Rung Động Lòng Em

Chương 49: Phó Ngôn Thần Hôn Chị Gái Mình(1)

Lê Tình Thiên

08/07/2022

Editor: Thanhtrang91

Beta-er: Dừa

Sắc mặt Phó Ngôn Thần tái nhợt, cả người giống như được vớt từ trong nước ra, Thời Thanh Ninh muốn vuốt phẳng chân mày đang nhíu chặt của anh. Dường như anh đang mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ, tay nắm chặt lấy tay cô không buông, trong miệng còn nói mớ.

"Cậu phát sốt rồi."

Thời Thanh Ninh cảm giác được người Phó Ngôn Thần nóng bỏng, sắc mặt đột biến, quần áo trên người anh đều bị mưa ướt sũng, hiện tại người đã bắt đầu phát sốt, nếu còn chậm trễ không thay quần áo thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Thời Thanh Ninh cởi áo khoác của Phó Ngôn Thần sau đó cởi được ba nút áo sơ mi để lộ ra một mảng ngực rộng. Làn da nóng bỏng của anh làm tay cô run lên, sực tỉnh, mình đang làm cái gì vậy, đột nhiên rút tay lại, dời tầm mắt, cũng không dám nhìn lại: "Tôi.. Tôi đi gọi Cố An Lan tới giúp cậu thay quần áo." Nói xong chạy ra ngay lập tức.

Bên ngoài phong ba bão táp, sấm vang ầm ầm cũng không đánh thức được Cố An Lan, trong lúc mơ màng cậu lại bị Thời Thanh Ninh gọi dậy. Cậu không muốn rời giường, suýt chút nữa đã đánh lộn với Thời Thanh Ninh, nhưng sự phản kháng của cậu với Thời Thanh Ninh như trứng chọi đá thôi.

"Em cứ tưởng rằng trời sập xuống chứ, cuối cùng là chị kêu em thay quần áo cho cậu ta à?"

Cố An Lan chỉ vào Phó Ngôn Thần đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, vẻ mặt ai oán nhìn Thời Thanh Ninh!

"Em đừng nói nhảm nữa, giúp cậu ấy thay quần áo ướt ra rồi mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái vào, chị đi lấy hộp thuốc!"

Thời Thanh Ninh trừng mắt nhìn em trai liếc một cái, nếu không phải tình huống đặc biệt cô cũng không nhờ tới cậu.

Cô chầm chậm đi ra cửa tiện thể đóng cửa phòng lại, đi tới phòng khách tìm hộp thuốc.



Cô nhớ rõ vẫn còn cồn và bông y tế trong hộp thuốc, còn thuốc hạ sốt lúc trước cô vừa mới mua.

Lúc này ở trong phòng.

Cố An Lan dụi dụi mắt còn buồn ngủ, mở tủ quần áo bên trái bên phải ra, bên trong đều là áo sơ mi với quần tây cùng một màu sắc, khóe mắt nhảy lên, nhỏ giọng nói thầm: "Ăn mặc quần áo hai màu trắng đen, lừa chị tôi quay vòng vòng, đê tiện, vô sỉ!" Vừa thay quần áo Cố An Lan cũng không quên chửi thầm Phó Ngôn Thần.

Vài phút sau, Cố An Lan mở cửa đã nhìn thấy Thời Thanh Ninh tay cầm hộp thuốc đứng chờ ở cửa, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Lúc cậu bị bệnh chị cũng không chăm sóc cậu cẩn thận như vậy, ghen ghét, hận.

Cậu không hề hâm mộ một chút nào!

Miệng lẩm bẩm: "Được rồi, em có thể đi.." ngủ.

"Không được, em dùng cồn lau người cho cậu ấy hạ nhiệt cơ thể, chị sợ thuốc hạ sốt không có tác dụng nhanh như vậy." Thời Thanh Ninh cắt ngang lời nói của Cố An Lan, cô nhẹ nhàng bước vào phòng, giọng nói tràn đầy lo lắng với không an tâm.

"!" Cố An Lan không làm, to mồm cãi lại Thời Thanh Ninh: "Cậu ấy có phải là cô gái nhỏ đâu, tắm mưa một chút rồi phát sốt thôi mà, uống thuốc hạ sốt rồi đắp chăn cả đêm mai là khỏe rồi, có gì mà làm ra vẻ như vậy!"

Nhưng bị đôi mắt sáng của Thời Thanh Ninh nhìn chằm chằm, khí thế kiêu ngạo lập tức bị dập tắt như bị tạt nước lạnh vậy.

Vùng vằng mãi không muốn làm nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời của chị, cậu không dám làm càn trước mặt chị.

Bởi vì cậu đánh không lại chị.

-

Tia nắng ban mai vừa xuất hiện, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, vào mép giường. Thời Thanh Ninh ngồi trên một băng ghế nhỏ, tay trái bị Phó Ngôn Thần nắm chặt, chỉ thấy đầu nhỏ của cô gối lên cánh tay phải đang ngủ say sưa.



Phó Ngôn Thần vừa tỉnh lại cảm thấy cực kỳ đau đầu, toàn thân dính nhớp rất khó chịu, theo bản năng nhíu mày, cánh tay hơi động cảm thấy có gì đó không đúng, con ngươi đen nhánh híp lại, đưa mắt nhìn xuống, gương mặt điềm tĩnh đang ngủ say của cô gái nhỏ đập vào mắt.

Ánh sáng nhẹ nhàng, có thể nhìn rõ được hàng lông mi dài của cô ấy, hai má trắng nõn dường như có thể nhìn thấy lông tơ trên đó, đôi môi anh đào khẽ cong, hơi thở ấm áp đều đều phả vào tay anh. Phó Ngôn Thần chỉ cảm thấy tim mình đang dần dần đập điên cuồng.

Thình thịch thình thịch.

Đôi mắt Phó Ngôn Thần đen nhánh, trong không khí thoang thoảng có mùi cồn, đầu giường còn có thuốc hạ sốt, bông y tế..

Những chuyện phát sinh tối hôm qua đều thoáng hiện lên trong đầu anh, lúc đầu trong lòng anh tràn đầy hy vọng chuẩn bị về nhà. Nhưng trước khi lên máy bay anh nhận được một cuộc điện thoại của ông ngoại, bố anh nằm bệnh viện không có dấu hiệu tỉnh dậy, vừa nãy vị bác sĩ kia gọi điện thoại là có người cố ý sắp xếp, suýt nữa anh đã mắc mưu rồi.

Tuyệt vọng hết lần này tới lần khác, anh đã kiệt sức rồi.

Sau đó lại bị mắc mưa, anh về đến nhà bằng cách nào anh cũng không nhớ nữa. Vào lúc nhìn thấy Thời Thanh Ninh đó, thế giới tối tăm như có một tia sáng. Cuối cùng không chịu được mệt mỏi anh đã rơi vào hôn mê.

"Đừng sợ, có tớ ở đây."

Cô gái nhỏ nắm chặt lấy tay Phó Ngôn Thần, thì thầm một câu, xoay lại đầu lại tiếp tục ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đôi môi mỏng của Phó Ngôn Thần mỉm cười, vào lúc này sự tự chủ của anh đã hoàn toàn biết mất, dùng cánh tay kia chống xuống giường chầm chậm ngồi dậy, dựa sát vào cô gái đang ngủ say, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi hồng mềm mại của cô.

Thỏ con của anh, ngủ đi.

Trái tim bị lấp đầy bởi một thứ gì đó mà trước nay chưa từng có..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook