Chương 2: Ngày đầu tại Việt Nam
Min
05/05/2015
- Tại sân bay -
“Bà mua vé máy bay chưa ?” – Shizumi hỏi, vẻ nghi hoặc.
“Rồi, hơn nữa còn là vé VIP đó !” – Sasa trả lời
“Thôi, đi nhanh đi, máy bay sắp cất cánh rồi đó !” – Tomio chen ngang
Sau khi kiểm tra hành lí, cả ba cô gái an tâm ngồi lên ghế máy bay. Sasa thì đã thấm mệt nên lăn ra ngủ. Còn Tomio thì ngồi vừa lướt web vừa nghe nhạc. Trái với hai con bạn thân, Shizumi lại thong thả nhâm nhi thức ăn và thưởng thức nước ép trái cây mà tiếp viên mang đến.
Tích…tắc…tích…tắc…thời gian cứ thế trôi. Sau khi trải qua mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng ba cô gái cũng đặt chân đến Việt Nam. Vừa xuống máy bay, Shizumi đã hét lên sung sướng.
“HURA ! Cuối cùng cũng đến Việt Nam !”
“Ở đây tuyệt thật đấy…” – Sasa hít một hơi dài, vươn vai và nói tiếp – “…à mà tụi mk ở đâu nhỉ ?”
Shizumi như sực nhớ ra, liền nói :
“Uk nhỉ, tụi mk quên mất vấn đề này !”
“Yên tâm tụi mày ko phải lo vđ chỗ ở đâu, chúng ta sẽ ở biệt thự nhà tao tại Việt Nam !” – Tomio đáp
“Thiệt huh ?” – Sasa hỏi lại
“uk” – Tomio khẳng định
“Vậy đi thôi !”
Nói rồi cả ba cô gái cùng leo lên 1 chiếc taxi để đến biệt thự của Tomio tại Việt Nam.
- Tại nhà của Tomio ở Mĩ -
“Tiểu thư ơi, dậy đi ! Sắp trễ học rồi !” – Bà quản gia cùng một đám tùy tùng đứng trước cửa phòng Tomio gọi. Nguywowif thì cầm khăn, người thì caamg lược, người thì cầm gương,… (nhỏ nek đc phục vụ ngang zới công chúa mất)
“Tiểu thư àk, dậy đi !” – Bà quản gia gọi lần thứ hai nhưng vẫn chẳng thấy ai trả lời. Ngay lập tức, bà đẩy cửa bước vào, theo sau là đám tùy tùng. Vừa bước vào, họ không khỏi ngạc nhiên khi không thấy Tomio đâu mà chỉ thấy một bức thư do Tomio viết đc đặt chễm trệ trên giường. Bà quản gia quýnh quáng cầm bức thư chạy như bay xuống phòng ăn đưa cho ông chủ. Sau khi đọc xong bức thư của cô con gái để lại ông nổi trận lôi đình hét lên :
“Cho người về Việt Nam lôi cổ nó về đâycho tôi !”
Nghe câu nói đó mặt ai cũng tái mét, chưa bao giờ họ thấy ông chủ nổi giận như vậy, thật là đáng sợ !
“Lập tức gọi cho cậu chủ !” – Nói rồi, ông hầm hầm đi lên lầu.
- Tại Việt Nam -
Trên taxi, Shizumi và Sasa đang nói cười rôm rả, riêng Tomio là ngồi im, chẳng nói gì, chỉ khẽ tựa đầu vào cửa kính. Đôi mắt nâu to tròn nhìn ra bên ngoài. Ẩn chứa trong nó là một nỗi buồn, nỗi cô độc và sự lạnh lẽo đến kì lạ. Thấy con bạn thất thần như người mất hồn, Shizumi liền gọi :
“Tomio !”
Tomio giật mình quay ra :
“Hả ?”
“Sao dzậy ?”
“Có sao đâu ?!”
“Còn cãi nữa, nhìn mặt pà là tui bk ùi….hmm….pà gọi điện cho anh hai pà đi, để có j anh ấy còn bk đc mà lo chứ !”
“uk” – Tomio khẽ đáp rồi rút điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi anh hai.
…
“Alo ! Anh hai àk ?”
“Hôm nay uống lộn thuốc àk nhók ? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho anh zậy ?”
“Em có chuyện muốn nhờ anh !” – Tomio thẳng thắn nói
“Có chuyện j vậy ?”
“Tụi em đang ở Việt Nam, đang trên đường về nhà, nếu như papa có gọi thì anh cũng đừng nói cho papa bk em đang ở đây !”
“What ? Em bỏ trốn khỏi nhà àk ? Mà ‘tụi em’ là sao ?”
“Bỏ trốn khỏi nhà thì đã sao nào ? Với lại em đi cùng Shizumi và Sasa, nếu có gặp bất trắc thì cùng lắm là cả 3 cùng chết ! Mà chết cũng chẳng sao, miễn là có đứa chết chung thì em mãn nguyện lắm r` !” – Tomio nói, giọng bơ đời. Cuộc sống của cô suốt 4 năm qua vốn chẳng có ý nghĩa gì. Nghĩ lại những j đã xảy ra trong quá khứ, Tomio lại như muốn phát điên lên, c/s đối với cô phải chăng quá vô nghĩa và buồn tẻ ? (lí do vì sao thì để sau này t/giả sẽ nói, cứ độc đe m.n)
“Em…..Haizzz……!!!” – Vũ Long thở dài bất lực rồi nói tiếp – “Em lúc nào cũng vậy ! Tại sao cứ phải nhớ mãi cái quá khứ đó làm j ? Hãy quên nó đi, đừng làm khổ mình nữa…”
“Chuyện của em ko mượn anh lo !”
“Tkôi ko nói nữa, mấy đứa cứ về trước đi, bh anh sẽ về ngay !”
“OK”
Vũ Long cúp máy, thở dài ngao ngán rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc để xuống tầng hầm gửi xe và trở về nhà.
*
“Anh ấy nói sao ?” – Shizumi hỏi
“Chẳng có gì to tát cả, tụi mk cứ về trước rồi anh Ken sẽ về !”
“Vậy hả ?”
“uk”
…
- Tại nhà của Tomio ở Việt Nam -
Tomio bấm mật mã khóa tự động của cửa. Chưa tới 5 giây cánh cửa đã bật mử. Vừa lúc đó, Ken cũng về tới nơi.
"anh hai !" - Tomio khẽ gọi.
Vũ Long không trả lời, chỉ mỉm cười hạnh phúc rồi bước tới gần Tomio và ôm chặt lấy đứa em gái bé bỏng của mình. Tomio sững người, cái cảm giác thân thương giữa hai anh em lại ập về, bao trùm lấy cô. Đã từ rất lâu rồi, cô chưa đc trải nghiệm cảm giác này, cảm giác thật vui.
"Chào mừng em trở về !" - Vũ Long khẽ nói.
"Thế là đủ rồi đấy anh hai, bây giờ em vào nhà đc chứ !?" - Tomio vừa nói vừa đẩy Vũ Long ra.
"Ok, bh mấy đứa lên phòng cất đồ đạc rồi tắm rửa đi ! Tối nay anh sẽ 'làm việc' với mấy đứa !"
"Dạ...."= Shizumi và Sasa đồng thanh.
- END CHAP -
“Bà mua vé máy bay chưa ?” – Shizumi hỏi, vẻ nghi hoặc.
“Rồi, hơn nữa còn là vé VIP đó !” – Sasa trả lời
“Thôi, đi nhanh đi, máy bay sắp cất cánh rồi đó !” – Tomio chen ngang
Sau khi kiểm tra hành lí, cả ba cô gái an tâm ngồi lên ghế máy bay. Sasa thì đã thấm mệt nên lăn ra ngủ. Còn Tomio thì ngồi vừa lướt web vừa nghe nhạc. Trái với hai con bạn thân, Shizumi lại thong thả nhâm nhi thức ăn và thưởng thức nước ép trái cây mà tiếp viên mang đến.
Tích…tắc…tích…tắc…thời gian cứ thế trôi. Sau khi trải qua mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng ba cô gái cũng đặt chân đến Việt Nam. Vừa xuống máy bay, Shizumi đã hét lên sung sướng.
“HURA ! Cuối cùng cũng đến Việt Nam !”
“Ở đây tuyệt thật đấy…” – Sasa hít một hơi dài, vươn vai và nói tiếp – “…à mà tụi mk ở đâu nhỉ ?”
Shizumi như sực nhớ ra, liền nói :
“Uk nhỉ, tụi mk quên mất vấn đề này !”
“Yên tâm tụi mày ko phải lo vđ chỗ ở đâu, chúng ta sẽ ở biệt thự nhà tao tại Việt Nam !” – Tomio đáp
“Thiệt huh ?” – Sasa hỏi lại
“uk” – Tomio khẳng định
“Vậy đi thôi !”
Nói rồi cả ba cô gái cùng leo lên 1 chiếc taxi để đến biệt thự của Tomio tại Việt Nam.
- Tại nhà của Tomio ở Mĩ -
“Tiểu thư ơi, dậy đi ! Sắp trễ học rồi !” – Bà quản gia cùng một đám tùy tùng đứng trước cửa phòng Tomio gọi. Nguywowif thì cầm khăn, người thì caamg lược, người thì cầm gương,… (nhỏ nek đc phục vụ ngang zới công chúa mất)
“Tiểu thư àk, dậy đi !” – Bà quản gia gọi lần thứ hai nhưng vẫn chẳng thấy ai trả lời. Ngay lập tức, bà đẩy cửa bước vào, theo sau là đám tùy tùng. Vừa bước vào, họ không khỏi ngạc nhiên khi không thấy Tomio đâu mà chỉ thấy một bức thư do Tomio viết đc đặt chễm trệ trên giường. Bà quản gia quýnh quáng cầm bức thư chạy như bay xuống phòng ăn đưa cho ông chủ. Sau khi đọc xong bức thư của cô con gái để lại ông nổi trận lôi đình hét lên :
“Cho người về Việt Nam lôi cổ nó về đâycho tôi !”
Nghe câu nói đó mặt ai cũng tái mét, chưa bao giờ họ thấy ông chủ nổi giận như vậy, thật là đáng sợ !
“Lập tức gọi cho cậu chủ !” – Nói rồi, ông hầm hầm đi lên lầu.
- Tại Việt Nam -
Trên taxi, Shizumi và Sasa đang nói cười rôm rả, riêng Tomio là ngồi im, chẳng nói gì, chỉ khẽ tựa đầu vào cửa kính. Đôi mắt nâu to tròn nhìn ra bên ngoài. Ẩn chứa trong nó là một nỗi buồn, nỗi cô độc và sự lạnh lẽo đến kì lạ. Thấy con bạn thất thần như người mất hồn, Shizumi liền gọi :
“Tomio !”
Tomio giật mình quay ra :
“Hả ?”
“Sao dzậy ?”
“Có sao đâu ?!”
“Còn cãi nữa, nhìn mặt pà là tui bk ùi….hmm….pà gọi điện cho anh hai pà đi, để có j anh ấy còn bk đc mà lo chứ !”
“uk” – Tomio khẽ đáp rồi rút điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi anh hai.
…
“Alo ! Anh hai àk ?”
“Hôm nay uống lộn thuốc àk nhók ? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho anh zậy ?”
“Em có chuyện muốn nhờ anh !” – Tomio thẳng thắn nói
“Có chuyện j vậy ?”
“Tụi em đang ở Việt Nam, đang trên đường về nhà, nếu như papa có gọi thì anh cũng đừng nói cho papa bk em đang ở đây !”
“What ? Em bỏ trốn khỏi nhà àk ? Mà ‘tụi em’ là sao ?”
“Bỏ trốn khỏi nhà thì đã sao nào ? Với lại em đi cùng Shizumi và Sasa, nếu có gặp bất trắc thì cùng lắm là cả 3 cùng chết ! Mà chết cũng chẳng sao, miễn là có đứa chết chung thì em mãn nguyện lắm r` !” – Tomio nói, giọng bơ đời. Cuộc sống của cô suốt 4 năm qua vốn chẳng có ý nghĩa gì. Nghĩ lại những j đã xảy ra trong quá khứ, Tomio lại như muốn phát điên lên, c/s đối với cô phải chăng quá vô nghĩa và buồn tẻ ? (lí do vì sao thì để sau này t/giả sẽ nói, cứ độc đe m.n)
“Em…..Haizzz……!!!” – Vũ Long thở dài bất lực rồi nói tiếp – “Em lúc nào cũng vậy ! Tại sao cứ phải nhớ mãi cái quá khứ đó làm j ? Hãy quên nó đi, đừng làm khổ mình nữa…”
“Chuyện của em ko mượn anh lo !”
“Tkôi ko nói nữa, mấy đứa cứ về trước đi, bh anh sẽ về ngay !”
“OK”
Vũ Long cúp máy, thở dài ngao ngán rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc để xuống tầng hầm gửi xe và trở về nhà.
*
“Anh ấy nói sao ?” – Shizumi hỏi
“Chẳng có gì to tát cả, tụi mk cứ về trước rồi anh Ken sẽ về !”
“Vậy hả ?”
“uk”
…
- Tại nhà của Tomio ở Việt Nam -
Tomio bấm mật mã khóa tự động của cửa. Chưa tới 5 giây cánh cửa đã bật mử. Vừa lúc đó, Ken cũng về tới nơi.
"anh hai !" - Tomio khẽ gọi.
Vũ Long không trả lời, chỉ mỉm cười hạnh phúc rồi bước tới gần Tomio và ôm chặt lấy đứa em gái bé bỏng của mình. Tomio sững người, cái cảm giác thân thương giữa hai anh em lại ập về, bao trùm lấy cô. Đã từ rất lâu rồi, cô chưa đc trải nghiệm cảm giác này, cảm giác thật vui.
"Chào mừng em trở về !" - Vũ Long khẽ nói.
"Thế là đủ rồi đấy anh hai, bây giờ em vào nhà đc chứ !?" - Tomio vừa nói vừa đẩy Vũ Long ra.
"Ok, bh mấy đứa lên phòng cất đồ đạc rồi tắm rửa đi ! Tối nay anh sẽ 'làm việc' với mấy đứa !"
"Dạ...."= Shizumi và Sasa đồng thanh.
- END CHAP -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.