Chương 33: Chap 33
Min
05/05/2015
#Căn-tin trường Bạch Hoàng#
"Nghe nói hôm nay 12A1 VÀ 12A3 tổ chức chương trình 'Thay lời trái tim' đấy !" - Sasa nói, ánh mắt lấp lánh ý cười. [IMG]
"Chậc...biết sao được...lớp chuyên về thanh nhạc mà !" - Tomio đáp [IMG]
"Vậy Shizumi có tham gia không ?" - Triết Vũ xen vào, giọng có chút phấn khích. [IMG]
"K biết nữa, nó chẳng nói gì cả !" - Sasa đáp [IMG]
Nhất Phong nhìn khuôn mặt bỗng chốc trở nên ỉu xìu của Triết Vũ, cười khì, khoác vai Sasa nói :
"Giờ còn mỗi Shizumi với mày là chưa thoát 'kiếp FA' thôi đấy ! Shizumi khá nóng tính và bồng bột, còn mày thì như một 'th` đàn bà' ấy, t thấy chả hợp chút nào !" [IMG]
"Cái gì mà không hợp chứ, nhất định hợp !" - Triết Vũ lớn tiếng phản bác [IMG]
"Làm gì kích động vậy, chú cứ phải bềnh tõm ~!" - Phong bình thản trc thái độ của Vũ [IMG]
"Hừ..."
"Chắc cũng bắt đầu chương trình r, vào k ? dù gì cx là lớp Shizmi tổ chức !" - Sasa đề nghị
Cả đám không nói không rằng, cùng đứng dậy đi về phía hội trường.
#Hội trường#
Hội trường hôm nay đông kì lạ. Mọi lần cũng có chương trình này kia nhưng không đông như thế này. Tomio nhìn bao quát hội trường rồi nhăn nhó hỏi :
"Sao lắm người vậy ?"
"Biết sao được...chịu thôi ! Lớp tổ chức toàn trai xinh, gái đẹp mà !" - Nhật Đông ở phía sau nhún vai đáp. Câu nói nghe có vẻ rất bình thường nhưng thực chất chẳng bình thường chút nào.
Tomio biết Nhật Đông đang công kick nó nhưng thế đâu là gì, nó cười cười đáp :
"Uk, hát hay mà xấu cũng không hứng !"
Đông nhìn nó, cười khổ, cô người yêu này đúng là khó chơi mà. Rồi cả hai cùng yên vị vào ghế ngồi. Bên cạnh là Shizumi, Sasa, Phong và Vũ. (đông đủ r :v )
Đột nhiên đèn sân khấu chiếu sáng một khoảng tròn ngay chính giữa. Shizumi hơi sững người trước cảnh tượng ấy. Một người con gái đang ôm một người con trai từ phía sau. Nhưng rồi chàng trai gỡ tay người con gái ra và bước nhanh về phía bóng tối. Có lẽ vì ngồi ngay hàng ghế đầu nên cô nhìn thấy rõ, giọt nước mắt của cô gái rơi xuống. Người con gái bỗng bật cười, một nụ cười đau khổ trong hai hàng nước mắt.
"Diễn đạt thật đó !" - mấy cô nàng xung quanh hét lên
"Quá đạt nữa là..!" - mấy đứa khác lanh chanh thêm vào
Nhưng trong lúc này, Shizmi lại trái ngược hoàn toàn, cô cảm thấy tim mình đập mạnh, khó thở và bắt đầu nóng mặt.
Tiếng nhạc bỗng vang lên, nghe thật du dương và nhẹ nhàng...
♫Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày
chắc sẽ không còn ai mỗi khi buồn
Lắng nghe em chuyện trò
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
chắc cũng không cần ai biết dỗ dành
biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời
Đã bỏ em đi
Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi ... ♪
Nhìn người con gái trên sân khấu, Shizumi cảm thấy sống mũi cay cay. Những kí ức đã được chôn giấu bao lâu bỗng như một đoạn phim tua chậm trong đầu cô. Tất cả như vỡ òa, cô đứng bật dậy, bước vội ra ngoài. Trên khóe mi đã long lanh đầy nước mắt. Tomio và Sasa nhìn theo bóng Shizumi xa dần, khẽ thở dài.
Tomio có một quá khứ buồn và Shizumi cũng vậy. Cô vẫn luôn giữ nó ở tận sâu đáy lòng, mãi mãi k muốn nhớ đến nữa. Nhưng giờ thì sao ? Cô nhớ "người đó", nhớ một cách kì lạ. Phải chăng qá khứ đã ám ảnh cô quá ? Tại sao cho đến bây giờ, đã rất lâu trôi qua nhưng hình ảnh "người đó" vẫn không nhạt nhòa trong tâm trí cô ?! Uk thì cô luôn tỏ ra ổn, luôn sống mạnh mẽ như không có gì có thể đánh bại, luôn cố chấp và nóng tính. Phải, cô luôn như thế, chỉ để che đi cái dáng vẻ đau lòng yếu đuối của một con bé 14 tuổi 4 năm trước. Từng giọt nước mắt cũng theo đó trôi tuột khỏi khóe mắt, đầm đìa khắp khuôn mặt.
Đột nhiên một bàn tay to lớn không biết từ đâu vươn tới lau đi những giọt nước mắt của cô. Shizumi ngước lên, bắt gặp khuôn mặt đầy xót xa của Triết Vũ.
"Đừng...khóc..." - Triết Vũ ngập ngừng - "Tôi...ghét nhìn thấy nước mắt của em !"
< Rẹt >
Shizumi cảm giác như có tiếng sét đánh ngang tai, câu nói ấy, đôi tay ấy, ánh mắt ấy, cảm giác...thật thân quen. Ánh mắt cô hiện lên vài tia hỗn độn. Cô ghét thế này ! Ngay lập tức, cô gạt phăng bàn tay của Triết Vũ ra, tự quệt đi nước mắt.
"Tôi chẳng làm sao cả, có lẽ anh nhìn nhầm rồi !"
Nói rồi k đợi câu trả lời của Triết Vũ, Shizumi đã rảo bước đi nhanh. Bỏ lại phía sau một người con trai chỉ biết bất lực nhìn theo bóng dáng cô. Một tiếng thở dài khẽ vang lên.
...
< Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối > Shizumi
-------------------------------------------------------
#Ngày hôm sau#Trường THPT Bạch Hoàng#
< Br >
< Vèo >
< Két >
< Viu >
[IMG]
Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Đám học sinh từ các lớp tò mò ùa ra hành lang, ban công và sân trường để xem cho đã mắt cái cảnh tượng hoành tráng đang diễn ra. Đó là có 3 chiếc siêu xe đang đua nhau phóng về bãi đỗ xe. Không ai khác chính là 3 chàng nhà ta. Nhật Đông, Nhất Phogn và Triết Vũ. Ngày nào cũng vậy, cả ba đều phóng vèo đến trường với vận tốc khủng khiếp, và bao giờ người chiến thắng cũng là Nhật Đông.
"Win!" - Nhật Đông vừa nói vừa nháy mắt với hai thằng bạn. Phía sau Tomio chỉ biết lắc đầu, đến nó còn chưa thắng được Đông, huống chi là Phong và Vũ. Hai người này thật không biết lượng sức mà !
Nhất Phong và Triết Vũ nhìn vẻ đắc ý của Đông mà tức xì khói, mặt xám xịt.
"Thôi Thôi ! Hạ họa đi người yêu ~ !" - Sasa lên tiếng dỗ ngọt [IMG]
"Lần nào cũng thua, bảo làm sao không tức được chứ ?!" - Nhất Phong nổi đóa [IMG]
"Thật bại là mẹ thành công !" - Sasa vỗ vỗ vai an ủi [IMG]
"Không, không, không chịu !!!" [IMG]
"Hết cách !" - Sasa lắc đầu pó tay [IMG]
Còn Triết Vũ thì nhìn về phía Shizumi, mong nhận được một sự an ủi nào đó hay đơn giản chỉ là một câu động viên cx được. Nhưng đáp lại mong chờ của cậu là sự im lặng và ánh mắt vô tình của cô.
Tuy tình hình là vậy thôi chứ cả 6 người vẫn cùng nhau đi về khối. Khi tất cả chuẩn bị chia tay nhau, ai về lớp người ấy thì bất chợt một cô gái từ trong đám đông chạy thẳng đến trước mặt Triết Vũ. Sau đó chìa một hộp quà màu hồng có thắt một chiếc nơ trắng trông khá dễ thương. Cô gái cúi gằm mặt, đôi mắt nhắm nghiền lại, miệng lắp ba lắp bắp nói :
"Anh Vũ...em...em...đây là...là món quà tự tay em làm. Mong...mong anh có thể..."
Nhìn qua có thể thấy cô gái ấy đang rất xấu hổ khi đứng trước đám đông nói ra những lời này. Nhưng nếu biết xấu hổ thì sẽ không ngu ngốc mà liều mạng làm cái trog dở hơi này.
Shizumi đứng sang một bên xem "kịch". Nói là xem "kịch" nhưng thực sự cô đang cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt "lạnh hơn cả tiền".
"Cái này...ừm..." - Triết Vũ tỏ ra lúng túng. Người cậu thích là Shizumi, nên cậu k thể nhận món quà này đc, cậu muốn từ bỏ cái thói trăng hoa và bắt đầu 1 tình cảm nghiêm túc. Nhưng dù là thế, khi ở trong tình huống này cậu cx cảm thấy khó xử.
Trong lúc đó, mọi học sinh xug quanh đều im lặng, nín thờ, bầu k khí khá căng thằng càng làm Triết Vũ khó xử hơn. Cậu hít một hơi thật sâu, nói :
"Cảm ơn..."
Vừa nghe đến đó, cô gái vui mừng, ngẩng lên nhìn Triết Vũ, ánh mắt ánh lên vài tia vui mừng cùng gian tà. Shizumi k phản ứng, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng có ai hay...trái tim cô đang rỉ máu. Cô lẳng lặng bước về phía Tomio và Sasa.
"Đi thôi !"
Nhưng Tomio k nhúc nhích. Shizumi quay lại, khó hiểu nhìn Tomio.
"Đừng nhìn t như vậy ! Thừa nhận là m` đang ghen đi !" - Tomio khoanh tay trc ngực, ánh mắt sắc xảo nhìn Shizumi. Shizumi như đứng hình, khuôn mặt càng thêm u ám.
"không..có...!" - Shizumi đáp
"Nếu vậy ở lại xem họ đi !"
"Đc thôi...vấn đề gì chứ !"
--
"Sao anh không nhận lấy món quà đi ?" - cô gái bất chợt lên tiếng
"Tôi nói cảm ơn chứ đâu có nói là sẽ nhận món quà này..." - Triết Vũ thay đổi thái độ 180 độ, lạnh nhạt đáp
Câu nói đó khiến mọi người xung quanh và cô gái đều sửng sốt. Tomio nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô gái, cười lạnh. Bên cạnh, Shizumi đang ngạc nhiên tột độ.
"Cái gì....?" - cô gái khẽ thốt lên, đứng như trời trồng ở đó
"Ây dà...cô có phải mặt dày quá không ? Làm những chuyện vô vị như thế này mà không thấy nhàm chán sao ?" - Sasa bước về phía cô gái, ánh mắt đầy khinh bỉ
Mặt cô gái bỗng trở nên tím tái, ánh mắt lộ rõ sự tức giận xen lẫn đố kỵ. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bật "khóc" :
"Tớ...tớ...thích anh ấy có gì sai đâu !"
Tomio vỗ tay, từ phía sau Sasa tiến tới.
"Diễn xuất không tồi !"
Cô gái đó ngẩng lên nhìn, bỗng phát run, nếu là Sasa, cô ta có thể chửi cx đc nhưng còn Tomio, cô ta thực sự k dám chắc cái mạng của mình sẽ an toàn nếu đụng phải nó. Nhưng làm nhục mặt cô ta trc bao nhiêu ng` như thế này, cô ta thực sự k cam tâm.
"Gì...gì chứ ??? cô nói như vậy là có ý gì ?" - cô ta hoảng loạn hỏi
"Cô hiểu mà...phải không ?" - Tomio cười cười, ghé sát mặt vào mặt cô ả, cô ta lùi lại, sợ sệt đến mức mặt trắng bệch.
"Cô...cô..." - cô ta lấy lại bình tĩnh, giơ tay toan tát Tomio...thì...
< pặc >
"Cô k đủ tư cách để chạm vào cô ấy !" - Nhật Đông chả biết từ đâu đi ra, một tay đút túi quần, một tay giữ chặt lấy cánh tay cô ả, dáng vẻ bất cần.
"K cần anh, e cx tự lo đc !" - Tomio chau mày
Nhật Đông nhún vai bình thản, đáp :
"Nổi hứng muốn ra tay giúp đỡ ~!"
Tomio lắc lắc cái đầu, chịu bó tay trước người yêu của mình. Cô ả kia nhìn thấy cảnh này thì càng tức xì khòi, tại sao thần tượng của cô ta lại nghiễm nhiên trở thành "vật sử hữu" của người khác.
"Các cô nghĩ mình là 'Three Queen' thì có thể nói người khác thế này, thế kia tùy ý à ? Các cô dù sao cũng chỉ là mấy con đ* chuyên ăn bám bộ 3 'Pretty Boys' mà thôi. Tôi tin chắc những chiếc siêu xe kia cũng là do 'Pretty Boys' mua cho..." (lí do hiểu nhầm là vì hồ sơ của các nàng nhà ta đc bảo mật nên k ai biết thân phận thật sự của mấy nàng)
Cô gái đó chưa kịp nói hết thì đã bị tát một cái đau điếng. Là Shizumi.
"Mấy lời cô nói..." - Shizumi bỏ lửng rồi nói tiếp - "...làm tôi thấy mắc cười !"
"Gì ? Mắc cười sao ?" - cô gái kia tức giận, hai mắt long sòng sọc
"Tất cả những gì chúng tôi sử dụng đều do một tay chúng tôi mua bằng tiền của gia đình và bản thân kiếm ra. Cô nên biết rõ điều đó. Trc khi nói cô đé* nghĩ à ? Đừng có thể hiện, tôi cko cô váo viện luôn đấy !"
"Hừ...cô tưởng mình ngon lắm chắc ?! Ỉ mình xinh đẹp, mình giỏi giang thì khinh thường tụi này à ? Cái loại con gái như cô mà tự kiếm tiền được sao ? Mắc cười !"
< Bốp >
Một cái tát thứ hai vào má cô ả. Lần này cái tát là của Sasa.
"Vậy cô thì giỏi rồi à ? Cô vào được trường này là nhờ vào ba mẹ, là do ba mẹ cô chi tiền học cho cô, lo cho cô chỗ ăn chỗ ở. Nhưng rốt cuộc cô học hành ra gì không ? Suốt ngày chỉ biết hâm mộ thần tượng này nọ, r ghen tuông với người yêu thần tượng, r mơ mộng hão huyền thế này thế kia ! Vậy là tốt à ?"
Cô gái đó bàng hoàng, sợ sệt, mặt trắng bệch ra. Tomio đừng một bên thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng. Nó mở lời :
"Đủ rồi, đi thôi !"
Shizumi và Sasa có vẻ chưa muốn buông tha nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nó thì đành miễn cưỡng nghe theo, nếu k là chết chắc với nó. Cả 3 cũng bỏ đi. Chỉ còn cô gái đó ôm mặt giả khóc, diễn trò cho đám người còn lại xem. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng thế. Nhật Đông nhìn cô ta rồi ra hiệu cho một số học sinh trong bang dẫn cô ta đi khỏi đây. Nhất Phong và Triết Vũ thấy vậy thì thắc mắc :
"Mọi lần m` chẳng bao giờ nhúng tay vào mấy chuyện này, sao hôm nay lại rảnh rang thế ?!"
"Tụi m` đồng ý với những lời phỉ báng mà cô ta nói với Shizumi và Sasa à ?" - Đông bỉnh thản hỏi lại
"Không hề, chẳng cần m` ra tay thì cũng đến lượt tụi t !"
"Vậy t giúp cko rồi còn đòi hỏi gì nữa ?"
"==' đm, tại s t lại đi đôi co với m` nhỉ ? chả đc kết quả gì !!!"
"Thế thì im đi !"
"m`...."
....
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Nghe nói hôm nay 12A1 VÀ 12A3 tổ chức chương trình 'Thay lời trái tim' đấy !" - Sasa nói, ánh mắt lấp lánh ý cười. [IMG]
"Chậc...biết sao được...lớp chuyên về thanh nhạc mà !" - Tomio đáp [IMG]
"Vậy Shizumi có tham gia không ?" - Triết Vũ xen vào, giọng có chút phấn khích. [IMG]
"K biết nữa, nó chẳng nói gì cả !" - Sasa đáp [IMG]
Nhất Phong nhìn khuôn mặt bỗng chốc trở nên ỉu xìu của Triết Vũ, cười khì, khoác vai Sasa nói :
"Giờ còn mỗi Shizumi với mày là chưa thoát 'kiếp FA' thôi đấy ! Shizumi khá nóng tính và bồng bột, còn mày thì như một 'th` đàn bà' ấy, t thấy chả hợp chút nào !" [IMG]
"Cái gì mà không hợp chứ, nhất định hợp !" - Triết Vũ lớn tiếng phản bác [IMG]
"Làm gì kích động vậy, chú cứ phải bềnh tõm ~!" - Phong bình thản trc thái độ của Vũ [IMG]
"Hừ..."
"Chắc cũng bắt đầu chương trình r, vào k ? dù gì cx là lớp Shizmi tổ chức !" - Sasa đề nghị
Cả đám không nói không rằng, cùng đứng dậy đi về phía hội trường.
#Hội trường#
Hội trường hôm nay đông kì lạ. Mọi lần cũng có chương trình này kia nhưng không đông như thế này. Tomio nhìn bao quát hội trường rồi nhăn nhó hỏi :
"Sao lắm người vậy ?"
"Biết sao được...chịu thôi ! Lớp tổ chức toàn trai xinh, gái đẹp mà !" - Nhật Đông ở phía sau nhún vai đáp. Câu nói nghe có vẻ rất bình thường nhưng thực chất chẳng bình thường chút nào.
Tomio biết Nhật Đông đang công kick nó nhưng thế đâu là gì, nó cười cười đáp :
"Uk, hát hay mà xấu cũng không hứng !"
Đông nhìn nó, cười khổ, cô người yêu này đúng là khó chơi mà. Rồi cả hai cùng yên vị vào ghế ngồi. Bên cạnh là Shizumi, Sasa, Phong và Vũ. (đông đủ r :v )
Đột nhiên đèn sân khấu chiếu sáng một khoảng tròn ngay chính giữa. Shizumi hơi sững người trước cảnh tượng ấy. Một người con gái đang ôm một người con trai từ phía sau. Nhưng rồi chàng trai gỡ tay người con gái ra và bước nhanh về phía bóng tối. Có lẽ vì ngồi ngay hàng ghế đầu nên cô nhìn thấy rõ, giọt nước mắt của cô gái rơi xuống. Người con gái bỗng bật cười, một nụ cười đau khổ trong hai hàng nước mắt.
"Diễn đạt thật đó !" - mấy cô nàng xung quanh hét lên
"Quá đạt nữa là..!" - mấy đứa khác lanh chanh thêm vào
Nhưng trong lúc này, Shizmi lại trái ngược hoàn toàn, cô cảm thấy tim mình đập mạnh, khó thở và bắt đầu nóng mặt.
Tiếng nhạc bỗng vang lên, nghe thật du dương và nhẹ nhàng...
♫Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày
chắc sẽ không còn ai mỗi khi buồn
Lắng nghe em chuyện trò
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
chắc cũng không cần ai biết dỗ dành
biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời
Đã bỏ em đi
Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi ... ♪
Nhìn người con gái trên sân khấu, Shizumi cảm thấy sống mũi cay cay. Những kí ức đã được chôn giấu bao lâu bỗng như một đoạn phim tua chậm trong đầu cô. Tất cả như vỡ òa, cô đứng bật dậy, bước vội ra ngoài. Trên khóe mi đã long lanh đầy nước mắt. Tomio và Sasa nhìn theo bóng Shizumi xa dần, khẽ thở dài.
Tomio có một quá khứ buồn và Shizumi cũng vậy. Cô vẫn luôn giữ nó ở tận sâu đáy lòng, mãi mãi k muốn nhớ đến nữa. Nhưng giờ thì sao ? Cô nhớ "người đó", nhớ một cách kì lạ. Phải chăng qá khứ đã ám ảnh cô quá ? Tại sao cho đến bây giờ, đã rất lâu trôi qua nhưng hình ảnh "người đó" vẫn không nhạt nhòa trong tâm trí cô ?! Uk thì cô luôn tỏ ra ổn, luôn sống mạnh mẽ như không có gì có thể đánh bại, luôn cố chấp và nóng tính. Phải, cô luôn như thế, chỉ để che đi cái dáng vẻ đau lòng yếu đuối của một con bé 14 tuổi 4 năm trước. Từng giọt nước mắt cũng theo đó trôi tuột khỏi khóe mắt, đầm đìa khắp khuôn mặt.
Đột nhiên một bàn tay to lớn không biết từ đâu vươn tới lau đi những giọt nước mắt của cô. Shizumi ngước lên, bắt gặp khuôn mặt đầy xót xa của Triết Vũ.
"Đừng...khóc..." - Triết Vũ ngập ngừng - "Tôi...ghét nhìn thấy nước mắt của em !"
< Rẹt >
Shizumi cảm giác như có tiếng sét đánh ngang tai, câu nói ấy, đôi tay ấy, ánh mắt ấy, cảm giác...thật thân quen. Ánh mắt cô hiện lên vài tia hỗn độn. Cô ghét thế này ! Ngay lập tức, cô gạt phăng bàn tay của Triết Vũ ra, tự quệt đi nước mắt.
"Tôi chẳng làm sao cả, có lẽ anh nhìn nhầm rồi !"
Nói rồi k đợi câu trả lời của Triết Vũ, Shizumi đã rảo bước đi nhanh. Bỏ lại phía sau một người con trai chỉ biết bất lực nhìn theo bóng dáng cô. Một tiếng thở dài khẽ vang lên.
...
< Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối > Shizumi
-------------------------------------------------------
#Ngày hôm sau#Trường THPT Bạch Hoàng#
< Br >
< Vèo >
< Két >
< Viu >
[IMG]
Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Đám học sinh từ các lớp tò mò ùa ra hành lang, ban công và sân trường để xem cho đã mắt cái cảnh tượng hoành tráng đang diễn ra. Đó là có 3 chiếc siêu xe đang đua nhau phóng về bãi đỗ xe. Không ai khác chính là 3 chàng nhà ta. Nhật Đông, Nhất Phogn và Triết Vũ. Ngày nào cũng vậy, cả ba đều phóng vèo đến trường với vận tốc khủng khiếp, và bao giờ người chiến thắng cũng là Nhật Đông.
"Win!" - Nhật Đông vừa nói vừa nháy mắt với hai thằng bạn. Phía sau Tomio chỉ biết lắc đầu, đến nó còn chưa thắng được Đông, huống chi là Phong và Vũ. Hai người này thật không biết lượng sức mà !
Nhất Phong và Triết Vũ nhìn vẻ đắc ý của Đông mà tức xì khói, mặt xám xịt.
"Thôi Thôi ! Hạ họa đi người yêu ~ !" - Sasa lên tiếng dỗ ngọt [IMG]
"Lần nào cũng thua, bảo làm sao không tức được chứ ?!" - Nhất Phong nổi đóa [IMG]
"Thật bại là mẹ thành công !" - Sasa vỗ vỗ vai an ủi [IMG]
"Không, không, không chịu !!!" [IMG]
"Hết cách !" - Sasa lắc đầu pó tay [IMG]
Còn Triết Vũ thì nhìn về phía Shizumi, mong nhận được một sự an ủi nào đó hay đơn giản chỉ là một câu động viên cx được. Nhưng đáp lại mong chờ của cậu là sự im lặng và ánh mắt vô tình của cô.
Tuy tình hình là vậy thôi chứ cả 6 người vẫn cùng nhau đi về khối. Khi tất cả chuẩn bị chia tay nhau, ai về lớp người ấy thì bất chợt một cô gái từ trong đám đông chạy thẳng đến trước mặt Triết Vũ. Sau đó chìa một hộp quà màu hồng có thắt một chiếc nơ trắng trông khá dễ thương. Cô gái cúi gằm mặt, đôi mắt nhắm nghiền lại, miệng lắp ba lắp bắp nói :
"Anh Vũ...em...em...đây là...là món quà tự tay em làm. Mong...mong anh có thể..."
Nhìn qua có thể thấy cô gái ấy đang rất xấu hổ khi đứng trước đám đông nói ra những lời này. Nhưng nếu biết xấu hổ thì sẽ không ngu ngốc mà liều mạng làm cái trog dở hơi này.
Shizumi đứng sang một bên xem "kịch". Nói là xem "kịch" nhưng thực sự cô đang cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt "lạnh hơn cả tiền".
"Cái này...ừm..." - Triết Vũ tỏ ra lúng túng. Người cậu thích là Shizumi, nên cậu k thể nhận món quà này đc, cậu muốn từ bỏ cái thói trăng hoa và bắt đầu 1 tình cảm nghiêm túc. Nhưng dù là thế, khi ở trong tình huống này cậu cx cảm thấy khó xử.
Trong lúc đó, mọi học sinh xug quanh đều im lặng, nín thờ, bầu k khí khá căng thằng càng làm Triết Vũ khó xử hơn. Cậu hít một hơi thật sâu, nói :
"Cảm ơn..."
Vừa nghe đến đó, cô gái vui mừng, ngẩng lên nhìn Triết Vũ, ánh mắt ánh lên vài tia vui mừng cùng gian tà. Shizumi k phản ứng, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng có ai hay...trái tim cô đang rỉ máu. Cô lẳng lặng bước về phía Tomio và Sasa.
"Đi thôi !"
Nhưng Tomio k nhúc nhích. Shizumi quay lại, khó hiểu nhìn Tomio.
"Đừng nhìn t như vậy ! Thừa nhận là m` đang ghen đi !" - Tomio khoanh tay trc ngực, ánh mắt sắc xảo nhìn Shizumi. Shizumi như đứng hình, khuôn mặt càng thêm u ám.
"không..có...!" - Shizumi đáp
"Nếu vậy ở lại xem họ đi !"
"Đc thôi...vấn đề gì chứ !"
--
"Sao anh không nhận lấy món quà đi ?" - cô gái bất chợt lên tiếng
"Tôi nói cảm ơn chứ đâu có nói là sẽ nhận món quà này..." - Triết Vũ thay đổi thái độ 180 độ, lạnh nhạt đáp
Câu nói đó khiến mọi người xung quanh và cô gái đều sửng sốt. Tomio nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô gái, cười lạnh. Bên cạnh, Shizumi đang ngạc nhiên tột độ.
"Cái gì....?" - cô gái khẽ thốt lên, đứng như trời trồng ở đó
"Ây dà...cô có phải mặt dày quá không ? Làm những chuyện vô vị như thế này mà không thấy nhàm chán sao ?" - Sasa bước về phía cô gái, ánh mắt đầy khinh bỉ
Mặt cô gái bỗng trở nên tím tái, ánh mắt lộ rõ sự tức giận xen lẫn đố kỵ. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bật "khóc" :
"Tớ...tớ...thích anh ấy có gì sai đâu !"
Tomio vỗ tay, từ phía sau Sasa tiến tới.
"Diễn xuất không tồi !"
Cô gái đó ngẩng lên nhìn, bỗng phát run, nếu là Sasa, cô ta có thể chửi cx đc nhưng còn Tomio, cô ta thực sự k dám chắc cái mạng của mình sẽ an toàn nếu đụng phải nó. Nhưng làm nhục mặt cô ta trc bao nhiêu ng` như thế này, cô ta thực sự k cam tâm.
"Gì...gì chứ ??? cô nói như vậy là có ý gì ?" - cô ta hoảng loạn hỏi
"Cô hiểu mà...phải không ?" - Tomio cười cười, ghé sát mặt vào mặt cô ả, cô ta lùi lại, sợ sệt đến mức mặt trắng bệch.
"Cô...cô..." - cô ta lấy lại bình tĩnh, giơ tay toan tát Tomio...thì...
< pặc >
"Cô k đủ tư cách để chạm vào cô ấy !" - Nhật Đông chả biết từ đâu đi ra, một tay đút túi quần, một tay giữ chặt lấy cánh tay cô ả, dáng vẻ bất cần.
"K cần anh, e cx tự lo đc !" - Tomio chau mày
Nhật Đông nhún vai bình thản, đáp :
"Nổi hứng muốn ra tay giúp đỡ ~!"
Tomio lắc lắc cái đầu, chịu bó tay trước người yêu của mình. Cô ả kia nhìn thấy cảnh này thì càng tức xì khòi, tại sao thần tượng của cô ta lại nghiễm nhiên trở thành "vật sử hữu" của người khác.
"Các cô nghĩ mình là 'Three Queen' thì có thể nói người khác thế này, thế kia tùy ý à ? Các cô dù sao cũng chỉ là mấy con đ* chuyên ăn bám bộ 3 'Pretty Boys' mà thôi. Tôi tin chắc những chiếc siêu xe kia cũng là do 'Pretty Boys' mua cho..." (lí do hiểu nhầm là vì hồ sơ của các nàng nhà ta đc bảo mật nên k ai biết thân phận thật sự của mấy nàng)
Cô gái đó chưa kịp nói hết thì đã bị tát một cái đau điếng. Là Shizumi.
"Mấy lời cô nói..." - Shizumi bỏ lửng rồi nói tiếp - "...làm tôi thấy mắc cười !"
"Gì ? Mắc cười sao ?" - cô gái kia tức giận, hai mắt long sòng sọc
"Tất cả những gì chúng tôi sử dụng đều do một tay chúng tôi mua bằng tiền của gia đình và bản thân kiếm ra. Cô nên biết rõ điều đó. Trc khi nói cô đé* nghĩ à ? Đừng có thể hiện, tôi cko cô váo viện luôn đấy !"
"Hừ...cô tưởng mình ngon lắm chắc ?! Ỉ mình xinh đẹp, mình giỏi giang thì khinh thường tụi này à ? Cái loại con gái như cô mà tự kiếm tiền được sao ? Mắc cười !"
< Bốp >
Một cái tát thứ hai vào má cô ả. Lần này cái tát là của Sasa.
"Vậy cô thì giỏi rồi à ? Cô vào được trường này là nhờ vào ba mẹ, là do ba mẹ cô chi tiền học cho cô, lo cho cô chỗ ăn chỗ ở. Nhưng rốt cuộc cô học hành ra gì không ? Suốt ngày chỉ biết hâm mộ thần tượng này nọ, r ghen tuông với người yêu thần tượng, r mơ mộng hão huyền thế này thế kia ! Vậy là tốt à ?"
Cô gái đó bàng hoàng, sợ sệt, mặt trắng bệch ra. Tomio đừng một bên thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng. Nó mở lời :
"Đủ rồi, đi thôi !"
Shizumi và Sasa có vẻ chưa muốn buông tha nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nó thì đành miễn cưỡng nghe theo, nếu k là chết chắc với nó. Cả 3 cũng bỏ đi. Chỉ còn cô gái đó ôm mặt giả khóc, diễn trò cho đám người còn lại xem. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng thế. Nhật Đông nhìn cô ta rồi ra hiệu cho một số học sinh trong bang dẫn cô ta đi khỏi đây. Nhất Phong và Triết Vũ thấy vậy thì thắc mắc :
"Mọi lần m` chẳng bao giờ nhúng tay vào mấy chuyện này, sao hôm nay lại rảnh rang thế ?!"
"Tụi m` đồng ý với những lời phỉ báng mà cô ta nói với Shizumi và Sasa à ?" - Đông bỉnh thản hỏi lại
"Không hề, chẳng cần m` ra tay thì cũng đến lượt tụi t !"
"Vậy t giúp cko rồi còn đòi hỏi gì nữa ?"
"==' đm, tại s t lại đi đôi co với m` nhỉ ? chả đc kết quả gì !!!"
"Thế thì im đi !"
"m`...."
....
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.