa
Vù vù --
Hơi ấm của máy sấy thổi vào tóc, khiến cho Thời Thanh Ninh cũng cảm thấy trong lòng được ấm áp, đây là điều mà cô không ngờ tới, Phó Ngôn Thần lại tự tay gội đầu cho cô, là tự tay đấy~
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không kìm được mà khẽ cong lên, đôi mắt cô cũng híp lại một đường, nhìn xuyên qua mái tóc mềm mại của mình mà âm thầm quan sát biểu cảm của Phó Ngôn Thần.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng đang vô cùng tập trung, nét mặt vô cùng dịu dàng, ít nhất là trong tầm mắt của cô thì nét mặt này là rất hiếm. Anh mặc áo sơmi trắng, tay áo được anh xắn lên, để lộ ra phân nửa cánh tay, những ngón tay của anh đang cầm máy sấy, vừa trắng lại vừa thon dài, cùng với các đốt ngón tay thật rõ ràng.
Động tác tay của Phó Ngôn Thần di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng dứt khoát, giống như là anh đang làm một chuyện gì đó thiêng liêng lắm và không thể bị quấy rầy.
Đừng nói đến Thời Thanh Ninh sớm nắng chiều mưa, mà ngay chính bản thân Phó Ngôn Thần cũng thật sự căng thẳng, anh sợ mình dùng nhiều sức quá, lại làm đau bé thỏ con này, trong 17 năm qua đây chắc chắn là chuyện điên rồ nhất mà anh đã làm.
Việc gội đầu cho con gái, quả là cực kỳ khó khăn.
Luyện đề không tốt sao?
Chơi game cũng không tốt à?
Khi những sợi tóc mềm mại của cô gái này lướt qua đầu ngón tay của anh, anh mới chợt nhận ra đây là thứ mình đã hứa.
Phó Ngôn Thần rũ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ lướt nhẹ qua trán của Thời Thanh Ninh, chỉ thấy đôi hàng mi dày của cô khẽ động, khẽ chớp đôi mắt to đen láy của mình, đôi đồng tử của cô lấp lánh như sao trời, khiến lòng anh thoáng chốc rung động, đôi mày của anh vội nhíu lại rồi lại từ từ dịu đi.
Anh nghĩ, phải thừa nhận rằng ngay khoảnh khắc mà cô quên bản thân mình mà chạy đến bên anh, cô và anh, cuối cùng cũng khác nhau.
-
"Cậu thích ai không thích, lại kiên quyết đi thích Lý Mạnh Hân, cô ấy là người khó theo đuổi nhất trường chúng ta đấy."
Lục Phi Nhi bắt chéo chân ngồi trên mép của bồn hoa bằng gạch men sứ, nhẹ nhàng cầm ly trà sữa được mua chuộc bởi Cố An Lan ở trên tay, đôi mắt xinh đẹp như quả hạnh kia chợt hiện lên một chút âm trầm.
Cố An Lan hai tay đút vào túi quần, ức chế đá một cước vào bồn hoa hồng đang nở rộ, rồi quát: "Cô đừng bỏ đá xuống giếng nữa được không? Bây giờ tôi cần một giải pháp, chứ không phải tớ tới đây là để nghe cô quở trách."
Sau bài kiểm tra hàng tháng, cậu ta cũng đi tìm Lý Mạnh Hân hai lần, nhưng cô vẫn trốn tránh cậu. Tắt máy điện thoại, tin tức cũng bặt tăm, đến lớp học tìm cô, thì cô cũng viện cớ để từ chối.
Cậu là con người, chứ không phải thánh thần, làm sao cậu có thể ép buộc con gái yêu thích cậu cơ chứ?
"Tôi chỉ có gì thì nói đó mà thôi." Lục Phi Nhi hớp một ngụm trà sữa, hương vị ngọt của nó lan ra khắp khoang miệng, cô nàng nhíu mày: "Hình như tôi đã nói rồi, tôi không thích trà sữa có vị caramel." Nhưng mà người nào đó căn bản không có nghe thấy lời cô nói, đứng một bên mà cứ lầm bầm, trong lời nói đều là Lý Mạnh Hân ra làm sao, Lục Phi Nhi sắc mặt tối sầm lại, im lặng rất lâu rồi mới chịu lên tiếng: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu hẹn gặp Lý Mạnh Hân một lần."
Thành thật mà nói, thì Lý Mạnh Hân và bọn họ căn bản là không cùng một thế giới.
Cho dù là gia đình, hay là suy nghĩ.
Cô có thành tích xuất sắc, là con ngoan trò giỏi trong mắt giáo viên và cha mẹ, cô luôn đối xử nhã nhặn với người khác, và là một người bạn tốt trong mắt bạn bè. Có thể nói, chỉ cần là bạn học nào đã từng giao tiếp với Lý Mạnh Hân thì chắc chắc sẽ đánh giá cao cô ta, và đều sẽ yêu mến cô ta.
Phải, nhưng mà cô ta..
"Thật sao?" Cố An Lan có chút không tin, trước đó Lục Phi Nhi cũng có nói qua điều tương tự, nhưng cuối cùng cô lại chẳng giữ lời với cậu.
Lục Phi Nhi ném ly trà sữa vừa mới hớp vào thùng rác, giọng hơi trầm xuống: "Cậu thật sự thích cậu ấy như vậy? Bị từ chối nhiều như thế, mà vẫn không chịu từ bỏ?" Dựa trên sự hiểu biết của cô về Cố An Lan, cậu ta đối với việc gắn bó với một người thì lại vô cùng cứng nhắc, mới tầm này thì chưa là gì với cậu ấy cả.
Thật như vậy sao, nếu không phải là cô ta thì không được hay sao?
Cố An Lan thu dáng vẻ không nghiêm túc của mình lại, nét mặt trở nên nghiêm túc hẳn: "Chị Phi à, tôi đây thật sự, thật sự thích cậu ấy."
Câu trả lời của cậu khiến cho Lục Phi Nhi phải ra suy nghĩ sâu xa, nhìn người trước mặt đang sốt ruột, Lục Phi Nhi thở dài rồi nói: "Tôi biết rồi, nhưng trước đây tôi đã nói, Lý Mạnh Hân là một học sinh nghèo, cậu ấy dành hầu hết thời gian cho việc học để có thể nhận được học bổng. Trong quá khứ cũng có bạn nam khác bày tỏ tình cảm với cậu ấy, nhưng không một ai thành công cả."
Lý Mạnh Hân học cùng lớp với cô ấy, cô ấy rất có tiếng nói.
"Này như vậy không phải chứng minh rằng cậu ấy là người có tự trọng hay sao? Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi tin, tôi chắc chắn có thể khiến cho cậu ấy rung động, cho dù lòng dạ của cậu ấy có là sắc đá đi nữa, thì tôi cũng phải khiến nó tan chảy ra." Cố An Lan hoàn toàn tin tưởng chính mình!
Cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu không, thì đấy không phải là thích.
".. Được rồi." Cô đã hiểu, Lục Phi Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấu Cố An Lan, cô quay người, có chút chua xót mở miệng.
Có một số việc, thật sự không thể cưỡng cầu được.
Buổi chiều tan học, Thời Thanh Ninh vừa ra khỏi cổng trường, thì đã bị người khác chặn lại.
"Cậu muốn nói cái gì?" Tay trái của Thời Thanh Ninh không bị thương đã nhanh chóng túm lấy cổ áo của người trước mặt, bất chợt cô cao giọng: "Lại là cậu nữa? Chuyện của Lý Mạnh Hân thật sự không thể giải quyết hay sao?"
Cô cũng không quên rằng em trai của mình đã phải dùng 20 vạn mới bồi thường được cho những người đó.
Beta-er: Công Tử Như Họa
Vù vù --
Hơi ấm của máy sấy thổi vào tóc, khiến cho Thời Thanh Ninh cũng cảm thấy trong lòng được ấm áp, đây là điều mà cô không ngờ tới, Phó Ngôn Thần lại tự tay gội đầu cho cô, là tự tay đấy~
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không kìm được mà khẽ cong lên, đôi mắt cô cũng híp lại một đường, nhìn xuyên qua mái tóc mềm mại của mình mà âm thầm quan sát biểu cảm của Phó Ngôn Thần.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng đang vô cùng tập trung, nét mặt vô cùng dịu dàng, ít nhất là trong tầm mắt của cô thì nét mặt này là rất hiếm. Anh mặc áo sơmi trắng, tay áo được anh xắn lên, để lộ ra phân nửa cánh tay, những ngón tay của anh đang cầm máy sấy, vừa trắng lại vừa thon dài, cùng với các đốt ngón tay thật rõ ràng.
Động tác tay của Phó Ngôn Thần di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng dứt khoát, giống như là anh đang làm một chuyện gì đó thiêng liêng lắm và không thể bị quấy rầy.
Đừng nói đến Thời Thanh Ninh sớm nắng chiều mưa, mà ngay chính bản thân Phó Ngôn Thần cũng thật sự căng thẳng, anh sợ mình dùng nhiều sức quá, lại làm đau bé thỏ con này, trong 17 năm qua đây chắc chắn là chuyện điên rồ nhất mà anh đã làm.
Việc gội đầu cho con gái, quả là cực kỳ khó khăn.
Luyện đề không tốt sao?
Chơi game cũng không tốt à?
Khi những sợi tóc mềm mại của cô gái này lướt qua đầu ngón tay của anh, anh mới chợt nhận ra đây là thứ mình đã hứa.
Phó Ngôn Thần rũ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ lướt nhẹ qua trán của Thời Thanh Ninh, chỉ thấy đôi hàng mi dày của cô khẽ động, khẽ chớp đôi mắt to đen láy của mình, đôi đồng tử của cô lấp lánh như sao trời, khiến lòng anh thoáng chốc rung động, đôi mày của anh vội nhíu lại rồi lại từ từ dịu đi.
Anh nghĩ, phải thừa nhận rằng ngay khoảnh khắc mà cô quên bản thân mình mà chạy đến bên anh, cô và anh, cuối cùng cũng khác nhau.
-
"Cậu thích ai không thích, lại kiên quyết đi thích Lý Mạnh Hân, cô ấy là người khó theo đuổi nhất trường chúng ta đấy."
Lục Phi Nhi bắt chéo chân ngồi trên mép của bồn hoa bằng gạch men sứ, nhẹ nhàng cầm ly trà sữa được mua chuộc bởi Cố An Lan ở trên tay, đôi mắt xinh đẹp như quả hạnh kia chợt hiện lên một chút âm trầm.
Cố An Lan hai tay đút vào túi quần, ức chế đá một cước vào bồn hoa hồng đang nở rộ, rồi quát: "Cô đừng bỏ đá xuống giếng nữa được không? Bây giờ tôi cần một giải pháp, chứ không phải tớ tới đây là để nghe cô quở trách."
Sau bài kiểm tra hàng tháng, cậu ta cũng đi tìm Lý Mạnh Hân hai lần, nhưng cô vẫn trốn tránh cậu. Tắt máy điện thoại, tin tức cũng bặt tăm, đến lớp học tìm cô, thì cô cũng viện cớ để từ chối.
Cậu là con người, chứ không phải thánh thần, làm sao cậu có thể ép buộc con gái yêu thích cậu cơ chứ?
"Tôi chỉ có gì thì nói đó mà thôi." Lục Phi Nhi hớp một ngụm trà sữa, hương vị ngọt của nó lan ra khắp khoang miệng, cô nàng nhíu mày: "Hình như tôi đã nói rồi, tôi không thích trà sữa có vị caramel." Nhưng mà người nào đó căn bản không có nghe thấy lời cô nói, đứng một bên mà cứ lầm bầm, trong lời nói đều là Lý Mạnh Hân ra làm sao, Lục Phi Nhi sắc mặt tối sầm lại, im lặng rất lâu rồi mới chịu lên tiếng: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu hẹn gặp Lý Mạnh Hân một lần."
Thành thật mà nói, thì Lý Mạnh Hân và bọn họ căn bản là không cùng một thế giới.
Cho dù là gia đình, hay là suy nghĩ.
Cô có thành tích xuất sắc, là con ngoan trò giỏi trong mắt giáo viên và cha mẹ, cô luôn đối xử nhã nhặn với người khác, và là một người bạn tốt trong mắt bạn bè. Có thể nói, chỉ cần là bạn học nào đã từng giao tiếp với Lý Mạnh Hân thì chắc chắc sẽ đánh giá cao cô ta, và đều sẽ yêu mến cô ta.
Phải, nhưng mà cô ta..
"Thật sao?" Cố An Lan có chút không tin, trước đó Lục Phi Nhi cũng có nói qua điều tương tự, nhưng cuối cùng cô lại chẳng giữ lời với cậu.
Lục Phi Nhi ném ly trà sữa vừa mới hớp vào thùng rác, giọng hơi trầm xuống: "Cậu thật sự thích cậu ấy như vậy? Bị từ chối nhiều như thế, mà vẫn không chịu từ bỏ?" Dựa trên sự hiểu biết của cô về Cố An Lan, cậu ta đối với việc gắn bó với một người thì lại vô cùng cứng nhắc, mới tầm này thì chưa là gì với cậu ấy cả.
Thật như vậy sao, nếu không phải là cô ta thì không được hay sao?
Cố An Lan thu dáng vẻ không nghiêm túc của mình lại, nét mặt trở nên nghiêm túc hẳn: "Chị Phi à, tôi đây thật sự, thật sự thích cậu ấy."
Câu trả lời của cậu khiến cho Lục Phi Nhi phải ra suy nghĩ sâu xa, nhìn người trước mặt đang sốt ruột, Lục Phi Nhi thở dài rồi nói: "Tôi biết rồi, nhưng trước đây tôi đã nói, Lý Mạnh Hân là một học sinh nghèo, cậu ấy dành hầu hết thời gian cho việc học để có thể nhận được học bổng. Trong quá khứ cũng có bạn nam khác bày tỏ tình cảm với cậu ấy, nhưng không một ai thành công cả."
Lý Mạnh Hân học cùng lớp với cô ấy, cô ấy rất có tiếng nói.
"Này như vậy không phải chứng minh rằng cậu ấy là người có tự trọng hay sao? Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi tin, tôi chắc chắn có thể khiến cho cậu ấy rung động, cho dù lòng dạ của cậu ấy có là sắc đá đi nữa, thì tôi cũng phải khiến nó tan chảy ra." Cố An Lan hoàn toàn tin tưởng chính mình!
Cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu không, thì đấy không phải là thích.
".. Được rồi." Cô đã hiểu, Lục Phi Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấu Cố An Lan, cô quay người, có chút chua xót mở miệng.
Có một số việc, thật sự không thể cưỡng cầu được.
Buổi chiều tan học, Thời Thanh Ninh vừa ra khỏi cổng trường, thì đã bị người khác chặn lại.
"Cậu muốn nói cái gì?" Tay trái của Thời Thanh Ninh không bị thương đã nhanh chóng túm lấy cổ áo của người trước mặt, bất chợt cô cao giọng: "Lại là cậu nữa? Chuyện của Lý Mạnh Hân thật sự không thể giải quyết hay sao?"
Cô cũng không quên rằng em trai của mình đã phải dùng 20 vạn mới bồi thường được cho những người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.